Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu

Chương 21: Lần đầu tiên nhân nhượng (4)




Editor: Nhã Y Đình

Tiểu Chấp Mặc xoa trán, nhượng bộ thương lượng, "Nếu không ngủ chung phòng với anh, anh sẽ nói cho em biết!"

Bây giờ, cô nhóc cảm thấy có chút khó xử. Trong lúc suy nghĩ cô nhóc cũng ăn hai miếng trứng muối, một cái đùi gà nướng, ba miếng xào thập cẩm. Trong đó, đĩa xào thập cẩm có hơi mặn nha.

Sau đó, khi thấy ánh mắt gợi ý của Tần Họa vậy mà Tiểu Đạm Đạm lại gật đầu. "Được!"

Tiểu Chấp Mặc thả lỏng một hơi, bên má phải lại xuất hiện lúm đồng tiền khiến cô nhóc thất thần, thiếu chút nữa là không cần nghe đáp án.

"Em nhìn này! Dưa chuột có màu lục nhưng ở bên trong lại có màu vàng! Còn rau xà lách, cho dù ăn vào vẫn có vị tươi!"

Sau khi nói xong, cậu nhóc còn bổ sung thêm, "Cho nên, nhìn một vấn đề không thể nhìn bề ngoài. Có thể bên trong sẽ tương phản với bề ngoài."

Rất có triết lý......

"Vậy anh thích em không?"

Nhà triết học Tiểu Chấp Mặc vừa nói xong thì cô nhóc đột nhiên hỏi. Nghe thấy câu hỏi này, cậu nhóc mới sâu sắc cảm nhận tiến thoái lưỡng nan.

Tai Tiểu Chấp Mặc đỏ ửng lên: "Nếu anh nói không thì sao?"

Tiểu Đạm Đạm cười, khuôn mặt vui vẻ, giọng điệu bắt chước cậu nhóc kia, có nề nếp: "Nhìn một vấn đề không thể nhìn bề ngoài, anh xem, có khi sự thật và bề ngoài rất tương phản nhau."

"Ngoài miệng anh nói không, kỳ thật anh thích em!"

Dứt lời, Tiểu Đạm Đạm nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, đứng trước mặt Tiểu Chấp Mặc. "Bẹp" một tiếng, hôn một cái lên cổ cậu.

Tiểu Chấp Mặc si ngốc.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu vẫn luôn sạch sẽ vậy mà không lấy giấy lau đi mà xoa đầu cô nhóc, "Còn nếu anh nói thích?"

Tiểu Đạm Đạm cười vui vẻ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, tiếng nói như tiếng chuông bạc, "Em cũng thích anh!"

Bàn tay để trên đầu cô nhóc hơi khựng lại. Sau đó, nhẹ nhàng bỏ ra.

Editor: Nhã Y Đình

Tiểu Chấp Mặc xoa trán, nhượng bộ thương lượng, "Nếu không ngủ chung phòng với anh, anh sẽ nói cho em biết!"

Bây giờ, cô nhóc cảm thấy có chút khó xử. Trong lúc suy nghĩ cô nhóc cũng ăn hai miếng trứng muối, một cái đùi gà nướng, ba miếng xào thập cẩm. Trong đó, đĩa xào thập cẩm có hơi mặn nha.

Sau đó, khi thấy ánh mắt gợi ý của Tần Họa vậy mà Tiểu Đạm Đạm lại gật đầu. "Được!"

Tiểu Chấp Mặc thả lỏng một hơi, bên má phải lại xuất hiện lúm đồng tiền khiến cô nhóc thất thần, thiếu chút nữa là không cần nghe đáp án.

"Em nhìn này! Dưa chuột có màu lục nhưng ở bên trong lại có màu vàng! Còn rau xà lách, cho dù ăn vào vẫn có vị tươi!"

Sau khi nói xong, cậu nhóc còn bổ sung thêm, "Cho nên, nhìn một vấn đề không thể nhìn bề ngoài. Có thể bên trong sẽ tương phản với bề ngoài."

Rất có triết lý......

"Vậy anh thích em không?"

Nhà triết học Tiểu Chấp Mặc vừa nói xong thì cô nhóc đột nhiên hỏi. Nghe thấy câu hỏi này, cậu nhóc mới sâu sắc cảm nhận tiến thoái lưỡng nan.

Tai Tiểu Chấp Mặc đỏ ửng lên: "Nếu anh nói không thì sao?"

Tiểu Đạm Đạm cười, khuôn mặt vui vẻ, giọng điệu bắt chước cậu nhóc kia, có nề nếp: "Nhìn một vấn đề không thể nhìn bề ngoài, anh xem, có khi sự thật và bề ngoài rất tương phản nhau."

"Ngoài miệng anh nói không, kỳ thật anh thích em!"

Dứt lời, Tiểu Đạm Đạm nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, đứng trước mặt Tiểu Chấp Mặc. "Bẹp" một tiếng, hôn một cái lên cổ cậu.

Tiểu Chấp Mặc si ngốc.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu vẫn luôn sạch sẽ vậy mà không lấy giấy lau đi mà xoa đầu cô nhóc, "Còn nếu anh nói thích?"

Tiểu Đạm Đạm cười vui vẻ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, tiếng nói như tiếng chuông bạc, "Em cũng thích anh!"

Bàn tay để trên đầu cô nhóc hơi khựng lại. Sau đó, nhẹ nhàng bỏ ra.

Tần Họa vừa nghe điện thoại của Ninh Thành Trì trở lại thi thì thấy cảnh như vậy. Trong lòng thấy xúc động, bà không kìm lòng được mà giơ điện thoại lên chụp.

——

Tần Họa tắm rửa cho cô nhóc sạch sẽ rồi đặt lên giường của Tiểu Chấp Mặc. Lúc đó, cậu nhóc đang tự tắm rửa trong phòng mình.

Khi cậu tắm xong xuôi đã thấy trong chăn gồ lên một đống, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.

Tiểu Chấp Mặc vừa thuần thục lau tóc, vừa đi đến bên giường rồi đột ngột giật chăn ra, giọng có chút không vui. "Không phải nói không ngủ chung một giường nữa sao?

Cô nhóc đang ngủ mơ màng không thể trả lời cậu. Một giây sau, cậu phản ứng kịp, đắp lại chăn cho cô nhóc, thậm chí còn cẩn thận đắp kỹ lại chăn cho cô bé.

Lúc này, cậu bé mới lấy máy sấy ở trong ngăn kéo, rón rén đi ra ngoài.

Tần Họa dang ở phòng khách chờ điện thoại của trợ lý, thấy con trai mình đang rón rén từ trong phòng đi ra, để điện thoại xuống, "Ninh Chấp Mặc, tới đây một chút!"

Bởi vì Tiểu Chấp Mặc trầm ổn và hiểu chuyện hơn các bạn đồng trang lứa nên phần lới Tần Họa luôn có dáng vẻ một người mẹ hiền nhưng cũng có lúc mẹ Ninh cũng gọi thẳng tên cậu là "Ninh Chấp Mặc!"

"Mẹ, sao vậy ạ?" Tiểu Chấp Mặc ngoan ngoãn đứng trước mặt Tần Họa.

Tần Họa lại hơi nở nụ cười, ôm con trai, lau tóc hộ cậu, ôn nhu mà thấm thía. "Mẹ biết, Mặc Mặc cũng thích Tiểu Đạm Đạm đúng không?"

Tiểu Chấp Mặc không nói gì.

Tần Họa tiếp tục: "Nhưng vì ba mẹ áp đặt con phải chăm sóc Tiểu Đạm Đạm thật tốt. Cho nên con lại lo sợ Tiểu Đạm Đạm cướp đi tình yêu của ba mẹ cho con sao? Ví dụ như việc cho Tiểu Đạm Đạm vào ngủ ở trong phòng con?"

Tần Họa vừa nghe điện thoại của Ninh Thành Trì trở lại thi thì thấy cảnh như vậy. Trong lòng thấy xúc động, bà không kìm lòng được mà giơ điện thoại lên chụp.

——

Tần Họa tắm rửa cho cô nhóc sạch sẽ rồi đặt lên giường của Tiểu Chấp Mặc. Lúc đó, cậu nhóc đang tự tắm rửa trong phòng mình.

Khi cậu tắm xong xuôi đã thấy trong chăn gồ lên một đống, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.

Tiểu Chấp Mặc vừa thuần thục lau tóc, vừa đi đến bên giường rồi đột ngột giật chăn ra, giọng có chút không vui. "Không phải nói không ngủ chung một giường nữa sao?

Cô nhóc đang ngủ mơ màng không thể trả lời cậu. Một giây sau, cậu phản ứng kịp, đắp lại chăn cho cô nhóc, thậm chí còn cẩn thận đắp kỹ lại chăn cho cô bé.

Lúc này, cậu bé mới lấy máy sấy ở trong ngăn kéo, rón rén đi ra ngoài.

Tần Họa dang ở phòng khách chờ điện thoại của trợ lý, thấy con trai mình đang rón rén từ trong phòng đi ra, để điện thoại xuống, "Ninh Chấp Mặc, tới đây một chút!"

Bởi vì Tiểu Chấp Mặc trầm ổn và hiểu chuyện hơn các bạn đồng trang lứa nên phần lới Tần Họa luôn có dáng vẻ một người mẹ hiền nhưng cũng có lúc mẹ Ninh cũng gọi thẳng tên cậu là "Ninh Chấp Mặc!"

"Mẹ, sao vậy ạ?" Tiểu Chấp Mặc ngoan ngoãn đứng trước mặt Tần Họa.

Editor: Nhã Y Đình

Tiểu Chấp Mặc xoa trán, nhượng bộ thương lượng, "Nếu không ngủ chung phòng với anh, anh sẽ nói cho em biết!"

Bây giờ, cô nhóc cảm thấy có chút khó xử. Trong lúc suy nghĩ cô nhóc cũng ăn hai miếng trứng muối, một cái đùi gà nướng, ba miếng xào thập cẩm. Trong đó, đĩa xào thập cẩm có hơi mặn nha.

Sau đó, khi thấy ánh mắt gợi ý của Tần Họa vậy mà Tiểu Đạm Đạm lại gật đầu. "Được!"

Tiểu Chấp Mặc thả lỏng một hơi, bên má phải lại xuất hiện lúm đồng tiền khiến cô nhóc thất thần, thiếu chút nữa là không cần nghe đáp án.

"Em nhìn này! Dưa chuột có màu lục nhưng ở bên trong lại có màu vàng! Còn rau xà lách, cho dù ăn vào vẫn có vị tươi!"

Sau khi nói xong, cậu nhóc còn bổ sung thêm, "Cho nên, nhìn một vấn đề không thể nhìn bề ngoài. Có thể bên trong sẽ tương phản với bề ngoài."

Rất có triết lý......

"Vậy anh thích em không?"

Nhà triết học Tiểu Chấp Mặc vừa nói xong thì cô nhóc đột nhiên hỏi. Nghe thấy câu hỏi này, cậu nhóc mới sâu sắc cảm nhận tiến thoái lưỡng nan.

Tai Tiểu Chấp Mặc đỏ ửng lên: "Nếu anh nói không thì sao?"

Tiểu Đạm Đạm cười, khuôn mặt vui vẻ, giọng điệu bắt chước cậu nhóc kia, có nề nếp: "Nhìn một vấn đề không thể nhìn bề ngoài, anh xem, có khi sự thật và bề ngoài rất tương phản nhau."

"Ngoài miệng anh nói không, kỳ thật anh thích em!"

Dứt lời, Tiểu Đạm Đạm nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, đứng trước mặt Tiểu Chấp Mặc. "Bẹp" một tiếng, hôn một cái lên cổ cậu.

Tiểu Chấp Mặc si ngốc.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu vẫn luôn sạch sẽ vậy mà không lấy giấy lau đi mà xoa đầu cô nhóc, "Còn nếu anh nói thích?"

Tiểu Đạm Đạm cười vui vẻ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, tiếng nói như tiếng chuông bạc, "Em cũng thích anh!"

Bàn tay để trên đầu cô nhóc hơi khựng lại. Sau đó, nhẹ nhàng bỏ ra.

Tần Họa vừa nghe điện thoại của Ninh Thành Trì trở lại thi thì thấy cảnh như vậy. Trong lòng thấy xúc động, bà không kìm lòng được mà giơ điện thoại lên chụp.

——

Tần Họa tắm rửa cho cô nhóc sạch sẽ rồi đặt lên giường của Tiểu Chấp Mặc. Lúc đó, cậu nhóc đang tự tắm rửa trong phòng mình.

Khi cậu tắm xong xuôi đã thấy trong chăn gồ lên một đống, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.

Tiểu Chấp Mặc vừa thuần thục lau tóc, vừa đi đến bên giường rồi đột ngột giật chăn ra, giọng có chút không vui. "Không phải nói không ngủ chung một giường nữa sao?

Cô nhóc đang ngủ mơ màng không thể trả lời cậu. Một giây sau, cậu phản ứng kịp, đắp lại chăn cho cô nhóc, thậm chí còn cẩn thận đắp kỹ lại chăn cho cô bé.

Lúc này, cậu bé mới lấy máy sấy ở trong ngăn kéo, rón rén đi ra ngoài.

Tần Họa dang ở phòng khách chờ điện thoại của trợ lý, thấy con trai mình đang rón rén từ trong phòng đi ra, để điện thoại xuống, "Ninh Chấp Mặc, tới đây một chút!"

Bởi vì Tiểu Chấp Mặc trầm ổn và hiểu chuyện hơn các bạn đồng trang lứa nên phần lới Tần Họa luôn có dáng vẻ một người mẹ hiền nhưng cũng có lúc mẹ Ninh cũng gọi thẳng tên cậu là "Ninh Chấp Mặc!"

"Mẹ, sao vậy ạ?" Tiểu Chấp Mặc ngoan ngoãn đứng trước mặt Tần Họa.

Tần Họa lại hơi nở nụ cười, ôm con trai, lau tóc hộ cậu, ôn nhu mà thấm thía. "Mẹ biết, Mặc Mặc cũng thích Tiểu Đạm Đạm đúng không?"

Tiểu Chấp Mặc không nói gì.

Tần Họa tiếp tục: "Nhưng vì ba mẹ áp đặt con phải chăm sóc Tiểu Đạm Đạm thật tốt. Cho nên con lại lo sợ Tiểu Đạm Đạm cướp đi tình yêu của ba mẹ cho con sao? Ví dụ như việc cho Tiểu Đạm Đạm vào ngủ ở trong phòng con?"

Tần Họa lại hơi nở nụ cười, ôm con trai, lau tóc hộ cậu, ôn nhu mà thấm thía. "Mẹ biết, Mặc Mặc cũng thích Tiểu Đạm Đạm đúng không?"

Tiểu Chấp Mặc không nói gì.

Tần Họa tiếp tục: "Nhưng vì ba mẹ áp đặt con phải chăm sóc Tiểu Đạm Đạm thật tốt. Cho nên con lại lo sợ Tiểu Đạm Đạm cướp đi tình yêu của ba mẹ cho con sao? Ví dụ như việc cho Tiểu Đạm Đạm vào ngủ ở trong phòng con?"