Tô Minh Nhan yếu ớt quỳ trước từ đường, sau mấy ngày mới được thấy ánh sáng. Khi ấy, theo lệnh của phụ thân, nàng đến xin lỗi ta. Hình ảnh nàng tiều tụy, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể quật ngã, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại sắc bén như nọc độc của rắn.
Nàng nhìn ta, nói: "Tô Miểu! Ngươi vốn đã biết kế hoạch của ta, cố ý chờ trong phòng của Tần Yến, rồi trở tay hại ta đúng không?"
Thú vị thật, nàng rốt cuộc cũng chẳng giả vờ nữa. Xem ra thời gian quỳ trong từ đường đã giúp nàng nghĩ thông suốt nhiều điều.
Ta mỉm cười, chơi đùa với móng tay sơn đỏ của mình, đáp lời: "Tô Minh Nhan, ngươi tốn biết bao tâm sức hại ta, chẳng qua chỉ để tranh giành Thái tử Dung Ngọc thôi đúng không? Ta nhường ngươi, được chứ?"
Tô Minh Nhan không ngờ ta lại thốt ra những lời này, sửng sốt trong chốc lát. Khi nàng mở miệng lần nữa, giọng điệu đã thay đổi hẳn: "… Tỷ tỷ, tỷ vừa nói gì vậy?"
Thì ra chỉ khi ta nhường Thái tử cho nàng, nàng mới chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Thảo nào kiếp trước, dù nàng đã lạnh nhạt với ta một thời gian dài, nhưng khi ta và Thái tử đoạn tuyệt vì cái c.h.ế.t của Tô Tự, nàng mới chạy đến phòng ta, giả nhân giả nghĩa gọi ta là trưởng tỷ. Và cũng trong lúc Tô gia suy bại, chỉ mình nàng bình an vô sự, không chút tổn thương.
Ta nhớ rõ hình ảnh nàng đứng giữa đống hoang tàn trong sân, với dáng vẻ kiêu ngạo nhìn xuống ta, miệng không ngừng mắng ta ngu ngốc. Nàng nói, dù ta phòng ngừa khắp nơi, vẫn không ngăn được nàng lén vào thư phòng của phụ thân, đặt những lá thư vu oan giá họa.
Phụ thân ta cũng là phụ thân của nàng. Phủ Thái phó cũng là nhà của nàng. Ta chẳng ngờ rằng, để làm hài lòng Thái tử, nàng có thể hy sinh cả huyết tộc của mình.
Khi ta chất vấn nàng tại sao lại đến mức này, nàng chỉ cười điên cuồng: "Ngươi nói gì mà vì Thái tử? Hừ, ta chỉ muốn mượn tay Thái tử để hủy diệt cái phủ Thái phó này thôi! Ngươi còn nhớ mẫu thân ta đã c.h.ế.t như thế nào không? Bà bị các ngươi lãng quên ở trang viên, đến nỗi c.h.ế.t trong bệnh tật mà không có cả một tấm bài vị! Ta hận phụ thân, hận ngươi, càng hận mẫu thân ngươi! Ta muốn các ngươi chịu đủ mọi khổ đau, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên! À phải, ngươi có biết vì sao mẫu thân ngươi phát điên không? Ta đã cho bà uống thuốc suốt mấy năm, ban đầu rất cẩn thận, từng chút một tăng liều, cho đến khi Tô Tự chết, ta mới quyết định cho bà một cái kết dứt khoát. Phát điên là hay nhất, mẫu thân ta trước khi c.h.ế.t cũng đã điên cuồng gọi tên phụ thân ngươi và mẫu thân ngươi, muốn các ngươi chôn cùng!"
Từ giây phút đó, ta mới thật sự nhìn rõ nàng. Hóa ra, người muội muội cùng cha khác mẹ mà ta và mẫu thân đã nhiều lần khoan dung vì tình huyết mạch, lại không đáng làm người.
Sinh mẫu của Tô Minh Nhan, Lưu di nương, vốn là kẻ tham lam vô độ. Bà ta ganh ghét vị trí chính thất của mẫu thân ta, thừa lúc mẫu thân bệnh mà ra tay hạ độc, suýt chút nữa đoạt mạng mẫu thân. Phụ thân dù đã nạp thiếp, nhưng vẫn còn chút sáng suốt. Sau khi tra rõ sự tình, ông biết rằng một người nữ nhân như Lưu di nương không thể giữ lại, nên đã phạt roi rồi đuổi bà ta ra trang viên.
Đó là vào một mùa đông lạnh giá. Mẫu thân ta phúc lớn mạng lớn, vượt qua được cơn nguy kịch. Còn Lưu di nương, từ đó phát điên rồi bệnh c.h.ế.t ở trang viên. Từ đó, mẫu thân ta nhận nuôi Tô Minh Nhan, tận tâm giáo dưỡng, chu toàn trách nhiệm của một người mẹ đích.
Nhưng ai mà ngờ, Tô Minh Nhan bề ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại sớm ôm trong lòng mối hận không thể xóa bỏ. Nàng mưu toan hết thảy, cùng Thái tử thông đồng, rồi lại đẩy toàn bộ huyết tộc vào vực sâu.
23
Giờ đây, khi mọi chuyện bắt đầu lại, ta thấu tỏ rằng Tô Minh Nhan đã thối nát đến tận gốc rễ, không thể cứu vãn.
Ta chẳng muốn tiếp tục nhìn gương mặt giả dối của nàng nữa, chỉ vì diễn trò nên mới kiên nhẫn cùng nàng tiếp tục: "Ta nói rồi, ngươi không cần hao tâm tổn trí hại ta nữa. Ngươi đã thích Thái tử, ta nhường ngươi đấy. Nói cho cùng, cũng chỉ là một nam nhân mà thôi. Chỉ có điều, ngươi là thứ nữ, Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ không để ngươi làm chính phi của Thái tử đâu. Theo ta thấy, ngươi cố gắng đến đâu cuối cùng cũng chỉ được làm trắc phi thôi."
Tô Minh Nhan nhìn ta như thể gặp ma, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Tô Miểu, ngươi thực sự không muốn gả cho Thái tử nữa ư?"
Ta hít sâu một hơi, dùng hết kỹ nghệ diễn xuất đã học từ nàng ở kiếp trước, trả lại cho nàng: "Nếu vì Thái tử mà khiến tỷ muội chúng ta bất hòa, thì ta thà không lấy hắn."
Ta cố tình làm mắt đỏ hoe, biểu cảm trông chân thành vô cùng. Tô Minh Nhan đứng sững trong chốc lát, rồi nhếch môi cười lạnh, mỉa mai: "Vậy thì ta phải cảm tạ tỷ tỷ thật nhiều rồi. Hay là, tỷ tỷ tiễn Phật thì tiễn đến Tây, giúp ta thêm vài lần, đưa ta đến vị trí trắc phi của Thái tử đi?"
Nghe vậy, ta cố ý trầm mặc, rồi lại làm ra vẻ đau lòng bị nàng đả thương, gắng gượng nở nụ cười: "Được."
Tô Minh Nhan, ta sẽ đưa ngươi. Đưa ngươi lên Tây Thiên, và đẩy ngươi xuống địa ngục.