*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tiểu Hi
🔺🔻🔺
Cố Hoành xuống xe, Đường Tử Thiến nhíu mày hồi tưởng lại.
Đồng nghiệp đoàn phim đi cùng xe cười ha ha, nói: "Đương nhiên là Cố đại ảnh đế bế cô lên xe rồi, cũng may là đêm khuya không có fans ngồi canh, nếu không bị nhìn thấy, e là cô sẽ trở thành tình địch quốc dân."
Sau khi nghe xong lời nói này, trong lòng Đường Tử Thiến có chút kỳ lạ.
"Sao còn chưa xuống xe?" Cố Hoành đã đi ra vài bước quay đầu lại.
"À." Đường Tử Thiến lập tức xuống xe, hết sức nghe theo.
Những người phía sau nhìn nhau, hai người này ở chung thật sự rất hài hòa a.
Một nhóm người đi thang máy, khi những người khác lần lượt đi ra thang máy, sau đó trong thang máy cũng chỉ còn Đường Tử Thiến và Cố Hoành.
"Cái đó...... Cảm ơn Cố tiên sinh. Nhưng mà, sau này đánh thức tôi là được, tôi rất nặng." Chuyện được ảnh đế bế lên xe, thật sự không tưởng tượng nổi.
"Gọi không tỉnh." Cố Hoành nói ra ba chữ, làm cho Đường Tử Thiến á khẩu không trả lời được. Có lúc quả thật cô ngủ rất sâu, nhưng nếu muốn đánh thức cô thì cũng có cách.
"Bóp mũi tôi thì tôi tỉnh ngay."
"Không khó chịu sao?"
"Khó chịu." Đường Tử Thiến nói: "Nhưng mà chỉ cần có thể đánh thức tôi là được." Bởi vì không có ô-xy mà thức tỉnh, sẽ bị hoảng sợ, quả thật rất khó chịu.
Thang máy cũng vừa vặn đến, Cố Hoành chưa trả lời với cô.
Hai người đi đến phòng cửa, Cố Hoành mở cửa, xoay người lại nói: "Cô vào trong một chút, tôi có chuyện nói với cô."
Đường Tử Thiến vừa định ngáp, lập tức che miệng lại: "Ờm."
Chỉ thấy hai con mắt to của cô lộ ra, Cố Hoành nhìn thêm một cái.
Sau khi vào cửa, kêu Đường Tử Thiến lại sô pha ngồi, còn anh đi đến tủ lạnh, mở ra, cầm một hộp sữa bò nguyên chất ra.
Đường Tử Thiến thấy thế, lập tức xua tay nói: "Tôi không uống sữa bò!"
Trong khoảng thời gian này đến nay, buổi tối Cố Hoành đều uống sữa bò nóng, nhưng anh chỉ là thỉnh thoảng uống một lần, còn Đường Tử Thiến là mỗi ngày đều uống.
Cố Hoành: "Tôi muốn uống."
Đường Tử Thiến xấu hổ: "À." Cô đang mệt rã rời nên nhìn hơi ngốc ngốc.
Chỉ chốc lát sau Cố Hoành hâm nóng sữa bò xong, hai ly, một ly đặt trước mặt Đường Tử Thiến, vẫn là có phần của cô.
Cố Hoành ngửa đầu uống hết ly sữa bò, sau đó nói chuyện chính: "Ngày kia Lý Húc sẽ quay trở lại, nhưng mà bệnh tình của mẹ cậu ấy chỉ là ổn định tạm thời, sau này có thể sẽ thường xuyên xin nghỉ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nói cách khác, bây giờ tôi cần hai trợ lý, cô đồng ý ký hợp đồng với tôi không, bên phía Lục Đan Ny tôi sẽ giải quyết."
Đường Tử Thiến hơi bất ngờ, nhưng không có do dự: "Rất cảm ơn Cố tiên sinh quý mến tôi, chỉ là tôi vẫn muốn ở bên cạnh Lục Đan Ny." Cô là Lục Đan Ny cho Cố Hoành "Mượn", lúc đó cũng không có ý định đuổi việc cô, nếu cô đi theo Cố Hoành mới có 10 ngày mà đã phản bội Lục Đan Ny thì lương tâm của cô rất áy náy. Cố Hoành đối với cô rất tốt, công việc rất nhẹ nhàng, đoán chừng không có trợ lý nào lại không muốn vì anh cống hiến sức lực, nhưng đáng tiếc, thời cơ không đúng.
Cố Hoành lại nói: "Đi theo tôi, sẽ tốt hơn đi theo Lục Đan Ny rất nhiều."
"Tôi biết." Đường Tử Thiến mỉm cười: "Cố tiên sinh rất tốt, đi theo Lục Đan Ny quả thật không có thoải mái như vậy, nhưng mà cô ấy đối với tôi cũng không tệ, nếu tôi cứ như vậy mà đi theo anh, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với cô ấy."
"Cô vẫn rất coi trọng cảm tình."
Đường Tử Thiến cúi đầu cười cười.
Cố Hoành thở ra một hơi, khóe miệng cong lên, nói: "Không sao, sau này vẫn còn cơ hội. Trở về nghỉ ngơi đi."
Tuy rằng rất biết mình là trợ lý tạm thời, nhưng mà thật sự phải rời đi, trong lòng cô vẫn không tránh được mất mác, mặc dù ở một đoàn phim như cũ, có thể thường xuyên gặp mặt.
Vốn tưởng rằng vẫn sẽ bình yên giống như trước kia, trải qua hai ngày còn lại trước khi quay về cuộc sống của mình, không ngờ đột nhiên sóng gió nổi lên.
Hình ảnh đêm khuya Cố Hoành bế Đường Tử Thiến lên xe bị người ta chụp lén, phát tán lên mạng. Trên mạng lập tức bùng nổ, rất nhiều người chia sẻ, lượt xem liên tục tăng cao.
Ảnh chụp chỉ có một tấm, ánh sáng lờ mờ, hình ảnh cũng không rõ ràng, nhưng mặt mũi của Cố Hoành vẫn rất dễ dàng phân biệt, chỉ là người anh ôm không nhìn thấy mặt, còn bởi vì cái áo đang đắp trên người nên cũng không nhìn thấy rõ dáng người.
Cư dân mạng sôi nổi suy đoán thân phận của cô gái, hầu như các nữ minh tinh của đoàn phim đều bị đoán một lần, tiếng hô cao nhất chính là Lục Đan Ny. Mấy hôm nay cô ta đăng Weibo vốn rất mập mờ, fans sớm đã có nghi ngờ, bây giờ nhìn thấy ảnh chụp như vậy, càng thêm nghi ngờ hơn.
Ảnh chụp này tối qua đã bị đăng lên rồi, nhưng chiều nay Đường Tử Thiến mới biết được.
Cảnh diễn của Cố Hoành rất nhiều, một cảnh rồi một cảnh, thời gian nghỉ ngơi cũng phải tranh thủ xem kịch bản, đối diễn, chuẩn bị.
Sau khi Phương Lan đem chuyện này nói với Đường Tử Thiến, cô đi xem, thì phát hiện trên mạng đều đang ùn ùn kéo đến bàn tán tấm ảnh đó, cô hoảng sợ.
Ảnh chụp anh bế ngang cô, dáng người vẫn thẳng tắp, bước chân dài, hơi cúi đầu, như là đang nhìn cô. Bởi do ánh sáng rất mờ, khí thế lạnh lùng của anh đều không nhìn thấy, thậm chí chỉ có một cảm giác ôn nhu.
Trong ảnh chụp chỉ có hai người bọn họ, nhân viên công tác đi cùng xe không bị dính vào, vừa nhìn thấy như vậy, quả thật sẽ khiến cho người ta suy nghĩ linh tinh.
Nội tâm của Đường Tử Thiến sụp đổ, trái tim "Bịch bịch" nhảy loạn, tay lướt di động cũng hơi run run.
Cô lo lắng xem bình luận, rất sợ có người moi ra cô.
Thật may, không có.
Nhưng mà, càng ngày càng nhiều người nghi ngờ đây là Lục Đan Ny. Trong lòng Đường Tử Thiến rất phức tạp, cũng không vì vậy mà vui vẻ. Theo lý, không có ai nhận ra cô, cô có thể yên tâm; Mục đích chủ yếu của Lục Đan Ny đã đạt được, cô làm trợ lý của Lục Đan Ny, hẳn phải vì chuyện này mà vui mừng, nhưng sao cô chỉ cảm thấy áy náy.
Hôm nay cảnh diễn của Lục Đan Ny là buổi tối, nên vẫn chưa tới phim trường. Phương Lan gọi điện thoại cho Đường Tử Thiến: "Không ngờ đánh bậy đánh bạ, cũng coi như thỏa mãn Đan Ny. Cô có công lớn, đợi sau này cô trở về, cô ấy sẽ đối xử tốt với cô. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chỉ là, Cố ảnh đế đối với cô thật sự quá tốt, lại có thể tốt bụng bế một cô gái nhao nhao bất tỉnh lên xe."
Cố Hoành bế là ai, hơn phân nửa người trong đoàn phim đều đoán được. Tính nết của Đường Tử Thiến Phương Lan rất rõ, thật ra Đường Tử Thiến chỉ cần ngủ trước hai ba tiếng thì sẽ ngủ thật sâu, buổi sáng đồng hồ báo thức một tiếng thì tỉnh dậy. Cô còn lo lắng tiếng ồn của đồng hồ không làm cô tỉnh được, nên nhờ Phương Lan phải dùng cách đặc biệt để đánh thức cô.
So với sự vui mừng của Phương Lan, Đường Tử Thiến ưu tư mệt mỏi: "Tôi cảm thấy rất có lỗi với Cố Hoành."
Phương Lan thu lại cảm xúc, trấn an nói: "Thật ra không có gì đâu, không khéo bị người ta chụp được rồi công khai. Đây là chuyện minh tinh thường gặp phải, bọn họ đã quen rồi, loại tin tức này qua mấy ngày nửa thì sẽ bị tin tức khác thay thế thôi, sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu, cô đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Là ai chụp nhỉ?" Đường Tử Thiến rất muốn biết, kỳ thật hỏi Phương Lan, cũng là muốn thăm dò.
Phương Lan bình tĩnh nói: "Dù sao cũng không phải chúng tôi. Cố Hoành nổi tiếng như vậy, đoán chừng có nhiều người muốn đào anh ta lên lắm. Thật ra tin tức như vậy chúng tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ cô lo lắng là bởi vì cô là người trong cuộc."
Đường Tử Thiến khẽ thở dài một hơi.
Phương Lan lại an ủi nàng vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Lúc Cố Hoành quay xong cảnh này thì nghỉ ngơi, Đường Tử Thiến rối rắm không biết nói với anh như thế nào.
Cố Hoành thấy vẻ mặt của cô không đúng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Giọng điệu ôn nhu, khiến Đường Tử Thiến càng thêm áy náy. Cô cắn cắn môi, đưa điện thoại tới trước mặt anh.
Giao diện di động là tin tức đó, ảnh chụp rất nổi bật.
Cố Hoành lấy lại xem, dần dần nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống.
__________
Editor:
Chương sau: Vẫn là có chút thịt đẹp hơn.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.