Cây bút này rung động rất nhẹ, nếu như không phải mọi người hết sức chăm chú, căn bản sẽ không phát hiện biến hóa rất nhỏ này.
Ánh nến tiếp tục nhấp nháy, các bức tường phản chiếu hình ảnh của họ, vì góc độ, bóng tối trở nên hơi méo mó trên tường.
Viên Đạt Cường không kiềm chế được tính tình đợi nửa ngày, thật sự là nhịn không được, dẫn đầu bắt đầu đặt câu hỏi, "Bút tiên bút tiên, rốt cuộc tôi có thể theo đuổi Lý Diệp Văn hay không?"
Lý Diệp Văn là nữ thần của hắn, cả phòng ngủ đều biết.
Đầu bút giống như một con kiến bò, từ từ di chuyển.
Viên Đạt Cường nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu giật giật, nhìn ra giờ phút này hắn rất khẩn trương, mồ hôi lạnh trực tiếp bị dọa ra.
Toàn bộ phòng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cây bút này, nói không nên lời là sợ hãi nhiều hơn một chút là hưng phấn.
Bút di chuyển rất chậm, xoắn xoắn, những gì được vẽ giống như một con giun sâu, không có chút vẻ đẹp.
Trương Huy ngồi bên cạnh, ôm chặt hàng rào đầu giường, nuốt nước miếng, nhìn ra vô cùng khẩn trương.
Rốt cuộc, cây bút trên giấy tinh tế chậm rãi di chuyển nửa ngày, rốt cuộc quyết định dừng lại.
Mọi người đến gần nhìn.
Đợi đến khi mọi người thấy rõ, mặt Viên Đạt Cường cũng đen xuống theo.
Chỉ thấy trên tờ giấy này có một cái xoa lớn (?) quanh co.
Đậu moẹ.
Đây không phải là không có khả năng sao?
Tròng mắt mọi người chuyển động trái phải, nhưng không ai dám lên tiếng, nín thở, hô hấp thập phần chậm, sợ mình xúc phạm thần linh cái gì, cuối cùng rước họa vào thân.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, thỉnh thoảng lắc đầu, tựa hồ đang quyết định ai hỏi tiếp theo, ý bảo lẫn nhau.
Mà ngay từ đầu Chu Khoa Vũ đề nghị chơi bút tiên biểu tình lại rất kỳ quái, cúi đầu, vẫn không nói gì.
Rốt cuộc, có người chú ý tới quái dị của hắn hướng về phía người bên cạnh nháy mắt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Chu Khoa Vũ.
Chu Khoa Vũ cúi đầu, dưới ánh mắt mê hoặc của mọi người nhìn chăm chú, đột nhiên nâng lên, dọa tất cả mọi người giật nảy mình.
Hắn tựa như một người máy, cứng rắn giật giật cổ mình, phát ra âm thanh xương vụn rắc một chút.
Trong phòng rất yên tĩnh, cứng rắn đem thanh âm răng rắc này phóng đại vô số lần, xuyên vào lỗ tai người.
Một giây sau, Chu Khoa Vũ đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, khi mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, hắn mở miệng mình đến mức lớn nhất, lộ ra nướu răng, đầu lưỡi lắc lư trong khoang miệng.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn động tác giống như phát điên của hắn, cứng đờ tại chỗ, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều quên chạy trốn.
Ngay sau đó, con ngươi Chu Khoa Vũ từ trên xuống dưới loạn động, hiện ra bộ dáng mắt chọi gà, biểu tình vô cùng xấu xí.
Các nam sinh im lặng nửa ngày hoàn toàn hoảng hốt, trong lúc nhất thời sóng não của mọi người đều nối liền với nhau.
Mẹ nó, Chu Khoa Vũ chắc không phải là bị quỷ chiếm thân chứ.
Đang lúc mọi người định rút chân chạy đi, Chu Khoa Vũ lộ ra biểu tình quỷ dị đột nhiên ngậm miệng lại.
Trương Huy vẫn không nhúc nhích ngồi bên cạnh, cực kỳ giống một tượng điêu khắc, không dám thở, đồng tử co rút lại lợi hại.
Nhìn mọi người từng người thay đổi biểu tình liên tục.
Chu Khoa Vũ không nhịn được, cười to ra tiếng, buông tay cầm bút của mình ra, ôm bụng cười to nói, "Đám ngốc nghếch các người thế mà thật sự tin vào thế giới này có bút tiên, cười chết ông, biểu tình vừa rồi của mấy người con mẹ nó đúng kích thích, ha ha ha."
Không khí ngưng đọng suốt ba giây, mọi người mới ý thức được mình hóa ra là bị tên khốn kiếp Chu Khoa Vũ đùa bỡn, nhao nhao buông tay ra, trực tiếp bật đèn trong ký túc xá.
- Mẹ kiếp, dọa chết ông!
- Chu Khoa Vũ anh ngứa da đúng không, loại đùa giỡn này cũng dám đùa, có tin lão tử đánh anh hay không!
Trái phải xác định ánh mắt, đối với Chu Khoa Vũ chính là muốn đánh một trận, nhất là Viên Đạt Cường duy nhất hỏi vấn đề, mặt vừa rồi thật sự lạnh xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bộ dáng thất hồn lạc phách, hiện tại đã biết chân tướng, không đánh gãy một chân Chu Khoa Vũ không xin lỗi được lòng mình vừa mới uể oải.
- Mẹ nó, Chu Khoa Vũ, ông là tên khốn kiếp, lãng phí tình cảm của lão tử!
Trương Huy sợ tới mức nửa chết mới thở phào nhẹ nhõm, thẳng tắp cong lưng xuống, vỗ vỗ trên ngực mình.
Mẹ kiếp, hắn vừa rồi thiếu chút nữa bị dọa chết!
Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên người Chu Khoa Vũ.
Nhưng bọn họ không biết là, kia chỉ cần bị bọn họ tùy tay ném xuống đất, sau đó cây bút lăn xuống gầm giường, ở góc mà bọn họ không nhìn thấy, nhẹ nhàng di chuyển.
Bút bi màu đen dưới tình huống không có bất kỳ chống đỡ nào vẫn đứng lên, ở trên sàn nhà không có bất kỳ dấu hiệu nào giật giật, tựa hồ là đang viết chữ, nhưng quỷ dị chính là, viết ra chữ cũng không phải màu đen, mà là đỏ tươi.
Nó vừa mới đứng vững, di chuyển nửa cm liền ngã xuống đất, giống như là cứng rắn bị người cắt đứt.
Kể cả ánh nến trong phòng còn chưa kịp dập tắt, lắc lư càng thêm lợi hại.
Trong bóng tối, tựa hồ có cái gì đáng sợ bị đánh thức, hắn mở miệng chậu máu to của mình ra, đứng lên, ánh mắt nhìn về phía vị trí bút.
"A."
Một tiếng cười lạnh.
Ở một góc không người phát hiện, một bóng đen khổng lồ một tay nắm lấy một cái rất nhỏ khác
Nhỏ một chút còn chưa kịp chạy trốn đã bị bắt được, nó điên cuồng giãy dụa, phát ra tiếng gào thét mà nhân loại căn bản không nghe thấy.
Nhưng khí lực của hắn ở trước mặt bóng đen này bất quá chỉ là trẻ con gặp người lớn, không chịu nổi một kích.
Cái lớn kia mở miệng mình ra, một ngụm nuốt vào, tùy tiện nhai hai ngụm.
"Cách." Bóng đen thỏa mãn cách một cái.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh!
Hắn chậm rãi bò trở lại trên giường, nằm xuống bên cạnh thanh niên.
Tiếp tục nhìn chằm chằm vào thanh niên xinh đẹp trước mắt này.
Cây bút dưới đất, nứt rồi.
Trở thành hai nửa.
Nửa đêm.
Cả tòa nhà ký túc xá đều đã nghĩ ngơi, tắt đèn, ngủ.
Ký túc xá 404 không biết ai lại phát ra âm thanh vô cùng không hợp lúc.
tiếng ngáy, tiếng nghiến răng...!
Giấc ngủ của Tiếu Trần tương đối nông, cơ bản mỗi đêm đều bởi vì những thanh âm kỳ quái này khiến cho rất bất an.
Cậu nhíu mày, mí mắt giật giật, tựa hồ là sắp bị đánh thức.
Bóng đen trên vách tường tựa hồ là chú ý tới điểm này, theo vách tường, chậm rãi bò xuống, tựa hồ là đang tìm kiếm vị trí tiếng ồn ào này.
Một phút trôi qua, nó bò trở lại.
Một mảnh yên bình.
Không có âm thanh ồn ào.
Lông mày Tiếu Trần rốt cuộc cũng giãn ra, an tâm tiếp tục ngủ.
Bóng đen cực kỳ hài lòng, theo lòng bàn chân Tiếu Trần hướng lên trên, quấn lấy tứ chi đối phương, không ngừng cọ cọ thân thể đối phương.
Buổi tối Tiếu Trần ngủ không có thói quen mặc quần, cho nên cơ bản đều chỉ mặc một chiếc áo thun lớn, một cái quần lót, một cái chân thon dài thẳng tắp được đắp dưới chăn.
Bóng đen có thể cảm nhận được làn da mịn màng dưới thân.
Sờ lên thật thoải mái.
Muốn.
Mà Tiếu Trần ngủ qua, đối với chuyện này, tất cả đều hoàn toàn không biết gì cả.
Vào ban đêm, đó là niềm vui của một mình nó.
Tiếu Trần vừa ngủ đến bình minh, khó có được cảm thấy mình ngủ ngon, nửa đêm canh ba vậy mà không bị thanh âm trong ký túc xá đánh thức.
Cậu dùng vị trí cổ tay vỗ vỗ ót mình, cau mày.
Sao lại cảm giác toàn thân mình khắp nơi đều đau nhức?
Giống như bị thứ gì đó đè nặng ngủ một đêm.
Nhất là cổ, giống như bị sái cổ vậy.
Nhưng tư thế ngủ của Tiếu Trần luôn rất tốt, bình thường lúc ngủ là tư thế gì, ngày hôm sau thức dậy vẫn là tư thế đó, rất ít khi xuất hiện loại tình huống này.
Bất quá ngủ một giấc, ngày hôm qua cậu sợ hãi bất an, tâm tình sống sót sau kiếp nạn hết lần này tới lần khác tốt hơn không ít, cái loại trầm cảm đè ở ngực này cũng phai nhạt.
Tiếu Trần ở trên giường chuyển động hai cái, trái phải duỗi thắt lưng, gấp chăn xong, liền xuống giường.
Năm người còn lại trong ký túc xá, tất cả đều ngủ như con lợn chết, chưa có tỉnh.
Hôm nay là cuối tuần.
Tiếu Trần vừa mang giày xong, liền nhìn thấy thảm trạng của Viên Đạt Cường.
Mặt Viên Đạt Cường đã bị bầm tím, không biết là ai dán băng dính lên miệng hắn, hai miếng thịt bên cạnh đều bởi vì keo cường lực mà chen chúc cùng một chỗ, thậm chí có chút biến hình.
Nói tóm lại, hơi thở đều khó khăn, thậm chí miễn miễn cưỡng cưỡng.
Càng kỳ quái chính là, rõ ràng bị dính rất khó chịu mới đúng, Viên Đạt Cường lại không vươn tay kéo băng dính trên mặt ra, tư thế ngủ còn rất thành thật, hai tay hai chân đặt ở trong chăn, chính là có chút quá mức cứng nhắc.
Tất cả những cái này rơi vào mắt Tiếu Trần, quả thực chính là, không thể tưởng tượng nổi.
Khó trách ngày hôm qua mình ngủ ngon thế!
Bất quá Tiếu Trần cũng không quá để ở trong lòng, mặc áo khoác xong, cầm lấy dụng cụ rửa mặt, liền đi ra cửa phòng ngủ, tính toán đi vào nhà vệ sinh cuối hành lang rửa mặt.
Tiếu Trần vừa đóng cửa lại, cái bóng ẩn núp đã lâu kia, bóng dáng đen kịt liền lập tức đi theo.
Tiếu Trần dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, nhìn mình trong gương, tùy tiện dùng ngón tay ướt sũng nắm lấy tóc mình, đơn giản lõm một cái tạo hình.
Một trận nước tiểu ập đến.
Tiếu Trần dừng một chút, tiện tay đem dụng cụ rửa mặt đặt ở quầy rửa mặt.
Tiếu Trần kéo khóa kéo của mình ra, móc đồ ra.
Không bao lâu sau đã vang lên tiếng nước sạch sẽ.
Bóng đen toàn bộ đều nằm sấp trên trần nhà, lẳng lặng nhìn chằm chằm một màn phía dưới.
Hì hì.
Có lẽ hôm nay dậy hơi sớm, không có ai khác trong nhà vệ sinh.
Tiếu Trần đang nghĩ như vậy.
Ngoài cửa liền vang lên một tiếng bước chân, có người hừ khúc nhỏ lập tức sẽ đi vào.
Kết cấu nhà vệ sinh nam không giống nữ sinh, bồn tiểu tiện của bọn họ đều là xếp thành một hàng, không có ngăn cách, trên cơ bản nhà vệ sinh đều là thẳng thắn đối đãi.
Không tiết tháo một chút, còn có thể trực tiếp so sánh lớn nhỏ.
"Rắng rắc" một tiếng nổ lớn.
Tiếu Trần sửng sốt, kéo khóa kéo một lần nữa.
Tựa hồ là người ở cửa vô cớ ngã một cái, tựa hồ còn ngã tương đối thảm thiết, người nọ sau khi đứng lên còn đang hùng hùng hổ hổ mắng.
Tiếu Trần rửa tay, cầm lấy dụng cụ rửa mặt đi ra ngoài, vừa vặn cùng người ngoài cửa lướt qua.
Tiếu Trần không thèm để ý.
Nam sinh tiến vào kia vóc người rất cao, rõ ràng Tiếu Trần cao cũng cao một mét tám, nhưng chiều cao chênh lệch giữa hai người lại cực kỳ rõ ràng, nhất là nam sinh cơ bắp thập phần phát đạt, làm nổi bật Tiếu Trần có chút nhỏ nhắn.
Nam sinh cũng chỉ dùng dư quang liếc cậu một cái, không nói gì, không quen biết, hai người bình an không có việc gì.
Quy luật sinh hoạt của Tiếu Trần thập phần khỏe mạnh, đến giờ thì ngủ, đến giờ là dậy, lúc sớm đi công viên trường chạy hai vòng, lại đi ăn cơm sáng.
Ngay cả khi có một lớp học buổi sáng, cậu vẫn như thế mỗi ngày.
Chạy được gần ba ki - lô - mét, Tiếu Trần cầm nước khoáng mua từ cửa hàng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm.
Bởi vì vận động, mặt cậu đỏ bừng, vành tai, sau gáy, cả đầu đều đã thiêu đốt.
Mồ hôi thấm ướt toàn bộ áo khoác của cậu, thậm chí cả quần lót của cậu.
Cả người đều dính dính, thịt dán vào quần áo, rất không thoải mái.
Tiếu Trần ngẩng đầu lên, phác họa ra một độ cong cực đẹp, yết hầu theo tốc độ nước chảy lên xuống, vô cùng gợi cảm.
Trên đường qua lại, đã có không ít cô gái nhỏ sau khi nhìn thấy cậu, vẻ mặt hưng phấn cùng người bên cạnh tán gẫu hắn.
Ồ.
Của tôi.
Tiếu Trần mua xong bữa sáng bên ngoài trường học, vừa bước vào cửa phòng ngủ, liền mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng.
Nhất là cậu vừa mới đi tới lầu một liền phát hiện có không ít sinh viên từ trong ký túc xá đi ra tụ tập ở vị trí hành lang dựa cầu thang, thậm chí rõ ràng người vây xem càng ngày càng nhiều.
Thời điểm này, không nên nha.
Tiếu Trần vẻ mặt hồ nghi đi lên cầu thang, phát hiện không chỉ là lầu một, lầu hai là chỉ hơn chứ không kém, sau lầu ba cuối cùng là lầu bốn.
Nhưng lúc này đây, lối vào lầu bốn lại bị day cảnh giới vây quanh, dì quản lý canh giữ ở đó, không cho người đi vào, bên cạnh vây xem một đám quần chúng ăn dưa, vẻ mặt hóng chuyện muốn duỗi đầu vào trong, ngay cả lầu năm sáu cũng xuống góp vui.
Tiếu Trần mê hoặc, đưa tay liền tùy tiện kéo một người, hỏi, "Đây là làm sao vậy, mấy người làm gì vây quanh chỗ này vậy?"
Nam sinh bị cậu bắt được trùng hợp chính là bát quái tinh, đối với chuyện học tập một chút cũng không biết, đối với chuyện bát quái trong trường học lại biết nhiều chứ không biết ít.
Nam sinh kéo qua góc áo Tiếu Trần, nhỏ giọng nói, "Nghe nói là trong nhà vệ sinh tầng bốn có một người chết!"
Tiếu Trần trợn to hai mắt, như rơi xuống hầm băng, giống như bị người ta dội mạnh một thùng nước lạnh.
Nam sinh lại tiếp tục nói, "Nghe nói là tuyển thủ đội bóng rổ của trường, vóc dáng nghe nói cao 1m9, còn chưa biết nguyên nhân cái chết."
_____________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: Tôi thực sự thích công của thế giới này!!
Mặt nghiêm túc, xoa xoa tay.
Hôm nay phần song canh.
Nhân tiện giới thiệu văn của bạn thân, ha ha ha
"Thần thú đều muốn gọi cha ta" - Điểu Kinh Đình Thụ
Bạch Nhược Trần tốt nghiệp đại học năm thứ tư, mơ hồ đã bị một công ty nhặt đi.
Khi cậu đắm mình trong niềm vui tìm kiếm được một công việc, cậu đã không nhận thấy - quầy hàng này được đánh số 404, nhân viên phỏng vấn, không có bóng dáng.
Khi Bạch Nhược Trần ý thức được không đúng, đã muộn.
Ông chủ Qua Nhạn Thanh vui sướng khi người gặp họa nhìn Bạch Nhược Trần: "Chúc cậu có thể sống sót qua thời kỳ thực tập."
Bạch Nhược Trần như lâm đại địch, vũ trang hạng nặng đi tới vị trí.
Kết quả chỉ thấy hai đứa trẻ thở hổn hển tới tìm cậu hòa giải tranh chấp.
Bạch Nhược Trần không nói gì: "Vì sao cậu lại đánh hắn?"
Tiểu Thiên Cẩu cúi đầu bất mãn hừ hừ: "Nó kéo tôi!"
Tiểu Chúc Cửu Âm ủy khuất thổi một cái nước mũi: "Tôi không thể mở mắt, không nhìn thấy nó."
Tiểu Thiên Cẩu không tin: "Ông không quan tâm! Ông muốn cậu mở mắt ra cho ông xem!"
Chúc Cửu Âm dẹt miệng, mở mắt ra.
Trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt lóe lên đôi mắt nhân loại cùi bắp của Bạch Nhược Trần.
"..." Lương thực tập tôi không cần, tôi muốn từ chức...!
【Miệng tiện tâm mềm bắt được ai hung ai xù lông công X ôn nhu kiên nhẫn cần kiệm kiên trì giữ nhà hậu kỳ sức chiến đấu bạo thụ】.