Tiếu Trần xụi lơ cả người đều nằm sấp trên người Dụ Mặc, hai bên lông tóc rối loạn, mồ hôi trên người cũng rất dính dính, cậu đã mệt đến mức không mở mắt được.
Nam nhân đem chăn đặt ở trên người đứa nhỏ, đôi mắt màu xám vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ của cậu, ngón tay không ngừng vuốt ve mái tóc vụn ở hai bên của đứa nhỏ, giống như đang xem một kho báu tuyệt thế, dễ vỡ, cần phải chăm sóc và thu thập.
Tiếu Trần còn còn sót lại nửa phần tỉnh táo, có thể là bởi vì bản tính cậu yêu sạch sẽ, cậu theo bản năng dùng móng vuốt nhỏ của mình mềm nhũn đẩy một cái lồng ngực nam nhân, vừa đẩy vừa lẩm bẩm miệng, mang theo ý tứ làm nũng, thanh âm cũng tinh tế, "Em muốn tắm rửa.
"
Nam nhân không nói gì, cười cười, ngược lại hôn vành tai nhỏ bên phải Tiếu Trần.
Biểu tình của đứa nhỏ hơi cứng lại tay đặt trên ngực nam nhân dừng một chút, mơ mơ màng màng nửa mở mắt, có chút nghi hoặc mở miệng, "Có phải em nghe được nhịp tim của anh hay không."
Không phải trái tim của nam nhân đã bị đào sao.
Tiếu Trần mơ mơ màng màng nửa mở mắt, chỉ thấy miệng nam nhân giật giật, có thể là bởi vì buồn ngủ nên không nghe quá rõ, cậu cọ cọ ngực nam nhân, còn chưa có được một đáp án cụ thể, chính mình ngược lại bởi vì buồn ngủ đánh vào đầu, sau đó hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Dụ Mặc nhìn gương mặt ngất xỉu này, khóe miệng nhếch lên cũng không buông xuống, hắn cúi đầu, vẻ mặt cưng chiều, nhẹ nhàng hôn lên trán đứa nhỏ
Ngủ đi, hoa hồng nhỏ của tôi.
Tay Tiếu Trần còn đặt ở vị trí trong ngực nam nhân, trái tim nam nhân đập thình thịch, ngực cũng chậm rãi phập phồng lên xuống.
Nam nhân nhẹ tay nhẹ chân ôm đứa nhỏ lên, định ôm cậu đi tắm rửa.
Trong nháy mắt, ánh đèn trong phòng toàn bộ sáng lên, ánh sáng màu vàng chiếu lên người đứa nhỏ.
Mà màu sắc hình xăm sau lưng cậu lại giống như đã rửa qua, màu sắc vốn tối tăm trở nên yêu trị, tươi sáng, nhất là màu sắc của cánh hoa hồng trở nên đỏ hơn trước kia.
Thật đáng tiếc, Tiếu Trần không nghe rõ câu nói kia.
Và câu đó là:
Trái tim tôi luôn giấu trên người em, ngay sau khi em trở lại, nó sẽ trở lại trong thân thể của tôi.
Trên đời này, chỉ có một cậu, cho tới bây giờ đều là, độc nhất vô nhị.
- Anh cũng chưa từng nghĩ tới, giữa chúng ta ngoại trừ một bên chết một phương sống, còn có thể có lựa chọn khác sao?
"Lựa chọn gì."
"Để chúng ta trở thành một người."
"Tiếu Trần, tỉnh dậy, sao anh lại ngủ thiếp đi trong thư viện," nam sinh một tay đỡ kính của mình, tay kia đẩy Tiếu Trần nằm sấp trên bàn, xuất phát từ lòng tốt, hắn định đánh thức, không biết là vì nguyên nhân gì mà Tiếu Trần ngủ qua.
Tiếu Trần đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn bốn mắt gọi cậu, mở miệng, không lên tiếng, vẻ mặt kinh hãi ngồi dậy, trái phải vài lần, nhìn xung quanh một chút, trong hai mắt là mơ hồ cùng nghi hoặc không giấu được.
"Anh......" Tiếu Trần nuốt nước miếng, đứng dậy muốn nói gì đó, sách chuyên nghiệp phía trước bàn Tiếu Trần lại bởi vì động tác độ cong lớn đột ngột của cậu, tạch trực tiếp rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang lớn, dọa Tiếu Trần nhảy dựng lên, cũng thành công khiến các bạn cùng lớp xung quanh chuyên tâm học tập không hẹn mà cùng nghiêng đầu, nhìn về phía thanh âm.
Tiếu Trần trong nháy mắt bị mọi người chú ý, nam sinh đeo kính thấy thế, vẻ mặt xin lỗi gật đầu với Tiếu Trần, sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, lưu lại Tiếu Trần vẻ mặt mơ hồ tiếp tục lộn xộn trong gió.
Tiếu Trần ngơ ngác ngồi trở lại vị trí ban đầu, nhặt quyển sách dưới chân lên đặt lên mặt bàn, ánh mắt chung quanh cũng theo sát thu hồi.
Tất cả những gì cậu trải qua có phải là một giấc mơ không?
Tiếu Trần có chút hoảng hốt, thần trí trong đầu đều có chút choáng váng.
Không! Không có khả năng!
Ánh mắt Tiếu Trần lập tức kiên nghị, trong mắt hiện lên một tia lưu quang.
Sao có thể là cậu nằm mơ!
Nghĩ tới đây, Tiếu Trần giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trợn to mắt, theo bản năng nhìn về phía cổ mình.
Mặt dây chuyền hình lưỡi liềm vẫn còn tốt không bị tổn thương treo trên cổ cậu, giống như sợi dây chuyền này vẫn luôn đeo trên cổ cậu, chưa bao giờ tháo ra, còn nguyên vẹn.
Tiếu Trần nhìn thấy sợi dây chuyền, trái tim treo lơ lửng đột nhiên buông xuống, ngón tay nắm chặt sợi dây chuyền, nắm chặt trong lòng bàn tay, có loại chua xót nói không nên lời, thậm chí có chút muốn khóc, nước mắt lại một lần nữa xoay quanh hốc mắt mình.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiếu Trần ngồi tại chỗ trầm mặc nửa ngày cả người giật mình, khuôn mặt nhỏ bé ủy khuất giãn ra, nước mắt vốn đã xoay chuyển lại thuận thế chảy xuống.
- Khóc cái gì, ừm ngoan ngoãn chờ tôi đến tìm em, hoa hồng nhỏ của tôi.
Một thanh âm từ không trung xuất hiện trong lỗ tai Tiếu Trần, mang theo từ tính, lại có chút khàn khàn, thanh âm này giống như là ghé sát vào lỗ tai cậu phát ra, cậu thậm chí có thể nghe được nam nhân thở hổn hển, thở ra thổi vào lỗ tai cậu, làm cho cậu có chút ngứa ngáy.
Không sai được, chính là thanh âm của Dụ Mặc.
Mặt Tiếu Trần có chút đỏ lên, cậu hít hít mũi, thừa dịp xung quanh còn chưa có người nhìn thấy mình đang khóc, vội vàng lau mặt, có chút lẩm bẩm, nhỏ giọng nói, "Vậy ạm phải nhanh nhanh nha, bằng không em sẽ không đợi anh, hừ."
Chữ hừ cuối cùng không giống như là uy hiếp, ngược lại cực kỳ giống như đang làm nũng.
Giống như một con mèo hoa nhỏ, tính tình rất to, dùng móng vuốt của mình cào sen, dùng cái này uy hiếp để khiến cho sen chú ý, chỉ cần sen tiến lên hôn một cái, ôm một cái, liền lập tức ôn thuận rụt vào trong lòng sen.
Tiếu Trần không nghe được câu trả lời của nam nhân, chỉ nghe thấy nam nhân cười khẽ lên tiếng, trong tiếng cười mang theo tia bất đắc dĩ cùng dung túng.
Một lúc lâu sau, nam nhân lên tiếng, "Trong khoảng thời gian đó, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.
"Nam nhân dừng lại một chút, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc, cười nói, "Bằng không đến lúc đó anh sẽ trừng phạt em thật tốt."
Tiếu Trần nghe được hai chữ trừng phạt, cả người theo bản năng run rẩy một chút, mặt thoáng cái liền đỏ bừng, cùng một cơn sốt một chút, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh không hài hòa.
Cậu hận không thể kêu lên tiếng, lại bởi vì có chút cố kỵ, nghẹn đến khó chịu, cuối cùng cả người đành phải nằm sấp trên bàn nghiến răng nghiến lợi.
A a a a, làm thế nào anh có thể nói quá mức như vậy.
Không biết xấu hổ, xấu xa không biết xấu hổ.
Tiếu Trần ngồi ở phía sau cửa sổ lớp học, cặp xách đặt trên bàn.
Cậu nhẹ nhàng lấy tất cả món tráng miệng trong túi ra, nhét vào trong bàn, nhét gần như đầy một cái ngăn bàn.
Đợi chút là phải học, nhưng cậu vẫn chưa ăn sáng.
Tiếu Trần giả mạo giả dạng đem quyển sách xụi lơ trên bàn, một tay nhét vào trong bàn, len lén lấy ra một cái bánh ngọt nhỏ, một ngụm lớn nhét vào miệng, nhét vào miệng đầy, còn chưa đợi cậu nhai hai cái, liền nghe thấy cửa phòng học bị đẩy mạnh, sau đó là một tiếng bước chân.
Giáo viên đang ở đây.
Tiếu Trần lập tức cúi đầu, điên cuồng nhai không ngừng, sợ bị lão sư nhìn thấy, có lẽ là cậu ăn quá nhanh, thức ăn lại kẹt trong cổ họng, khiến cậu lớn tiếng ho khan.
Nghẹn ngào đến nỗi khuôn mặt của cậu đỏ hơn.
Một đôi chân dài trực tiếp đứng trước mặt cậu, đặt xuống một chai nước trên mặt bàn của cậu, sau đó lại không chút lưu luyến đi về
Trước bục giảng.
Miệng Tiếu Trần nhai trong nháy mắt dừng lại, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn một loạt thao tác của nam nhân, trong ánh mắt kém viết viết hoa mơ hồ.
Nam nhân vẻ mặt tươi cười nhìn cậu trước bục giảng, quai hàm của Tiếu Trần phình phình, cực kỳ giống như một con hamster ăn vụn thức ăn.
Tiếu Trần nhìn gương mặt quen thuộc này, còn chưa bình tĩnh lại, sau đó có thể là thức ăn nhét vào miệng thật sự là khó chịu, cậu rốt cuộc hoàn hồn, một tay liền cầm lấy nước khoáng trên bàn, lặng lẽ mở nước, rót vào miệng, mới rốt cuộc dễ chịu một chút.
Tiếu Trần ngẩng đầu lên rất thấp, mặt vẫn đỏ bừng, liên tục hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Cậu nhìn sách chuyên nghiệp trên bàn, lại nhìn nam nhân trên bục giảng, ngay sau đó nhìn bạn học trong lớp học, không ít nữ sinh đặt đầu lại với nhau, vẻ mặt hoa si nhỏ giọng nghị luận cái gì đó.
Tiếu Trần có ảo giác mình đang nằm mơ.
Chờ đã, không phải là một giáo viên đầu hói Địa Trung Hải.
Tiếu Trần chọc chọc nam sinh ngồi trước mặt mình, đặt đầu lại bên cạnh nam sinh, "Giáo viên cuối cùng trong khóa học của chúng ta đâu."
Nam sinh vẻ mặt kỳ quái quay đầu lại, hỏi ngược lại, "Cái gì là giáo viên trước đó? Không phải vẫn luôn là Dụ lão sư sao?"
Tiếu Trần nghe xong, càng thêm sợ ngây người.
Vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của đứa nhỏ nhà mình, nhìn thấy hai cái đầu nhỏ chỉ cách mấy cm, có chút nguy hiểm híp mắt lại.
Ồ.
"Tổ đếm ngược từ thứ hai đứng lên, trả lời câu hỏi này," nam nhân vẻ mặt vô tình lên tiếng.
Nam sinh ngồi trước mặt Tiếu Trần cả người giật mình, mở to miệng mình, vẻ mặt mơ hồ đứng lên.
Tiếu Trần thấy thế, trong nháy mắt im lặng, vẻ mặt thành thật ngồi ở vị trí của mình không nhúc nhích.
Lại có thể là món tráng miệng nhỏ bên trong bàn tản mát ra mùi thơm thật sự là quá thơm, lớp học không bằng một nửa, bàn tay tội lỗi của Tiếu Trần lại duỗi vào trong ngăn kéo, lặng yên lấy ra chiếc bánh ngọt nhỏ, tiếp tục nhét vào miệng, từng ngụm từng ngụm ăn thập phần thỏa mãn.
Khuôn mặt không chút thay đổi của nam nhân trên bục giảng suýt nữa bởi vì biểu hiện nhỏ ăn vụn của đứa nhỏ làm cho phá vỡ băng.
Vì vậy tiết học này, trong bài giảng nghiêm túc của nam nhân, đứa nhỏ ăn bánh nhỏ vui sướng vượt qua.
Rốt cuộc sau giờ học, nam nhân dùng ánh mắt ám chỉ một cái nhìn chằm chằm Tiếu Trần vẫn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình, sau đó đi ra khỏi phòng học, Tiếu Trần lập tức theo sát phía sau, tung ta tung tăng đuổi theo.
Nam nhân đặt bức tường của đứa nhỏ trên góc của cầu thang, nhìn vào đôi môi của đứa nhỏ, híp mắt, "Bạn nhỏ không vâng lời.
Trên lớp học của tôi đều không nghe lời."
Tiếu Trần cho rằng hắn đang nói chuyện cậu đi học ăn cơm, cúi đầu xuống, nhỏ giọng biện giải, "Em chỉ ăn bốn cái bánh ngọt nhỏ, không ăn quá nhiều."
Nam nhân muốn bị vẻ mặt nhỏ bé này của cậu cười, nhưng vẻ mặt bvẫn căng thẳng, từ trên cao nhìn Tiếu Trần nghiêm túc, làm cho trong lòng vốn có rất nhiều nghi hoặc, muốn hỏi Tiếu Trần của cậu trong nháy mắt bế mạch.
Đầu nam nhân tiến đến bên tai Tiếu Trần, vẻ mặt cấm dục, "Bảo bối em thật sự rất không ngoan."
Tiếu Trần nghe vậy, có chút chột dạ cúi đầu, không dám lên tiếng.
Môi nam nhân dán lên cổ Tiếu Trần, ngửi ngửi từ trên xuống dưới.
Tiếu Trần giật mình, theo bản năng trốn tránh.
Nam nhân vươn lưỡi ra, lại dùng răng của mình vuốt ve cổ Tiêu Trần.
Nam nhân giống như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, nhếch môi, "Cho nên tôi muốn trừng phạt em."
Tiếu Trần sợ ngây người.
Ngay sau đó liền nghe thấy nam nhân trêu đùa một tiếng, tiếp tục nói, "Giáo viên và học sinh play em cảm thấy thế nào ừm bạn học Tiếu Trần."
Tiếu Trần trợn to mắt, còn chưa kịp phản kháng đã bị nam nhân bịt miệng.
Về phần tối nay chuyện gì không hài hòa sẽ xảy ra, chỉ có thể xem tạo hoá của Tiếu Trần.
______________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: "Sợ rằng một đối tác nhỏ không thể hiểu được, thiết lập của thế giới này, giải thích ha, đảo tịch thu sắp xếp, xin vui lòng chú ý."
Hứa Tài Đồng là người xử phạt, bởi vì bản thân hắn cũng là một kẻ giết người, hắn giết người xử phạt trước đó, người sống đến cuối cùng, vì thế tự nhiên trở thành người xử phạt mới.
Trò chơi này được gọi là một người còn sống.
Các bạn có thể lý giải như vậy, bởi vì Dụ Mặc thật sự là nhàn rỗi phát hoảng, hắn liền làm trò xem người khác chảy máu như vậy, nhìn kẻ ác trên thế giới này tra tấn lẫn nhau.
Một vòng trò chơi kết thúc, rất nhanh sẽ mở ra một vòng mới của trò chơi, Tô Cảnh Hạ cũng sẽ một lần trong trò chơi này lặp đi lặp lại kinh nghiệm, cho đến một ngày, hắn bị người giết chết, sinh ra người trừng phạt mới.
Sau đó vô hạn tuần hoàn.
Nam nhân cùng Dụ Mặc kia tin tưởng mọi người đoán ra ha, không sai, chính là trái tim của hắn, dẫn đến hắn hóa thành hai người.
Câu chuyện này kết thúc ở đây, mong đợi một thế giới mới, mua, cột để yêu cầu bộ sưu tập!!
Khóc lóc.
__________________________________________
BtNguytThng: trong 12giờ tui edit, tui thực sự đã xong thế giới này, mấy bẹn ơi, tui đắc đạo thành tiên rồi! Tui đắc đạo rồi!! Yayy!!! (≧▽≦)
1:00, thứ 7, 14/8/2021.