Quý Tiểu Trạc và Nặc Nặc học nhà trẻ từ lớp chồi đến lớp lá trong viện của quân đội, đến năm hai đứa nhỏ 7 tuổi thì bắt đầu bước vào cuộc sống tiểu học.
Trường tiểu học khác với trường mẫu giáo, giáo viên yêu cầu khắt khe với học sinh hơn. Trong tiết học đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu bọn nhỏ phải tập trung lắng nghe, không được nói chuyện riêng trong giờ. Nhưng yêu cầu này đối với bọn nhỏ mới học tiểu học quả là cực hình, ngoại trừ Nặc Nặc.
Nặc Nặc là một đứa trẻ có thể ngồi im, cô bé có thể ngồi bất động từ lúc dậy đến lúc đi ngủ, chứ đừng nói là ngồi từ lúc học đến lúc tan học, cho nên cô bé rất nghe lời giáo viên nói ngồi im không nhúc nhích, nghiêm túc nghe giảng.
Dáng vẻ ngoan ngoãn của Nặc Nặc trái ngược với đám trẻ xung quanh, bởi vậy nên cô bé nhanh chóng lọt vào mắt xanh của các giáo viên, ánh mắt các giáo viên nhìn cô bé hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác.
Vì vậy khi giáo viên cần gọi một người để trả lời câu hỏi, chắc chắn sẽ gọi Nặc Nặc.
Nặc Nặc chớp mắt hai cái, từ từ đứng dậy, lập tức bị các bạn trong lớp nhìn chăm chú, tụi nhỏ nhanh chóng phát hiện lỗ tai của Nặc Nặc mang một vật rất kỳ lạ, nhịn không được lén lút thảo luận với bạn bè xung quanh, mọi người ai cũng tò mò, mồm năm miệng mười suy đoán nó là cái gì.
Chờ đến lúc tan học, một đứa trẻ mập mạp chạy đến trước bàn của Nặc Nặc, ngón tay béo chỉ vào máy trợ thính trên tai cô bé hỏi: “Bạn học Ôn Nặc, trên tai cậu có cái gì vậy?”
Nặc Nặc sờ tai của mình, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đây là máy trợ thính.”
Đứa nhỏ tuổi này có biết máy trợ thính là gì đâu, cho nên nhóc mập mạp tò mò hỏi: “Máy trợ thính là gì? Sao cậu lại có còn tụi mình thì không có?”
Nặc Nặc không muốn nói tai mình có vấn đề, nhưng nhớ tới trước khi đi học dì Đường Đường đã dạy phải hòa thuận với bạn bè, nếu cô bé không giải thích chắc chắn đối phương sẽ không vui, cho nên cô bé vẫn giải thích: “Máy trợ thính có nghĩa là sau khi đeo vào sẽ nghe rõ mọi thứ, bởi vì tai bên này của tớ không nghe thấy cho nên mới phải mang cái này.”
Nhóc mập mạp nghe vậy đột nhiên mở to hai mắt lùi về sau hai bước, chỉ vào Nặc Nặc la lên: “Thì ra cậu là người điếc!”
“Ồ, ra là cậu ấy bị điếc, chúng ta có cần phải cách xa cậu ấy không.”
“Đúng đó, nếu không chúng ta cũng biến thành người điếc thì sao?”
“Bây giờ tớ có thể nói cô giáo đổi chỗ không, tớ không dám ngồi trước cậu ấy đâu, tớ cũng sợ bị biến thành kẻ điếc.”
Các bạn nhỏ kinh ngạc, hoảng sợ bàn luận sôi nổi, và tất cả đều tự động tránh xa Ôn Nặc, giống như cô bé là một thứ gì đó rất đáng sợ.
Ánh mắt Nặc Nặc tối sầm, cô bé mím môi, không nói gì cúi đầu đọc sách của mình, không thèm để ý đến mọi người xung quanh.
Nhiều năm như vậy cô bé cũng đã quen rồi.
Đúng lúc này, cậu nhóc mập mới chỉ vào Nặc Nặc bảo cô bé là kẻ điếc đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, chỉ thấy cậu nhóc ôm lấy đầu hít thở, mà bên cạnh cậu nhóc có một cái bảng đen nằm kế bên.
Cậu nhóc ấy bị bảng đen tập kích.
Đau đớn qua đi, cậu nhóc mập mạp quay đầu lại, “Ai ném bảng vào tao, ra đây cho tao!”
“Là tôi đánh đấy.” Quý Tiểu Trạc đi từ trên bục giảng xuống, vừa đi vừa phủi bụi phấn dính trên tay.
“Sao mày lại đánh tao? Cậu nhóc mập có chút bối rối trước thái độ thẳng thừ của Quý Tiểu Trạc, không phải những người trước kia vô ý đánh cậu nhóc đều có dáng vẻ sợ hãi sao, sao người này lại ngược lại thế?
Chẳng qua Quý Tiểu Trạc không cao và khỏe bằng cậu nhóc, nhóc mập mạp khinh thường hừ một tiếng, giơ nắm đấm lên trước mặt Quý Tiểu Trạc, “Mày muốn chết hả?”
Quý Tiểu Trạc không để cậu nhóc ấy vào mắt, “Tôi thấy người muốn chết là cậu đấy, lần sau còn dám nói Ôn Nặc là người điếc thì tôi sẽ đánh cậu một lần nữa.”
Bị một đứa không khỏe bằng mình uy hiếp trước mặt mọi người, cậu nhóc mập cảm thấy rất mất mặt, lớn tiếng hét lên: “Vốn dĩ cậu ấy là người điếc, nếu không thì đeo máy trợ thính làm gì, kẻ điếc còn không cho người ta nói hả?”
“Cậu đúng là muốn chết!” Quý Tiểu Trạc nói xong liền giơ nắm đấm lên, đánh cậu nhóc ấy lùi lại hai bước rồi ngã xuống mặt đất.
Cậu nhóc ấy ngã trên mặt đất, không thể tin rằng mình bị đánh, còn bị đánh trước mặt bao nhiêu người, ở nhà trẻ cậu nhóc luôn làm đại ca trong lớp, vội vàng bò dậy giơ tay vọt đến chỗ Quý Tiểu Trạc, “Cậu dám đánh tôi, tôi đánh chết cậu.”
Hai người đánh nhau túi bụi.
Hồi nhỏ Quý Tiểu Trạc là một đứa trẻ mập mạp, nhưng trưởng thành theo năm tháng, bây giờ cậu nhóc vừa cao vừa gầy, có thể thấy trong tương lại cậu nhóc sẽ giống Quý Yến. Còn cậu nhóc mập kia lại trái ngược, nhóc ấy cao hơn Quý Tiểu Trạc một cái đầu, cơ thể cũng to hơn gấp đôi, có thể thấy hình thể đối lập rõ ràng, các bạn học xung quanh đều cho rằng Quý Tiểu Trạc sẽ bị đánh thê thảm, không dám nhìn mà che hai mắt mình lại.
Nhưng mà, sự thật khiến các bạn nhỏ mở rộng tầm mắt.
Quý Tiểu Trạc đánh bại nhóc mập với chiến tháng áp đảo, nhóc mập bị đánh đến phát khóc, không còn sức để chống trả, cuối cùng phải gọi chủ nhiệm lớp đến mới ngăn cản được Quý Tiểu Trạc và cứu nhóc mập đáng thương.
Nhưng lúc này nhóc mập trông thê thảm vô cùng, không biết tí nữa bố mẹ cậu nhóc đến có còn nhận ra con mình hay không.
Ngày khai giảng đầu tiên đã đi đánh nhau, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, chuyện này tất nhiên không giấu được phụ huynh, chủ nhiệpm lớp không thể không gọi bảo phụ huynh hai bên đến đây.
Cha mẹ của nhóc mập mạp vốn tưởng rằng con nhà mình lại đánh bạn học, đang chuẩn bị xin lỗi như thường, ai ngờ lúc đến thì thấy con mình bị đánh thành như cái đầu heo, nháy mắt trợn tròn mắt.
Mẹ của nhóc mập thấy vậy lập tức la lên: “Là ai đánh con tôi?”
Chủ nhiệm lớp sợ phụ huynh kích động làm tổn thương đưa trẻ, vội vàng trấn an nói: “Mẹ của Chu Tử Kiêu đừng kích động, chỉ là mẫu thuẫn của bọn trẻ mà thôi, chúng ta ngồi xuống từ từ giải quyết cố được không?”
Ba Chu Tử Kiêu nhìn trái nhìn phải, ngoài đứa nhỏ nhà mình ra thì còn có một cô bé và một cậu nhóc nữa, nhưng ông ấy cảm thấy cô bé dễ thương kia không phải là người đánh con trai mình, vậy chỉ còn lại cậu nhóc diện mạo thanh tú khí chất không tầm thường kia rồi.
Ba Chu Tử Kiêu chỉ vào Quý Tiểu Trạc hỏi giáo viên, “Là đứa nhỏ này đánh con trai tôi hả?”
Ba Chu Tử Kiêu cũng rất cao lớn và khỏe mạnh, vừa nhìn là biết hình thể của Chu Tử Kiêu di truyền từ ba cậu nhóc, cô giáo sợ ông ấy tức giận đánh con nít, theo bản năng giấu Quý Tiểu Trạc ra sau lưng mình, “Ba Chu Tử Kiêu đừng tức giận, chỉ là mâu thuẫn giữa bọn trẻ với nhau thôi, nhưng cũng bởi vì bạn học Chu Tử Kiêu nói Ôn Nặc là người điếc, nên Quý Tiểu Trạc mới tức giận ra tay, con nít còn nhỏ không hiểu chuyện, mọi người bình tĩnh một chút, chờ phụ huynh của Quý Tiểu Trạc đến rồi chúng ta nói chuyện nhé?”
“Không cần phải nói!” Ba Chu Tử Kiêu vung tay ngăn lời của cô giáo, nói thẳng: “Cô giáo, làm phiền cô đổi chổ Chu Tử Kiêu đến ngồi trước Quý Tiểu Trạc đi.”
“Dạ?” Chủ nhiệm lớp cho rằng mình nghe nhầm, “Ba Chu Tử Kiêu anh nói gì vậy?”
Ba Chu Tử Kiêu kiên nhẫn lặp lại lần nữa, khiến chủ nhiệm lớp ngu luôn.
Mẹ Chu áy náy đi đến trước mặt Nặc Nặc, xoa đầu Nặc Nặc và xin lỗi: “Xin lỗi con nhe cô bé, Chu Tử Kiêu nhà cô quá xấu xa rồi, sau khi về nhà cô sẽ dạy dỗ lại bạn ấy, cô hứa với con lần sau nó không dám nói vậy nữa.”
Nói xong, mẹ Chu lại đi đến trước mặt Quý Tiểu Trạc: “Cậu nhóc, sau này Chu Tử Kiêu nhà cô ngồi trước con, con giúp cô và chú quản nó được không? Chỉ cần nó không ngoan con cứ đánh nó giúp cô nhé, chỉ cần không đánh hỏng là được. Con giúp cô và chú chuyện này có được không?”
Quý Tiểu Trạc cũng nhịn không được sửng sốt, cậu còn tưởng ba mẹ của thằng nhóc mập đến đến tìm cậu tính ốt, đáng suy nghĩ cách giải quyết, nào biết tình huống lại ảo ma như vậy.
Khi tất cả mọi người đang choáng váng, thì người bị hại là nhóc mập đây lập tức phản ứng lại với ý của ba mẹ, nháy mắt gào lên, “Ba mẹ thật quá đáng, con muốn nói cho ông bà nội biết hai người ngược đãi con!”
Ba Chu giơ tay đánh cậu nhóc một cái, “Con câm miệng ngay cho ba, ông bà nội con đang đi du lịch rồi, không có thời gian để ý con đâu, con cũng đừng trông mong bọn họ sẽ đến cứu con, sau này con nên ngoan ngoãn là người đi, không là chết với ba!”
Tức khắc Chu Tử Kiêu bật khóc, bi thương khóc một dòng sông.
Rốt cuộc chủ nhiệm lớp cũng hiểu được chuyện gì, rất là vui mừng, cô rất thích những phụ huynh hợp tình hợp lý như vậy, cô sợ nhất là gặp các bậc phụ huynh nuông chiều con cái.
Điều này thật tuyệt.
Cho nên, lúc Đường Đường sốt ruột chạy đến trường học, ba mẹ Chu đã đưa Chu Tử Kiêu về nhà, chuyện còn chưa được giải quyết đã kết thúc viên mãn.
Biết được nguyên nhân Quý Tiểu Trạc đánh nhau, Đường Đường và Quý Yến không phê bình cậu, chỉ dặn dò sau này không được kích động như thế, hãy nghĩ kĩ trước khi làm.
Tuy nhiên, chính vì sức mạnh của Quý Tiểu Trạc mà từ đó về sau không ai dám nói Nặc Nặc là kẻ điếc nữa, mà Chu Tử Kiêu cũng bị đổi chỗ ngồi trước Quý Tiểu Trạc, chỉ cần cậu nhóc gây chuyện sẽ bị Quý Tiểu Trạc đánh. Lúc trước nhóc mập mạp không phục, chỉ là bị đánh cho ngoan ngoãn, không cần nói cũng biết sau này ngoan như thế nào, không dám gây chuyện thị phi nữa, đi học cũng không dám đùa giỡn trong lớp, chuyện này làm cho ba mẹ Chu rất cảm ơn Quý Tiểu Trạc, thường xuyên mua đồ ăn ngon cho cậu và Nặc Nặc ăn.
Cũng vì chuyện này mà hai nhà Quý và Chu trở nên thân thiết, hai nhà thường xuyên qua lại ăn cơm với nhau, sau vài lần nói chuyện phát hiện tính cách khá hợp nhau rồi trở thành bạn tốt, ba đứa nhỏ cũng trở nên thân thiết hơn, lúc đầu Chu Tử Kiêu là người nói Nặc Nặc là kẻ điếc, nhưng sau này khi nghe ai đó nói cô bé như vậy lập tức cùng với Quý Tiểu Trạc đánh nhau.
Cuộc sống tiểu học của Quý Tiểu Trạc có thể nói là chuyên đi trừng trị mấy đứa nghịch ngợm, chỉ cần ai đó cười nhạo kỳ thị Nặc Nặc lập tức bị cậu đánh cho tơi tả. Cũng bởi vì vậy mà Quý Tiểu Trạc đã trở thành trùm trường được công nhận bởi toàn trường, chỉ cần nói đến Quý Tiểu Trạc là mọi người đều biết.
Tất nhiên, Quý Tiểu Trạc không chỉ nổi danh vì chuyện đánh nhau, mà còn vì cậu rất đẹp trai, thành tích tốt nữa.
Một cậu nhóc như vậy không thu hút người khác thì cũng lạ, đến năm lớp 5, có rất nhiều bạn nữ nhìn thấy cậu mặt đỏ tim đập, tất cả những bức thư tình gửi cho cậu đều chất đống trên bàn.
Rất nhiều người cho rằng Nặc Nặc là em gái ruột của Quý Tiểu Trạc, cho nên thường xuyên nhờ Nặc Nặc đưa thư tình giúp, nhưng mỗi lần như thế Nặc Nặc đều nhẹ nhàng lắc đầu, không để ý đến những bạn nữ đó. Dần dà các bạn nữ không đến tìm cô bé nữa, chẳng qua mọi người đều lén nói em gái của Quý Tiểu Trạc rất xấu tính.
Quý Tiểu Trạc đọc thư tình không có cảm giác gì, mỗi lần thấy đều lười xem, trực tiếp ném vào thùng rác, thời gian đọc thư tình không bằng đi chơi bóng rổ còn sướng hơn.
Quý Tiểu Trạc rất thích vận động, đặc biệt là chơi bóng rổ, ngoài tiết thể dục ra, mỗi ngày tan học cậu đều đến sân thể dục chơi một tiếng rồi mới về nhà, còn Nặc Nặc thì chuẩn bị khăn và nước ở một bên chờ cậu, vừa chờ vừa làm bài tập, cả người lạc nhịp với sân bóng rổ nhộn nhịp. Nhưng mà có rất nhiều bạn nam chơi bóng cùng rất hâm mộ Quý Tiểu Trạc, bọn họ đều ước giá như mình có mọt cô em gái như vậy.
Mỗi lần như vậy Quý Tiểu Trạc đều tự hào mà nói: “Mấy cậu không cần hâm mộ, không phải cô em gái nào cũng ngoan ngoãn như Nặc Nặc nhà tớ đâu.”
Mọi người rất muốn đánh cậu.
Những ngày tháng tiểu học cứ trôi qua êm đềm và hạnh phúc, đến học kì hai của năm lớp 5 có sự thay đổi.
Học kỳ này, trên sân bóng rổ bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật cực kỳ xinh đẹp độc nhất vô nhị, là một cô gái xinh đẹp da trắng cột tóc đuôi ngựa tham gia chơi bóng rổ cùng đám Quý Tiểu Trạc.