Thanh âm của cô gái nhỏ không nắm chắc, mang theo chút mất mát,
giống như một cơn gió nhẹ, kích thích tận nơi sâu nhất trong lòng Tiểu
Chấp Mặc.
Anh thoáng rũ mắt, liền nhìn vào trong mắt Tiểu Quỷ Đạm.
Trong ánh mắt không chút gợn sóng, hình ảnh của mình hết sức rõ ràng.
”Tiểu Quỷ Đạm có biết......Anh vì sao muốn làm một thân cây không?”
Lông mi dài nhỏ run rẩy, cô gái nhỏ bắt lấy tay của anh, như có như không
nhéo cái khớp xương rõ ràng kia, “Bởi vì anh muốn luôn luôn ở đó?”
Cô nhớ rõ, hai năm trước, anh có nói qua.
”Đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn......” Tiểu Chấp Mặc gật gật đầu, lại
phủ nhận, ngược lại hỏi: “Em cảm thấy cây là nhà của ai?”
Cô gái nhỏ phản ứng rất nhanh: “Con sâu róm?”
Tiểu Chấp Mặc toát mồ hôi: “Còn có đâu?”
Cô gái nhỏ tiếp tục đoán: “Ve sầu?”
Tiểu Chấp Mặc khóe miệng co rút: “Chủ yếu là cái gì?”
”Đơn giản như vậy......” Cô gái nhỏ bĩu môi, một cái vẻ mặt anh thực không có ý mới mẻ gì, lười biếng trả lời: “Con chim nhỏ a!”
”Ừ......” Bé trai sắc mặt nhu hòa, giọng nói hơi tính trẻ con như là một ly rượu nho đậm đà.
Thậm chí không cần uống, Tiểu Quỷ Đạm vừa nghe, liền say.
”Điềm Điềm, em không phải lá cây, không phải cây ở đâu, em ở đó......”
”Em là một con chim nhỏ, có thể bay rất cao, có thể trời Nam biển Bắc, bầu trời rộng lớn như vậy......”
”Em ở đâu, cây liền ở chỗ đó......”
”Cây ở đâu, nhà ngay tại đó......”
Mỗi lời nói của anh đều rất chậm, rất nghiêm túc, mang theo chút trang trọng.
Cùng với vẻ mặt ngày đó tham gia đội thiếu niên đọc lời thề, giống nhau như đúc.
Tựa hồ lại giống như mọi ngày, cùng rất nhiều khi, ra vẻ nghiêm trang.
Tiểu Quỷ Đạm nghe được tỉnh tỉnh mê mê......Bất tri bất giác, tai lại nóng lên.
Cô đổ lỗi vì nhiệt độ ngày hè đốt người cùng với việc mới vừa rồi nhảy trên đường.
Làn da phấn nộn như gốm sứ, phản xạ ánh sáng mông lung, cùng thái dương hồng hào tôn lên nhau, có vẻ hoạt bát mà sinh động.
Tiểu Chấp Mặc chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, hơi cúi người.
Cánh môi dán lên trong nháy mắt, hai người đều giống như là giẫm trên bông.
Bánh cherry đầu tiên của tiểu học......
Anh dừng lại vài giây.
”Em không phải là vật phụ thuộc vào Mặc Mặc, em là độc nhất vô nhị Tiểu Quỷ Đạm.”
Ánh tà dương rực rỡ phía sau, tựa hồ cũng không có chiếu lên vầng trán bé trai, làm cho kinh tâm động phách.
Thân mật đụng vào cánh môi.
Mùa hè này, nháy mắt này.
Thức tỉnh cảm giác của Tiểu Đạm Đạm.
.................................................
Ông ngoại Hứa và bà ngoại Hứa cả đời làm giáo sư đại học, không có một lần
bị gọi phụ huynh, lần này bị gọi phụ huynh coi như là......Gián tiếp
toàn vẹn.
Ngày hôm sau lúc chạy tới trường tiểu học của
Tiểu Quỷ Đạm, hai chuyên gia giáo dục cấp cung điện, giống như là vào
khu vườn rực rỡ.
Nhìn ngang ngó dọc không nói, mặt mày
không giấu được cái vẻ hưng phấn kia, làm cho Tiểu Quỷ Đạm cùng Tiểu
Chấp Mặc không khỏi đỡ trán.
Có thể làm bộ như không biết sao?! QAQ
Hai đứa trẻ lên lớp, ông ngoại Hứa và bà ngoại Hứa ở trong sân trường đi
dạo một hồi, sau khi cảm thán vài lần hoa hoa cỏ cỏ đều thật thú vị, mới không hẹn mà cùng nhớ tới chính sự.
Muốn lên lầu thì ông ngoại Hứa đứng trước cửa thủy tinh, vuốt tóc mấy lần.
”Tiểu Bạch Bạch, tôi đây một tháng không cắt, có dài hay không a, còn đẹp trai sao......”
”Dài quá lại lộ ra khuôn mặt phẳng cùng thẩm mỹ, còn muốn dựa vào kiểu tóc
biến thành người đẹp?” Bà ngoại Hứa không nhịn được ghét bỏ, tính nôn
nóng kéo ông ngoại Hứa đi vào bên trong, “Ban ngày ban mặt vẫn nằm mơ
à......Đi mau, sắp đến thời gian hẹn thầy giáo rồi!”
Miết miết miệng, ông ngoại Hứa bị lôi kéo như cũ không nhịn được nhìn vào trong cửa thủy tinh phía sau, hình tượng a!
Một hai bạn học sinh sắp muộn học đi qua, ông còn làm mặt quỷ, dọa cho con nhà người ta nhảy dựng......