•Editor: Tiểu Hi•
Lúc Đường Tử Thiến nhìn thấy tin tức, đã là hơn 9:00 sau khi ăn sáng xong.
Đặng Thục Vân nói là có hẹn đi dạo phố với bạn bè, vô cùng vui vẻ ra ngoài, để lại hai người Cố Hoành và Đường Tử Thiến.
Cố Hoành là minh tinh, đi ra ngoài không tiện, Đường Tử Thiến làm trợ lý của anh, càng không có ý nghĩ dẫn anh đi ra ngoài chơi.
Bọn họ ngồi trên sô pha, Đường Tử Thiến mở tivi, sau đó đưa điều khiển từ xa cho anh, còn mình thì cầm di động lên mạng.
Cố Hoành thất thần đổi đài, chờ phản ứng của Đường Tử Thiến sau khi nhìn thấy tin tức.
Chưa đến 1 phút, Đường Tử Thiến quả nhiên kích động: "Sao anh lại lên hot search!"
Tuy cô đoán trước được, hôm qua Cố Hoành xuất hiện ở sân bay sẽ lên tin tức, nhưng mà không nghĩ tới mình cũng lên theo, hơn nữa còn lên hot search.
Lo lắng đề phòng nhìn một vòng, may mắn hữu kinh vô hiểm(*), thậm chí còn được rất nhiều người khen đáng yêu.
(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Có một chút vui vẻ, ngoại chuyện này ra, đều là thụ sủng nhược kinh.
Trông Cố Hoành vẫn đang nghiêm túc chọn đài, nhưng trên thực tế vẫn luôn đang chú ý phản ứng của Đường Tử Thiến.
"Có phải rất nhiều người đều nhận ra em không?" Đường Tử Thiến nhíu mày hỏi. Trong tin tức mấy lần trước có ảnh chụp của cô nhưng đều không rõ lắm, lần này fans Cố Hoành đăng những tấm ảnh đó đều rất rõ ràng.
Cố Hoành gật đầu: "Nếu em không thích, sau này đi ra ngoài đeo khẩu trang."
"Anh cũng không đeo." Rất nhiều minh tinh đi đâu cũng thích đeo khẩu trang, đa phần là sợ bị fans chụp xấu, nhưng mà Cố Hoành không bao giờ đeo nó.
"Anh là nhân vật công chúng, dù sao bọn họ đều đã biết anh, không cần phải đeo. Em không giống, vẫn là che giấu kỹ một chút mới yên tâm."
Che giấu kỹ gì đó, dùng từ không thích đáng!
Trong lúc Đường Tử Thiến mắng thầm, Cố Hoành rất tự nhiên mà nâng cánh tay lên, đặt ở lưng sô pha phía sau cô.
Giữa hai người cách nửa người, Cố Hoành nhìn nhìn không gian lãng phí, tay đặt sau lưng cô chuyển thành trên vai cô, sau đó ôm cô đến bên người.
Anh làm động tác này rất nhẹ nhàng, trong chớp mắt Đường Tử Thiến đã dựa vào người anh, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
"Em ngồi quá xa." Cố Hoành giải thích hành vi của mình.
Đường Tử Thiến vì che giấu tim mình tăng tốc, nói: "Sô pha lớn như vậy, ngồi chen lấn như vậy làm gì."
Cố Hoành: "Ấm áp."
Đường Tử Thiến: "Em không lạnh." Từ băng thiên tuyết địa(*) trở lại phía Nam ấm áp, không thể thoải mái hơn.
(*) Băng thiên tuyết địa: trời băng đất tuyết, băng tuyết ngập trời.
"Anh lạnh."
Ở đây nhiệt độ không thấp, nhưng đã là cuối thu, trong phòng hơi lạnh. Cố Hoành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không có mặc áo khoác. Đường Tử Thiến ngồi thẳng người muốn đứng dậy: "Em đi lấy áo khoác cho anh." Thói quen làm trợ lý của anh, anh lạnh nóng đói khát, đều là chuyện của cô.
Cố Hoành giữ chặt cô lại: "Không cần, em tới gần một chút là được."
Đường Tử Thiến: "... Anh cố ý?" Kiếm cớ ôm cô.
Cố Hoành không phủ nhận, cười gật đầu nói: "Rốt cuộc em đã nhìn ra."
Đường Tử Thiến câm nín, nhưng cũng tùy anh.
Đường Tử Thiến tiếp tục cầm di động chơi, Cố Hoành cũng không có tâm tư xem tivi, đổi đến một đài đang quảng cáo thì đặt điều khiển từ xa một bên, sáp lại gần xem Đường Tử Thiến đang coi cái gì.
Cô đang lướt Weibo, trên Weibo của Cố Hoành đã có hai bài đăng, đều là chia sẻ quảng bá phim truyền hình, thật không có thú vị, chỉ là lượt chia sẻ và bình luận cũng rất nhiều.
Fans Cố Hoành đều rất đáng yêu, boss của mình được hoan nghênh như vậy, Đường Tử Thiến cũng giống như thắm thiết, xem đến rất vui vẻ.
Cố Hoành: "Nếu không thì, em quản lý Weibo của anh đi?"
Đường Tử Thiến không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Không được, anh vẫn là tiếp tục để Đinh tỷ quản lý đi, em sợ em trượt tay like Weibo không nên like, thì sẽ khiến cho giới giải trí hỗn loạn."
Lúc cô nói chuyện nghiêm túc, chân mày nhíu lại trông như là đang ưu quốc ưu dân(*). Cố Hoành nhịn không được nhéo mặt cô một cái: "Cái gì là Weibo không nên like?"
(*) Ưu quốc ưu dân: lo lắng về nước về dân.
"Nhiều chứ!" Đường Tử Thiến đếm ngón tay: "Ví dụ như bốc phốt minh tinh nào đó ngoại hình xấu xí, kỹ thuật diễn xuất kém, nhân phẩm không tốt các kiểu; Còn có, nói bộ phim nào đó dở tệ, tai tiếng bát quái của những minh tinh đó; Còn có... Tai tiếng của anh và minh tinh nào đó... (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh nghĩ xem, nếu mọi người đều cho là anh tự like, vậy đại biểu anh đồng ý, vậy không phải thiên hạ đại loạn?"
Cố Hoành cười ra tiếng.
Đường Tử Thiến: "Cười cái gì? Em nói không đúng sao?"
"Em nói rất đúng, nhất là điều cuối cùng, em ngàn vạn lần đừng like."
"Điều cuối cùng..." Đường Tử Thiến nghĩ lại một chút, lập tức hiểu ra, tâm cô xấu lên: "Thật ra ngược lại chuyện này không nghiêm trọng như vậy, ví dụ trước đó đưa ra mới là không thể phạm phải, nó có thể sẽ đắc tội với người ta."
"Anh không sợ đắc tội người khác, anh chỉ sợ đắc tội em."
Đường Tử Thiến: "..." Đột nhiên cảm giác bàn tay của anh nhẹ nhàng ôm vai cô rất nóng.
Âm thanh tivi không lớn không nhỏ, lúc này lại cảm thấy rất mờ ảo, trong không khí tràn ngập hơi thở mập mờ, có thứ gì đang rục rịch.
Cố Hoành vẫn luôn đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, làm cô không dám nhìn thẳng.
"Tử Thiến." Anh gọi cô.
"Ừm..." Đường Tử Thiến lên tiếng đáp lại.
"Anh càng ngày càng thích em."
Lời này bỗng nhiên làm Đường Tử Thiến không kịp phòng bị, chợt ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt của anh sâu thẳm lạ thường, trong con ngươi màu đen còn có hình ảnh phản chiếu của cô.
Hình ảnh phản chiếu từ từ phóng to, anh chậm rãi cúi đầu xuống.
Thế giới của Đường Tử Thiến, lúc này chỉ có càng ngày càng gần anh. Giống như trúng tà, trước khi anh hôn mình, cô đã nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn của anh ôn nhu, mang theo hơi thở đặc biệt của anh, làm cô chìm vào trong đó.
Không biết qua bao lâu, anh mới lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Đường Tử Thiến khẽ thở gấp, mặt đỏ ửng giống như quả táo đỏ trên bàn, làm người ta nhịn không được muốn cắn thêm một miếng.
Cố Hoành ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
"Thật muốn mỗi ngày đều như vậy." Anh phát ra một tiếng than thở.
Như vậy là loại nào? Đầu tiên Đường Tử Thiến nghĩ đến chính là hôn môi. Cô cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình, anh rõ ràng đề cập cuộc sống không cần làm việc.
Đường Tử Thiến: "Anh là minh tinh mà, anh phải đóng phim, mang đến tác phẩm xuất sắc để gây chú ý, làm cho mọi người hài lòng."
Cố Hoành: "Đây vốn là mơ ước của em."
Đường Tử Thiến ôm lấy eo anh, để mình gần sát anh hơn, cô nói tự đáy lòng: "Anh thích hợp làm diễn viên hơn em, anh thật sự rất giỏi."
"Em tiếc nuối không? Nếu em muốn, anh có thể giúp em thực hiện ước mơ."
Đường Tử Thiến buông tay ra, từ trong lòng anh ngồi thẳng người lên, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Tiếc nuối có một chút, nhưng mà ước mơ này đã bị em vứt bỏ. Nếu nhà em không xảy ra quá nhiều chuyện như thế, thì có thể em sẽ nỗ lực đi thực hiện ước mơ này. Chỉ là, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng thấy được sự đen tối và bất công của giới giải trí này, nên em không thích nữa." Giới giải trí quá phức tạp, nếu không có hậu đài thì rất khó đi lên. Còn có hậu đài, sinh ra có gia đình làm hậu thuẫn thì tốt, hơn nữa, phải trả giá thật lớn để đổi lấy. Đường Tử Thiến không thể hy sinh lòng tự trọng đi đổi lấy những thứ gọi là danh lợi đó.
Bây giờ, cho dù có Cố Hoành làm hậu thuẫn của cô, để cô ra mắt, cô cũng đã không có cái tâm đó.
Đương nhiên, chủ yếu chính là, cô không có thiên phú.
"Vậy bây giờ ước mơ của em là gì?" Cố Hoành hỏi.
Đường Tử Thiến kéo lên một nụ cười rạn rỡ: "Mơ ước bây giờ của em là để dành đủ tiền rồi em sẽ từ chức, mở một cái quán nhỏ, sinh sống với mẹ."
"Còn anh đâu?"
Đường Tử Thiến chớp chớp mắt: "Em vẫn chưa nghĩ tới." Cho dù ở chung một khoảng thờ gian với anh, cũng từng nghĩ tới tương lai của hai người, nhưng mà, cô luôn cảm thấy đó quá hư ảo, hư ảo đến mức cô tưởng tượng, đầu liền trống rỗng.
"Xem ra sức hấp dẫn của anh vẫn chưa đủ lớn."
"Đủ rồi, đủ rồi! Chính là sức hấp dẫn quá lớn nên em không dám nghĩ." Nhìn thấy Cố Hoành lộ ra biểu cảm tổn thương, Đường Tử Thiến lập tức trấn an: "Em sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Cố Hoành thở dài một hơi, ôm cô lần nữa: "Ngược lại anh suy nghĩ rất nhiều."
"Anh... suy nghĩ cái gì?" Tim của Đường Tử Thiến bắt đầu có chút kích động nhỏ, lại có chút ngại ngùng.
Cố Hoành giống như giận dỗi: "Bây giờ không nói cho em biết."
An tĩnh một hồi, Đường Tử Thiến đẩy đẩy anh: "Nói đi." Cảm giác lòng hiếu kỳ bị khơi gợi nhưng không thể thỏa mãn thật sự rất tra tấn người ta.
"Bây giờ nói ra, anh sợ dọa đến em."
Đường Tử Thiến: "...... Vậy hay là trước đừng nói nhé." Cô thật đúng là sợ bị hù dọa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả buổi sáng Đường Tử Thiến và Cố Hoành đều ngồi trên sô pha xem tivi, chơi di động, chủ yếu vẫn là nói chuyện.
Một cảnh tượng đẹp của năm tháng.
Sắp đến buổi trưa, Đặng Thục Vân gọi điện thoại về nói buổi trưa không thể trở về nấu cơm cho bọn họ, kêu bọn họ tự mình nghĩ cách, cũng nói phải tới buổi tối mới trở về.
"Chúng ta nấu cơm đi." Cố Hoành nói.
"Không phải anh không biết nấu à?"
"Không phải học là được sao? Trong nhà có đồ ăn gì, chúng ta lên mạng tìm cách làm như thế nào." Cố Hoành hoàn toàn không cảm thấy đây là việc khó.
Đường Tử Thiến mặt đầy rối rắm, lính mới làm đồ ăn, cô không muốn ăn. Cô cũng không muốn ăn đồ ăn mình làm, không thú vị.
Đây là nơi cô sinh sống nhiều năm, xung quanh mỗi một nhà hàng cô đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, món nào hơi ngon là mỗi lần cô trở về đều phải đi nếm thử. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lần này bởi vì liên quan với Cố Hoành, cô bỏ đi ý nghĩ ra ngoài ăn, nhưng mà hiện tại, ý nghĩ này lại hiện ra.
"Hay là, em đi ra ngoài mua, xách về, anh ở nhà chờ." Cô thật cẩn thận đề nghị.
Cố Hoành hơi híp mắt nhìn cô, rất nhanh đã nhìn ra tâm tư nhỏ của cô: "Sợ anh nấu không ngon?"
"Không phải không phải, em chỉ là cảm thấy anh hiếm khi nghỉ ngơi, nếu còn phải nấu cơm thì quá tủi thân. Đồ ăn của một quán ăn nhỏ ở con phố bên cạnh rất ngon, tuyệt đối không thể tệ hơn nhà hàng có sao. Thật, em đi mua, không bao lâu sẽ trở về."
Cố Hoành trầm mặc một lát, quyết định: "Chúng ta cùng đi ăn đi."
"Không được!" Đường Tử Thiến kích động bác bỏ: "Tuy đây là địa phương nhỏ, nhưng mà người nhận biết anh chắc là không ít, gặp được fans sẽ rất phiền phức."
"Gặp được thì gặp được, không cần lo lắng."
"Sao em có thể không lo lắng, em chính là trợ lý của anh, bảo đảm an toàn của anh là trách nhiệm của em."
Một dáng vẻ tận chức tận trách của cô, ở trong mắt Cố Hoành thật sự rất đáng yêu, anh vươn hai tay véo cái mặt quá mức nghiêm túc của cô một cái: "An toàn của anh, anh có thể bảo đảm, đi thôi." Anh dắt tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
"Nếu lại lên tin tức làm sao?"
Cố Hoành: "Vậy lên đi, để mọi người biết anh cũng cần phải ăn cơm."
Đường Tử Thiến: "..."