Cùng Cậu Chủ Đi Học

Chương 5




Quốc Bảo đang làm bài tập về nhà trên lớp thì Hoàng Duy bảo:

-Bảo!

-...?-

-Mày lên phòng hiệu trưởng có việc gặp kìa!

-Ừ.

Quốc Bảo cất sách vở,bỏ tay vào túi và đi lên lầu.

Quốc Bảo đi đâu ánh mắt của những cô gái đều nhìn về hướng đó.Dù có bao nhiêu cô gái cầu xin Bảo làm bạn trai Bảo cũng chỉ im lặng và bỏ đi.Trong lúc đang tìm phòng thì Bảo sững lại..người đang xỉu ngay cầu thang....là Đào Anh!Thấy vậy Bảo la lên:

-Này!Này!Cô bị sao vậy?!

-....T...Tuấn..xin em....xin em đừng chết....chị năn nỉ em....

-Này!Sao người cô nóng quá vậy?Không được rồi tôi phải đưa cô đến bệnh viện.

Nói rồi Quốc Bảo nhấc Đào Anh lên và đi xuống làm cho bao cô gái nhìn ghen.

___________________________

Đào Anh sau một hồi nghe Linh kể.....

-Vậy anh cậu cũng đâu hẳn là "Hoàng tử máu lạnh" đâu nhỉ?

-Hì hì....Mà thôi cậu nghỉ đi,mình về nha,mai mình sẽ đến thăm cậu.

-Ừ!Thanks nha!

-Cậu ngủ ngon!

"cạch"tiếng cửa đã đóng lại,Đào Anh nằm xuống giường....Lại là giấc mơ khủng khiếp đó....giấc mơ người em của cô mất trong một vu hoả hoạn.

-A!-Đào Anh ngồi bật dậy.

Trời đã sáng,Đào Anh ngồi dậy,đi lấy cốc nước.Nó uống một ngụm rồi thở dài:

-6:00...giờ này đi học được không nhỉ?Mình cũng đỡ hơn rồi.Bệnh viện này không xa nhà mình nên mình sẽ đi bộ.

Nó dọn lại cái giường nó nằm tối hôm qua và thay bộ đồ của trường hôm qua.Thật ra nó chỉ cần cởi áo khoác bệnh viện thôi.

Đào Anh bước ra khỏi nơi đó.

Nó đi bộ về nhà,lấy xe đạp và đến trường.

Nó càng đi thì nhiều ánh mắt kinh ngạc lẫn ghen nhìn nó.Nó biết,vì ngày hôm qua Quốc Bảo đã nhấc nó lên và...

-Thôi.Không suy nghĩ về chuyện đó nữa,mình sẽ nổi da gà lên mất!Ai mượn hắn đâu chứ!....Mà ít ra mình cũng phải cảm ơn một tiếng.-Đào Anh vừa đi vừa nói.

-Nó kìa!

-Con nhỏ đó đó!Nhỏ mà được anh Bảo đưa đến bệnh viện đó!

-Hể?!

Tiếng xì xào của những nữ sinh đứng gần Đào Anh ngày một rõ hơn.

-Đào Anh!-Linh la lên

-Linh...

-Sao Đào Anh lại đi học!Người cậu vẫn còn hơi nóng này!

-Không sao đâu mình đỡ rồi!-Đào Anh cười rõ tươi làm cho Linh an lòng hơn.

-Đ...được rồi.Mà cậu biết gì chưa?Cậu là chủ đề được bàn tán nhiều nhất ở trường đấy!

-Mình biết mà.

-Vậy thì cậu phải cẩn thận một chút chứ nếu không thì họ sẽ làm hại cậu lúc nào cậu không biết đâu.

Đang nói chuyện với Linh thì....

-Đào Anh-Hoàng Duy chạy đến ôm chầm nó...

-A.....ể!!!!!

-Cậu khoẻ chưa???

-Duy....mọi người đang nhìn đó....

-Tớ không quan tâm.....miễn là cậu khoẻ.

Đào Anh nhìn Hoàng Duy.Đang có chuyện gì xảy ra vậy?Nó chỉ mới quen Duy mới 3 ngày mà...à không phải nói là mới quen ấy chứ!

-Con nhỏ kia là ai vậy?

-Nó tính theo đuổi anh Bảo rồi giờ lại tới anh Duy à!

Những ánh mắt đó.Ánh mắt ghen tị....

-A....Tớ xin lỗi...hình như tớ làm cậu đau...

-A không sao...mà hay là minh cứ xưng nhau là bạn bè đi chứ không thì...-Đào Anh nhìn mấy nữ sinh,Hoàng Duy hiểu ý và gật đầu.

-Vậy.....mốt gặp lại cậu.

-Ừ-Đào Anh cười.

Sau 3 tiết học dài đằng đẳng,cuối cùng chuông cũng reng.

-Linh ơi..-Đào gọi

-Gì vậy Đào?

-Anh Bảo đang ở đâu vậy?

-À chắc ảnh đang ở lớp,ủa mà cậu tìm ảnh chi vậy?

-À...muốn cảm ơn về chuyện hôm bữa thôi.

-Vậy hả?vậy cậu tìm ảnh đi nhanh nhanh lên đấy.Ra chơi chỉ có 25 phút.

-Ừ thanks nha Linh!

Đào Anh đi tìm Bảo.Đột nhiên...."Ào".Một trận "mưa" xối xả nhanh như cắt đổ xuống đầu nó.Nó mở mắt từ từ,là những cô nữ sinh đã ghét nó khi được Bảo nhấc nó lên và đưa đến bệnh viện,khi nó được Hoàng Duy cho một cú ôm trước mặt mọi người.Nó gạt nước và ngước lên:

-Mấy người đang làm gì vậy hả

-Ha ha ha!Xem xem,một con nhỏ không ra gì đi cua anh Bảo và anh Duy trường minh kìa.Bộ tính cua hết trai trường này luôn à?

-Nếu mấy người muốn nói gì thì cứ nói nhưng tôi không phải là một hạng người như vậy!

-Hô hô,mày còn chối nữa à?-Cô ấy giơ tay phải lên định tát Đào Anh thì...

-Dừng tay!-là giọng của một người

-Ai đấy!Ai dám cả.....a.....anh Phong?!

-Tại sao em lại làm cái này?

-E....em chỉ giỡn thôi.....

-Giỡn?Đây mà gọi là giỡn à?Cút!

-Anh....anh Phong!

-Tôi bảo cút!

Đám nữ sinh ấy vội vàng bỏ chạy,Đào Anh từ từ ngước mặt lên....

-E....em cảm ơn anh...,

-Không có gì.Em nên cẩn thận hơn với những người như vậy.Vả lại....-Anh ấy ngước từ trên xuống dưới,Đào Anh cũng ngước theo..,

-Người em ướt sũng rồi.

-A không sao,em có mang bộ thể dục nên...-Đào Anh vừa dứt câu thì Phong đã lấy áo khoác đội lên đầu Đào Anh

-A!Anh không cần phải..,

-Không được!Em sẽ cảm đấy!

Đào Anh ngước lên nhìn Phong,là một người có khuôn mặt rất điển trai,dáng cao cũng bằng Quốc Bảo.

-Vậy mai em sẽ trả lại cho anh..

-Không cần phải ngày mai đâu.

-Không được đâu.Mai em sẽ hẹn anh ở đây nha-Đào Anh ngước lên nhìn Phong cười.Phong đỏ mặt nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

-Ừ...Tuỳ em.

-Vậy chào anh

Đào Anh lấy bộ thể dục từ trong tủ và đi thay đồ.Xong,chạy lên lớp và giải thích cho cô.Cô hơi hốt hoảng nhưng cũng gật đầu. Đào Anh tính đi tìm Quốc Bảo nhưng lại hết giờ nên cũng bỏ cuộc,Đào Anh trở về lớp.

Mọi ánh nhìn đều hướng về nó.Kể cà Linh cũng giật mình:

-Đào Anh sao cậu lại mặc đồ này?!

-À.....Mình bị đổ nước....

-Sao không nói cho mình?

-Sorry...

-Thôi vào lớp rồi,mình về chỗ đi.

-Ừ.

Đào Anh vừa học vừa suy nghĩ xem cảm ơn Bảo như thế nào.

Cũng đến lúc về.tinh cờ lúc đó Đào Anh bị một người giật áo,nó quay phắt người qua...là.....Quốc Bảo!

-Anh.....anh đang làm gì vậy?

-Ô hô.Giúp cô mà không một lời cảm ơn sao?

-Hả?Thì từ sáng tôi cũng tìm amh đấy thôi!

-Thế bây giờ nói không được à?

-Hể.....à......cảm ơn....

-Không nghe.

-Cảm ơn..

-Hả?Lớn lớn xíu.

-CẢM ƠN!!!!!!

-Ui....Này cô tưởng tôi bị điếc sao?!

-Ừ đó!Rồi sao?!Bleh-Đào anh thè lưỡi và dậm chân đi.

-Chậc cô ta...

Đào Anh về nhà,tắm rửa rồi ngồi xuống suy nghĩ:

-Tiền mẹ gửi chỉ đủ cho tiền điện,nước.Vậy bây giờ mình phải làm sao đây?....A,có cách rồi!Hay là mình đi làm....OK!

Sáng mai đến trường.

-Thời tiết nóng quá Linh nhỉ?

-Đúng rồi đó,giờ này mà ở nhà là sướng nhất!

-A!

-Gì vậy Đào Anh

-Linh ơi

~-C....cậu làm gì sến vậy?

-Linh ơi,nhà cậu có thuê người giúp việc không vậy?

-Hể!!!Đừng nói là....cậu....

-Hì hì,giúp mình đi mà

~-Được rồi,trưa nay giờ tan học về nhà mình đi!

Đào Anh háo hức tới giờ tan học và.....chuông cuối cùng cũng đổ.

-Đi thôi Đào Anh!

-Ừ!

Linh thì đi bằng xe hơi còn Đào Anh thì đạp xe đằng sau.Linh có kêu Đào Anh lên xe luôn nhưng Đào Anh không chịu.

40 phút sau...

-C...cuối cùng.....cũng tới....

-Thấy chưa Linh bảo Đào Anh lên xe đi mà không chịu.

-Mà.....ĐÂY LÀ NHÀ CẬU SAO!!!!!Nhà gì mà như cái lâu đài !!!

-Suỵt!!

-A sorry!

-Đi thôi!Bác quản gia cất xe và vào nha bác trời sắp mưa rồi đó-Linh nắm tay tôi và dặn bác quản gia.

-Linh ơi...cái sân....sao mà nó RỘNG quá vậy!

-Thôi kệ đi nhanh nhanh lên Đào!

Vào trong Đào Anh chỉ biết nhìn thôi....không biết cái nhà này giá bao nhiêu chắc cũng trên cả trăm tỉ..

-Con chào bố con chào mẹ-Linh nói

-A.Con chào hai bác ạ!-Đào Anh cúi người xuống.

-A!Linh về rồi à con đây là...

-Con tên là Trần Đào Anh,học chung với bạn Linh ạ!

-Chào con.

-A,bố mẹ con có chuyện muốn nhờ...-Linh hỏi

-Ừ con hỏi đi-Bố mẹ Linh ngơ ngác

-Bạn....Đào Anh có thể làm thêm ở đây được không mẹ?

-Thế thì tốt quá rồi nhưng mà....bây giờ chỗ trống duy nhất chỉ còn là.......