Đêm lạnh, La Thiên Nhã uống say tới mức hai mắt trở nên mơ hồ, loạng choạng bước đi trong hành lang tầng cao nhất của khách sạn xa hoa. Bước chân có đôi chút lảo đảo, cô ra sức mở to mắt, ánh nhìn lướt qua từng dãy số phòng.
“A... 1086...” Tìm được đích đến của đêm nay, cô cười ngô nghê, ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa. Cửa phòng mở ra, trước mắt là một khoảng tối đen như mực, căn bản không thể nhìn rõ động tĩnh bên trong. Cô chưa quen lắm nên nheo mắt lại, môi mấp máy định gọi học trưởng, còn chưa kịp cất tiếng, một bàn tay to đã bắt lấy tay cô, chân cô lảo đảo, ngã thẳng về phía trước, sa vào một cái ôm nóng bỏng. Đây là... hơi ấm của đàn anh ư? Thật ấm áp! Hơi thở trầm thấp của người đàn ông phả bên tai cô, làm thân thể mềm mại của La Thiên Nhã chợt ngây ra, tim cô đập nhanh, như muốn nổ tung trong lồng ngực. Người đàn ông đang ôm cô híp mắt lại một cách nguy hiểm, thân hình cường tráng thẳng tắp của anh đứng ngược sáng, đường nét gương mặt mơ hồ không rõ, đôi mắt tà mị, phóng túng và sâu thẳm, nhìn cô gái rõ ràng đã rung động trong lòng mình, thoáng hiện lên sự mỉa mai và khinh thường. Ngón tay mát lạnh nâng cằm của cô lên, nụ hôn ngạt thở tìm đến môi cô như vũ bão, đầu lưỡi thô bạo tách môi và răng của cô ra, tựa hồ muốn đoạt hết sự ngọt ngào trong miệng cô, ngang ngược lại cường thế. Trước sự công kích mạnh mẽ của anh, La Thiên Nhã buông bỏ kháng cự, đôi chân cô mềm nhũn, không khí trong khoang miệng bị đối phương chiếm lấy, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Bỗng nhiên, cơ thể bị bế lên, lòng La Thiên Nhã chợt căng thẳng, cô biết giây tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, trong phòng tối đen, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau.
Cô vừa sợ hãi lại vừa mong đợi.
Sau đó, cô bị ném mạnh lên giường, dù đã uống rượu, nhưng trong lúc mơ màng cô vẫn khẩn trương đến nhắm mắt lại, mặc cho đôi môi nóng rực kia phút chốc đã áp lên cánh môi anh đào nhỏ nhắn, cô bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại anh.
Vẻ dịu dàng thường ngày của đàn anh dường như đã bị thay thế bởi sự luyến tiếc không nỡ rời xa, nếu không thì, nụ hôn nồng nàn mang theo thô bạo cùng chiếm đoạt này căn bản không giống vẻ dịu dàng và ân cần thường ngày thuộc về đàn anh.
“Ưm...” La Thiên Nhã bị hôn đến ngạt thở, nhưng hình như người đàn ông nằm phía trên không có ý định sẽ dịu dàng hơn, hương thơm và vị ngọt nơi môi cô tựa hồ khiến anh không thể dừng lại. La Thiên Nhã cảm thấy khó hiểu, cho dù là cảm giác khi tiếp xúc với cơ thể người đàn ông này, hay hơi thở trên người anh đều mang theo sự độc tài khiến người khác hoảng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với đàn anh vậy?
Nỗi hoài nghi trong lòng còn chưa kịp tìm lời giải, đôi môi nóng rực của người đàn ông đã buông tha cho cánh môi bị cắm đến sưng đỏ của cô để chuyển sang thùy tại trắng nõn, hơi thở vô cùng nam tính ấy thông qua màng nhĩ truyền thẳng đến từng tế bào trên người, khiến cô không kìm được khẽ thở gấp, cảm giác tê dại ập vào toàn bộ cơ thể. Người ta bảo đàn ông khi lên giường chẳng khác nào cầm thú, bây giờ cô đã tin rồi.
Mỗi của anh thuận thể đi xuống, bắt đầu mút lấy chiếc cổ trắng ngần của cô...
“Ư, đau, đau.” Cô mềm giọng nhắc nhở, thanh âm đó lọt vào tai người đàn ông, lại tựa như tiếng cổ vũ, khiến anh càng táo tợn gặm nhấm mọi nơi trên cơ thể cô mạnh mẽ hơn. Cơ thể mềm mại của cô chẳng khác nào một lời nguyền, làn da như lụa tựa một miếng bọt biển dưới người anh, làm cho anh muốn dừng mà không được, gần như muốn nuốt trọn cô, hơi thở nam tính càng trở nên gấp rút nặng nề hon.
“Nhẹ một chút... xin anh nhẹ một chút...”
rn