*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🔺🔻🔺
Đường Tử Thiến uống thuốc thì rất thích ngủ, đần độn qua một ngày, ăn cũng ăn ít.
6:00 sáng hôm sau, bụng cô đói kêu vang, đói đến mức cả người đều tỉnh táo, vừa mở mắt ra, đột nhiên phát hiện có một cái đầu phóng đại ở bên cạnh giường.
Khuôn mặt này Đường Tử Thiến không xa lạ gì, cô ấy là người đóng vai nữ 2 trong phim, tiểu hoa(*)bạo hồng(*) năm nay... Nhiễm Tĩnh. Dáng dấp của cô ấy rất đẹp và tràn đầy năng lượng, trên mặt còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, cười lên trông thật ngây thơ hồn nhiên, làm cho người ta sinh ra thiện cảm.
(*) Tiểu hoa: nữ nghệ sĩ, chủ yếu hoạt động ở mảng truyền hình, diễn xuất tùy người, số lượng fans đông đảo.
(*) Bạo hồng: từ một nhân vật vô danh tiểu tốt sau thành công của một tác phẩm nào đó mà đột ngột nổi tiếng.
Cho dù như thế, nhưng vừa mở mắt ra đã phát hiện có người nhìn chằm chằm mình, cô vẫn rất sợ hãi.
Thấy trong mắt Đường Tử Thiến đều là sợ hãi, Nhiễm Tĩnh cong môi cười một cái: "Rốt cuộc cô tỉnh rồi." Giọng nói của cô ấy và ngoại hình của cô ấy đều ngọt ngào.
Đường Tử Thiến muốn rời giường, Nhiễm Tĩnh tới đỡ cô một chút, Đường Tử Thiến nói lời cảm ơn: "Cám ơn cô, Nhiễm tiểu thư."
"Gọi tôi Nhiễm Tĩnh là được." Nhiễm Tĩnh rất hiền hoà, một chút dáng vẻ minh tinh kiêu ngạo cũng không có.
Đường Tử Thiến không biết làm thế nào thích ứng cho lắm. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng cười.
Nhiễm Tĩnh nhướng mày, nói: "Chắc là gà Beggar(1) của bọn họ nướng xong rồi, chúng ta ra ngoài xem thử nhé!"
Đường Tử Thiến mang dép lê chạy theo ra ngoài.
Hơn 10 mét có một bãi đất trống, tất cả thành viên đoàn phim hình như đều tụ hợp ở đó. Hiện nay đoàn phim không có mấy người là nữ, trước đó chỉ có Đường Tử Thiến và một chị lớn bên hậu cần, bây giờ có thêm một người nữa là Nhiễm Tĩnh. Những người khác thì hai ngày nữa mới quay lại đoàn phim.
Mọi người trong đoàn phim nhìn thấy hai cô gái trẻ tới đây thì cũng đứng lên đùa giỡn.
"Có phải ngửi được mùi thịt cho nên mới chạy nhanh như vậy không?"
Nhiễm Tĩnh cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Con sâu tham ăn của tôi cũng bị khơi dậy rồi."
"Tôi thấy con sâu tham ăn của Đường Tử Thiến cũng khá lớn, ốm yếu hai ngày, bây giờ lại có thể chạy nhanh như vậy."
Người nói chuyện là Giang Tổ trưởng Tổ Kịch vụ, thú vui gần đây của ông ta chính là chọc ghẹo Đường Tử Thiến. Bây giờ danh tiếng Đường Tử Thiến đã nát rồi, cho nên cô cam chịu số phận. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cách đó không xa, Cố Hoành cười như không cười nhìn cô, cô lựa chọn mặc kệ, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, sau này khi tôi sinh bệnh mọi người đừng kêu tôi uống thuốc, trực tiếp lấy đồ ăn ngon cho tôi, là tôi khỏe liền." Mấy hôm nay, mỗi một người đều khuyên cô uống thuốc đúng giờ, trước khi bị cảm uống thuốc mới có tác dụng.
"A! Đường Tử Thiến, cô cùng suy nghĩ với tôi!" Nhiễm Tĩnh kích động nói với Đường Tử Thiến: "Tôi cảm thấy loại thuốc tốt nhất chính là đồ ăn ngon, ăn xong đồ ăn ngon, bổ sung dinh dưỡng, tâm tình cũng tốt, bệnh tự nhiên sẽ khỏi. Hey, cô bao nhiêu tuổi?"
Nhiễm Tĩnh thay đổi đề tài quá nhanh, Đường Tử Thiến trả lời: "24 tuổi."
"Thật khéo, tôi cũng 24, cô sinh tháng mấy?"
"Tháng 6."
"Tôi tháng 5. Ha ha, sau này tôi gọi cô là em gái được rồi."
Đường Tử Thiến: "..."
Trong lúc nói chuyện, Cố Hoành đi tới trước mặt hai nữ sinh, anh nhìn Đường Tử Thiến hỏi: "Đói bụng chưa? Lại đây ăn đi."
Nhiễm Tĩnh chen vào nói: "Em cũng đói bụng. Anh Hoành, em cũng muốn ăn."
Cố Hoành nghiêng đầu liếc Nhiễm Tĩnh một cái: "Muốn ăn thì tự mình đi lấy."
Nhiễm Tĩnh: "Em muốn ăn con gà anh làm."
Cố Hoành không khách sáo nói: "Của tôi là cho Đường Tử Thiến."
Nhiễm Tĩnh năn nỉ: "Em chỉ ăn một cái đùi gà."
Anh Hoành...
Đường Tử Thiến đứng ở một bên hơi lúng túng nói: "Hay là tôi ăn món khác nhé." Cô chỉ là một trợ lý nhỏ, làm sao có thể tranh giành với minh tinh.
Cố Hoành còn chưa kịp nói, Nhiễm Tĩnh đã mở miệng: "Như vậy sao được, con gà đó là anh ấy làm riêng cho cô ăn, tôi chỉ là muốn nếm thử tay nghề của anh ấy một chút mà thôi."
Đường Tử Thiến ngạc nhiên, Cố Hoành cố tình làm vì cô?
Lý Húc mang con gà Beggar đã mở ra giấy bạc ra đi tới, giống như hiến dâng bảo vật, nói: "Boss của chúng ta là một ông chủ siêu tốt, anh ấy nói khẩu vị của cô không tốt, nên làm chút đồ ăn ngon cho cô."
Nhiễm Tĩnh cố tình thất vọng nói: "Thật hâm mộ nha, tôi chưa từng có loại đãi ngộ này."
Từ cách nói chuyện của Nhiễm Tĩnh với Cố Hoành, Đường Tử Thiến đã đoán ra bọn họ có giao tình, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.
"Em là minh tinh, phải giảm cân." Cố Hoành thản nhiên nói.
Nhiễm Tĩnh không phục: "Em ăn không mập."
Cố Hoành: "Vậy em ăn đi, cẩn thận lên ông kính mặt lại to."
Nhiễm Tĩnh: "..."
Đường Tử Thiến: "..."
Lý Húc ho khan một tiếng, giảng hòa nói: "Nhiễm Tĩnh kiểu dễ thương, mặt tròn một chút xinh đẹp hơn."
Thật ra mặt của Nhiễm Tĩnh cũng thuộc loại nhỏ, chỉ là hơi bụ bẩm, trong ống kính sẽ mượt mà hơn một chút so với thực tế, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy.
Nhiễm Tĩnh hừ một tiếng, không bị đả kích chút nào, trong phút chốc cướp con gà trên tay Lý Húc: "Mặt to thì mặt to, tôi vẫn cứ muốn ăn, ăn mới là lớn nhất."
Đường Tử Thiến hết sức đồng ý, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cô khẳng định quan hệ của Nhiễm Tĩnh và Cố Hoành vô cùng bất thường, hơn nữa rất có khả năng là người yêu. Nếu là như thế, thì Cố Hoành không nên đối xử với cô tốt như vậy.
Tâm tình đột nhiên trở nên mất mác.
"Tôi bị bệnh không thích hợp ăn những món ăn dầu mỡ này, còn có món khác không?" Đường Tử Thiến hỏi Lý Húc.
Lý Húc nói: "Có cháo, cố ý để lại cho cô, để tôi đi lấy cho cô." Nói xong xoay người bước đi.
Nhiễm Tĩnh lại đưa tay ôm lấy cánh tay của Đường Tử Thiến: "Đây chỉ là gà vườn, bọn họ mua trong thôn ở dưới chân núi, không béo cũng không dầu mỡ, chúng ta cùng nhau ăn."
Cô kéo Đường Tử Thiến xoay người đi về phía lều trại, trước khi đi còn không quên cho Cố Hoành một cái biểu cảm đắc ý.
Tâm tình của Đường Tử Thiến rất phức tạp, một lần nữa đi theo Nhiễm Tĩnh quay về lều trại. Nhiễm Tĩnh đối với cô đặc biệt thân thiết, nói với cô rất nhiều điều, bàn luận về đồ ăn, bàn luận về phong cảnh nơi này, sau đó bàn luận đến Cố Hoành.
"Cố Hoành đó, đừng thấy tính cách anh ấy lạnh lùng, nhưng miệng rất độc. Haiz, không đúng, có thể đối với cô anh ấy sẽ không độc." Lúc nói lời này, Nhiễm Tĩnh mặt đầy nghiền ngẫm nhìn Đường Tử Thiến.
Lời này quá mờ ám, lăn lộn ở giới giải trí lâu như vậy, Đường Tử Thiến gặp chuyện cũng không dám suy nghĩ đơn giản: "Anh ấy cũng rất không khách sáo với tôi." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô lo Nhiễm Tĩnh hiểu lầm nên mới nói lời này, nói xong thì cảm thấy hối hận, đây là đang oán trách boss rồi.
"Phải không?" Nhiễm Tĩnh cười: "Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ thương hoa tiếc ngọc với cô chứ."
Trông Nhiễm Tĩnh cũng không phải đang thử cô, nụ cười rất đơn thuần, Đường Tử Thiến thật sự đoán không ra.
Nhiễm Tĩnh thấy vẻ mặt cô phức tạp, cười ha ha: "Cô không cần nghĩ nhiều, tôi và Cố Hoành không phải như cô nghĩ đâu."
Đường Tử Thiến cảm thấy mình không nói chuyện là an toàn nhất.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chỉ trong chốc lát rèm vải lều trại bị vén lên, Cố Hoành đi vào, trên tay anh cầm một hộp cơm giữ ấm.
Nhiễm Tĩnh cầm cái đùi gà trên tay chưa gặm xong, đứng lên: "Nếu anh tới rồi, vậy em đi đây." Lúc đi ngang qua người Cố Hoành, cô ấy dừng chân lại nói với anh: "Cám ơn đùi gà của anh nha, hương vị cũng không tệ."
Sau khi Nhiễm Tĩnh đi, Đường Tử Thiến đối mặt Cố Hoành hơi mất tự nhiên. Thành thật mà nói, là cô tò mò mối quan hệ của Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh.
Cố Hoành ngồi xuống bên cạnh cô, đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp ra, đổ canh vào một chén, dùng muỗng quậy quậy, thổi thổi, sau đó chuyển đến trước mặt Đường Tử Thiến: "Chắc là không nóng, ăn đi."
Gần đây hưởng thụ quá nhiều sự chăm sóc của Cố Hoành, rất nhiều lúc vị trí của bọn họ bị đảo lộn, cô đã thành thói quen, nhưng giờ phút này lại cảm thấy không thể như vậy nữa.
"Tôi tự làm là được, cám ơn Cố tiên sinh." Cô khách sáo nói.
Cố Hoành nhìn cô một cái thật sâu, mặt không biểu cảm nói: "Nhiễm Tĩnh là em gái của một người bạn của tôi."
Đường Tử Thiến: "Ò."
"Cô ấy đã có người trong lòng."
"Ò."
"Người trong lòng của cô ấy không phải tôi."
"Ò."
"Em không thể nói từ khác à?" Cố Hoành mất bình tĩnh, giọng điệu hơi khó chịu.
Đường Tử Thiến vô tội nhìn anh: "Nói gì?"
Cố Hoành nhất thời nghẹn lời, im lặng một lát nói: "Tính cách cô ấy khá thoát tuyến(*), em không cần khách sáo với cô ấy quá và không cần cái gì cũng nghe theo cô ấy."
(*) Thoát tuyến: là một người đột nhiên nói điều gì đó không thể giải thích hoặc làm điều gì đó đáng kinh ngạc.
Không đợi Đường Tử Thiến hỏi rõ nguyên nhân, Cố Hoành đã chuyển đề tài: "Thân thể đã khỏe hơn chưa?"
Đường Tử Thiến khịt khịt mũi, đã không còn nghẹt mũi nữa: "Đã khỏe rồi, thể chất của tôi cũng không tệ."
"Là do uống thuốc hiệu quả tốt, bình thường em rất ít uống thuốc, uống thuốc xong sẽ rất mau thấy hiệu quả."
"Sao anh biết bình thường tôi rất ít uống thuốc?" Đường Tử Thiến nhịn không được hỏi. Nhiều lúc lời nói của Cố Hoành làm cô nghi hoặc, giống như anh biết rất nhiều chuyện về cô. Cho dù anh là người từng được ba cô giúp đỡ, nhưng cô biết ba sẽ không bao giờ nói về con gái của mình với một học sinh tiểu học như thế nào.
Thật sự rất kỳ quái.
Thế mà Cố Hoành lại nói: "Nhìn một cái là biết."
Đường Tử Thiến: Tuy anh thường xuyên đoán đúng, nhưng lúc nào cũng ở dưới tình huống không dựa vào sự thật mà cứ chắc chắn thế này, như vậy là không đúng.
"Không cần không phục." Cố Hoành cười nói: "Mau ăn đi, chẳng lẽ chờ tôi đút em?"
Đường Tử Thiến bị những lời này hù dọa, biết rõ anh là kiểu người nói được làm được, vì thế vội vàng cầm muỗng lên ăn cháo. Cháo xương ống(2) thơm ngon tiến vào miệng, hương vị ngọt ngào làm cho trước mắt Đường Tử Thiến sáng lên: "Thật ngon! Là ai làm vậy?" Có ăn, Đường Tử Thiến cũng không thèm để ý những thứ khác.
"Giang Tổ trưởng."
"Giang Tổ trưởng thật sự là một người đàn ông giỏi nội trợ." Đường Tử Thiến khen ngợi.
Cố Hoành nhìn thoáng qua con gà đã bị ăn một nửa hỏi: "Còn món này ngon không?"
Đường Tử Thiến không quên đó là do Cố Hoành làm, thấp giọng trả lời: "Ngon." Chỉ là vừa rồi có Nhiễm Tĩnh ở đây, cô không thể nghiêm túc thưởng thức.
"Đây là do tôi làm."
"Tôi biết."
"Em biết, sau đó thì sao?"
Đường Tử Thiến ngây người một chút, rất nhanh phản ứng lại, có lẽ Cố Hoành đang chờ cô khen ngợi. Ảnh đế như vậy thật sự là...: "Cố tiên sinh là một đầu bếp giỏi bị mai một(*) trong sự nghiệp nghệ thuật."
(*) Mai một: chôn vùi, chôn giấu.
Cố Hoành: "... Tôi không biết nấu ăn, đây là lên mạng tìm cách làm rồi làm."
"Oa!" Đường Tử Thiến biểu cảm khoa trương, nhìn anh giống như một thiên tài: "Một người không biết nấu ăn mà làm ngon như vậy, quả nhiên là có thiên phú(*) làm đầu bếp."
(*) Thiên phú: Tài năng vốn có ngay từ lúc sinh ra, như được trời ban cho.
Cố Hoành được khen ngợi nhưng không vui nổi, anh hơi híp mắt lại: "Đường Tử Thiến..."
Trịnh trọng gọi tên cô như vậy, trong lòng Đường Tử Thiến lộp bộp một chút, chột dạ đáp: "Vâng?"
"Tôi còn có thiên phú chăm sóc em."
"Hả?"
"Ăn nhiều một chút, sau này đừng để dễ sinh bệnh." Cố Hoành đứng dậy.
Lúc Đường Tử Thiến vì nghe anh nói câu này, tuy là mờ ám nhưng để lộ ra sự quan tâm và đau lòng mà cảm động, thì lại nghe anh nói: "Còn có rất nhiều việc chờ em đi làm, nghỉ bệnh có thể sẽ trừ tiền lương."
Đường Tử Thiến cảm thấy bản thân tự mình đa tình.
___________
(1) Gà Beggar là một món gà Trung Quốc được nhồi, bọc trong đất sét và lá sen và nướng từ từ với nhiệt độ thấp. Chuẩn bị một phần có thể mất tới sáu tiếng.
(2) Cháo xương ống:
__________