Lạc Thần Hi đóng cửa phòng sách, tâm trạng vui vẻ vì cậu bé giờ đã bị hành động gây sự vô cớ của Hạ Vân Cẩm làm biến mất hoàn toàn, anh buồn bực hút vài hơi thuốc, vùi đầu vào công việc.
Sáng tinh mơ, Hạ Vân Cẩm đã chạy vào phòng của Lạc Lăng đánh thức cậu bé còn đang ngủ say. “Lạc Lăng, con thức dậy cho mẹ, thức dậy!” Hạ Vân Cẩm chống nạnh, lửa giận bừng bừng.
“Ôi chao, ma mi Thiên Nhã, mẹ cho người ta ngủ thêm chút nữa đi.” Trong lúc mơ màng, cậu bé không nghe thấy gì cả, chỉ cảm thấy có ai đó đang dùng tay kéo mình một cách thô bạo, ma mi Thiên Nhã ngày càng thô lỗ rồi nha, như thế không được, phải chỉ dẫn mẹ cho tốt, thiếu dịu dàng như vậy là không gả đi được đâu.
“Cái gì? Lạc Lăng, con vừa nói cái gì?” Cậu bé nói ngọng nghịu, lại đang mơ màng, phát âm không rõ ràng nên Hạ Vân Cẩm cũng không chắc khi nãy bản thân vừa nghe thấy những gì. Lúc này cậu bé trên giường mở bừng đôi mắt lim dim, nhanh nhạy nhận ra thiếu chút nữa thì mình đã bị lộ, cậu lén lè lưỡi, lười nhác chỉnh lại mái tóc xoăn, biểu cảm vô cùng đáng yêu.
“Ma mi, sao vậy, người ta đang ngủ ngon mà.” Xin lỗi ma mi Thiên Nhã, nhập gia tùy tục, thân phận hiện giờ của con là Lạc Lăng, nên đành phải gọi mẹ của Lạc Lăng là ma mi. “Ngủ? Con còn ngủ à? Con xem chuyện tốt mình đã làm đây này.” Hạ Vân Cẩm hung hăng ném chiếc vớ bị La Tiểu Bảo làm rách hôm qua, La Tiểu Bảo phản ứng nhanh nhạy, thoáng chốc đã né sang một bên. “Người ta cũng đã nói xin lỗi mẹ rồi, sao mẹ làm mẹ mà dữ dằn thể, hứ, con không thích mẹ một chút nào...” La Tiểu Bảo chu môi chống nạnh nói, thầm cảm thấy tội nghiệp cho Lạc Lăng trông giống mình y như đúc một cách sâu sắc, ma mị Vân Cẩm này so với ma mi Thiên Nhã quả thật là như lửa với nước, hình thành sự trái ngược như trời và đất.
“Thằng nhóc này, còn né à, hôm nay mẹ không chỉnh đốn con một trận ra hồn, con lại đắc ý vênh váo.” Hạ Vân Cẩm vừa định cầm roi, La Tiểu Bảo đã chạy xuống giường nhanh như một làn khói.
“Cha ơi, cha ơi, cứu con với, ma mi hung dữ muốn đánh người ta này.” La Tiểu Bảo mở cửa chạy ra ngoài cầu cứu.
rn