Cưng Chiều Bã Xã Đại Nhân

Chương 17




"Có chuyện gì sao?" Tử Du sau khi lên xe liền im bặt, cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ

Nghe được tiếng anh cô lấy lại tinh thần đáp:" Không có gì"

Rời khỏi đó, Âu Dương Phong lái xe chạy thẳng một mạch về Âu Dương Gia mặc cho Tử Du dùng mọi cách để ngăn cản.

Hai người vừa vào cửa liền thấy mẹ Âu Dương Phong nhanh chân ra đón, bên trong phòng khách có một người đàn ông trung niên đang đọc báo, chắc hẳn là ba của anh

Thấy con gái dẫn theo một người phụ nữ về nhà nhưng ông cũng chẳng bất ngờ gì lắm.

Ông gấp tờ báo lại đặt ngay ngắn trên bàn, ra hiệu cho hai người ngồi xuống

"Nào nào, hai đứa mau ngồi xuống đây" Mẹ Âu Dương vui vẻ nắm tay Tử Du kéo vào ghế ngồi

"Ta nghe mẹ con nói về chuyện của hai đứa rồi, nếu đã quen biết được lâu như vậy thì khi nào hai đứa dự định làm đám cưới" Ba Âu Dương trầm ổn nói

Cái gì cơ?

Đám cưới?

Tâm trạng Tử Du lúc này vô cùng hoản loạn, gia đình anh lại tính tới mức này luôn rồi sao?

Tử Du lúc này đang thật sự hoang mang không biết nên trả lời như thế nào thì Âu Dương Phong hoàn toàn ngược lại.

Anh hầu như không cảm thấy bất ngờ gì ngược lại còn có vẻ rất hứng thú nữa cơ

" Con sẽ tự thu xếp ạ" Âu Dương Phong

Sau một hồi khó xử trong tình huống này thì mẹ Âu Dương lên tiếng:" Con gái, mau đi với mẹ, mẹ dẫn con đi tham quan một tí"

Nói rồi bà nắm tay cô dẫn đi

Sau khi Tử Du và mẹ Âu Dương rời khỏi, sắc mặt Âu Dương Trang lập tức trầm xuống, nhìn cậu con trai trước mặt:" Chuyện đó con đã điều tra đến đâu rồi"

Âu Dương Phong ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:" Tạm thời vẫn chưa có manh mối gì, xem ra đây cũng không phải người bình thường, có lẽ đang tính toán một chuyện gì đó"

Âu Dương Trang lắc đầu:" Rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì đây"

______

Trong khi hai cha con Âu Dương Phong đang bàn về chuyện công việc thì lúc này Tử Du được mẹ Âu Dương dẫn vào tham quan phòng của Âu Dương Phong

"A Đúng rồi, mẹ quên mất, mẹ còn đang hầm cháo ở dưới nhà, con cứ xem tự nhiên, đợi mẹ một tí" Nói rồi bà nhanh chân chạy xuống nhà

Cô xem qua một lượt căn phòng anh từng ở, chỉ căn phòng của anh thôi đã gần gấp hai lần căn nhà cô đang sống.

Có vẻ lâu rồi anh không ở trong phòng này, đồ đạc còn lại rất ít, nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ.

Tử Du tiến lại gần kệ sách ngày bàn làm việc, nhìn lượt qua toàn thấy sách về kinh tế chính trị là chủ yếu nên cô cũng không mấy tò mò.

Trên bàn làm việc của anh có đặt một tấm hình nhỏ, đó là hình ảnh của anh trong là bộ đồ cử nhân lúc còn học đại học.

Lúc này thì Âu Dương Phong đẩy cửa bước vào làm cô giật mình, xém tí nữa là làm rơi bức hình trên tay

Anh đi đến bên cạnh cô, dựng vào bàn, nhìn cô rồi mỉm cười:" Cảm thấy anh lúc này với trước đây có khác nhau lắm không?"

Nhìn vẻ mặt đang mong chờ của anh, Tử Du cười một cái rồi lên tiếng:" Khác lắm. Ngày xưa trông anh có vẻ rất lãng tử thư sinh, bây giờ thì chắc lưu manh hơn nhiều"

Câu trả lời của anh làm anh sựng người, anh nắm lấy tay cô đẩy cô dựa vào bàn, ép sát người anh, Âu Dương Phong khẽ cười, thì thầm vào tai cô:" Anh còn có thể lưu manh hơn nữa đó"

Hành động của anh bây giờ làm cô vô cùng ngại ngùng, mặt cô đỏ ửng, cô tìm cách tránh né hơi thở của anh nhưng càng chống cự thì tay anh lại càng siết chặt

" Âu Dương Phong, em đùa thôi, đùa thôi" Biết là chống cự không có hiệu quả nên Tử Du nhanh chóng đổi sang chiêu khác

" Coi bộ em to gan thật đó, em dám đùa với anh chuyện này ư? Nếu vậy để anh chứng minh cho em thấy, để sau này em không còn dám đùa với lửa nữa" Âu Dương Phong nhìn gương mặt ửng đỏ của cô càng thêm khoái chí

" Em...." Hạ Tử Du đang định mở miệng thì anh lập tức ngăn cản, môi anh kè sát môi cô, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng vì tay anh siết chặt tay cô làm cô bị đau nhưng không có cách nào kêu anh dừng lại, thế là cô cắn môi anh làm anh hét lên một tiếng:" Á..."

" Em đau" Tử Du tranh thủ lúc anh vì đau quá nới lỏng tay thì cô nhanh chóng rút tay lại, xoa xoa cổ tay bị anh siết đến đỏ ửng

Âu Dương Phong liếm liếm môi lại có cảm giác khác lạ, anh lấy tay vuốt môi thì phát hiện bị chạy máu.

Tử Du nhìn thấy môi anh chảy máu liền giật mình, không ngờ mình lại cắn anh mạnh như vậy, lập tức ăn năn:" Anh không sao chứ, em không cố ý đâu"

" Em được lắm" Âu Dương Phong

" Em không cố ý, anh mau ngồi xuống đây đi, để em xem xem" Nói xong cô nắm tay anh kéo anh ngồi trên ghế

Cô nhìn sơ qua vết thương, cũng không phải nghiêm trọng gì lắm, nhưng nếu bây giờ để ba mẹ anh thấy anh như vậy có phải lại nghĩ bậy hay không