Cũng Chỉ Là Hạt Bụi

Chương 1




Mẹ Tăng vẫn luôn nhắc nhở Tăng Lý, trên đời này có loại đàn ông không nên lấy làm chồng: cảnh sát, giáo viên, bác sĩ.

Mã Y Y biết được điều này thì rất kinh ngạc: “Sao lại thế? Không phải trong lòng nhạc mẫu đã chọn được con rể ưng ý rồi chứ hả?”

“Mẹ mình nói, cảnh sát không thể chăm sóc gia đình, nghề nghiệp lại còn nguy hiểm. Giáo viên thì lúc nào cũng phải tiếp xúc với những nữ sinh mơ tưởng hão huyền, hết lớp này đến lớp khác, tre già măng mọc. Còn bác sĩ ấy à…” Tăng Lý suy nghĩ một chút, “Mẹ mình có cái nhìn rất phiến diện về bác sĩ.”

“Phiến diện thế nào?”

“Mẹ mình cảm thấy mỗi lần đi khám bệnh, chỉ cần không có người chết, bác sĩ đều sẽ cho rằng không có gì đáng ngại, bọn họ lúc nào cũng lạnh lùng, không có sự đồng cảm với bệnh nhân, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

Tăng Lý cười: “Hơn nữa mẹ mình còn nói, chữ viết của bác sĩ không thể đọc được.”

Mã Y Y vui vẻ.

Thứ tư ngày mồng hai Tết Nguyên Đán, Tăng Lý và chủ nhiệm xin nghỉ việc đi khám lại ở bệnh viện khoa Y của đại học A.

Năm ngoái sau vài lần gặp mặt thất bại, mẹ Tăng cuối cùng đưa ra kết luận: ngoại trừ thân hình hơi gầy, chính là hàm răng Tăng Lý không đều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tướng mạo.

Hai cái răng cửa trong miệng Tăng Lý đúng là có hơi lớn một chút, theo như Mã Y Y nói thì lúc cười trông rất giống….con thỏ, lại càng giống như là hai chiếc răng nanh hai bên, nhô ra một chút, các răng còn lại thì lui về sau một chút, giống nưh là bán đứng nhau vậy! ^^

Khi còn bé Tăng Lý không thích cười, vì lúc cười cô bị người khác nhìn chằm chằm vào miệng mình. Cảm giác thật không được thoải mái.

Sau đó, còn có người nói với cô: “Chờ khi nào lớn lên, cậu sẽ có nụ cười giống Vương Tổ Hiền mất(*)!”

Tăng Lý rất ít khi xem phim, không biết Vương Tổ Hiền là ai, cho nên lúc ấy cô không biết Mã Y Y đang khen hay chê mình.

Cuối cùng, mẹ Tăng quyết định, đưa cô đi chỉnh răng.

“Mẹ, me từng thấy ai ở cái tuổi này rồi mà còn đeo niềng răng không? Răng thế này cũng đâu có chết người chứ!” Tăng Lý nói lời này xong liền bị mẹ Tăng kéo đến hành lang bệnh viện.

Mẹ Tăng không phản bác, chỉ lẳng lặng hất cằm, ra hiệu cho con gái nhìn. Tăng Lý nhìn theo hướng mẹ chỉ, nhìn thấy trên bức tường đối diện dán mấy tấm áp phích tuyên truyền. Trong số đó có một bức là hình ảnh một bà lão đeo niềng răng.

“…”

Đúng là có sức thuyết phục, mẹ Tăng chẳng cần phí lời nào cũng dễ dàng thắng lợi.

Bác sĩ Lý kia là chuyên gia của phòng khám, rất nhiều người đến chỗ ông khám, mãi đến trưa mới đến lượt Tăng Lý. Không biết là do mẹ cô có người quen giới thiệu hay là người ta y đức rất tốt, mà cô cảm thấy bác sĩ Lý vô cùng hòa nhã dễ gần.

Khoa răng miệng của đại học Y thuộc hạng nhất nhì toàn quốc, bệnh nhân từ khắp nơi đều nghe danh mà đổ về đây khám. Vì là đơn vị trực thuộc giảng dạy, cho nên chuyên gia phòng khám đều mang theo nghiên cứu sinh ngồi khám bệnh, mỗi gian phòng đều rất rộng. Sau khi kiểm tra sức khỏe cho Tăng Lý, bác sĩ Lý nhiệt tình nói với mẹ Tăng toàn bộ quá trình trị liệu sẽ như thế nào, một nữ sinh dự thính bên cạnh nói: “Con gái bác vốn xinh đẹp, nếu răng cũng đẹp nữa thì lúc cười sẽ vô cùng rạng rỡ.”

Những lời này khiến cho mẹ Tăng nghe như mở cờ trong bụng, lập tức ký tên vào tờ điều trị phí.

Đợi Tăng Lý cầm biên lai hóa đơn trở về, bác sĩ Lý nói với nữ sinh kia: “Chu Văn, cô lên danh sách đi, bảo cô ấy đi nhổ răng đã.”

“Nhổ răng nào ạ?”

Bác sĩ nói: “Phải bốn, trái bốn, cả trên lẫn dưới.” Nói xong, bác sĩ tiếp tục đi đến chỗ bệnh nhân tiếp theo.

Tăng Lý run rẩy: “Cái gì mà phải bốn, trái bốn?”

“Tính từ chính giữa hàm răng về hai bên đều nhổ cái thứ tư.”

“Trên dưới?”

“Ừm, trên dưới.”

Tăng Lý bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, còn mẹ cô thì vẫn nhìn chằm chằm vào hóa đơn viện phí, cảm thấy đã đạt được mong muốn, liền bỏ lại cô một mình ở chỗ này.

Chu Văn nói: “Đừng sợ, hôm nay nhổ hai cái răng bị lệch.”

Tăng Lý tiếp tục nói: “Còn lại?”

“Xem tình trạng nếu tốt, thì cách một tuần nữa có thể tiếp tục.”

Chu Văn vừa viết phiếu vừa hỏi: “Đến tầng hai khoa ngoại để nhổ răng. À, đúng rồi, chị hiện tại có đang bị không?”

Tăng Lý không hiểu: “Hử?”

“Trong kỳ kinh nguyệt thì không được nhổ răng, xuất huyết sẽ tương đối nghiêm trọng. Chị có đang bị không?”

“Không…” Tăng Lý thốt ra một câu, sau đó lập tức nói: “À có có có.” Giống như vừa tóm được phao cứu mạng.

60Chu Văn nhìn cô một cái, rồi lại thu hồi: “Vậy thì hết cách rồi, tôi đi nói với bác sĩ Lý, để lùi lại lần sau vậy. Tuần nào bác sĩ Lý cũng ở đây ba buổi sáng, chị cứ trực tiếp đến là được.”

Sau đó Tăng Lý chạy ra khỏi phòng khám.

Thế nhưng, không chịu được mẹ Tăng nhõng nhẽo, hai tháng sau, Tăng Lý buộc phải đến bệnh viện. Dọc đường cô suy nghĩ miên man làm sao giải thích cho Chu Văn và vị bác sĩ Lý kia chuyện mình “biến mất” hai tháng.

“Sau lần bà dì đến đó, tôi quên béng mất việc nhổ răng, lúc nhớ đến thì đã là chu kỳ tháng tiếp theo.”

Hay là: “Bạn Chu Văn, xin lỗi, bà dì của tối tới hẳn hai tháng liền.”

Vậy thì thật quá bi kịch…

Tăng Lý suy nghĩ một hồi, cuối cùng có được một lý do, sau đó dứt khoát đi vào phòng khám.

Leo lên đến tầng sáu, Tăng Lý phát hiện trong phòng rộng lớn kia không có ai. Cô lại đi ra hành lang ngó, ngay cả một bóng người mặc áo trắng cũng không thấy

Cô vội vàng quay vào phòng, thấy ngay cả máy tính của bác sĩ Lý cũng treo không ai dùng, bảng đề tên trên bàn cũng không thấy đâu.

Một vạn đồng của cô, không phải là bọn họ đã cầm tiền chạy trốn rồi đấy chứ?

Vừa hay, lúc ấy có một y tá đến, hỏi Tăng Lý: “Chị tìm ai?”

“Giáo sư Lý hôm nay không ở phòng khám sao?”

Y tá quan sát cô: “Chị là bệnh nhân của bác sĩ Lý à?”

Tăng Lý gật đầu.

“Ông ấy đi châu Phi tham gia chương trình cứu trợ rồi, dự tính đến cuối năm mới về, bệnh nhân của ông ấy giờ do thầy Ngải phụ trách.” Nói đoạn, cô ta chỉ tay về phía gian phòng đối diện.

“Vậy cảm ơn chị.”

Tăng Lý không nghĩ nhiều đi đến căn phòng sát vách, phát hiện thấy rất nhiều bệnh nhân. Mỗi vách ngăn đều có một giường bệnh, mỗi bệnh nhân có một bác sĩ, người người bận rộn, riêng chỉ có một người nhàn nhã ngồi trên ghế, quay lưng về phía cô. Cự ly không gần, nghe không thấy gì.

Cô phân vân không biết có nên đi quấy rầy người ta hay không, đang chuẩn bị lùi ra thì đột nhiên có người từ hành lang đi vào, lên tiếng:

“Chị Tăng Lý?”

Tăng Lý quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Văn.

Cô ngượng ngùng: “Bác sĩ Chu!”

“Trời, sao mãi mà giờ chị mới đến thế? Tôi còn tưởng lần trước chị bị tôi dọa sợ chạy mất rồi!” Chu Văn cười.

“Không phải, tôi đi công tác nên không kịp đến.” Tăng Lý giả dối giải thích.

Chu Văn nói: “Bác sĩ Lý đi công tác nước ngoài mất rồi, ông ấy giao toàn bộ sinh viên cho thầy Ngải, nhưng bệnh nhân quá nhiều cho nên phải phân bớt ra các phòng khám khác. Chị yên tâm, bệnh của chị là do thầy Ngải đảm trách, hôm đó chúng tôi đã đưa cho thầy ấy xem phim chụp X-quang và bệnh án của chị.”

“Vâng.”

“Chị chờ một lát, thầy Ngải đích thân khám cho từng bệnh nhân, thầy ấy đang ngồi chỗ người nhà bệnh nhân kia kìa.”

Tăng Lý nghĩ, họ của thầy giáo này thật là hay, yêu à yêu (**),có thể cải biên thành “Ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt tình”: yêu trường học, yêu chuyên ngành, yêu giáo viên.

Cô bị chính ý nghĩ của mình làm cho bật cười thành tiếng, lơ đãng quay đầu lại mới nhìn thấy tấm bảng đề tên bác sĩ. Tấm bảng màu xám, ba chữ to màu đen: chữ Ngải đằng trước, cách một khoảng trống đến chữ “Cảnh Sơ”

Cô mấp máy miệng, đúng lúc ấy, cô nghe được Chu Văn nói: “Thầy Ngải, đây là chị Tăng Lý bệnh nhân mà bác sĩ Lý chuyển cho thầy.”

Tăng Lý nhìn thấy anh ta tiếp nhận bệnh án mà Chu Văn đưa cho, sau đó từng bước một đi tới phía cô. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, bên trong là áo kẻ ca-rô xám đen. Trong bệnh viện này điều hòa chạy rất tốt, cho nên lúc công tác đa phần bọn họ đều không mặc áo khoác. Tăng Lý mặc áo bông và khăn quàng cô cũng cảm thấy nóng, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Anh ta đứng lại hỏi: “Tuổi?”

“Hai mươi nhăm”

“Nghĩ sao mà giờ đi chỉnh răng?”

“Ơ…” Cái này đúng là làm khó Tăng Lý cô rồi.

Chu Văn cười nói: “Mẹ chị lần trước cũng có ý tứ nói, chị không tìm được bạn trai là do hàm răng.”

Tăng Lý đổ mồ hôi lạnh liếc nhìn Chu Văn, không chú ý đến Ngải Cảnh Sơ đã ngẩng lên nhìn mình. Đường nhìn di chuyển từ cằm, đến mũi, đến đôi mắt, trán, cuối cùng quay lại nhìn miệng cô, anh ta nhàn nhạt nói: “Ảnh hưởng không lớn.”

Tăng Lý ngẩn người, không rõ anh ta nói là ảnh hưởng không lớn tới diện mạo của cô, hay là ảnh hưởng đến việc tìm bạn trai của cô. Nhưng vì anh ta toát ra lãnh khí rất mạnh cho nên cô không dám nhiều lời.

Lúc ấy, Ngải Cảnh Sơ cầm cái găng tay cao su lên. Vì không còn giường bệnh trống nên Tăng Lý phải đứng để kiểm tra. Anh ta cao hơn cô rất nhiều, vì vậy Chu Văn phải lôi cái ghế ra cho anh ta ngồi, Tăng Lý đứng. Anh ta cầm cái đèn pin nhỏ trước ngực, bảo cô há mồm.

Cùng lúc ấy, Tăng Lý trong lòng cầu khẩn hàm răng mình không còn mắc lại chút thức ăn vừa ăn.

Qua một lúc, Ngải Cảnh Sơ tắt đèn pin nói: “Tôi xem qua bệnh án của cô rồi, thực ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống, cho nên có thể không cần điều trị. Nhưng vì cô đã có ý định như vậy, hơn nữa giáo sư Lý cũng đã giao phó cho nên chúng ta cứ tiếp tục thôi. Phương án của tôi và giáo sư cũng như nhau, nhổ răng, tuy nhiên hai chiếc ở dưới có thể giữ lại, chờ một thời gian rồi tính tiếp.” Nói xong, anh ta xoay người bảo Chu Văn viết cho cô phiếu đi nhổ răng, nhưng Chu Văn đã đi gọi bệnh nhân tiếp theo. Vì vậy, Ngải Cảnh Sơ đành phải tự mình viết.

Anh ta cầm bút hỏi: “Tên…”

“Tăng Lý, Lý trong chữ cá chép.”

“Có đang trong kỳ sinh lý?” Anh ta tiếp tục hỏi.

“Không…”

Một giờ sau, Tăng Lý cầm bông cầm máu đỡ miệng ra khỏi phòng ngoại khoa. Cô cảm thấy hơi váng đầu cho nên ngồi tạm trên hàng ghế ngoài cửa phòng. Trên vách tường ngoài phòng khám có bảng đề danh sách tên và ảnh chụp các bác sĩ. Cô liếc mắt tìm tên Ngải Cảnh Sơ, trong ảnh vẫn là hình anh ta mặc áo khoác dài trắng. Lúc này, ngoài sảnh vẫn còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi đăng ký.

“Tôi muốn đăng ký khám với bác sĩ Ngải Cảnh Sơ.” Có người cầm tiền đi đến trước ô đăng kí khám bệnh nói lớn.

“Giáo sư Ngải hôm nay kín lịch rồi.” Người ở trong nói vọng ra.

“Buổi chiều thì sao?”

“Buổi chiều cũng hết ca rồi.”

“Vậy tôi đợi ngày mai.”

“Mai là thứ năm, giáo sư Ngải chỉ làm việc thứ tư và thứ sáu thôi.”

“Sao lại thế hả? Tôi từ xa đến còn bắt tôi chờ hai ngày?”

“Bác còn đăng ký không ạ? Không thì người kế tiếp!”

“Có có. Cô đăng ký cho tôi.”

Cuộc đối thoại này tiếp tục bị chìm xuống giữa mớ âm thanh hỗn độn.

Tăng Lý bỗng nhiên hiểu ra vì sao Chu Văn bảo cô yên tâm, vị bác sĩ Ngải kia…

Kết quả, nhổ răng không có thống khổ như Tăng Lý tưởng tượng. Buổi tối không có việc gì làm cô vẫn như mọi khi đi Carol’s. Carol’s là quán cà phê mà cô, Mã Y Y và Ngũ Hàm hùn vốn mở ra. Nhưng kỳ thực, tiền chủ yếu của Ngũ Hàm là nhiều nhưng vì cô ấy bận nhiều việc ở bệnh viện cho nên Mã Y Y thường ra trông quán nhiều hơn. Lúc nào rảnh rỗi Tăng Lý sẽ đến giúp. Quán cà phê nằm ở vị trí gần cửa Đông của đại học A cho nên khách đến phần lớn là học sinh sinh viên. Bốn vách tường trong quán được dán giấy màu xanh, mang một không khí hoài niệm rất đặc biệt.

Thời gian này bắt đầu vào đông, gió bắc ùa về, hôm nay cũng không phải cuối tuần cho nên Carol’s có chút quạnh quẽ.

Mã Y Y cầm thìa khuấy lớp bọt trong tách cà phê. Tăng Lý cầm bộ bài ra, tráo một lần, rồi rút một lá.

Số phận chi luân.

“Nghĩa là gì?” Mã Y Y thăm dò.

“Quẻ bài này nói để giải thích một chuyện then chốt, bắt đầu tớ sẽ có cơ hội.”

Mã Y Y huýt sáo mồm: “Không sai!”

Tăng Lý suy nghĩ một chút, sau đó lấy phiếu hẹn khám bệnh trong túi xách ra. Trên mặt sau có khi thời gian tái khám, cô lật lại, mặt trước có tên bác sĩ điều trị và tên bệnh nhân, trên chữ Ngải Cảnh Sơ có hai chữ Tăng Lý.

Thực ra, anh ta không nhận ra cô. Cô hầu như cũng coi như không nhận ra anh ta.

Thế nhưng, vòng quay của bánh xe số phận và tương lai, thực sự là một thứ kỳ lạ.

Nửa tháng sau, Tăng Lý đến khám lại. Chỗ lợi có răng nhổ hầu như đã khôi phục. Hôm nay cô càng không thể cười thoải mái được, nếu không thì chỉ cần nhếch mép một cái là hai bên đều trống toác vì thiếu răng.

Lần này cô cẩn thận mang theo bàn chải đánh răng, kem đánh răng, trước khi vào phòng khám còn đánh răng lại cẩn thận một lần.

Lúc cô vừa nằm lên giường điều trị, Chu Văn liền đi mời Ngải Cảnh Sơ đến. Anh ta kéo ngăn kéo bên cạnh lấy ra một đôi bao tay mới, sau đó ngồi xuống. Mấy sinh viên thực tập cũng vây quanh giường Tăng Lý, bật đèn, cúi đầu quan sát sự thay đổi trong hàm răng của cô. Trong số bọn họ có một người nhìn rất khôi ngô, nước da ngăm đen.

Ngải Cảnh Sơ hễ mở miệng là lại nói tiếng Anh. Mấy từ ngữ chuyên ngành xa lạ này Tăng Lý căn bản nghe đều không hiểu, chỉ thấy anh ta vừa nói vừa làm động tác. Cô không dám nhìn.

Tăng Lý đời này đều sợ bác sĩ, giáo viên, lãnh đạo. Nếu có đau đầu nhức óc gì cũng đều tự đi hiệu thuốc mua thuốc uống, không thì lên mạng tìm hiểu xem có gì nghiêm trọng không, nếu như chỉ là bệnh thông thường thì đều tự mình chịu đựng. Tóm lại là có thể trốn được thì ắt sẽ trốn.

Tăng Lý cũng không dám nhìn bất cứ ai, chỉ có thể làm một vật thể thí nghiệm, cứng nhắc nằm im há mồm, mắt mở to nhìn thẳng. Chẳng được bao lâu, cái đèn màu da cam kia chiếu thẳng vào mắt khiến cô hoa mắt, nhưng cô không dám lộn xộn.

Cô chớp mắt lại chớp mắt, có chút khó chịu.

Anh ta đang giảng về bề sâu của răng lớp bề mặt răng, từ overbite depth indicator” nói đến đây thì dừng lại một chút, mặt không biến sắc mà đưa mu bàn tay lên đẩy cái chụp đèn xuống một chút. Vì vậy, ánh đèn không còn chiếu trực tiếp vào mắt Tăng Lý nữa.

Sau đó, bọn họ loay hoay một hồi cuối cùng cũng xong xuôi, Ngải Cảnh Sơ dặn dò Chu Văn vài câu sau đó đi đến bệnh nhân tiếp theo. Chu Văn gọi y tá hỗ trợ, đưa cho Tăng Lý một phiếu hẹn khám lại.

Chu Văn nói: “Lần sau chị đến vào cuối tuần.”

“Cuối tuần mọi người ở đây cũng đi làm?”

“À không, chỉ là sắp nghỉ đông rồi, nêu không nhanh làm cho chị thì phải đợi hơn một tháng nữa. Hơn nữa, chị phải làm toàn bộ hàm, cần mấy giờ đồng hồ, bình thường thầy Ngải có rất nhiều bệnh nhân, rất bận rộn, cho nên cuối tuần tôi sẽ tăng ca làm cho chị.”

Tăng Lý cười: “Phiền chị rồi.”

“Thầy Ngải giao chuyện của chị cho tôi, đây là trách nhiệm của tôi. Đúng rồi, đây là số điện thoại, có gì cần tư vấn chị gọi đến đây, bảo y tá là tìm tôi là được. Thầy Ngải không thể trực tiếp nghe điện.”

Tăng Lý nhìn theo Chu Văn, lại có thêm bệnh nhân mới. Ngải Cảnh Sơ đứng đó quay lưng về phía hai người, anh đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân. Mỗi bệnh nhân đến đây, dù là tái khám, anh đều đích thân xem, hỏi thăm dặn dò sau đó bắt đầu chỉ dẫn sinh viên thực tập làm gì, cuối cùng sẽ nghiệm thu kết quả.

Lời nói của Ngải Cảnh Sơ không hề dư thừa lấy một chữ, cũng không cười, gần như không có chút gì là “Bình dị gần gũi” và “Hòa ái dễ gần”. Thảo nào mà khiến cho người ta có cảm giác anh ta rất nghiêm khắc.

“Tuần này được không?” Tăng Lý hỏi.

“Tuần này à?” Chu Văn suy nghĩ một chút, “Tôi phải làm khuôn răng, sau đó còn phải chỉnh sửa lại cho vừa vặn, sợ rằng không kịp. Cuối tuần sau nữa đi, lúc ấy tôi còn chưa đi, chắc là có thể.”

“Được.”

“Chín giờ nhé, tôi ở đây đợi chị, nếu chị không đến phải gọi điện thoại không tôi lại phải chờ mất công.” Chu Văn nói, nhận lấy giấy hẹn khám lại, viết thời gian lên đó.

Nghe Chu Văn nói vậy, Tăng Lý cũng căng thẳng, cầm lấy di động hẹn lịch nhắc.

Ra khỏi bệnh viện, Tăng Lý thấy bên ngoài trời có gì rơi xuống như bụi. Cô giơ tay lên hứng, phát hiện là tuyết. Cô mỉm cười, đưa ngón tay dính tuyết lên miệng.

Lần thứ hai đến bệnh viên là thứ bảy, Tăng Lý đến muộn một chút. Cô chưa bao giờ là một người không giữ đúng hẹn cho nên nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Nhưng vì thang máy vẫn dừng ở tầng bảy không chịu xuống cho nên cô đành phải đi bộ.

Lên đến tầng năm, trong sảnh chỉ có ba người. Cô quẹo vào hành lang, hai bên đều là phòng có cửa kính cho nên thấy rất rõ hướng đi. Phòng nào cũng rất rộng, giống như một phòng học, có đến bảy tám cái giường bệnh. Bên trái là phòng của Chu Văn. Trời hôm nay khá u ám, phòng rộng như vậy mà không bật đèn, hoàn toàn đối lập với phòng chờ và hành lang sáng sủa.

Tăng Lý thở hồng hộc đi vào, hoài nghi mình nhớ nhầm thời gian.

Cô nhìn qua nhìn lại không thấy Chu Văn đâu, đang lúc không biết làm thế nào thì cô phát hiện bên cạnh cửa sổ có một bóng người, chính là Ngải Cảnh Sơ.

Bởi vì trong phòng không bật đèn cho nên có chút ảm đạm, anh ta đứng ở trong góc, suýt nữa thì Tăng Lý không nhìn thấy. Anh đứng lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực. Tăng Lý đến gần vài bước, nhìn theo ra ngoài, chỉ thấy những con đường chằng chịt. Khí trời không tốt cho nên đường nhìn cũng bị hạn chế, rất nhiều xe cộ phải bật đèn khiến người ta có cảm giác không phải buổi sáng mà là chạng vạng tối. Không rõ nhìn cảnh này anh ta đang suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?

Không biết là do tiếng bước chân hay tiếng hô hấp của Tăng Lý mà Ngải Cảnh Sơ chậm rãi quay lại. Anh kinh ngạc, sau đó gật đầu với cô.

Tăng Lý không rõ cái gật này có ý nghĩa gì, liền nói: “…Thầy Ngải, tôi tìm Chu Văn.”

Anh không trả lời, trực tiếp đi đến cạnh cửa bật đèn.

Vài tiếng động nhỏ vang lên, đèn trong phòng lần lượt sáng, quét đi vẻ âm u vừa nãy. Ngọn đèn sáng chưng chiếu lên khuôn mặt anh, con ngươi đen vẫn có chút nặng nề.

Anh đi đến bồn rửa bên cạnh cửa sổ vặn vòi nước rửa tay, sau đó nói: “Cô ấy có việc gấp, tối qua đã về nhà rồi.”

Ngay từ lúc nghe thấy chữ đầu tiên từ miệng Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý đã thấy kinh ngạc, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của anh ta hình như có chút khàn khàn. Những chữ đầu hình như phải rất cật lực anh ta mới nói ra được, đến ba chữ cuối hần như không nghe thấy nữa.

Ngải Cảnh Sơ dừng lại một lát, nỗ lực nói: “Không gọi điện được cho cô.”

Tăng Lý lúc này mới nhớ ra hôm qua mình tắt di động, sáng sớm hôm nay tới trạm tàu điện ngầm mới mở máy.

Đang lúc nói chuyện, Ngải Cảnh Sơ đã rửa xong tay, ra hiệu cho cô nằm lên giường bệnh, sau đó điều chỉnh góc nghiêng của giường, bật đèn chiếu. Anh ta di chuyển cái giá bên cạnh người, sau đó đi lấy thêm vài thứ gì đó. Tăng Lý liếc nhìn, hóa ra là khuôn răng, còn có một đống que kim loại giống như inox. Sau đó Ngải Cảnh Sơ tiếp tục rửa tay, đeo găng tay.

Tăng Lý lúc ấy mới biết, hóa ra Ngải Cảnh Sơ định đích thân lắp niềng răng cho mình.

Mấy lần trước đến khám cô cũng đã thấy bọn họ làm cái này, cũng nghe Chu Văn nói giải thích với một bênh nhân. Trước đây cô từng thấy rất nhiều trẻ con đeo niềng răng, tưởng rằng chỉ giống như lắp một thiết bị kim loại.

Quá trình rất đơn giản. Mang mấy cái đinh tròn nhỏ lắp vào niềng răng, điều chỉnh độ lớn của góc, dùng nhựa cao su chuyên dụng đính vào từng răng tương ứng, sau đó cố định bằng dây kim loại, làm cho răng đứng thẳng. Cuối cùng là tăng lực gữa mỗi chiếc răng và niềng răng mà kéo lại để điều chỉnh vị trí hàm răng.

Việc này dường như là kỹ thuật chỉnh răng cơ bản, thường là ý tá hoặc sinh viên thực tập làm. Cần hai người, một người cung cấp chất dính, một người dính, phối hợp ăn ý, nếu không thì nhựa sẽ mau bị khô. Hơn nữa, những cái đinh nhỏ này cần phải điều chỉnh góc, chỉ sai lệch một chút là sẽ bị lệch khỏi vị trí.

Nói chung, đây tuyệt đối là một kỹ thuật tỉ mỉ công phu, tốn rất nhiều thời gian, huống chi Tăng Lý phải làm cả hàm răng.

Ngải Cảnh Sơ đeo khẩu trang, ngồi xuống bên cạnh. Tăng Lý tự giác há miệng.

Anh cơ bản đều không nói, còn cô thì còn bận há miệng, cho nên toàn bộ quá trình rất yên tĩnh.

Bởi vì góc nằm quá nghiêng, cô không nhìn rõ khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ, chỉ tùy ý để tay anh ta làm gì đó trong miệng mình, động tác thành thạo. Thỉnh thoảng, tay anh ta vòng qua đầu cô, chạm qua da mặt cô, từ bên này sang bên kia. Cách một lớp găng tay, cơ hồ như cô không cảm nhận được nhiệt độ từ tay anh ta.

Xong một bên, đến bên còn lại, Ngải Cảnh Sơ nâng đầu cô lên một chút, ý muốn cô nghiêng lại. Tăng Lý ngoan ngoãn quay mặt về phía Ngải Cảnh Sơ. Tai cô dán hẳn vào gối, chỉ mở mắt một cái là có thể nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ, nhưng nửa khuôn mặt anh ta đã bị khẩu trang che đi, chỉ thấy sống mũi và hai con mắt.

Lông mày rậm, đôi mắt thâm trầm.

Lúc anh làm việc, ánh mắt rất chăm chú, thậm chí không cảm nhận được ánh mắt của Tăng Lý nhìn mình. Gắn xong một viên, anh thu hồi sự chú ý, tiếp tục cầm cái kẹp gắp một viên khác tiếp tục lắp vào. Găng tay cao su bám chặt vào da tay, mất đi vẻ nam tính, làm lộ ra ngón tay thon dài cân xứng. Trời sinh người có đôi tay như vậy phải là nghệ sĩ dương cầm, không phải bác sĩ.

Đến lúc này anh mới phát hiện Tăng Lý đang nhìn mình, anh liếc nhìn cô, mở miệng nói: “Có thể ngậm miệng lại được rồi.” Có lẽ do một lúc khá lâu không nói, cho nên giọng nói có chút khàn khàn không rõ.

Lúc này Tăng Lý mới ngậm miệng lại, cằm cứng nhắc. Cô đột nhiên nghĩ, bác sĩ này vì cô mà phải tăng ca, cô có nên nói một câu cảm ơn hay không, hay là quan tâm hỏi anh ta một câu sức khỏe. Nhưng nếu như cô lắm chuyện hỏi anh bị cảm à, hay anh nên uống thuốc đi, liệu có bị hiểu lầm hay không? May là quai hàm cô còn vướng một miếng nhựa, khiến hai hàm răng của cô tách xa nhau, đầu lưỡi của cô căn bản không động được. Vì vậy, cô không nói gì nữa.

Cô chỉ cảm thấy nếu như soi gương chắc chắn bộ dạng này của cô rất buồn cười.

Vì làm răng quá muộn cho nên hỗn hợp thuốc dính tiếp xúc quá lâu trong không khí, bị kết dính lại. Ngải Cảnh Sơ phải lấy ra một ít bột, đổ nước vào pha chế một chút.

Trước kia cô cho rằng Ngải Cảnh Sơ không thích cười thì tính cách sẽ không tốt nhưng không ngờ anh ta lại là một người vô cùng kiên trì nhẫn nại.

Chuẩn bị thuốc xong xuôi, hai người lại tiếp tục. Không mất bao lâu đã hoàn thành hai bước đầu tiên, bước cuối cùng chính là cho những viên kim loại nhỏ vặn lại trên dây kẽm. Dây kẽm này không lớn hơn tóc bóng đèn là mấy nhưng Ngải Cảnh Sơ lại rất thành thạo dùng kẹp đặt chúng vào đúng vị trí, khẽ vặn lại cho thật chặt, tay anh ta thao tác rất linh hoạt, cho dù ai ở bên cạnh cũng phải trố mắt ra nhìn.

Tăng Lý không khỏi nhớ đến hồi mới học đàn. Cô chơi một bạn nhạc là, ngón tay quá vụng về mà phát điên lên, thậm chí cô còn hận không thể băm vằm nó ra cho hả giận.

Lúc này, có một y tá trực đi đến, thấy Ngải Cảnh Sơ thì lập tức lên tiếng: “Thầy Ngải sao lại một mình tăng ca?”

Ngải Cảnh Sơ không quay đầu lại, tiếp tục động tác trên tay, trì hoãn một chút mới trả lời: “Vẫn còn một chút việc.”

Y tá kia đến gần, vốn đang nhìn Tăng Lý xem cô là bộ dạng gì mà có thể khiến cho thầy Ngải đích thân khám vào ngày nghỉ, kết quả vừa nghe tiếng Ngải Cảnh Sơ liền lập tức quay đầu nói: “Thầy Ngải, giọng thầy sao vậy? Hôm qua bệnh nhân quá nhiều phải không?”

Ngải Cảnh Sơ không nói nữa, chỉ gật đầu cho xong.

Nhưng cô y tá này không biết là có biết ý hay không, hay là thức thời, cô ta ngượng ngùng rời đi.

Tăng Lý nhất thời nghĩ Ngải Cảnh Sơ đúng là môt người đàn ông khó mà khiến người ta thích được, may mà vừa rồi cô không nói nhiều.

Tất cả việc hoàn tất, Tăng Lý vận động một chút quai hàm đau nhức. Ngải Cảnh Sơ đã tháo găng tay ra, ném vào thùng rác, sau đó đi đến bồn rửa rửa tay lại một lần, rồi quay lại vị trí lúc đầu ngồi xuống.

“Há miệng!” Anh nói.

Tăng Lý lập tức nghe lời.

Ngải Cảnh Sơ đưa ngón trỏ vào trong miệng cô, sau đó vuốt nhẹ dây thép và hàm răng đã cố định của cô.

Trên dưới trái phải…

Nhẹ nhàng, cẩn thận…

Trong khoang miệng vốn ấm hơn bên ngoài da, lại cộng thêm ngón tay anh vừa rửa nước lạnh, Tăng Lý có thể cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo trượt qua.

Động tác của anh rất tự nhiên, thói quen nghề nghiệp bác sĩ khiến anh vẫn chưa nhận ra cái gì không tự nhiên.

Nhưng cô đã cảm thấy hơi gượng gạo. Dù biết Ngải Cảnh Sơ chỉ đang kiểm tra niềng răng nhưng vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu.

Cuối cùng anh nói: “Được rồi.”

Tăng Lý trở lại Carol’s, Mã Y Y và em gái đang bận rộn. Em gái Mã Y Y tên là Đậu Đậu, là sinh viên đại học A.

Tăng Lý cười. Nhất thời Mã Y Y hoảng sợ.

“Xong rồi em gái ạ.” Tăng Lý nói.

“Không phải cậu nói phải mất cả buổi sáng sao? Xong sớm vậy?” Mã Y Y đứng ở quầy tính tiền hỏi.

“Đúng vậy, nhưng cô sinh viên kia không đến, đổi thành thầy giáo, cho nên làm nhanh hơn.”

“Ngải Cảnh Sơ?” Mã Y Y lại hỏi.

“Ừ.” Tăng Lý đã từng kể với Mã Y Y về Ngải Cảnh Sơ.

“Cậu diễm phúc lớn thật nha!” Mã Y Y ra hiệu bảo cô ngồi xuống, “Cậu có biết vừa rồi sinh viên đến đây nói gì về anh ta không?”

“Nói gì?”

“Anh tuấn, trẻ tuổi, còn có…”

“Còn có gì?”

“Còn oán hận anh ta là diêm vương, ngồi xuống một cái là oan hồn vô số.”

Tăng Lý phì cười.

Đậu Đậu thu dọn cốc trên bàn xong, chạy tới hỏi: “Chị Lý có gì vui vẻ vậy?”

“Chị ấy đang tâm xuân nảy mầm.” Mã Y Y đùa giỡn.

Tăng Lý trừng mắt nhìn Mã Y Y, quay đầu nói với Đậu Đậu: “Em đừng có nghe Y Y nói bậy.”

Đậu Đậu là sinh viên học viện y học, thuốc có thể uống bừa, nhưng nói không thể lung tung.

Mã Y Y đành phải đổi trọng tâm câu chuyện: “Nhét nhiều kim loại trong miệng vậy không khó chịu à?”

“Có chứ.” Nói xong cô há miệng cho Mã Y Y xem.

Mã Y Y nhíu mày: “Hàm dưới không có, chỉ cố định hàm trên phải không?”

“Ừ.”

“Có thể gặm xương được không?”

“Không biết, chắc là không.”

“Nhất định không được à?”

“Không biết.”

“Gào to được chứ?”

“Không biết.”

“Bác sĩ kia làm sao vậy? Cái gì cũng không dặn kỹ cậu?”

“Giọng anh ta… quá thống khổ, ai nghe cũng khó chịu. Chỉ có gọi điện thoại nói chuyện.” Trước khi đi, Ngải Cảnh Sơ vốn đã định căn dặn Tăng Lý mấy thứ cần chú ý, nhưng anh lại nói quá khó khăn, gần như không nói được một câu hoàn chỉnh, nói chi đến một trang dài cần dặn dò. Anh chỉ nói hai câu đừng để vật cứng chạm tới răng cũng phải lặp lại ba lần cô mới nghe ra, cho nên cuối cùng quyết định sẽ gọi điện nhắc nhở sau.

“Chết rồi chết rồi, cậu có số điện thoại cá nhân của anh ta?” Mã Y Y đột nhiên kích động.

“Ừ, anh ta viết cho mình bảo mình gọi cho anh ta.” Tăng Lý đáp.

Đậu Đậu rốt cuộc nhịn không được, liền hỏi: “Các chị đang nói ai thế?”

“Chuyện người lớn, trẻ con không cần biết.” Mã Y Y xua tay đánh đuổi Đậu Đậu.

“Cậu kích động như vậy làm gì chứ?” Tăng Lý thờ ơ nói, sau đó điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, đổi thành CD You are beautiful của James. (Link)

“Ngải Cảnh Sơ bằng da bằng thịt mình còn chưa được gặp, còn cậu không chỉ thấy rồi, thậm chí còn có số điện thoại của anh ta.”

“Mình đâu có muốn số điện thoại của anh ta, là anh ta muốn số của mình chứ, nhưng điện thoại của anh ta ở trong phòng thay đồ, nên đành cầm di động của mình lưu số.” Tăng Lý giải thích.

“Thế nào cũng được, ai chẳng có lòng bát quái. Cậu không thấy trên forum trường anh ta à, chuyên mục tám về bọn họ vẫn đang nóng sốt đấy.”

“Ồ. Hóa ra mọi người vẫn đang nói về bài viết trên diễn đàn à?”

Không lâu sau đó, Tăng Lý bắt đầu cảm thấy hàm răng mình đau buốt rất khó chịu. Hơn nữa, khung kim loại trong khoang miệng khiến cô đau muốn chết.

Buổi trưa mọi người trong quán như thường lệ gọi cơm đến, Tăng Lý căn bản không ăn được. Cô vừa nhai hai miếng đã khó chịu phải buông đũa.

Sau đó, ngay cả nói cũng không được.

Chiều hôm đó, Tăng Lý đột nhiên nhận được tin nhắn.

“Cố gắng ăn thức ăn nhẹ, không được ăn đồ quá cứng, quá nóng, quá lạnh. Đánh răng cẩn thận. Vài ngày sẽ đau nhức, nói thành tiếng đều không bình thường, nước bọt tăng nhanh, đây đều là hiện tượng bình thường. Nếu như niêm mạc khoang miệng bị vỡ quá nghiêm trọng thì liên hệ với tôi. Nếu như niềng không dính vào răng nữa, bị sứt mẻ hay lỏng lẻo thì cũng phải liên lạc với tôi.”

Tăng Lý đọc được đoạn đầu còn tưởng mấy tin rác, suýt nữa xóa đi, mãi đến khi đọc gần hết mới nhớ ra đây là lời dặn của Ngải Cảnh Sơ.

Cô đọc xong, đặt điện thoại xuống đi lấy đồ uống cho khách hàng. Có một nữ sinh gọi một Caramel macchiato, kết quả Mã Y Y lại làm một ly nóng, khiến người ta mất hứng. Tăng Lý đành phải đi làm lại một phần khác.

Sau đó có mấy vị khách nam bước vào, rút thuốc lá ra hút. Đậu Đậu đi tới khuyên ngăn không được, Tăng Lý đành phải ra mặt. Mấy người kia đều ngoài bốn mươi, vừa hút thuốc vừa nói chuyện gì.

Tăng Lý mỉm cười: “Ở đây chúng tôi cấm hút thuốc, vì sẽ ảnh hưởng sức khỏe của người khác.”

“Khói xe cũng ảnh hưởng đến sức khỏe, sao không thấy các cô cấm đi.”

Cô vẫn cười, không giải thích: “Xin ông tắt thuốc!”

Một người khác nói: “Thái độ gì thế? Gọi chủ quán đến đây!”

“Tôi chính là chủ quán.!” Tăng Lý tiếp tục kiên trì.

Mấy người kia nhìn cô một lúc rồi mất hứng đứng dậy bỏ đi. Ra đến cửa, một người còn lên tiếng: “Thái độ gì thế không biết. Trước đây lão Ngụy còn nói vớ tôi chủ quán là một mỹ nữ, sao hôm nay nhìn thấy lại thành một cô ả còn đeo niềng răng thế này. Thật là muốn chết.”

Một lúc sau, bận bịu một hồi Tăng Lý mới nhớ đến tin nhắn kia.

Cô mở di động, gửi tin trả lời: “Cảm ơn bác sĩ Ngải.”

Đột nhiên cô nhớ lại trước đây Ngũ Hàm toàn gọi bác sĩ trong bệnh viện cô ấy là thầy giáo, cô hiếu kì hỏi nguyên nhân, Ngũ Hàm trả lời: “Gọi như vậy có cảm giác tôn kính hơn bác sĩ.”

Cho nên, cô lập tức sửa thành: “Cảm ơn thầy Ngải.”

Ba giờ chiều cô thực sự bị cái niềng răng kia dằn vặt không chịu nổi, cô bảo Mã Y Y lên gác nằm nghỉ.

Chạng vạng, Mã Y Y bưng đến cho cô một bát cháo nóng, còn mang di động để quên dưới quầy bar cho cô. Tăng Lý vừa thổi bát cháo cho bớt nóng, vừa cầm điện thoại nhìn.

Không có bất cứ tin nhắn mới nào.

Sầm tối, khí trời không tốt, nhìn không có sức sống chút nào.

Đột nhiên có một nữ sinh đến, nói muốn tìm chủ quán.

Mã Y Y nói: “Chị là chủ quán đây.”

Nữ sinh cuống cuồng giải thích: “Không phải chị, chủ quán là một chị tóc vừa dài vừa xoăn cơ.”

Mã Y Y bảo Đậu Đậu tiếp chuyện với khách rồi lên tầng trên gọi Tăng Lý.

“Cậu nói mình tinh thần không tốt, cho nên cũng sẽ bói toán không tốt.” Tăng Lý lười biếng nói.

“Khách hàng là thượng đế. Cậu tiếp đãi thượng đế như vậy hả?” Mã Y Y không nghe.

“Thượng đế là người khoan hồng độ lượng nhất đấy.”

“Thôi nào thôi nào, cậu nhanh lên. Nhìn cô nương đó có vẻ sốt ruột lắm, tốt xấu gì cũng là người ta nghe danh cậu mà đến, đừng có phá hỏng hình tượng của mình thế chứ.” Mã Y Y buông một câu rồi đứng dậy.

“Rõ ràng là cậu dẫn mối.”

“Nếu mình mở quán cà phê mà có thế kéo được nhiều khách như vậy thì cũng coi như là sáng suốt rồi.” Mã Y Y nói.

Tiếng tăm bói toán của Tăng Lý không biết làm sao mà bị sinh viên đại học đồn đại rất nhiều. Nguyên nhân chính là do hứng thú của Tăng Lý. Một này nọ buổi trưa, Mã Y Y lần thứ N+1 thất tình, Tăng Lý cầm thấy bộ bài tarot giả vờ giúp Mã Y Y bốc một quẻ lá, lúc ấy có mấy nữ sinh trong quán cà phê nhìn thấy, cho nên cũng vui vẻ chạy lại bảo cô xem cho.

Sau đó thỉnh thoảng có khách quen tới Carol’s liền yêu cầu xem bói.

Mã Y Y lập tức bắt đầu nghiên cứu tâm lý khách hàng, quảng bá tài năng đặc biệt của Tăng Lý rộng rãi, cho nên khách hàng nữ trẻ tuổi bị cuốn hút đến quán rất đông.

Tăng Lý thấy cô nữ sinh ngồi ở trong góc kia thì vô cùng hoảng sợ, mới hiểu vì sao Mã Y Y cố ý gọi cô xuống. Cô gái này nhìn vô cùng thê thảm, không biết đã đi ngoài đường bao lâu, tuyết phủ trên tóc đã chảy thành nước, ướt sũng. Cô ta đang bưng tách cà phê trong tay, tinh thần có vẻ hoảng hốt.

Cô gái này họ Đường, vừa tốt nghiệp đại học A, đang thương tâm vì chuyện tình cảm, chần chừ bất định không biết đi hay ở, muốn Tăng Lý bói bài xem có thể làm cách nào để cứu vãn tình yêu được hay không, có hy vọng gì nữa không…

Tăng Lý cảm thấy cô gái này chính là cần một người bạn tâm giao để nói hết mọi tâm sự trong lòng, thứ cô ta không cần nhất chính là lá bài. Nhưng cô vẫn không từ chối, tập trung tinh thần rút cho cô ta một lá bài.

Tăng Lý cố gắng chịu đựng khoang miệng đang đau đớn, lật từng lá bài lên.

Lá bài cuối cùng được lật lên là hình thầy phù thủy.

Ngụ ý không hề tốt, Tăng Lý từ từ giải thích cho cô gái.

Cô gái ngẩn người, đột nhiên giơ tay lên vội vã thu lại toàn bộ lá bài trên bàn, sắp xếp lại gọn gàng đưa cho Tăng Lý: “Có thể làm lại một lần được không?”

Tăng Lý nhìn cô gái, thần sắc bỗng nhiên nhợt nhạt: “Không được.”

“Một lần cuối cùng, chỉ một lần thôi, không làm mất thời gian của chị đâu, tôi có thể gọi thêm một tách cà phê nữa, không, hai tách.” Cô gái cầu xin, vành mắt đã hoen đỏ.

Tăng Lý nhìn không đành lòng, nói: “Nếu như em cần dũng khí hay giúp đỡ, chỉ cần một lần gieo quẻ là được rồi, em có thể chọn không tin, cũng có thể chọn tin. Nhưng nếu như em không hài lòng với đáp án chị đưa cho, mà chỉ là muốn tìm kiếm một loại ám thị tâm lý, vậy thì cần gì chị?”

Tăng Lý nói thẳng, không hề rào trước đón sau.

Cô gái bỗng nhiên im lặng khóc.

Tăng Lý thở dài, thu lại bộ bài đứng dậy.

Mã Y Y nói: “Đối phó với phụ nữ, cậu ác hơn tớ rất nhiều.”

Tăng Lý vô tình đáp: “Hận thiết bất thành cương” (Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép)

Một lát sau, đại cổ đông của Carol’s là Ngũ Hàm yếu ớt đẩy cửa vào. Mã Y Y liếc mắt nhìn: “Chẳng phải hôm nay cậu đã nghỉ ngơi nửa ngày rồi sao? Giờ vẫn còn mang bộ dạng không muốn sống ấy đến đây hả?”

Ngũ Hàm yếu ớt thở dài: “Đừng nói nữa, bị mấy người đàn ông hành hạ suốt một đêm.”

Mã Y Y cố tình hỏi: “Bọn họ sao lại hành hạ cậu cả một đêm?”

Ngũ Hàm lườm Mã Y Y: “Đêm qua là ca trực của mình, hơn mười một giờ một đám thanh niên say rượu đánh nhau được đưa vào viện, đánh nhau đến nỗi đầu đầy máu rồi mà vẫn còn muốn uống nữa. Phòng cấp cứu náo loạn một trận.”

“Có một gã ngoài ba mươi còn cầm tay mình lúc mình đang khâu da cho hắn ta, còn gọi mình là mẹ.”

“Phụt!” Đậu Đậu không nhịn được bật cười.

“Ba bốn giờ sáng mới xử lý xong xuôi, vừa định nằm nghỉ một lát thì cấp dưới lại gọi điện đến báo có một bệnh nhân phải chuyển viện, sau đó phải đi theo xe cứu thương đưa người ta đi. Đi đi về về một hồi thì trời sáng, hơn chín giờ giao ca, mình mới bắt đầu viết báo cáo, gần mười hai giờ mới xong, làm gì có thời gian ngủ nữa. Chiều về nhà cũng không ngủ được.” Nói xong, Ngũ Hàm ngáp một cái.

Tăng Lý cuối cùng mới mở miệng: “Cậu chuyển tới phòng cấp cứu bao giờ thế?”

Ngũ Hàm nói: “Mỗi khoa đều phải chuyển người một vòng. Mồm cậu làm sao vậy?”

Mã Y Y lên tiếng: “Mẹ cậu ấy sợ cậu ấy không lấy được chồng nên đưa cậu ấy đi thẩm mỹ.”

“Là chỉnh răng, không phải thẩm mỹ…” Tăng Lý giải thích.

“Sao không đến bệnh viện chỗ tớ, tớ biết một bác sĩ, tay nghề rất giỏi. Sớm biết đã đưa cậu đi.”

“Bệnh viện các cậu?” Mã Y Y hỏi.

“Tốt xấu gì cũng là 3 A” Ngũ Hàm không chịu thua, ở đâu cô ấy cũng phát huy niềm tự hào tập thể.

“Người ta đi khoa Răng Hàm Mặt của bệnh viện đại học A, bệnh viện cậu sánh được sao?”

“Ai khám?”

“Ngải Cảnh Sơ.”

Một lát sau Mã Y Y lại len lén hỏi: “Cậu và người đó thực sự không có gì?”

“Thật mà, còn thật hơn cả ngọc trai.” Tăng Lý thề thốt trả lời Mã Y Y, dáng vẻ hoàn toàn thành khẩn.

Mã Y Y mất mát tột cùng.

Tăng Lý nhìn Mã Y Y dò xét, trong lòng thầm thở dài, nếu như thật sự có cái gì cũng chỉ dừng lại là một chút hiếu kỳ trong hồi ức.

Không hơn.