Editor: Hanna
”Chú Ôn, dì Hứa.” Ninh Thành Trì đi đến trước mặt ông ngoại Hứa và bà ngoại Hứa, cung kính gọi hai người, “Cùng chủ nhiệm lớp nói xong rồi sao? Đợi lát nữa cháu đưa hai người về nhà.”
Dứt lời, quay đầu nói với hiệu trưởng: “Mấy ngày nữa các vị kỷ niệm ngày thành lập trường, không phải còn đặc biệt mời hai vị tiền bối đến tọa đàm sao? Hiện tại nhân dịp cơ hội này, các giáo viên trẻ có thể học hỏi nhiều hơn......”
Thầy giáo Triệu từ khi Ninh Thành Trì bước vào liền trở nên tái mét.
Trách không được anh ta cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Chấp Mặc có chút quen thuộc!
Bây giờ biết......Cũng không phải cùng một khuôn mẫu với Ninh thị trưởng trên tivi!
Miệng anh ta ngập ngừng hai cái, có chút ngốc, theo đó cũng ăn nói khép nép.
”Vãn bối quả thật có chỗ không đúng......”
”Đừng, chúng tôi tự cho là đúng không biết giáo dục sẽ chịu không nổi đâu!” Bà ngoại Hứa cười đến điềm đạm, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn thoáng qua thầy giáo trẻ, khoát tay.
”Già rồi, không còn dùng được, nghiên cứu trồng người hơn nửa đời người, lại không theo kịp bước tiến của thầy giáo trẻ......”
”Tôi chỉ biết lấy người làm gốc, như thế nào cũng không thể đối với học trò động thủ, tôi chỉ biết đánh người phải xin lỗi, thiên kinh địa nghĩa, mà ngay cả cháu gái ngoại nghịch ngợm của tôi đi học không chăm chú, cũng biết nói xin lỗi!”
”Quý thầy giáo để cho tôi cùng ông nhà thật mở rộng tầm mắt! Tọa đàm ngày kỷ niệm thành lập trường chúng ta còn đang cân nhắc đi? Như vậy xem ra, cũng không cần......”
”Trong này có phải có hiểu lầm gì hay không? Hứa lão không nên tức giận, tức giận sẽ không tốt cho thân thể, một thầy giáo trẻ, đi đến cơ sở rèn luyện một chút cũng đúng......”
Hiệu trưởng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
So sánh với việc hai vị lão tiên sinh đến tọa đàm, chính là mười thầy giáo Triệu cũng không tiếc, cứ việc hiệu trưởng ngay cả chân tướng đều chưa có đụng đến.
Cơ sở là phòng đầu tư xây dựng bất động sản, chính là treo tên trường học, đãi ngộ mặc dù tạm được, nhưng có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của tương lai.
Thầy giáo Triệu làm sao có thể cho phép vận mệnh của mình, bế tắc như thế.
Vẻ mặt anh ta ngừng một chút, phấn khởi lên tiếng: “Tôi thấy hai vị lão tiên sinh cũng có chút không thích hợp đi! Tôi là dạy bảo bạn học Hứa Đạm Đạm, dùng phương thức trừng phạt thân thể, bây giờ bạn học Hứa Đạm Đạm đã biết mình sai rồi, các vị còn muốn tôi xin lỗi, thiên kinh địa nghĩa, tôi có chỗ nào sai?!”
Thầy giáo Triệu nói xong, toàn bộ văn phòng đều trầm mặc.
Thiên kinh địa nghĩa......
Anh ta như thế nào có thể nói thiên kinh địa nghĩa?
Hiệu trưởng nhìn trái nhìn phải, ha ha cười, xấu hổ không thôi.
Lúc này, Ninh Thành Trì đứng ngoài quan sát thản nhiên ngẩng đầu, tiếng nói nhẹ nhàng: “Có thể cách chức tại đây là cách giải quyết duy nhất.”
Một câu, sống chết đã định.
Thầy giáo Triệu suy nghĩ trống rỗng trong nháy mắt, mãnh liệt hoảng loạn.
”Vậy nếu tôi bây giờ muốn xin lỗi bạn học Hứa Đạm Đạm thì sao?”
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy đại nhân vật này không giận mà uy, làm cho mình có chút không thở nổi.
Ông ngoại Hứa và bà ngoại Hứa thật là người không dễ nói chuyện, sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần bị đụng vào điểm mấu chốt, chỉ cảm thấy lời nói của thầy giáo Triệu thật buồn cười.
”Chúng tôi tự nhận không phải là kẻ ác......Chỉ là thầy giáo Triệu, anh dựa vào lương tâm của mình mà nói, nghe giảng trong mắt anh, so sánh với, có xứng với hai chữ giáo dục hay không?!”
Ông ngoại Hứa hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Cũng là anh cảm thấy Tiểu Quỷ Đạm nhà tôi là người dễ dàng nói chuyện như vậy sao?”
............................................
Thầy giáo Triệu như thế nào cũng không có ngĩ thông, một cô gái nhỏ năm tuổi, làm sao có thể biết nhiều như vậy.
Lúc đưa lên đơn từ chức, mang theo bạn gái bước trên con đường vùng núi xa xôi, trong đầu anh ta cũng có thể nhớ lại rõ ràng cảnh tượng ngày đó, cô gái nhỏ chạy vào văn phòng, ở trước mặt mọi người không có chút sợ hãi nào.
Mắt to linh động mà thông suốt, có thể gột rửa hết thứ tầm thường.
”Thầy giáo cũng phải mua nhà mua xe nuôi đứa nhỏ, con nguyện ý tha thứ cho thầy......Từ Hải nói, tha thứ là nhận lại quý trọng.”