Đêm khuya.
Yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, đánh vầng sáng mờ nhạt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh.
Bệnh viện.
Yên tĩnh đến mức giống như một giây sau sẽ có thi thể từ trong nhà xác bò ra đoạt mạng người.
Bóng đen chậm rãi bám vào thân thể Tiếu Trần, từng chút từng chút hướng lên trên, âm khí trên người thập phần nồng đậm, hắn thật cẩn thận cọ cọ mặt Tiếu Trần.
Là hương.
Ko ko.
Tiếu Trần nằm trên giường bệnh, cau mày, ngay cả ngủ cũng ngủ không yên, thân thể cũng căng thẳng, cũng không biết có phải là ác mộng gì hay không.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, chiếu lên mặt Tiếu Trần, làm nổi bật làn da thoạt nhìn trắng nõn của cậu càng trắng đến xuyên thấu.
Gống như câu chuyện cổ tích người đẹp ngủ trong một câu, chờ đợi nụ hôn của hoàng tử, sau đó mới có thể thức dậy.
Bóng đen không tiếng động cười cười, sờ sờ lông mày Tiếu Trần, giúp cậu vuốt phẳng, sau đó nhẹ nhàng cọ cọ trên đôi môi mỏng của Tiếu Trần.
Tiếu Trần bởi vì hô hấp mà hơi mở miệng.
Một giây sau, bóng đen vốn chỉ là sương đen chậm rãi hóa thành một thực thể, vì không muốn đè ép đến Tiếu Trần, hắn chống đỡ hai bên giường.
Mà thân thể của hắn cũng chậm rãi từ bộ dáng sương đen, chậm rãi biến thành túi da người.
Con ngươi màu xám, mái tóc dài sắp che mắt, chóp mũi rất thẳng, khóe môi hơi cong lên.
Ánh mắt si mê say mê, mang theo dục vọng chiếm hữu không chút che giấu.
Tay nam nhân sờ sờ mái tóc vụn trên trán Tiếu Trần, lại vùi đầu vào sườn cổ thanh niên, cánh môi không ngừng sờ soạng làn da đối phương.
Giấc ngủ của Tiếu Trần vốn đã không sâu, có thứ gì đó vẫn quấn lấy mình, cậu đầu tiên là lắc lắc đầu, muốn hất bỏ thứ quấn lấy mình, nhưng không nghĩ tới quỷ vật kia ngược lại càng dính chặt hơn.
Lập tức kéo cả người Tiếu Trần từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Cậu gian nan mở mắt ra, trong nửa mơ mơ màng màng, cậu loáng thoáng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nương theo ánh trăng bạc nhược bên ngoài cửa sổ, Tiếu Trần đầu tiên là chấn động.
Nuốt nước miếng, cậu mới rốt cuộc nhìn rõ khuôn mặt này.
Sau khi thấy rõ, đồng tử của cậu co rút lại, cả người đều cứng ngắc ở trên giường, không thể động đậy, tùy ý nam nhân đem chính mình trói buộc ở trên giường.
Cậu cùng đôi mắt này đối diện với con ngươi màu xám tro phản chiếu ra ngũ quan mình, mắt cũng không chớp, kéo dài nửa phút không sai biệt lắm, Tiếu Trần mới đem hô hấp nín thở của mình buông lỏng.
Môi Tiếu Trần đều run rẩy, bàn tay trực tiếp bám vào gò má nam nhân, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận cảm thụ xúc cảm trong lòng bàn tay.
Da rất mịn, cảm giác chạm vào cũng rất tốt, là da người.
Không phải giả.
Chính mình cũng không phải đang nằm mơ!
Đôi mắt Tiếu Trần nhìn sâu.
Nam nhân cái gì cũng không nói, tùy ý hai tay Tiếu Trần ở trên mặt cùng trên người mình bắt đầu vuốt ve lung tung, vẻ mặt dung túng.
Rốt cuộc, Tiếu Trần giống như là xác định mình cũng không phải đang nằm mơ, muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, một câu cũng không nói ra.
Mũi cậu hơi đỏ, hốc mắt cũng phiếm hồng, cái gì cũng không hỏi, một phen liền trực tiếp ôm lấy thắt lưng nam nhân, dán sát vào bụng mình.
Nam nhân thuận thế buông lỏng lực, cả người đều đặt ở trên người Tiếu Trần.
Cố Lộc Minh biến hóa thật sự rất lớn.
Không chỉ ngũ quan trở nên lập thể hơn trước, thậm chí ngay cả chiều cao cùng hình thể cũng khác biệt một trời một vực so với trước đây.
Trước kia Cố Lộc Minh so với Tiếu Trần còn thấp hơn nửa cái đầu, tuy rằng cái đầu nhỏ, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cỗ hung hăng trên người hắn, giống như sói được ăn cả ngã về không, ai dám tới gần lĩnh vực của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Mà Tiếu Trần là sự mềm mại duy nhất còn sót lại trong đáy lòng hắn.
Nhưng nam nhân trước mắt này, không chỉ thân cao cơ hồ có thể nói so với Tiếu Trần đã sớm có 1m8 còn cao hơn một cái đầu, ngay cả thân hình cũng biến hóa phi thường lớn.
Có thể nói, duy nhất không thay đổi...!
Là ánh mắt hắn nhìn Tiếu Trần.
Ánh mắt Cố Lộc Minh nhìn Tiếu Trần luôn mang theo sủng nịch cùng ý cười, ý tứ dung túng thẳng đến đáy mắt, cho dù có đôi khi làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng thậm chí âm trầm, nhưng ánh mắt của hắn chỉ cần rơi vào trên người Tiếu Trần, vậy nhất định chính là tràn đầy tình yêu.
- Tớ nhớ cậu rất nhiều, tớ nhớ cậu rất nhiều! Thanh âm của Tiếu Trần có chút run rẩy, thậm chí ngữ khí có chút nghẹn ngào, cậu gắt gao ôm lấy nam nhân, liên tục lặp lại bốn chữ.
Trong lòng cậu kỳ thật có rất nhiều nghi vấn, nhưng giờ phút này, cậu đã hoàn toàn không nhớ rõ, cậu chỉ nói cho đối phương biết, tớ rất nhớ cậu, không có gì hơn mà thôi.
Cố Lộc Minh xoay người, đem tư thế hai người một lần nữa tiến hành điều chỉnh.
Hai người nghiêng người nằm trên giường, hai người gắt gao ôm đối phương vào trong ngực mình, tựa hồ hận không thể đem đối phương dung nhập vào huyết nhục của mình, cùng mình dung hợp thành một thể.
"Tôi biết! Tôi biết." Cố Lộc Minh cũng lặp đi lặp lại ba chữ này, mỗi chữ đều cắn rất nặng, không chê phiền trả lời Tiếu Trần.
Trái tim Tiếu Trần đập thình thịch nhanh hơn, cả người giống như ăn chất kích thích không nên ăn, cả người tê dại, máu trong đầu giống như ngừng lưu động.
Ánh mắt nam nhân híp lại, cằm không ngừng vuốt ve trên cổ Tiếu Trần nhiều lần, khí lực của hắn so với Tiếu Trần còn lớn hơn, giữ chặt eo Tiếu Trần, hai tay cũng không thành thật vuốt ve lưng Tiếu Trần, thậm chí còn có xu hướng không ngừng đi xuống phía dưới.
Của tôi, tất cả là của tôi.
Rốt cuộc, nam nhân cũng không nhịn được nữa, một tay ấn lấy gáy Tiếu Trần, thừa dịp Tiếu Trần mờ mịt ngắn ngủi, trực tiếp dùng miệng phong bế môi đối phương.
Bàn tay trực tiếp xuyên qua vạt áo Tiếu Trần hướng lên trên, cảm thụ nhiệt độ của đối phương.
Tiếu Trần nghênh đón hùa theo đối phương hận không thể nuốt nụ hôn này của mình.
Hai bàn tay từ từ di chuyển đến cổ của nam nhân.
Cũng không biết hôn bao lâu, nam nhân mới buông Tiếu Trần sắp hít thở không thông.
Đuôi mắt Tiếu Trần hướng lên trên, khóe mắt mang theo một chút nước mắt, bộ dáng này là không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung mị ý.
Đôi mắt Cố Lộc Minh lại híp lại, rốt cuộc mở miệng, thanh âm khàn khàn, thậm chí còn có một loại cố chấp bệnh trạng ở bên trong, gằn từng chữ, chậm rãi mở miệng.
"Tôi rốt cục có thể gặp được em, bảo bối của tôi."
Ngày này, tôi đã chờ đợi quá lâu!
Lâu đến nỗi tôi sắp phát điên! Lâu đến nỗi tôi muốn phát điên!
Tiếu Trần nhỏ giọng nghẹn ngào, hai tay gắt gao ôm Cố Lộc Minh, nhiều lần xác định nói, "Tớ đây là đang nằm mơ sao?"
Giấc mơ này quá tốt đẹp, cậu đã mơ quá nhiều lần cùng một giấc mơ, mỗi một lần trong giấc mơ cậu có bao nhiêu vui mừng, sau khi tỉnh lại mới có chênh lệch lớn hơn, làm cho cậu càng tuyệt vọng.
Cố Lộc Minh trước mắt mặc dù chân thật như vậy, nhưng ở trong mắt cậu, cũng cực kỳ giống bọt biển một chọc sẽ rách.
Cố Lộc Minh chua xót một trận, còn chưa đợi hắn nói chuyện, Tiếu Trần đã trực tiếp cắn cổ hắn.
Không phải hôn, là thật sự đang cắn!
Giống như là thỏ bị bức bách, lộ ra hàm răng của mình, sau đó gắt gao cắn không buông, hận không thể cắn ra một khối máu thịt lớn, làm cho đối phương cảm nhận được đau.
Tròng mắt Cố Lộc Minh không nhúc nhích, tùy ý Tiếu Trần tùy hứng cắn mình, nhưng không kêu một câu đau.
Đột nhiên, Tiếu Trần cắn cổ hắn bất động, giống như là người say rượu đột nhiên cắt đứt mảnh vỡ.
Ngay sau đó, Cố Lộc Minh cũng cảm giác được vị trí miệng vết thương, xuất hiện một trận ẩm ướt.
Là Tiếu Trần đang khóc.
Tiếu Trần khóc là loại nhuận bé nhỏ không tiếng động này, cậu sẽ không gào khóc, thậm chí sụp đổ khóc thành tiếng, cậu khóc là cực kỳ ẩn nhẫn, nhìn như phong khinh vân đạm, kì thực sóng biển mãnh liệt.
Người bình thường đều không nhìn thấy phía sau cậu kiên cường, rốt cuộc có bao nhiêu vết thương.
Cố Lộc Minh căng thẳng, điều hắn không thể nhìn thấy nhất chính là nước mắt của Tiếu Trần.
Hắn có chút luống cuống tay chân muốn nâng đầu Tiếu Trần lên, nhưng thanh niên lại giống như rất sợ hãi làm cho người ta nhìn thấy bộ dáng khóc, đem đầu gắt gao vùi ở giữa cổ Cố Lộc Minh, như thế nào cũng không nhìn thấy biểu tình của cậu.
Cố Lộc Minh tim càng đau đớn, thanh âm trầm thấp, lại có chút run rẩy, "Là tôi! Tôi thực sự đã trở lại."
Hắn biết Tiếu Trần lo lắng là cái gì, cũng biết cậu cố kỵ là cái gì.
"Tôi đã trở lại, tôi thật sự đã trở lại." Nam nhân lặp đi lặp lại câu nói này một lần lại một lần, hết lần này đến lần khác ôn nhu, hết lần này đến lần khác còn có kiên nhẫn hơn, hắn thậm chí còn không biết mình rốt cuộc nói bao nhiêu lần, hắn biết chính là, thân thể người trong ngực mình chậm rãi từ cứng ngắc mềm nhũn xuống.
Rốt cuộc, Tiếu Trần lấy hết dũng khí, lại một lần nữa ngẩng đầu lên, hai tay của cậu di chuyển đến trên mặt Cố Lộc Minh, trái phải bám vào, hốc mắt có chút sưng đỏ, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nhưng ý cười nơi đáy mắt quả thật là thật, "Cậu rốt cuộc đã trở lại."
Viên Đạt Cường trên đường đưa vào viện không trị mà chết, Tiếu Trần cũng ngất xỉu trong xe cứu thương.
Qua theo dõi, cảnh sát nhanh chóng xác định được nghi phạm.
Một nữ sinh năm nhất của trường học, Lý Diệp Văn.
Camera giám sát cho thấy, sau khi hai người rời khỏi phòng ngủ nam, nam sinh vốn định kéo tay nữ sinh, nhưng cũng không biết nữ sinh từ khi nào ở trong túi mình giấu một con dao, trong nháy mắt nam sinh nắm chặt tay cô, trực tiếp đem dao đâm vào bụng nam sinh, thậm chí bước chân không ngừng, trực tiếp mặt không đổi sắc tiếp tục đi ra ngoài...!
Dù đã gặp không ít cặp đôi hoặc vợ chồng vì cãi nhau dẫn đến ngộ sát án tử đều có chút trầm mặc.
Bởi vì biểu tình nữ sinh trên màn hình thoạt nhìn thật sự là quá lạnh lùng, sau khi đâm người, cư nhiên ngay cả đầu cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài cửa trường, ngay cả bước chân của cô cũng không nhanh không chậm, một chút cũng nhìn không ra cảm giác quẫn bách vừa giết người.
Còn nữa, giám sát này dù có nhìn thế nào, cũng không giống như một vụ án giết người mãnh liệt, càng không giống thủ đoạn gây án đã được lên kế hoạch từ lâu.
Động tác và biểu cảm của nữ sinh đều giống như là người không có ý thức.
Kỳ quái! Thật kỳ quái!
Càng kỳ quái chính là, cảnh sát điều động tất cả giám sát gần trường học, cư nhiên ở nữ sinh đi vòng một vòng, tiến vào một góc chết giám sát chưa được nửa phút cũng không tìm thấy bóng dáng nữ sinh xuất hiện ở nơi khác, giống như đột nhiên biến mất.
Mà so với cục cảnh sát bởi vì vụ án kỳ quái này mang đến sóng to gió lớn, cùng với học sinh trường học bởi vì liên tiếp phát sinh mấy kỳ án mạng mà mang đến sợ hãi, đám nam ngủ phòng 404 kia chính thức sụp đổ.
Một đám người bọn họ ở trong ký túc xá, bao gồm cả đám nữ sinh bị thiêu trong phòng ngủ kia, tất cả mọi người đều không dám rời khỏi cửa phòng ngủ.
Nhất là nữ sinh, các cô ngay cả nước cũng không dám uống, sợ mình muốn đi vệ sinh, đến lúc đó còn cần nam sinh đi theo.
Còn nữa, nhà vệ sinh nam sinh tầng bốn mới xảy ra chuyện người chết, các cô làm sao có thể nguyện ý đi?
Mấy người lục lọi lấy ra tất cả đồ ăn vặt cùng mì gói, bảy người liền ăn như hổ đói.
Hai đuôi ngựa tên là Vương Thiến Thiến, cô vừa ăn vừa khóc, đôi mắt đều đã sưng lên, ăn xong một ngụm, liền nức nở một tiếng, sau đó tiếp tục ăn, cả người đều ở bên bờ vực sụp đổ cùng đói khát.
"Tôi không muốn chết! Hu hu!"
Các cô gái tỏ ra cực kỳ bi quan và sụp đổ, nhưng vào thời điểm này, không có chàng trai nào đủ tư cách để chỉ trích, thậm chí không cho phép họ khóc.
Trong suốt đêm, bảy người không có ai ngủ.
Tinh thần suy giảm, tiều tụy không thôi.
Mà bọn họ cũng biết được chuyện Tiếu Trần đưa Viên Đạt Cường đến bệnh viện, nhưng cảnh sát bên kia phong tỏa tin tức, tạm thời còn chưa truyền tin Viên Đạt Cường qua tai học sinh.
Mà so với mọi người tự trách mình, Chu Khoa Vũ thì thông qua kỹ thuật hacker của mình trèo tường lên mạng tìm kiếm tất cả tin tức liên quan đến bút tiên.
Chuyện này, đối với họ, đã trở thành hy vọng cuối cùng.
Tiếu Trần tựa vào trong ngực nam nhân, ánh mắt còn có chút chua xót, tâm tình còn chưa bình phục, chất vấn, "Cậu vì sao, vì sao hiện tại mới trở về?"
Tiếu Trần hít sâu một hơi, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, quay đầu, hốc mắt càng đỏ lên, "Cậu có biết hay không..."
Cậu dừng lại vừa dừng lại, thật vất vả mới điều chỉnh được hô hấp của mình, "Cậu có biết lâu tới như vậy, tớ rốt cuộc nhớ cậu bao nhiêu không?"
Nằm mơ, trong mộng là cậu, tỉnh lại, trong đầu cũng tất cả đều là cậu, ngẩn người suy nghĩ cũng đều là hai người bọn họ từng chút từng chút ở chung.
Đôi khi cười như một kẻ ngốc, đôi khi khóc như một kẻ điên.
Cậu sống trong vực thẳm tự trách của mình, từng đó năm, cậu không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Tay nam nhân nắm chặt tay Tiếu Trần, như si như say ngửi mùi trên người cậu, một bên nghe câụ oán giận.
Trong con ngươi bệnh hoạn của hắn tràn đầy dục vọng chiếm hữu, đau lòng hôn khóe mắt, trầm giọng ẩn nhẫn nói, "Tôi biết, tôi cái gì cũng biết."
Hắn trước nay chưa bao giờ rời đi!
Hắn sống so với Tiếu Trần còn thống khổ hơn!
Người muốn thủ hộ ở ngay trước mắt, lại căn bản không chạm tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiếu Trần sụp đổ cùng thống khổ!
Hắn nhìn người mình thích vào ban đêm lặng lẽ khóc, mất ngủ, nhìn cậu bởi vì mình ở trong khoảng thời gian đó, xuýt nữa bị chứng biếng ăn, ngay cả đồ ngọt mình thích ăn nhất cũng trở thành thứ cậu chán ghét.
Không ai đau lòng hơn hắn, cũng không có ai có thể hận hắn hơn hắn!
Nghĩ đến đây, nam nhân nheo mắt lại.
Sau khi hắn chết, hắn còn nhìn thấy Lệ Quỷ dây dưa Tiếu Trần hơn mười năm!
Đó là thủ phạm khiến mình bị đánh chết, khiến cho người bên cạnh Tiếu Trần lần lượt tử vong.
Nam nhân vỗ vỗ lưng Tiếu Trần, an ủi cảm xúc của cậu.
Nếu như không phải vì giết chết Lệ Quỷ kia, mới hại hắn suýt nữa hồn phi phách tán, hắn cũng sẽ không dẫn tới đợi đến bây giờ mới có thể chậm rãi hóa thành hình, lúc trước chỉ có thể dùng hình thức bóng đen giấu ở thế gian.
Trong ánh mắt nam nhân hiện lên một tia đau đớn.
Cũng sẽ không để cho Tiếu Trần chờ hắn nhiều năm như vậy!
- Sẽ không có lần sau nữa! Nam nhân trịnh trọng cùng mười ngón tay của Tiếu Trần đan vào nhau, vùi đầu vào tóc Tiếu Trần, ngửi thấy mùi thân thể trên người cậu có thể dễ dàng làm cho mình hưng phấn, cằm giật giật.
"Tôi thề!"
"Lúc này đây."
- Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi em!
Tôi từng đạp trăng mà đến chỉ vì bạn đang ở trong núi.
—— Tịch Mộ Dung
____________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: Cuối cùng đã gặp nhau.
Nam ngay đơ..