Cùng Cậu Nằm Mơ

Chương 4: Mơ giữa ban ngày




Giang Duệ gọi điện thoại báo cho ông chủ, sau đó anh vội vàng rời khỏi quán bar.

Cuộc gọi vẫn duy trì kết nối, Giang Duệ may mắn dừng được một chiếc taxi, anh tiếp tục nói chuyện với Lâm Thanh trên xe: “Nếu cậu sợ thì về phòng đi, chúng ta không nghe mưa rơi nữa.”

Tiếng mưa rơi rất lớn, Lâm Thanh cảm thấy khó thở, mưa to một chút cậu đã cảm thấy hoảng hốt, không hiểu vì sao lại như vậy.

Lâm Thanh ôm chặt cá heo nhồi bông, cậu nói với đầu dây bên kia: “Tớ muốn nghe.” Giọng của cậu trở nên nhỏ hơn một chút, “Giang Duệ thích mưa mà, nếu chúng ta là bạn tốt thì tớ cũng không thể sợ nó được.”

Trái tim của Giang Duệ hẫng đi một nhịp, vừa đau xót vừa cảm động, anh dịu dàng hỏi: “Vậy bây giờ cậu không thấy sợ sao?”

Lâm Thanh đưa mắt nhìn trời mưa như trút nước ngoài cửa sổ, tầm nhìn bị màn mưa chảy trên lớp thủy tinh làm cho choáng váng, trái tim cậu run lên, lựa chọn nói dối: “Chỉ có một chút thôi.”

Thật ra là cực kỳ sợ hãi. Cảnh tượng lúc này hệt một con quái thú ăn thịt người, nó mở một miệng đầy máu tươi, nước dãi chảy khắp mặt đất.

Giang Duệ nói: “Vậy thì chờ tớ, tớ sẽ về rất nhanh thôi.”

Lâm Thanh thử dùng ngón tay chạm vào mặt kính cửa sổ lạnh lẽo, song cậu nhanh chóng rụt lại, lạnh quá.

Tuy nhiên, bất giác Lâm Thanh lại vươn tay ra, bàn tay dán lên lớp thủy tinh, lòng bàn tay cảm nhận được cảm giác mát lạnh, trong đầu lại bỗng nhiên hiện ra những mảnh kí ức vụn vặt.

“Shall I compare thee to a summer’s day –Thou art more lovely and more temperate…”

Cùng với tiếng mưa rơi, giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên vang lên trước cửa sổ. Hơi nước ẩm ướt từ bệ cửa sổ tràn vào phòng, đóa hoa khô trên bàn trở nên mềm mại, dường như còn thoang thoảng hương thơm.

Người kia mặc đồng phục sạch sẽ, trên tay cầm một quyển sổ ghi chép, vào một buổi chiều mùa hè mưa tầm tã, đọc cho cậu nghe bài thơ anh vừa đọc.

Lâm Thanh mơ màng nghĩ: Tại sao giọng của Giang Duệ lại êm tai như thế? Nghe anh nói mãi cũng không chán được.

Có thể nói rằng cơn mưa mùa hè rất đặc biệt.

Hoa dành dành bị đánh cho vỡ nát, mùi hương loãng đi, chưa kịp bay đến chóp mũi thì hương vị kia đã biến đổi linh hoạt. Con ong nấp dưới tán cây, thi thoảng vỗ cánh mỗi khi những hạt mưa trên lá rơi xuống.

Tiếng mưa rơi vang lên, mọi thứ đều trở nên yên bình.

Trong một căn phòng, chỉ có giọng nói của Giang Duệ hòa lẫn kì lạ với tiếng mưa, bị nước mưa thấm ướt, nghe như gần như xa.

Mưa phùn ngăn cách thế giới bên ngoài, đan thành một tấm lưới, giống như nhốt bọn họ lại trong căn phòng nhỏ này, đồng thời người khác cũng không vào được, không ai có thể quấy rầy bọn họ.

Lâm Thanh nghe Giang Duệ đọc thơ, một bên cảm thấy dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, một bên lại cảm thấy phải ôm lấy anh thì cậu mới có thể nghe được.

Dòng thơ ngắn ngủi rất nhanh đã được đọc xong. Lâm Thanh không hay biết, tưởng anh tự động dừng nên cậu bảo: “Cậu tiếp tục đi chứ.”

Giang Duệ nở nụ cười, anh đột nhiên đẩy cửa sổ ra, lập tức một luồng gió lạnh thổi vào, tiếng mưa rơi gần như đập vào màng nhĩ.

“Để tớ hát cho cậu nghe nhé.”

Tiếng hát cũng không liền mạch, Giang Duệ giống như chỉ tùy ý nắm bắt nhịp điệu, thế nhưng ca từ lại trôi chảy như màn mưa.

Hạt mưa rơi trên cửa sổ, nhỏ xuống sàn nhà ướt sũng.

Trong lòng Lâm Thanh cảm thấy tràn ngập thỏa mãn, cậu ngẩng đầu, thấy Giang Duệ như say rượu mà dựa vào cửa sổ, mê hoặc nhìn mưa rơi.

Lúc đang hát, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn Lâm Thanh một cái, giống như một con chim bồ câu trắng xuyên qua cơn mưa, khiến cho trái tim của Lâm Thanh như thể ngừng đập.

“Thanh Thanh?” Giang Duệ gọi cậu từ bên kia điện thoại.

Lâm Thanh mạnh mẽ hoàn hồn, trái tim lập tức đập thình thịch, giống như bị dọa, cổ họng khô khốc đáp: “Ừa.”

Giang Duệ cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tớ…” Lâm Thanh dừng một chút, “Hình như tớ vừa mới ngủ quên.”

Giang Duệ sửng sốt, mấy giây sau không nhịn được cười ra tiếng: “Nói chuyện điện thoại với tớ mà cậu cũng ngủ quên được hả?”

Lâm Thanh xấu hổ xoa xoa mũi, ừm một tiếng.

Giang Duệ cười thêm vài lần, cảm thấy cậu thật đáng yêu, lại quan tâm hỏi: “Trưa nay cậu không ngủ sao?”

“Không phải.” Lâm Thanh thành thật đáp, cậu nhỏ giọng: “Tớ nằm mơ khi hai mắt vẫn còn mở mà. Đây chẳng phải gọi là mơ mộng sao?”

Âm thanh của Giang Duệ vẫn mang theo ý cười: “Mơ mộng thường được cho là nguồn cảm hứng đó, Thanh Thanh mơ mộng thấy gì vậy?”

Lâm Thanh nâng mắt, ánh mắt nhìn trời mưa như dệt lụa ngoài cửa sổ, cậu nói: “Mơ thấy cậu hát cho tớ nghe.”

Hô hấp Giang Duệ ngừng một chút, trong lòng giống như bị ai gõ. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ cậu có muốn nghe không?”

Lâm Thanh vô cùng mừng rỡ: “Bây giờ có thể chứ?”

“Đương nhiên là có thể.” Giang Duệ nói, “Cậu mơ mộng thấy, chứng tỏ là cậu muốn nghe.”

“Muốn nghe.” Lâm Thanh giữ chặt di động trên tay, vặn lớn âm lượng.

Giang Duệ thả lỏng thân thể tựa vào ghế xe, anh nghiêng đầu về phía cửa sổ, chăm chú nghe tiếng mưa rơi, sau đó cất giọng hát bài “Xe Đạp”.

Tiếng ca ở trong xe vang lên, không gian tuy chật hẹp nhưng không ngột ngạt. Có thể nói là anh hát rất nghiêm túc, cứ đơn giản mà cất giọng, không dùng bất cứ kỹ xảo nào nhưng nghe vô cùng êm tai.

Tài xế liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, thấy bộ dáng chìm đắm của cậu thanh niên ngồi phía sau cũng không khỏi bật cười, còn không nhịn được mà nhịp theo tiết tấu.

Quán bar cách nhà anh cũng không xa, lúc Giang Duệ xuống xe, bài hát vẫn chưa kết thúc, một tay anh mở dù, tay kia cầm di động, không ngừng lại.

Mưa rơi trên mặt dù trở thành một loại nhạc đệm độc đáo khác.

Sau đó là tiếng đế giày bước trên cầu thang, cộp cộp cộp.

Hành lang âm u và lạnh buốt, giống như nước đá bao phủ cánh tay của Giang Duệ, song trong đầu anh đột nhiên có rất nhiều rất nhiều ý tưởng, vô số giai điệu hiện lên trong trí óc.

Lấy chìa khóa ra, vừa cắm vào ổ thì cửa liền mở.

Lâm Thanh không bao giờ nhớ bật đèn ở hành lang, nơi này tối như mực, Giang Duệ lo lắng cậu sẽ trượt chân va vào người mình.

Có điều Lâm Thanh rất thông minh, từ trước đến giờ vẫn chưa từng trượt ngã. Hiện tại vừa nhìn thấy anh thì cậu lập tức mỉm cười, trong mắt đều là ý cười ấm áp.

Nhiệt độ trong phòng khá cao, lập tức thổi đi hơi lạnh trên người Giang Duệ. Anh cũng nở nụ cười.

“Thật là dễ nghe.” Lâm Thanh nắm chặt tay anh, kéo anh đi vào, giơ bé cá heo lên cho anh xem, cười hì hì: “Bé cá heo nghe rất vui vẻ.”

Giang Duệ nhìn thú nhồi bông ngu ngốc, vừa đổi giày vừa cười: “Nó vui vẻ thế nào?”

Lâm Thanh nói: “Nó vui đến mức muốn bơi lội, bởi vì tay của tớ không nhịn được muốn ném nó xuống dưới lầu.”

Giang Duệ sửng sốt, đứng lên nhìn cậu, rõ ràng trong mắt toàn bộ đều là nuông chiều, vậy mà còn ra vẻ dạy bảo: “Nhóc hư, cậu còn học thói ném đồ hả?”

Lâm Thanh ôm cánh tay của anh lay lay: “Tự dưng tớ lại cảm thấy thú nhồi bông nhàm chán chết đi được.”

Cũng đúng thôi. Cậu đã là một thanh niên hai mươi mốt tuổi, mà cho dù là tám tuổi đi nữa, theo thói quen cậu cũng sẽ không thích những thứ thế này.

Giang Duệ quan sát vẻ mặt của cậu, bất giác nghĩ, nếu tình trạng của Lâm Thanh tốt hơn thì sẽ ra sao?

Liệu cậu có còn vô tư lôi kéo anh như vậy?

“Giang Duệ” Lâm Thanh huơ huơ tay trước mặt anh, “Cậu suy nghĩ cái gì thế?”

Giang Duệ giữ chặt tay cậu, kéo cậu vào phòng, nói: “Tớ đang suy nghĩ, bây giờ cậu còn sợ không?”

Lâm Thanh nắm chặt tay anh, chứng minh bản thân vẫn bình thường chạy đến bên cửa sổ: “Không sợ. Cậu hát cho tớ một bài, sau này tớ sẽ không sợ nữa.”

Lời nói trẻ con của cậu khiến Giang Duệ có chút muốn bật cười, nhìn bóng lưng của cậu, khóe mặt lại ngoài ý muốn hơi ẩm ướt, cảm thấy chính mình dường như có chút rất giỏi.

Một Giang Duệ tầm thường bất tài, chỉ dựa vào một bài hát mà xua tan toàn bộ nỗi sợ của cậu.

Lâm Thanh luôn như thế, cậu đã rất nhiều lần khiến cho anh cảm thấy chính mình còn có một chút ý nghĩa để tồn tại —— đối với Lâm Thanh mà nói, anh dường như là một người rất quan trọng, vì vậy anh mới có thể lại cắn răng chống đỡ đi tiếp.

Anh thất thần trong chốc lát, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần dần hòa lẫn với âm thanh trong đầu anh.

Tí tách.

Giọt mưa rơi trên phiến đá xanh tạo tiếng động rất lớn.

Trước mắt đột nhiên lượn lờ hơi nước, toàn bộ cảnh vật đều trở nên mơ hồ.

Thị trấn nhỏ nơi bọn họ cùng nhau lớn lên rất thanh bình và yên ả, hệt như một bức tranh thủy mặc. Giang Duệ chưa từng nghĩ tới mưa phùn ở nơi này cũng có thể lạnh như vậy, lạnh đến thấu xương tủy.

Buổi tối hôm bà nội được đưa đi, mưa rơi rả rích, khách khứa lục tục rời khỏi, thỉnh thoảng lại có một hai người lớn quen biết anh đến an ủi vài câu.

Anh cầm một chiếc dù đen, đứng ở mảnh sân vắng vẻ, mệt mỏi và trống rỗng đến tột cùng.

Phòng tang lễ được dọn dẹp, bà nội đã được mang lên trên núi, những nhà ở phía xa dần dần thắp sáng ngọn đèn dầu, sẽ lại tiếp tục màn đêm của bọn họ.

Chỉ có một mình Giang Duệ lẻ loi ở đó. Gió thổi chiếc dù lung lay qua lại, anh giống như không còn sức lực, không thể cầm vững cán dù.

Chuyến xe buýt từ huyện lị trở về thị trấn đâm vào lan can bảo hộ, rơi thẳng xuống dưới vực. Trên xe có tổng cộng 29 hành khách, mười người tử vong tại chỗ, trong đó bao gồm bà nội của anh.

Người tài xế gây ra tai nạn được phát hiện say rượu nhưng vẫn cầm lái, thế nhưng những người khác cũng đã mất. Những trận đánh nhau ầm ĩ, những tiếng khóc lóc không dứt, bồi thường, truy trách nhiệm, một loạt sự tình diễn ra khiến cho Giang Duệ kiệt sức.

Vài ngày trước anh còn cảm thấy thế giới này thật ồn ào.

Hiện tại anh lại cảm thấy nó thật yên lặng. Một chút hơi người cũng không có, chỉ có một mình anh.

Gió lùa vào áo khoác anh, thổi đến độ mái tóc phát lạnh. Ngón tay anh đã sớm đông cứng đỏ tấy, khó mà nắm duỗi được bình thường.

Nhưng anh đã không có tí sức lực nào, thậm chí mệt đến mức không thể nhấc chân lên.

Loảng xoảng!

Cổng sân bị đẩy ra, một người không cầm dù lao đến, đối phương còn mặc áo bệnh nhân, nhanh chóng chạy về hướng anh.

Giang Duệ cảm thấy đôi mắt của anh thật lạnh, nhưng anh vẫn cố gắng chuyển động ánh mắt, nhìn về phía người kia.

Trên tóc Lâm Thanh dính đầy nước mưa, lông mi cũng ướt sũng như thể vừa mới khóc.

“Giang Duệ.” Cậu lên tiếng gọi anh.

Giang Duệ không hé răng.

Cậu lại gọi, thanh âm mềm nhũn: “Giang Duệ.”

“Giang Duệ.”

“Giang Duệ.”

Giang Duệ như tỉnh mộng mà lên tiếng. Giống như một ngôi mộ yên tĩnh bị chim sẻ quấy rầy.

Lâm Thanh cầm tay anh, dùng bàn tay ướt sũng nước mưa của mình nắm lấy tay Giang Duệ.

Giữa hai người ngăn cách một tầng mưa, Lâm Thanh nói: “Cậu đừng buồn, tớ sẽ ở bên cậu mà.”

Giang Duệ nhìn về phía anh, ánh mắt tan rã, anh cúi đầu lên tiếng: “Cậu sẽ đi cùng tớ ư?”

Lâm Thanh dùng sức nắm tay anh, nói rõ ràng trong tiếng mưa rơi: “Chúng ta đã nói phải làm bạn tốt cả đời mà, cậu quên rồi sao?”

“Không quên.” Giọng của Giang Duệ khàn khàn khó nghe.

“Vậy cậu có lạnh không? Tớ ôm cậu có được không?” Lâm Thanh ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy niềm an ủi tha thiết.

Giang Duệ nhìn ánh sáng trong đôi mắt ấy, trong lòng giống như có một ngọn lửa cháy âm ỉ, tay chân của anh đều cứng ngắc, thế nhưng máu trong đầu lại lưu động rất nhanh.

Lâm Thanh ngồi cùng chuyến xe với bà nội, nhưng cậu rất may mắn còn sống. Thật may, thật may cậu vẫn còn sống.

Giang Duệ gần như hốt hoảng ném dù đi, anh mạnh mẽ ôm thắt lưng của Lâm Thanh, cúi đầu tựa vào vai cậu, cảm nhận hơi thở ấm áp còn sót lại trên cổ người nọ.

“Lâm Thanh à, tớ đau khổ quá.” Anh hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Cậu có thể…”

Cổng lại vang lên một tiếng, trong phút chốc anh nhìn thấy bố mẹ của Lâm Thanh đứng ngoài cửa, dường như hai người không ngừng đi đi lại lại, ánh mắt kiềm chế trốn tránh bọn họ.

Lâm Thanh vỗ lưng anh, cậu hỏi: “Có thể cái gì?”

Một cảm giác lạnh đến cực độ truyền đến sau lưng anh, Giang Duệ đứng thẳng dậy một chút, tách ra khỏi Lâm Thanh một khoảng, chỉ có thể không tự nhiên dùng bàn tay lạnh cóng của mình lau đi khóe mắt của Lâm Thanh, trong lòng chua xót vô cùng, anh hỏi cậu:

“Sao cậu không ở lại bệnh viện? Vết thương còn chưa khỏi mà.”

Lâm Thanh không chịu buông tay, còn gắt gao nắm chặt tay anh, trong mắt chứa đầy hơi nước, so với mưa còn buồn phiền hơn nhiều: “Giang Duệ, cậu không có bà nội.”

Nước mắt rơi xuống, cậu buồn bã cực kỳ: “Ô ô, cậu… cậu không có người thân.” Rõ ràng người mất đi bà nội là Giang Duệ, cậu lại khóc đến tê tâm liệt phế: “Giang Duệ, Giang Duệ, xin lỗi cậu nhiều lắm.”

Giang Duệ cảm thấy hai mắt mình đau nhức đến sắp nứt ra, cổ họng như bị tắc nghẹn, anh muốn nói cũng không thể nói được.

Lâm Thanh lại ôm lấy anh một lần nữa, bàn tay vỗ về sau lưng anh, vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi cậu. Tớ đến muộn rồi, nhất định là cậu rất cô đơn.”

Là cô đơn. Đưa bà nội lên núi, cả đoạn đường đều rất cô đơn. Vẫn là ngọn núi ấy, thanh tịnh và đẹp đẽ, nhưng mỗi một tiếng chim kêu cũng khiến anh muốn khóc.

Giang Duệ cố sức nuốt nước bọt, anh khàn giọng nói với Lâm Thanh: “Cậu về đi.”

Lâm Thanh khẽ buông tay, sững sờ nhìn anh.

Vẻ mặt Giang Duệ ảm đạm, nhặt chiếc dù lên —— chiếc dù bị ném đi một cách xúc động không lý trí, đánh một cái vào trên đầu Lâm Thanh.

“Lâm Thanh, về nhà đi.”

Lâm Thanh hỏi: “Cậu không muốn tớ đi cùng cậu ư?” Cậu vội vàng nói: “Chúng ta rõ ràng đã nói phải làm bạn tốt cả đời mà.”

Giang Duệ nâng lên mí mắt mệt mỏi: “Lâm Thanh, không phải là cậu chỉ mới tám tuổi sao? Cậu chỉ biết tớ vào năm tám tuổi, bây giờ cậu đã quên tớ rồi.” Anh nhẹ giọng lặp lại, “Cậu đã quên rồi.”

Lâm Thanh rất nhanh nói: “Nhưng tớ vẫn nhận ra cậu, tớ vẫn còn nhớ giao hẹn của chúng ta mà.”

Giang Duệ vững vàng cầm ô che cho cậu, trái tim có chút chết lặng. Bà nội đã mất, Lâm Thanh cũng quên đi rất nhiều thứ. Anh cảm thấy đối với chuyện gì mình cũng bất lực.

Nhận thức của Lâm Thanh căn bản chỉ là mâu thuẫn.

Nếu cậu chỉ mới tám tuổi, làm sao giải thích được sự thay đổi của những người xung quanh? Khi soi gương, nhìn thấy thân thể của một người trưởng thành, làm sao cậu có thể thuyết phục bản thân thật sự chỉ mới tám tuổi?

Nhưng dường như cậu ấy không bận tâm đến những điều này, còn thật sự bộc lộ ra vẻ trẻ con và vô tư của một đứa trẻ lên tám.

Cách giải thích duy nhất là Lâm Thanh cảm thấy đây chính là lối thoát của cậu, là cách để cậu có được hạnh phúc. Bác sĩ nói đó là do Lâm Thanh tự mình phong bế bản thân.

Nếu cậu không muốn tỉnh lại thì làm sao Giang Duệ có thể cam tâm đi ngược lại với ý muốn của cậu được.

Vì vậy anh nói: “Giao hẹn đó không tính.”

Nhưng Lâm Thanh giống như là bị đả kích, cậu lớn tiếng hét lên: “Tớ không đồng ý!”

Giang Duệ gần như tuyệt vọng hỏi: “Nhưng cậu chỉ mới tám tuổi thôi, sao có thể làm bạn với một người hai mươi hai tuổi như tớ được?”

Lâm Thanh vội vàng tìm trong túi hồi lâu, rốt cuộc chẳng tìm được gì, chỉ có hốc mắt đỏ hoe, cậu tha thiết nhìn Giang Duệ nói: “Giang Duệ, cậu là Giang Duệ. Tớ là Lâm Thanh. Tại sao chúng ta lại không thể làm bạn?”

Bởi vì bố mẹ cậu sẽ cảm thấy đau khổ khi cậu làm bạn với tớ.

Giang Duệ bước đến, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt của cậu, chỉ nói: “Cậu xem, sau khi lớn lên Lâm Thanh đã trốn đi rồi. Cậu giúp cậu ấy toại nguyện đi.”

Giang Duệ nhét dù vào trong tay Lâm Thanh, xoay người bước vào nhà. Mưa đánh vào áo khoác của anh.

Anh mệt chết đi được. Cần phải ngủ một giấc thật dài.

“Giang Duệ!” Sau lưng anh vang lên một tiếng gọi mang theo chút tức giận, lúc sau liền có chút nghẹn ngào, “Có phải người lớn sẽ luôn nói dối không?”

Giang Duệ ngẩn ra.

Lâm Thanh lấy mu bàn tay lau lau mặt, bướng bỉnh nhìn bóng lưng của anh nói: “Tớ đã nhìn ra rồi, rõ ràng là cậu muốn Thanh Thanh đi cùng cậu mà.”

Tiếng mưa rơi nhỏ dần, Giang Duệ cứng đờ xoay người lại.

Lâm Thanh vừa khóc vừa cố gắng lau đi nước mắt của mình, bộ dáng vô cùng kiên quyết: “Phải giữ lời. Lâm Thanh là người luôn giữ lời mà.”

“Nếu cậu muốn thì tớ sẽ đi cùng với cậu.”