Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu

Chương 48: Tha thứ là nhận lại quý trọng 2




Editor: Hanna

Tốc độ nói chuyện của thầy giáo Triệu rất nhanh, âm lượng rất cao, cảm xúc kích động đến nỗi nước miếng bắn lên mặt hai ông bà.

Đời này chưa từng có ai nói họ “Người không biết giáo dục” như vậy, thầy giáo Triệu là người đầu tiên.

Thật mới mẻ, cảm giác cũng thật xa lạ.

Ông ngoại Hứa cười khẽ, đem Tiểu Quỷ Đạm phía sau kéo một chút, thoáng bảo vệ.

Sắc mặt bà ngoại Hứa cũng trầm xuống, mặt mày lãnh đạm.

Cô gái nhỏ nháy đôi mắt thật to, nhìn thầy giáo Triệu khuôn mặt đỏ bừng, kéo kéo tay áo ông ngoại, mềm mại dịu dàng lên tiếng: “Con muốn về lớp học......”

”Đi thôi.” Ông ngoại Hứa cho cô gái nhỏ một vẻ mặt an tâm.

Lúc Tiểu Đạm Đạm đi đến cửa lơp học, Tiểu Chấp Mặc từ chỗ khác hành lang đi tới.

Cô gái nhỏ nhảy qua, ôm lấy cánh tay của anh, chu miệng không vui: “Anh giữa tiết này đã đi toilet, vậy tiết sau ai đi cùng em đây?”

Thói quen ở nhà trẻ đến bây giờ vẫn còn chưa sửa được, cô gái nhỏ đi toilet vẫn muốn có bạn đi cùng.

Tuy rằng Ninh Chấp Mặc không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng chờ ở cửa toilet nữ, lúc bị rất nhiều ánh mắt chung quanh nhìn chắm chằm, chung quy vẫn là không thoải mái......

Nhưng là anh luôn luôn không có biện pháp với cô, thì phải làm thế nào đây?

Tiểu Chấp Mặc bật cười, cạo cạo cái mũi của cô gái nhỏ, “Anh là đi gọi điện thoại cho cha nuôi em, tiết sau vẫn đi cùng em.”

”Vâng.” Tiểu Quỷ Đạm vui vẻ, cười đến mặt mày cong cong.

Bà còn phải đến nói chuyện với giáo viên toán lúc tan học nữa.

..........................................

”Thầy giáo Triệu bảng điền xong chưa vậy, trợ lý hiệu trưởng lập tức đến thu!”

”Anh không biết danh tiếng của hai vị lão tiên sinh này, mỗi lần tọa đàm, chỉ cần vừa xuất hiện tên của Hứa Bạch và Ôn Viễn Sơn, số người so với cúm gia cầm còn khẩn trương hơn......”

Cô giáo mới dạy xong lớp toán đi đến, đi đến trước vị trí của mình, để sách giáo khoa xuống, lấy khăn lau lau bụi phấn.

Sau đó, đến chỗ cửa ra vào rót một ly nước ấm.

Lúc quay về chỗ ngồi, đứng ở trước mặt hai ông bà vẫn đứng bất động.

Hơi nước lượn lờ ngăn cách có chút mơ hồ.

Cô nhíu nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Tượng sáp không phải là nói trước ngày kỷ niệm thành lập trường một ngày mới có thể mang đến sao? Như thế nào hôm nay đã đưa tới......Không để ở phòng trưng bày danh nhân, như thế nào chuyển đến văn phòng đây?”

”Tượng sáp gì?” Thầy giáo Triệu thần kinh căng thẳng, trong đầu như có cái gì đó chợt lóe rồi biến mất.

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt.

”Hứa Bạch cùng Ôn Viễn Sơn nha......” Cô giáo toán học bĩu môi, thật cẩn thận đụng một chút vào lọn tóc của bà ngoại Hứa, chậc chậc khen ngợi, “Thật không hổ là trường học chi nhiều tiền! Anh đừng có nói, làm được thật là, giống như thật......”

Một bên ông ngoại Hứa đột nhiên quay đầu, hướng về phía cô giáo toán học thè lưỡi.

Cô giáo toán học tay bưng cốc run lên, đột nhiên dừng lại, đồng tử co rụt, kêu lên.

”Là người thật?!”

Giây tiếp theo, cái cốc rơi xuống đất.

”Đông!”

Kim loại nặng nề va chạm sàn gạch men, phát ra một tiếng giòn vang.

Lăn lông lốc lông lốc.

Nước trà nóng bỏng hắt ra, chỗ nào cũng đều là lá trà vẩy ra.

Hai ông bà động tác cùng nhìn thoáng qua hướng đó, nhìn chằm chằm vào thầy giáo Triệu giống như bị sét đánh không kịp phản ứng.

Bà ngoại Hứa chậm rãi nhặt lên cái cốc bên chân mình, đưa trả lại cho cô giáo toán học, không nóng không lạnh mở miệng: “Thời tiết tuy nóng, điều hòa vẫn bật, mọi người như thế nào tâm tình đều kích động như vậy......”

”Các vị học thật giống với vẻ bình tĩnh của Hứa lão và Ôn lão!”

Phía sau, cửa mở.

Thanh âm của hiệu trưởng truyền đến.

Đoàn lãnh đạo trường đi vào văn phòng, ở giữa là một người đàn ông, trăng thanh gió mát, bốn phía rực rỡ.