Cố Hoành dẫn Đường Tử Thiến vào phòng trọ của nhà hàng, đặt cô nửa say nửa tỉnh ngồi xuống sô pha.
"Sao anh dẫn tôi về phòng?"
"Em tắm rửa trước, trên người đều là mùi rượu." Cố Hoành vào phòng tắm mở nước, sau đó mở vali hành lý ra lấy quần áo cho cô. Bọn họ ra ngoài đều sẽ chuẩn bị sẵn quần áo, trước đó sau khi đặt phòng xong thì Lý Húc xách vali quần áo lên.
Vali là Đường Tử Thiến chuẩn bị, bên trong có đồ tắm, nội y và đồ ngủ của cô. Cố Hoành không nhìn lâu hai cái nội y ren màu hồng kia, chỉ cầm lấy đưa cho Đường Tử Thiến.
Đường Tử Thiến nhận lấy, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải mặc đồ ngủ?"
"Bởi vì lát nữa phải đi ngủ."
"Không phải anh nói dẫn tôi đi chơi sao?"
"Chơi một hồi thì ngủ, chẳng lẽ em còn muốn tắm thêm lần nữa?"
Cả buổi tối đương nhiên tắm một lần là được, dĩ nhiên cô không muốn tắm hai lần. Lúc này năng lực tư duy logic của Đường Tử Thiến khá thấp, cô lắc đầu: "Không muốn."
"Vậy đi tắm."
"Nhưng mà, vì sao phải mặc áo lót." Cô giơ cái áo lót vừa xinh xắn đáng yêu lại có chút gợi cảm lên giữa không trung, vẫn là mặt đầy nghi hoặc.
Cố Hoành dời tầm mắt đi, hơi đau đầu: "Vậy em đừng mặc."
"Được." Cô giống như lấy được lệnh đặc xá, cười một cái, sau đó buông tay... để áo lót rơi tự do, rớt xuống sô pha, còn cô ôm quần lót và đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Từ trước tới nay, Cố Hoành chưa từng gặp phải tình huống làm anh cảm thấy luống cuống như vậy, đứng tại chỗ một hồi, thì nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng hát vui sướng chạy điều. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh thở dài một hơi, khom người nhặt áo lót dưới sô pha lên, bỏ lại vào vali hành lý.
Cố Hoành ngồi trên sô pha chờ Đường Tử Thiến, hơn 10 phút sau, tiếng hát trong phòng tắm dần dần thu nhỏ, sau đó không còn.
Anh đứng dậy đi gõ cửa: "Đường Tử Thiến, đừng ngủ."
"Tôi buồn ngủ quá." Bên trong truyền ra giọng nói mơ hồ của Đường Tử Thiến.
"Em dậy đi, mặc xong đồ ngủ ra đây ngủ tiếp."
"Dậy không nổi."
"Mau dậy đi, bên ngoài có đồ ăn ngon."
"Là gì?" Giọng nói của cô thanh tỉnh chút.
"Em ra đây thì biết."
"Ò." Bên trong truyền ra tiếng nước, Cố Hoành thở phào nhẹ nhõm.
Anh đi trở về sô pha, gọi điện thoại cho Lý Húc, lúc nãy anh gọi điện thoại kêu Lý Húc mua bình sữa bò cho Đường Tử Thiến giải rượu, trước khi cúp điện thoại kêu anh ta tiện thể mua chút đồ ăn, sợ cô đói bụng.
"Tôi đã sắp tới rồi." Lý Húc nói trong điện thoại.
Cố Hoành đi ra cửa mở cửa, Lý Húc đang xách sữa bò và bánh kem đi tới.
Nhận lấy đồ ăn, Cố Hoành thuận miệng kêu Lý Húc đừng chơi quá khuya, sau đó trở vào phòng, đóng cửa lại.
Đúng lúc này, Đường Tử Thiến từ trong phòng tắm đi ra.
Đồ ngủ của cô là kiểu đáng yêu, phía trên còn có hình vẽ phim hoạt hình. Cô mặc đồ ngủ như vậy nhìn về phía Cố Hoành, híp mắt cười: "Cố tiên sinh, tôi đói bụng."
"Lại đây ăn."
"Được." Cô đi theo Cố Hoành, chỉ là mới vừa đi một bước, bả vai đã đụng vào tường.
Cố Hoành đành phải đỡ cô đi.
Ngồi trên sô pha, Cố Hoành đút Đường Tử Thiến ăn nửa miếng bánh kem, dỗ cô uống sữa bò, chẳng được bao lâu, cô đã dựa vào sô pha ngủ mất rồi.
Cố Hoành bế cô lên giường, giúp cô đắp chăn đàng hoàng.
Vừa định rút tay, Đường Tử Thiến trở mình, ôm lấy tay anh, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cố Hoành dừng động tác lại, sau khi nhìn thấy nụ cười của cô thì bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh giường.
Mặt cô áp sát trên mu bàn tay của anh, cảm xúc mềm mại ấm áp. Cố Hoành nhìn vẻ mặt đang ngủ của cô, nghĩ đến dáng vẻ khi còn nhỏ của cô.
Đột nhiên, anh rất muốn nói ra tất cả những chuyện đó với cô.
Ngồi trong chốc lát, Đường Tử Thiến ngủ say, Cố Hoành định đứng dậy. Anh nhẹ nhàng rút tay về, Đường Tử Thiến lại đột nhiên dùng sức nắm lấy, trong miệng nỉ non: "Đừng đi..."
Trong lòng Cố Hoành nhất thời mềm nhũn.
"Tôi đi tắm trước, một lát nữa thì quay lại." Anh nhỏ giọng nói với cô trong giấc mơ, sau đó rút tay ra lần nữa, cô dùng sức nắm một cái rồi buông lỏng ra, trở mình, tiếp tục ngủ.
Cố Hoành tắm xong, đi đến cạnh giường, khom người hôn lên mặt cô một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, công chúa của anh."
Nhưng mà lúc anh định đứng dậy, cổ đã bị ôm lấy.
Đường Tử Thiến mở mắt ra, nhìn anh: "Không cho anh đi."
*****
Đêm nay Đường Tử Thiến ngủ rất say, bởi vì "Gối ôm" đặc biệt thoải mái.
Đây là lúc nghe thấy âm thanh của đồng hồ báo thức, Đường Tử Thiến đánh giá chất lượng giấc ngủ của mình.
Còn 5 giây thì đồng hồ báo thức sẽ tự động dừng lại, Đường Tử Thiến đã vô cùng quen thuộc với âm thanh này, cô đếm thầm trong lòng.
Nhưng mà, tiếng chuông đột nhiên im bặt.
Ai tắt đồng hồ báo thức của cô?
Kinh ngạc cô chợt mở mắt, đập vào mắt cô là chỗ ấm áp, cứng rắn của "Gối Ôm".
"Bị đánh thức rồi?" Bởi vì sáng sớm thức dậy mà giọng nam khàn khàn, là của Cố Hoành.
Đường Tử Thiến đã kinh ngạc đến ngây người, khó có thể tin được ngẩn đầu nhìn anh.
Cố Hoành bị cô coi như gối ôm, nửa dựa vào đầu giường, nhìn cô cười một cái.
Nụ cười này làm tim Đường Tử Thiến tăng tốc đập dữ dội, đồng thời ý thức được lúc này một tay và một chân của mình đều gác trên người anh, giống như con lười nằm trên người anh.
Cô lập tức rút tay chân của mình về, nhanh chóng muốn bò dậy.
"A!" Động tác quá mãnh mẽ, Đường Tử Thiến bỗng nhiên cảm thấy đầu rất đau, thân thể vừa mới chống dậy lại ngã xuống.
Cố Hoành đỡ cô: "Thời gian còn sớm, ngủ một hồi nữa."
Đầu giường mở đèn lờ mờ, cửa sổ kéo rèm thật dày, nhìn không ra sắc trời bên ngoài.
"Tôi... Không ngủ!" Đường Tử Thiến đã bị dọa rồi, cô không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn nhìn hoàn cảnh trong phòng, rất nhanh thì xác nhận đây là phòng Cố Hoành: "Tại sao tôi ngủ ở đây?"
"Tối qua em ngủ ở sô pha, tôi bế em lên giường." Cố Hoành bình tĩnh giải thích.
"Sau đó thì sao?" Vì sao anh cũng ngủ ở đây?
Cố Hoành hắng giọng nói: "Sau đó em đã ôm tôi, không cho tôi đi."
Đường Tử Thiến trừng to đôi mắt, trong lòng thoáng qua một tia tuyệt vọng, tâm nói mình quả nhiên làm chuyện như vậy. Nhưng mà, cô rất mau phản ứng lại: "Anh có thể đẩy tôi ra mà."
"Hiếm khi em chủ động như vậy, sao tôi nỡ đẩy ra."
Đường Tử Thiến: "..."
Cố Hoành thật sự không có đứng đắn như bề ngoài! Đường Tử Thiến cảm thấy anh quá nguy hiểm, cũng may quần áo của cô vẫn mặc đàng hoàng, thân thể ngoại trừ đau đầu thì chỗ khác cũng không có cảm giác khó chịu. Bất luận như thế nào, bây giờ vẫn nên rời khỏi nơi này trước rồi nói.
Cô cố chịu đau đầu đứng dậy, không nghĩ tới bị Cố Hoành kéo lại. Trọng tâm của cô không vững, ngã xuống người anh, dưới phản xạ có điều kiện, cô dùng khuỷu tay chống đỡ, kết quả chống lên ngực anh.
Khuỷu tay nhọn như vậy, nhất định anh rất đau, Đường Tử Thiến vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, đau không?"
Đau dĩ nhiên đau, nhưng mà nhẫn nhịn là chuyện Cố Hoành thường làm. Chỉ là, lúc nhìn thấy Đường Tử Thiến lo lắng như thế, anh gật đầu: "Đau."
Đường Tử Thiến duỗi tay xoa nhẹ vài cái cho anh, trên mặt đều là quan tâm: "Còn đau không?"
Tay cô mềm mại, cách đồ ngủ Pyjama hơi mỏng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tay Cố Hoành bắt lấy cổ tay cô, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt thâm thúy của anh. Tay cô còn ấn trên ngực anh, đó là vị trí trái tim của anh.
"Đường Tử Thiến." Anh gọi cô.
"Vâng?"
"Chúng ta đều thế này rồi, hẹn hò đi." Lúc nói chuyện, trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Đường Tử Thiến đỏ mặt: "Chúng ta không làm gì mà."
"Đã ngủ với nhau." Nói rõ hơn nữa.
Mặt Đường Tử Thiến càng đỏ, vội vàng cãi lại: "Chỉ là ngủ thôi mà, cũng không có làm cái gì."
"Chỉ là ngủ thôi, còn chưa đủ à? Em còn muốn..."
"Tôi không muốn gì hết!" Đường Tử Thiến kích động ngắt lời anh.
"Đường Tử Thiến, anh không muốn đợi." Cố Hoành nghiêm túc nói.
Đường Tử Thiến dời ánh mắt đi không dám nhìn anh, lúc anh nghiêm túc thì có một sức quyến rũ làm cho người ta không thể cưỡng lại: "Chuyện này hôm nào bàn lại đi." Muốn nói cũng không thể ở trên giường nói chứ, ngộ nhỡ kiềm chế không được một cái...
"Không được, bây giờ phải nói."
"Vậy, chờ tôi ăn bữa sáng xong rồi nói, tôi đói bụng."
"Em đừng trốn nữa, đã trốn rất lâu rồi."
Đường Tử Thiến: "..." Cô không thể nào phản bác.
"Anh nghiêm túc chứ?" Cô hỏi.
Cố Hoành hết sức trịnh trọng nói: "Nghiêm túc."
"Vậy... Được rồi."
Rốt cuộc nhận được đáp án, Cố Hoành dùng sức ôm cô một chút, hôn trán cô một cái.
Đường Tử Thiến nằm trong lòng anh, trên mặt lộ ra thẹn thùng nhưng lại cười ngọt ngào.
(Hai người bắt đầu yêu đương nên Hi đổi xưng hô thành Anh – Em nhé).
"Được rồi, hiện tại mới hơn 6:00, ngủ thêm một lát." Anh kiềm chế tâm tình kích động, ôm cô: "Anh rất buồn ngủ."
Tối qua vẫn luôn ngủ không ngon, ôn hương nhuyễn ngọc(*) trong ngực, thật sự là rất tra tấn ý chí người ta.
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Hay là em trở về phòng ngủ của em nhé!" Phát triển quá nhanh, cô rất sợ hãi.
Cố Hoành lại không buông tay: "Quá phiền phức, ngủ ở đây, ngủ thêm hai tiếng thì phải thức dậy."
Đường Tử Thiến: Em không sợ phiền phức.
Cố Hoành ôm thật chặt, cô chạy không thoát.
Cô vốn nghĩ rằng mình sẽ ngủ không được, nhưng không ngờ không bao lâu thì đã ngủ mất.
Cố Hoành tắt di động, buổi sáng vẫn là thời gian nghỉ ngơi, có thể ngủ thêm chút nữa.
Hơn 8:00, hai người đang ôm nhau ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
"Cố tiên sinh, là tôi." Giọng nói của Lý Húc.
Đường Tử Thiến lại lần nữa bị kinh sợ, từ trên người Cố Hoành bật dậy: "Làm sao bây giờ?"
Cố Hoành vẫn bình tĩnh như cũ: "Đừng khẩn trương."
"Làm sao có thể không khẩn trương, nếu như bị anh ta phát hiện..."
"Cậu ấy sẽ vui mừng cho chúng ta."
Đường Tử Thiến: "..." Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô không có mặt mũi gặp người khác.
Cố Hoành mở di động ra, gọi điện thoại cho Lý Húc.
"Chuyện gì?"
"Tối qua lều trại ở phim trường bị tuyết lớn đè sập, chúng ta phải trở về sớm. Đạo diễn nói 9:00 ở nhà ăn ăn sáng, sau đó xuất phát."
Cố Hoành: "Tôi biết rồi."
Lý Húc: "Vậy Tử Thiến..."
"Tôi nói với cô ấy."
"À. Vậy tôi đi đây."
Trong lúc Cố Hoành nói chuyện điện thoại với Lý Húc, Đường Tử Thiến đã xuống giường, cô chạy đến vali hành lý mở ra tìm quần áo: "Có phải Lý Húc biết em ở chỗ anh không?" Di động của cô cũng rung, Lý Húc đã gọi, hai người đều chưa tỉnh.
"Chắc là biết." Cố Hoành trần thuật sự thật.
Đường Tử Thiến tìm xong quần áo, đứng dậy đối mặt với Cố Hoành: "Làm sao bây giờ, chắc anh ta không nghĩ nhiều chứ?"
Cố Hoành đi đến trước mặt cô, hai tay ôm bả vai cô, nghiêm túc nói: "Tử Thiến, bọn họ đều biết tâm ý của anh đối với em, em cũng biết, em là sợ hãi, sợ anh chỉ là tạm thời thích em, đúng không?"
Đường Tử Thiến im lặng một lát, gật đầu. Quả thật cô nghĩ như thế.
Cố Hoành thở dài một hơi: "Đường Tử Thiến, thật ra mấy năm nay, anh vẫn luôn tìm em."
Đường Tử Thiến vô cùng kinh ngạc: "Anh tìm em? Vì sao?"
Cố Hoành buông cô ra, đi lấy ví tiền của mình lại, rút ra một tấm ảnh 2x3.
Trong ảnh chụp là một cô gái nhỏ tươi cười sáng lạn, hơi mập, khuôn mặt tròn tròn, nhưng mà ngũ quan đó, Đường Tử Thiến vừa nhìn đã nhận ra đó là chính cô.
"Đây..." Cô cầm trên tay, nhìn người trên ảnh chụp, khó mà tin được.
Cố Hoành: "Đây là em!"
Đường Tử Thiến không có cách nào tiêu hóa tin tức kinh thiên này: "Em hoàn toàn không có ấn tượng."
"Khi đó em còn nhỏ."
"Em nhỏ như vậy anh đã..." Thích em sao?
"Trước kia mối quan hệ của hai nhà chúng ta rất tốt, em rất dính anh, mẹ anh và mẹ em đã nói đùa, nói là sau này để anh kết hôn với em, hai bà còn chụp ảnh cưới cho chúng ta."
"Ảnh cưới..."
"Khụ!" Cố Hoành cũng cảm thấy ngại ngùng, giải thích: "Ảnh chụp ở nước ngoài, sau này có cơ hội cho em xem. Ừm, khi đó anh đã 8 tuổi, những chuyện này luôn nhớ rõ, có thể chính là bởi vì như vậy, nên anh vẫn chưa từng thích người khác, luôn cảm thấy chắc anh phải có trách nhiệm với em. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lúc anh gặp lại em lần nữa, thì càng xác định ý nghĩ này hơn. Anh vừa nhìn thấy em, đã rất thích em."
Vẫn luôn ghi nhớ hình bóng trong lòng, từng tưởng tượng rất nhiều dáng vẻ sau khi cô trưởng thành, lúc cô thật sự xuất hiện ở trước mắt, tâm tình kích động như vậy, cuộc đời này anh cũng sẽ không quên.
Anh nghĩ, đây nhất định là ba mẹ ở một thế giới khác đang phù hộ cho anh, bọn họ cũng hy vọng anh gặp lại Đường Tử Thiến lần nữa.
Đường Tử Thiến còn đang trong sự khiếp sợ.
"Chắc chắn dì Đặng còn nhớ rõ, hôm nào anh đến chào hỏi dì."
"Nhưng mà, trước nay mẹ em chừa từng nhắc anh với em." Lúc nói đến chỗ này, cô đột nhiên nhớ tới lần đó nói chuyện mình đổi minh tinh với mẹ, phản ứng của mẹ hơi kỳ lạ. Hóa ra, là bởi vì chuyện này sao? Chỉ là, vì sao mẹ không nói với mình những chuyện sâu xa đó.
"Về điểm này, em cũng muốn biết."
"Anh nói quan hệ của hai nhà chúng ta rất tốt?"
Cố Hoành kiên định gật đầu: "Chúng ta đã làm hàng xóm hơn 1 năm, mẹ em và mẹ anh quan hệ rất tốt, sau đó ba mẹ anh bởi vì đột ngột qua đời, nên anh bị đưa đi nước ngoài."
Chuyện Cố Hoành 8-9 tuổi ra nước ngoài sinh sống Đường Tử Thiến biết, chỉ là không nghĩ tới vì nguyên nhân này, nghe anh nói những chuyện này, trong lòng cô từng cơn đau đớn.
Anh nhỏ như thế đã mất đi ba mẹ, chắc là lúc đó rất đau khổ.
Cô giang hai tay ra ôm lấy anh, muốn an ủi anh.
Cố Hoành ôm lại cô: "Lúc ấy, em cũng ôm anh như thế này."
Đường Tử Thiến siết chặt cánh tay.
"Lúc ấy, là em khiến anh cảm thấy anh không mất đi cả thế giới."
Trong những ngày u tối lạnh lẽo đó, cô nhỏ nhắn khóc rất thương tâm. Anh không ăn cơm, không ngủ được, không nói lời nào, cô rất sợ, ôm anh thật chặt, cô cũng không ăn gì giống anh, không ngủ được giống anh.
Cô đã cho anh sự ấm áp, sao anh có thể quên?