Cùng Chàng Tiêu Dao

Chương 7: Tô canh thịt 2




 Thật ra nếu là kiếp trước An Bình sẽ không có mồm mép tìm cách lấy lòng như vậy đâu. Một là vì nàng không cần bọn họ, hai là vì nàng vẫn giữ một trái tim chính trực. Nàng cho rằng chỉ cần bản thân làm đúng là được, mặc kệ ai nghĩ mình ra sao. Nếu ai thương nàng đó là thương nàng, dù nàng không mồm mép nịnh bợ thì họ vẫn thương nàng. Còn ngược lại, họ thương nàng chỉ vì nàng mồm mép nịnh bợ thì đó không phải là một tình thương thật lòng.

Kiếp trước nàng chính là giữ cái ý nghĩ như vậy mà sống đó, cho nên trong đời sống sinh hoạt của nàng luôn luôn chịu thua thiệt. Cho tới sau này, khi bản thân chịu không ít uất ức nàng mới nhận ra một chân lý. Rằng cho dù là người thân thế nào của mình, cho dù là cha mẹ thì mình vẫn phải luôn học cách lấy lòng họ. Một là để họ vui vẻ, hai là… Nếu biết cách lấy lòng, họ sẽ càng thương mình hơn, mọi việc cũng sẽ thuận lợi.

Trên đời mà, làm gì có công bằng nhất định đâu, cho nên mình cần phải tự mình tranh thủ. Thật ra người xưa nói đúng, rằng “lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.”

Dưới sự thúc ép và nói ngọt của An Bình, cụ An và bà Nồng cũng nhận lấy tô canh thịt, xong nhưng lại chỉ múc ra có nửa tô, còn nửa tô đưa lại cho An Bình, bảo rằng nàng đem trở về cho cả nhà cùng ăn.

Tấc nhiên An Bình không nhận rồi, nói thật, ở nhà nàng còn thịt, cũng không thiếu ăn. Lại nói, nếu là kiếp trước nàng sẽ lấy đem về, dù sao nhiều một chút thì mọi người trong nhà nàng ăn nhiều thêm một chút. Nhưng hiện tại, nàng cảm nhận được ông bà nội là thật lòng với nàng. Vì thế cho nên nàng sẽ không ích kỷ mà ăn ngon lại để hai lão nhân chịu thèm.

Cho nên nói, con người khi mà nhìn về một mặt tốt rồi thì mọi chuyện xảy đến cũng đều là tốt đẹp, An Bình minh chứng.

An Bình đi trở về nhà, nàng cẩn thận đóng cửa lại sau đó trèo trở lên giường. Hiện tại cha An Thành và đại ca An Du còn ở bên ngoài chưa có về, nên phải chờ họ về cả nhà mới ăn cơm.

An Bình ngồi trên giường, nàng nhỏ giọng kể lại những việc vừa rồi ở phòng lớn. Chính là nàng không kể lại câu mà bà Nồng trách mắng, mà chỉ kể lại lời nàng nói, kèm theo việc bà Nồng chỉ lấy nửa tô canh.

Thẫm thị nghe An Bình kể xong thì trầm mặc suy nghĩ, qua một hồi giống như cũng ngộ ra điều gì đó. Quay trở lại nồi canh, bà cẩn thận múc hết những miếng thịt ở trong đó ra một cái tô rồi đem giấu ở dưới hầm nhỏ dưới đất.

Thời này hầu như nhà nào cũng sẽ có một hai cái hầm thế này, để dành cất đồ ăn hoặc đồ khô đồ tương.

Thẩm thị cất xong, sau đó dọn sẵn chén đũa ra bàn chờ An Thành trở về là có thể dùng. Nhưng nồi canh thì vẫn để nguyên trên bếp để giữ ấm.

Nhìn hành động của Thẩm thị, An Bình nở nụ cười. Xem đi, nương của nàng cũng là một người rất cơ trí đấy.

 Chừng nữa khắc sau, An Thành và An Du trở về, trên vai An Thành còn cõng thêm một cái bị nhỏ An Dật. Nhìn tiểu tử kia được quấn chặt trong chăn ấm lộ ra hai mắt to tròn chớp chớp với nàng, An Bình chỉ muốn cười xỉ trán của hắn.

An Thành là đi nhà của trưởng thôn, hôm nay ở nhà trường thôn có cuộc họp. Hằng năm, khi đến mùa đông trong thôn sẽ có cuộc họp như vậy, chủ yếu là mời những nam nhân có sức khoẻ trong thôn, là muốn hỏi xem có ai có ý muốn lên rừng săn thú hay không.

Bởi vì mùa đông không có việc làm, những hộ đủ ăn thì còn đỡ, nhưng có nhiều hộ cơm không đủ ăn, nếu cứ nằm ở nhà chờ qua mùa đông thì thế nào cũng bị đói chết. Cho nên cứ hễ mùa đông đến, nhà trưởng thôn lại mở cuộc họp. Cũng chỉ duy nhất mùa đông, bởi vì mùa đông đi lên rừng săn thú nguy hiểm hơn mùa khác. Cho nên mọi người mới lập nhóm đi cùng, chứ bình thường thì mọi người tự túc.

An Thành vốn chỉ đi cho có mặt, chứ ông không có đăng ký đi. Một là vì ông trước giờ chưa làm cái này, không có kinh nghiệm, đi theo có khi còn cản trở người khác. Hai là mấy người An Bình không cho ông đi.

An Thành không đăng ký đi nhưng đại ca ông An Trung lại đăng ký đi. Nhưng việc này là nói sau, trở về hiện tại.

An Thành vừa vào cửa Thẩm thị đã đưa cho ông một thau nước ấm, còn có một cái khăn khô.

An Thành nhận thau, đầu tiên chuyển qua cho An Du và An Dật tẩy rửa tay chân, rồi mới tới bản thân mình.

Mấy người An Thành đã về, tất nhiên có thể ăn cơm.

Nhìn trên bàn cơm chỉ có canh và rau củ, không thấy một miếng thịt nào. An Thành đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mở miệng hỏi. Chính là ông chưa ra tiếng An Dật đã bẹt bẹt miệng đáng thương hỏi trước.

“Mẹ, thịt đâu hết rồi? không phải lúc sáng mẹ có mua thịt sao?”

Thẫm thị mỉm cười, ánh mắt nhẹ liếc ra ngoài cửa, sau đó nhẹ giọng nói:

“Thịt a, mẹ đã bằm ra cho vào làm nước canh hết rồi, không tin con nếm thử xem!”

An Thành và An Du ánh mắt loé lên, tuy hơi nghi hoặc nhưng không có mở miệng hỏi tiếp, hai người ngầm hiểu, Vợ/mẹ làm như vậy ắt có nguyên do.

Chỉ là đáng thương cho An Dật, thật lâu không được ăn thịt, mới sáng sớm còn nhìn thấy một nồi thịt, hiện tại lại không có. Rất uất ức bé cắn môi cúi đầu rưng rưng lệ.

An Thành và Thẩm thị nhìn thấy thì đau lòng, xong hai người lại bình thản nâng bát đũa chuẩn bị ăn cơm.

An Bình cũng vậy, cô cười cười ngồi ngay ngắn bưng chén ăn cơm, có điều đôi mắt như có như không nhìn về phía cửa. Thật ra khi Thẩm thị đem thịt đi giấu nàng liền đoán được, bữa cơm này sẽ xuất hiện một người.

Quả nhiên, cả nhà chưa ăn lưng nữa chén thì bên ngoài có người gọi vọng, sau đó lét két đẩy cửa đi vào.

Bà Nồng trùm áo bông kín cả người, một tay bưng tô, một tay cầm chén. Bà đi vào, ánh mắt đầu tiên là chuyển về cái bàn cơm, đảo loạn trong cái tô canh bốc khói.

Nhìn thấy bà Nồng, cả nhà An Bình vội vàng đứng lên hô một tiếng “Mẹ/ bà nội!”

Bà Nồng cười cười đung đưa cái tay đang cầm chén. “Đều ngồi ăn đi, không cần để ý đến ta. Ta chỉ xuống đem thịt cho cháu ta ăn!”

Bà Nồng nói xong liền bước tới, bà cẩn thật đặt cái tô và cái chén trên tay xuống bàn ăn. Cái tô kia là canh thịt mà lúc nãy An Bình mang lên cho bà, có điều hiện tại nó còn lưng nửa tô. Còn cái chén kia là một ít cá kho, mùa này có cá ăn đã là quý giá..

“Đây, nội đem thịt xuống cho cháu của nội đây. Xem mẹ của ngươi, thiệt là vô tâm à, để cháu của ta thèm đến như vậy cũng không cho ăn thịt.” Bà Nồng vuốt vuốt đầu An Dật cưng chiều nói, xong lại nhìn về phía An Thành và Thẩm thị thở dài nói:

“Hai lão nhân chúng ta già rồi, ăn nhiều cũng vô ích, huống hồ ăn vào miệng rồi thì cũng nhanh thải ra. Không có giá trị! Không giống như các ngươi, còn trẻ, nên ăn nhiều một chút mới có sức làm việc. Còn có, bồi bổ các cháu của ta, bọn nhỏ ăn nhiều mới lớn nhanh được, tương lai các ngươi còn nhờ bọn hắn.”

Lời nói của bà Nồng có phần không thích hợp khi trên bàn ăn, nhưng mà lại rất chân thành. Đảo mắt nhìn, trong tô canh còn lại không ít thịt. An Bình khẽ hạ mi mắt, xem ra, bà nội này cũng không phải là người đáng ghét như kiếp trước. Coi bộ cũng là thật lòng thương các nàng đi.

Nhớ lại ánh mắt thèm thuồng của bà lúc nàng mới đem tô canh lên,  Nhưng là… nhìn thịt còn lại trong tô kia, An Bình nghĩ, chắc là bà rất đấu tranh giữa ăn và nhịn đây.

An Thành nghe bà Nồng nói thế liền phần nào đoán được nguyên nhân, hắn khẽ cúi đầu, trong mắt có áy náy và đau xót.

Ngẩng đầu lần nữa, trên mặt đã bình tĩnh ít nhiều. An Thành nắm tay bà Nồng, giọng nói nghẹn ngào, pha lẫn giọng mũi.

“Mẹ, mẹ nói cái gì kia, cha mẹ nên ăn nhiều mới phải, ăn để có sức khoẻ, tương lai nhìn cháu chắc cháu tôn của mẹ. Còn tụi nhỏ, sau này bọn chúng muốn ăn liền ăn, cũng không phải thiếu.”

An Thành tuy cảm động nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể buộc miệng nói một câu hơi vô vị.

Thẩm thị cũng nắm nhẹ tay Bà Nồng, dùng ánh mắt kính trọng hướng về bà nghiêm túc nói:

“Mẹ, mấy mươi năm qua chồng con đã không ở bên cha mẹ, không thể tẫn hiếu cho hai ngài. Hiện tại, tụi con đã về đây, mẹ phải để cho tụi con được báo đáp công ơn sinh thành của cha mẹ.”

Lời nói rất đỗi bình thường, nhưng lại làm cho bà Nồng cảm động tới rơi nước mắt. Một tay vỗ vỗ tay An Thành, một tay vuốt vuốt tóc thẫm thị. Bà cười nói:

“Tốt tốt, con cháu có hiếu với hai lão già chúng ta như vậy ta rất mừng. Nhưng mà… cũng không cần cái gì cũng dành hết cho hai lão già này. Như đã nói, chỉ cần chia một chút cho có mùi vị, hai lão chúng ta già rồi, ăn cũng không nhiều.” Xong bà giống như chực nhớ:

“Này, đừng chú ý tới ta, ăn cơm đi, để một lát nguội sẽ không ngon. Ta đi về đây. À.. đây là cá kho đại ca của các ngươi bắt được hai ngày trước, hồi sáng cha các ngươi bảo ta mần kho rồi đem cho các ngươi ăn cho vui miệng. Thôi… ăn đi ăn đi. Ta về…”

Bà Nồng nói xong thì quay bước rời đi, mấy người An Thành An bình cũng vội vàng đứng lên khoanh tay chào bà. Chính là, không khí trên bàn ăn lúc này hơi trầm mặt.

Chờ bà Nồng đi khỏi, Thẩm thị cũng buồn không thèm lấy thịt ra ăn, mà chỉ lấy thịt ở trong tô chia ra cho mấy người An Bình.

An Thành thì vẫn cứ trầm mặt, đôi mắt nhìn về phía Thẩm thị giống như muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu bưng chén lên ăn tiếp.

Đây cũng chỉ là một đoạn đệm nhỏ trong cuộc sống của mọi người, nhưng mà qua chuyện này người ở An gia lại giống như khắng khít thêm một chút. Nhất là thái độ của cụ An và bà Nồng đối với một nhà An Bình, có thể nói chuyển biến rất là tốt.

…….

Ba ngày nay An Trung đã đi theo đoàn lên rừng săn thú, thông thường đi một lần như vậy phải tới cả tuần mới về. Lúc đi mọi người sẽ mang theo quần áo và nước uống, kèm lương thực khô để ăn.

Từ hôm An Trung đi, An Bình cứ có cảm giác lần đi này của ông nhất định sẽ xảy ra chuyện. Nàng không biết vì sao mình lại có cảm giác này, nhưng mà nói chung chính là cảm giác như vậy.

Thời gian này, An Bình thường cùng Thẩm thị đi lên trấn. Mỗi lần đi chính là sẽ mua về một số dược liệu.

Đối với việc An Bình thích nghiên cứu dược liệu An Thành và Thẫm thị cũng không có ý kiến, họ biết con gái thích chế dược, cũng biết được An Bình từng giúp Tam tiểu thư giải xuân dược, cho nên khi thấy nàng mua dược về bọn họ cũng không nói gì.

Thật sự nếu là người khác có lẽ An Thành và Thẩm thị sẽ do dự mà cho rằng sự việc đêm đó là do Tam tiểu thư có ý chí kiên định hơn người nên mới vượt qua được khoảng thời gian trúng dược, sẽ không cho rằng nhờ vào một bình dược nho nhỏ lại có thể giải được xuân dược kia.

Nhưng là liên quan tới An Bình!

Từ nhỏ An Bình đã cơ trí và thông minh hơn người, sự hiểu biết của nàng vượt qua những người khác, có thể nói nàng chính là thiên tài, “vạn sự tự thông”. Cho nên việc An Bình chỉ việc cầm cuốn sách mà có thể tự bào chế dược liệu đối với họ cũng không quá kinh ngạc.

Nhiều lúc An Bình cũng cảm thấy may mắn vì chuyện này, phải biết thời này con người rất cổ hủ, rất mê tính. Nhất là dễ tin những chuyện thần quái.

Cho nên, một người “đặc biệt” như nàng không bị cha và mẹ cho là yêu quái mà ngược lại còn tán thưởng là “thiên tài” thì chính là phúc phận của nàng. Nếu không, nàng thật khó tự mình tự tung tự tác.