Quý Yến thích thú nhìn dáng vẻ hiện tại của cô.
“Anh còn cười!” Đường Đường dậm chân, cảm thấy người này thật xấu xa, bình thường nghiêm túc lạnh lùng, trẻ con nhìn đến là sợ, cấp dưới cũng sợ anh, nhưng bây giờ lại rất khác.
“Được rồi, không cười nữa, chúng ta nói chuyện chính, em lại đây.” Trêu nữa cô sẽ tức giận, Quý Yến nhanh chóng dỗ cô.
Đường Đường hừ hừ, chun mũi đi qua ghế ngồi xuống, kiên quyết không chịu ngồi trên giường, sợ anh lại làm chuyện bậy bạ.
Quý Yến nào dám trêu cô nữa, nắm tay cô hỏi: “Sao em lại đến đây? Bọn nhỏ đâu?”
Đường Đường hơi khựng lại, nhỏ giọng trả lời: “Bọn nhỏ đang ngủ trưa ở nhà, em không yên lòng về anh nên đến đây xem.”
Quý Yến nhướng mày, vừa nghe đã biết Đường Đường có chuyện giấu anh, theo như sự quan tâm của Đường Đường và tầm quan trọng của bọn trẻ, cô sẽ không để hai đứa nhỏ một mình mà chạy đến đây, cho nên, chắc chắn là cô đã tìm được người chăm sóc bọn trẻ, chẳng qua là ai mà cô không dám nói thẳng với anh?
“Đường Đường, có phải trong nhà có người không?”
Trong lòng Đường Đường kêu xong rồi, biết chuyện này không thể giấu được anh, cũng không biết lúc lo lắng cô cũng hay vặn tay giống Quý Tiểu Trạc, lúc này mới chột dạ nói ra, “Em… Lúc nãy đi về, gặp…. gặp ông nội, sau đó….”
Quý Yến giật mình, không nghĩ nghe được đáp án này.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường Đường cũng không biết anh và ông nội Quý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cũng chưa bao giờ kể với cô, thấy anh không nói gì, trong lòng rất lo lắng, vừa quan sát vẻ mặt anh vừa giải thích: “Lúc anh cấp cứu ông nội có đến, chờ đến khi anh qua cơn nguy kịch mới rời đi, sáng nào cũng đến túc trực bên cạnh anh, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, cả người gầy đi rất nhiều. Lúc em đưa Tiểu Trạc về thì thấy xe của ông nội, lúc đó ông nội đang nghỉ ngơi trong xe, cảnh vệ Viên nói ông ấy không muốn về nhà, em thấy tuổi của ông cũng đã lớn nên không đành lòng, cho nên…. Cho nên em mới đưa ông ấy về nhà ăn chút gì, nhân tiện nghỉ ngơi một chút.”
Trên mặt Quý Yến không có biểu cảm gì, cũng không nói gì, làm cho Đường Đường không đoán được tâm tư của anh, trong lòng hơi thấp thỏm, khẽ nhéo tay anh hỏi: “Chồng à, có phải em làm sai rồi không? Anh đừng không nói gì mà, nếu em sai anh phải nói với em.”
Quý Yến mím môi, chậm rãi lắc đầu, “Không có, em không có sai, chỉ là anh không nghĩ ông nội sẽ đến đây.”
Đường Đường thấy anh không có tức giận, lúc này mới do dự: “Thật ra ông nội vẫn luôn đến đây, khuyên như thế nào cũng không về, chồng à, em cảm thấy ông nội rất quan tâm anh đó.”
Quý Yến nhấp môi, không nói gì, không cảm nhận được cảm xúc trong mắt anh.
Đến nỗi Đường Đường cho rằng anh sẽ không gì nữa, thì đột nhiên anh mở miệng, “Đường Đường, tối nay nói ông nội đến phòng bệnh đi.”
“A?” Đường Đường hơi ngạc nhiên, “Chồng à, anh nói là kêu ông nội đến đây thăm anh á?”
“Ừ.” Quý Yến nhàn nhạt lên tiếng, vuốt ve tay cô chậm rãi mở miệng, “Gọi đi, nói Tiểu Trạc nói cho, ông nội rất thương Tiểu Trạc, chắc chắn sẽ đến.”
Chuyện này Đường Đường rất ngạc nhiên, “Chồng à, sao anh lại bảo Tiểu Trạc nói chứ? Nếu Tiểu Trạc nói ——” Không phải Tiểu Trạc nói ba nhóc không biết nhóc qua lại với ông nội hay sao? Còn nói cô nhớ giữ bí mật nữa mà.
Sao lại thế này?
Quý Yến nhẹ nhàng nở nự cười, “Có phải thằng bé nói em giữ bí mật không, không được nói với anh là nó và ông nội hay qua lại với nhau?”
Đường Đường chớp mắt nhìn anh, sao anh biết được thế?
Quý Yến nhớ đến dáng vẻ lừa gạt của Quý Tiểu Trạc, cảm thấy buồn cười, “Thật ra có mấy lần anh biết nó và ông nội trộm gặp mặt nhau, thằng nhóc đó còn nghĩ mình giấu rất tốt, nhưng thật ra mùi hương KFC trong miệng lại bán đứng nó, còn cố tình lừa anh nữa chứ, đồ ngốc cũng có thể biết được, chẳng qua anh giả bộ không biết thôi.”
Cuối cùng Đường Đường mới biết cậu nhóc đã bị lộ nguyên hình từ lâu, thì ra cáo lớn vẫn luôn biết nhưng lại giả vờ, còn cáo nhỏ vẫn cho rằng mình giấu rất giỏi, nhưng thật ra vẫn còn non nớt lắm.
Nhưng Đường Đường vẫn không hiểu lắm, “Nói vậy anh cũng không phản đối chuyện ông nội và Tiểu Trạc qua lại với nhau, nhưng tại sao quan hệ của anh và ông nội lại như thế này? Em không rõ lắm.”
“Chuyện này nói ra thì rất dài.” Quý Yến khẽ thở dài, “Chờ khi nào về nhà anh sẽ nói cho em nghe.”
“Vâng, sau này về rồi hẵng nói ạ.” Đường Đường cũng biết chỗ này không phải nơi để nói chuyện, ngược lại là chuyện lớn trước mắt, “Chồng à, vậy em sẽ bảo ông nội đến, nhưng lúc ông đến anh nhớ chủ động chào hỏi ông nha, thoạt nhìn ông nội là người rất sĩ diện, anh chịu thiệt một chút, coi như nhường ông ấy.”
Khả năng là ông nội sẽ không chủ động chào anh.
Quý Yến mỉm cười, nhéo khuôn mặt của cô, “Xem ra em rất hiểu tính cách của ông nội.”
Đường Đường gật đầu, học theo dáng vẻ của ông nội Quý, cụ mặt, chắp tay ra sau lưng, nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng.
“Bắt chước rất giống.” Quý Yến bị hành động của cô làm cho bật cười.
“Đó là, bởi vì ông nội toàn bày ra vẻ mặt đó, ha ha…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Hiện tại có thể ông nội không thíhh em, nhưng em cũng đừng để trong lòng, ông sẽ thay đổi khi thấy em tốt thôi, ông ấy không phải người không hiểu chuyện.”
Đường Đường biết anh đang an ủi chính mình, sợ cô không vui vì thái độ của ông nội, cầm lấy tay anh cọ cọ mặt, “Tất nhiên là em không để ở trong lòng rồi, dù sao ông nội cũng không biết chuyện của em, không thích em đều có lý do cả, cái này chứng minh được ông nội rất để ý anh, nếu không thèm để ý làm sao quan tâm cháu mình cưới một người vợ như thế nào.”
Khóe miệng Quý Yến cong lên, thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Thực ra ông nội rất thương anh, từ khi anh còn bé chưa biết gì đều là ông nội dạy anh nói chuyện, dạy anh học, hay cả ăn cơm…., anh còn nhớ khi nhỏ ông hay đặt anh trên vai chạy đi chơi, còn dẫn anh đi xem xe tăng và sân bay và mọi thứ anh thích, tuy anh không có cha mẹ yêu thương, nhưng vẫn rất vui sướng.
Chính ông nội là người dìu dắt anh từng bước trưởng thành, dẫn anh trân trọng thế giới này.
Chỉ là sau này…
Quý Yến nhắm mắt lại, nhớ đến chuyện cũ yết hầu không khỏi di chuyển.
Lần này suýt nữa anh đã chết, cho rằng mình sẽ không sống nổi, lúc hấp hối, ngoài nhớ đến Đường Đường và Tiểu Trạc ra, còn có một người anh không buông tay được, đó chính là ông nội. Ở thời khắc sinh mệnh trôi qua anh thật sự rất hối hận, hối hận không làm lành sớm với ông, hối hận mình quá cố chấp không bỏ xuống khúc mắc trong lòng, so với ông nội đã nuôi lớn anh thì những sự cố chấp và khúc mắc đó có quan trọng đâu?
Lúc gần mất đi con người mới hiểu rõ mọi chuyện.
May mà anh vẫn còn có cơ hội đền bù.
Quý Yến mở mắt ra, trong mắt mang theo nụ cười nhẹ nhõm, “Đường Đường, tối nay thuyết phục ông nội đến đây ăn cơm đi, xem như nhà chúng ta ăn cơm cùng nhau, cơm nước xong thì bảo ông nội qua nhà ngủ, để ông ấy nghỉ ngơi một đêm, dưỡng sức lấy lại tinh thần.”
“Dạ.” Đường Đường có thể nhìn ra sự thoải mái trong mắt anh, trong lòng rất vui mừng, sao lại không đồng ý chứ, “Anh nói mấy món ông nội thích ăn đi, tối nay em sẽ nấu, tối nay nhà chúng ta sẽ ăn một bữa thật hoành tráng luôn.”
Tất nhiên Quý Yến biết ộng nội thích ăn gì, không ai có thể rõ hơn anh, “Những món ông nội thích ăn rất đơn giản, ông ấy là người phương Bắc, rất thích ăn mì, đặc biệt là màn thầu, em hấp cho ông ấy hai lồng màn thầu ông ấy sẽ rất thích, ông ấy không thích nhưng màn thầu bán ở bên ngoài, cảm thấy không đúng vị, hơn nữa còn có rất nhiều chất phụ gia.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi á?” Đường Đường còn nghĩ ông nội có yêu cầu rất cao, kết quả chỉ thích ăn mà thầu?
“Chỉ đơn giản vậy thôi, nếu em nấu cho ông ấy móng heo kho tàu, ông cũng sẽ rất vui.” Người bình thường đều cho rằng với thân phận địa vị của ông sẽ thích ăn sơn hào hải vị, nhưng thực ra ông nội thích ăn những món đơn giản.”
“Thật sự hết rồi sao? Không còn gì nữa ạ?” Thấy Quý Yến không nói gì, Đường Đường thúc giục anh, cảm thấy mấy món đó quá đơn giản.
Quý Yến nhéo tay cô, “Yên tâm đi, thật sự hết rồi, những chuyện khác em cứ giao cho Quý Tiểu Trạc, có nó ở đây, ông nội sẽ rất vui.”
Đường Đường nhớ đến ông nội ngoan ngoãn phục tùng Quý Tiểu Trạc, phát hiện bản thân không cần lo lắng, có thằng bé mua vui, không lo ông nội buồn.
Xem ra cô chỉ cần nấu cơm thật ngon là được.
Xét thấy tối nay rất quan trọng, trong đầu Đường Đường lập tức nghĩ đến phải chuẩn bị chút gì đó, nghĩ kỹ rồi lập tức vội vàng chạy ra chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
Chẳng qua, trước khi đi Đường Đường còn dặn Tôn Nghị đừng ăn cơm ở căn tin nữa, mà ăn cùng bọn cô.
Lúc đầu còn khách khí nhưng sau khi Tôn Nghị thưởng thức qua tay nghề của Đường Đường thì đã quên khách khí là gì, nghe lời gật đầu, cảm động không chịu được.
Tuy rằng thường xuyên bị đôi vợ chồng này ngược đãi, nhưng có thể ăn đồ ăn do vợ Quý Yến nấu, cho dù phải ăn cơm chó anh ta cũng chấp nhận.
Buổi gặp mặt lần sau, hy vọng có thể gặp được một người phụ nữ biết nấu ăn.
*
Lúc Đường Đường xách bao lớn bao nhỏ về nhà, ông nội Quý vẫn chưa đi, đang ngồi trên ghế sô pha chơi đùa với Quý Tiểu Trạc và Ôn Nặc, hai đứa nhỏ chụm đầu vào nhau chơi lắp mô hình, mà ông nội Quý ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, lâu lâu còn chỉ đạo hai đứa nhỏ.
Chẳng qua không thấy cảnh vệ Viên, không biết là đi đâu rồi.
Thấy Đường Đường đã trở về, Quý Tiểu Trạc lập từ bò từ trên sô pha xuống ôm lấy cô, cho cô một cái ôm thật bự, “Mẹ ơi, mẹ đã về rồi!”
Ôn Nặc cũng không chơi mô hình nữa, leo xuống sô pha chạy đến chỗ Đường Đường cọ cọ mặt cô, giống như một chú thỏ con ngoan ngoãn.
Đường Đường hôn mỗi đứa một cái, còn giơ túi trong tay cho bọn nhỏ xem, “Mẹ về để nấu cơm tối đây, nhìn xem mẹ mua rất nhiều món ngon.”
“Oa —— có thịt bò, có móng heo, mẹ ơi, hôn nay có nhiều món ngon vậy ạ?” Quý Tiểu Trạc và ba nhóc đều là động vật ăn thịt, thấy thịt là hai mắt sáng lên.
Đường Đường nhìn ông nội Quý một cái, phát hiện ông ấy cũng đang nhìn bên này, trong mắt hiện lên ý cười, chạm nhẹ vào mũi của Quý Tiểu Trạc, cố ý nói lớn: “Lúc nãy ba con bảo tối nay chúng ta đến bệnh viện ăn cơm cùng với ba, một mình ba ăn cơm rất buồn, cho nên mẹ mua rất nhiều đồ ăn.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tốt quá, sau này mỗi khi ăn cơm chúng ta đều ăn chung với nhau, như vậy ba sẽ không buồn nữa.” Ngoài những lúc ba cướp mẹ thì cậu nhóc thấy ba rất đáng ghét, nhưng những lúc khác thì cậu nhóc là một đứa trẻ hiếu thuận.
Chẳng qua Quý Tiểu Trạc mới nói xong, quay đầu thấy ông cố vẫn còn đang ngồi ở ghế số pha, lập tức ‘A’ lên một tiếng, nếu bọn cậu đến bệnh viện với ba, thì ông cố phải làm sao bây giờ? Không có bên cạnh cả, không bằng…..
“Mẹ ơi, vậy ông cố phải làm sao bây giờ ạ? Chúng ta có thể cho ông đi cùng không?” Tròng mắt Quý Tiểu Trạc di chuyển, dư quang ở khóe mắt lớn tiếng nói.
Đường Đường lập tức nhận ra ý đồ của Quý Tiểu Trạc, trong lòng không khỏi khen cậu nhóc, bảo bảo nhà cô thông minh quá, cô còn chưa nói mà thằng bé đã biết rồi.
Vì thế cô lập tức nói tiếp: “Tất nhiên là được rồi, nếu ông cố đồng ý đi cùng, chúng ta và ông cố sẽ đến thăm ba, rồi cùng nhau ăn cơm, chắc chắn ba sẽ rất vui vẻ.
Mắt Quý Tiểu Trạc sáng lên, quay đầu nhìn ông nội Quý, ánh mắt trông mong hỏi: “Ông cố ơi, ông có muốn đi với tụi con đến thăm ba không ạ?”
Mặt của ông nội Quý sa sầm, giọng nói quyết đoán từ chối: “Ông không đi, cũng không cần các con ở bên cạnh, lát nữa ta sẽ về.”
Mày nhỏ của Quý Tiểu Trạc nhăn lại, lập tức bổ nhào vào ngực ông ấy, thiếu chút nữa đẩy ngã ông cụ, chẳng qua ông ấy cũng không tức giận, phản ứng đầu tiên là ôm chặt cậu nhóc không để bị ngã, miệng lại quở mắng: “Con trai làm gì cũng phải thận trọng, sao mà hấp tấp bộp chộp như vậy.”
Quý Tiểu Trạc đối với khuôn mặt lạnh lùng của ông ấy cũng không sợ, chân béo nhấc lên, khoanh chân ôm lấy cổ ông, bất mãn thở dài: “Ông cố à, ông với mới đến đã muốn về rồi sao, ông còn chưa ăn với con một bữa cơm mà.”
Ông nội Quý cau mày không nói gì.
Quý Tiểu Trạc không ngừng lắc lắc cổ ông ấy, “Ông cố, ông đi với tụi con đến thăm ba đi mà, nếu ông không đi con sẽ ăn cơm không vô, ăn không vô sẽ bị gầy, gầy sẽ không đẹp trai, vất vả lắm con mới đẹp trai được như vậy đó.”
Vì để chứng minh lời nói của mình có tính thuyết phục, Quý Tiểu Trạc chớp mắt hỏi hai người phụ nữ trong nhà: “Mẹ, Nặc Nặc, hai người thấy con nói đúng không?”
“….” Khóe miệng Đường Đường cong lên gật đầu.
Nặc Nặc cũng không do dự gật đầu, ánh mắt rất tin tưởng, Đường Đường cảm thấy con bé này bị khỉ tinh Quý Tiểu Trạc tẩy não rồi.
Trong mắt ông nội Quý hiện lên ý cười, khẽ vỗ vào gáy cậu nhóc, “Được rồi, cái miệng nhỏ của con nói nhiều quá, lỡ con không đẹp trai lại đổ lỗi cho ông cố, nên tối nay bèn ăn cơm với con vậy, nhưng mà ông chỉ ăn cơm với con thôi đấy, không phải đến gặp ba con, ba con có gì tốt mà gặp!”
Quý Tiểu Trạc chớp mắt, phối hợp gật đầu nói: “Tất nhiên rồi, ba cũng không đẹp trai bằng con, cho nên ông cố mới thích con mà không thích ba đúng không ạ?”
Ông nội Quý khựng lại, vẻ mặt cứng đờ, một lúc sau mới gật đầu.
Đường Đường nhanh nhẹn mỉm cười đi vào phòng bếp, nếu không lại bật cười trước mặt hai ông cháu thì không tốt lắm, cô phát hiện, ông cụ là một người ngoài lạnh trong nóng, ngoài miệng thì nói không thích, nhưng thật ra trong lòng lại không nghĩ như vậy, ngẫm lại cũng rất đáng yêu.
Động tác của Đường Đường rất nhanh, vừa hấp màn thầu vừa nấu canh, chỉ trong một tiếng mà đã hoàn thành bữa tối thịnh soạn.
Trên đường đến bệnh viện, toàn bộ quãng đường là Quý Tiểu Trạc nắm tay dắt ông cụ đi, Đường Đường phát hiện phía sau lưng của ông rất giống Quý Yến, khuôn mặt cũng lạnh lùng như vậy, không giống như đi đến thăm bệnh mà như đi đánh người, bỗng thấy rất đáng sợ, đứa bé nhát gan có thể bị dọa cho khóc. Chẳng qua Đường Đường nghĩ trong lòng ông ấy lức này không được tự nhiên, vì để ông cụ không bị mất mặt mũi, cô cố ý đi lên trước bước vào phòng bệnh. Lớn tiếng nói: “Chồng ơi, ông nội đến nè, Tiểu Trạc muốn ăn cơm với ông nội, nên đã kéo ông tới, Tiểu Trạc đúng là không hiểu chuyện.”
Trong lòng Quý Tiểu Trạc thở dài, vì muốn ba làm lành với ông cố, nhóc dễ dàng sao ~
Đã lây Quý Yến không gặp ông nội, thân thể ông vẫn thẳng như xưa, khuôn mặt vẫn nghiêm túc, nhưng hình như gầy đi rất nhiều, mặt cũng già hơn trong trí nhớ của anh, trước kia trong lòng anh ông nội có thể chống đỡ được cả bầu trời, nhưng giờ đây, ông đã đến cái tuổi xế chiều của người già.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ông nội đã già rồi.
Từ khi nào mà ông đã già như vậy?
Bỗng nhiên hai mắt Quý Yến hơi cay, giọng nói run rẩy không dễ phát hiện, nhiều năm qua đi anh mới gọi ông, “Ông nội ~”
Cả người ông nội Quý cứng đờ, cho rằng lúc này mình đã bị ảo giác.
Cho đến khi Quý Yến gọi ông một lần nữa, lúc này ông mới tin hai chữ ‘Ông nội’ là sự thật.
Đã bao lâu rồi ông không nghe qua hai chữ này, lần cuối ông nghe là lúc Quý Yến mười lăm tuổi… Ông cho rằng cả đời này mình sẽ không được nghe thằng nhóc thối này gọi ông một tiếng ông nội nữa.
Tay ông nội Quý run rẩy, gật đầu, không cho người khác thấy được vẻ mặt của mình. Nhưng Đường Đường tinh mắt phát hiện hai mắt của ông đỏ bừng, biết gờ đây ông ấy không muốn cho mọi người bắt gặp vẻ mặt này của mình, cho nên nhanh chóng bày đồ ăn lên trên bàn nói với mọi người: “Tới đây, hôm nay em nấu rất nhiều món, mọi người nhớ ăn nhiều một chút, Tiểu Trạc và Nặc Nặc đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi ăn cơm nào.”
Chờ đến khi Đường Đường đưa chén đũa đến cho ông nội Quý, ông ấy đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc, chỉ có đối với hai đứa nhỏ là dễ chịu hơn, như thể không có gì khác biệt so với trước đây.
Nhưng Đường Đường tin rằng không phải như thế, chỉ là ông ấy cần có thời gian.
Hết chương 65.