Edit: windy
Trình Lạc giải nghĩa lại lời này, cảm thấy thật ra cậu ta muốn nói là: Nếu chị đồng ý, tôi cảm thấy vẫn có thể phát trực tiếp nữa.
Chẳng qua người này là kiểu ý trong ánh mắt, não xoay chuyển quá nhanh, miệng liền nói nhanh từ “Phát trực tiếp nữa” thành “kiếp tiếp”.
Thảo nào lời cậu ta vừa nói, cô hiểu được cậu ta không phải hoàn toàn vô dụng.
Trình Lạc chớp mắt xem thường.
Một lần trực tiếp cũng đã khiến cho cô lao tâm lao lực quá độ rồi, còn muốn có lần thứ hai?
“Cậu vẫn nên mơ có lần sau đi,” Trình Lạc từ chối cậu ta như đinh đóng cột, “Cậu nghĩ rằng lần này tôi với cậu là tự nguyện? Nếu không phải đạo diễn Lưu khuyên can mãi, tặng cho thầy Biên với Dĩ Toàn một sân khấu, tôi thiếu chút tiền đấy chắc?”
“Chị, không lẽ trực tiếp nửa tiếng không kiếm nhiều bằng chị đánh chữ nửa tiếng?”
“…”
Cái này thật tổn thương người khác mà.
Trình Lạc nghẹn lời nổi giận: “Người ta muốn trực tiếp, với cậu trực tiếp nửa tiếng có thể ngồi mười chuyến tàu điện ngầm, đó là muốn chết, tôi cũng không tổn thọ thế! Cậu muốn dùng tình cảm để kiếm thêm thu nhập, tìm cái cô gái đôi bông tai kia của cậu đi.”
Biên kịch đúng là có lối suy nghĩ xa xôi, như vậy cũng có thể nghĩ được.
“Đó là cái giống với cái hôm trước quay phim làm rơi.” Đoạn Dã thở dài.
“Nói vớ nói vẩn, trong tổ chúng ta có quay phim là nữ?”
“Tự mình xem đi.” Đoạn Dã đưa điện thoại ra, mở ra màn hình nói chuyện của mình với Lưu Bành, đưa tin nhắn cho cô xem.
Trình Lạc nhận điện thoại, phát hiện Đoạn Dã gửi cả bức ảnh kia cho Lưu Bành.
Trong khung thoại, là Đoạn Dã hỏi Lưu Bành cái này của ai, Lưu Bành không trả lời luôn, chắc là gửi vào trong nhóm, sau hơn mười phút thì nói là của bạn gái một anh quay phim, anh kia để trong túi bị rơi mất, buổi tối sẽ qua lấy.
“Chậc, còn tưởng rằng cậu có nữ quý nhân, hóa ra là bạn gái người khác, vậy đáng tiếc rồi…” Trình Lạc cảm khái trả lại di động, đưa tới một nửa đột nhiên cảm thấy có gì không thích hợp, trước lúc Đoạn Dã nhận lấy liền rụt về, xác nhận thời gian cậu ta nói chuyện với Lưu Bành một cái.
Cô nghi ngờ lấy điện thoại của mình ra, so sánh thời gian nhận được tin nhắn của Đoạn Dã.
Chính xác, cô nhận được tin nhắn là khi Đoạn Dã nói chuyện với Lưu Bành xong.
Vậy Đoạn Dã đã biết là của nhân viên công tác rồi, lại còn làm bộ làm tích gửi cho cô làm gì?
Trình Lạc ngẩng đầu lên: “?”
Đoạn Dã: “…”
“Giải thích chút đi?” Trình Lạc giơ giơ điện thoại.
“Hỏi xong ngủ một giấc lại quên.”
Trình Lạc hất cằm nhìn cậu ta, trong mắt viết rõ “Bịa, bịa tiếp đi”.
Đoạn Dã thở dài một tiếng: “Chị có biết bắt chuyện không?”
“.”
“Tôi tìm cớ nói chuyện với chị.”
“.”
“Xem có cơ hội nói chuyện không…”
“.”
Thấy mặt Trình Lạc không chút thay đổi, không hề động dậy, Đoạn Dã xoa tóc: “Kéo chị đi kiếm tiền cùng tôi.”
Vốn định giả heo xơi tái cọp già, ai ngờ nói chuyện chia tay.
Bây giờ Trình Lạc đã biết rõ, hôm đó cậu ta trả lời “.” Không phải thể hiện là “đồng ý”, mà là không nói gì được với chuyện cô tự lộng hành.
Cái tên phú nhị đại mặt cẩu dạng cẩu này, trong mắt thật sự chỉ có tiền hả?
Trình Lạc đè huyệt thái dương đang nhảy dựng lên, hít sâu một hơi, mở cửa nhà trọ ra, đẩy người ra bên ngoài: “Bây giờ tôi nói cho cậu biết, cậu không có cơ hội rồi.”
***
Đuổi người đi, Trình Lạc thu dọn phòng bếp, tắm rửa một cái, rảnh rỗi lên mạng xem hưởng ứng của cư dân mạng với buổi trực tiếp đêm nay.
Một đầu đề là #Cẩu lương Dã Lạc đập vỡ màn hình# nằm trong hot search.
Tuy fan CP đang châm chọc cô với Đoạn Dã giả vờ tình cảm cắn hơi cấn răng, nhưng không biết có phải do bọn họ hành động quá siêu quần hay không, thật là không có người nào nghi ngờ bọn họ đang giả vờ.
Lúc có người nghi ngờ còn bị fan CP gắn tên vào một video “CP Dã Lạc là thật” để chứng minh.
Trình Lạc tò mò bấm vào xem thử, phát hiện là so sánh lúc trước và sau khi cắt nối biên tập các phần của tiết mục.
So sánh thứ nhất:
Là phần trước khi phát hành, một ngày Đoạn Dã với Lâm Tiếu Sinh chơi game ở phòng khách, cô ở trong phòng bếp kêu Đoạn Dã, Đoạn Dã lười biếng dựa vào sofa, không nghe thấy gì, bị cô cho một ánh mắt.
Sau khi qua hậu kỳ, Biên Tự vì muốn thu âm âm thanh cho Lương Dĩ Toàn nên xa nhau mấy ngày, bị Phan Ngọc nói thành đang “lạt mềm buộc chặt”, cô bất bình thay cho Lương Dĩ Toàn, tức giận cười lạnh một tiếng.
Chính vào lúc đang đùng đùng bắt đầu cầm cán chuôi đã bị ngón tay của Đoạn Dã làm cho dừng lại, di chuyển làm cho nhân vật đang chơi mất mạng, thở dài oán hận Phan Ngọc: “Nói vậy làm gì, đập vỡ bát cơm của người khác, lại không thể làm bát cơm của mình nhiều lên.”
So sánh thứ hai:
Là lần đầu tiên cô với Đoạn Dã hẹn hò, Đoạn Dã dẫn cô đến xưởng sửa xe xong sau đó lại đi sửa động cơ, để cô ngồi một mình rất lâu.
Sau là hậu kỳ Lương Dĩ Toàn với Biên Tự vắng mặt trong buổi hẹn hò tập thể, sáu vị khách mời hai người chia thành một đội đạp xe quanh hồ, cô với Đoạn Dã được chia cho một chiếc xe đạp đôi, cô ở phía sau đạp một lúc bắt đầu lười biếng, đợi Đoạn Dã phát hiện cũng không quay đầu nhìn lại, lại làm bộ ra sức đấu tranh đạp rất mạnh.
Đoạn Dã để cô qua một bên, một mình đạp xong toàn bộ hành trình.
So sánh thứ ba:
Là một buổi tối nào đó, Đoạn Dã vừa mới tỉnh ngủ đầu tóc bù xù xuống lầu ăn cơm, sau khi ăn uống no đủ liền chơi game cùng Lâm Tiếu Sinh, để cô với Lương Dĩ Toàn ở lại phòng bếp rửa bát.
Sau đó là hậu kỳ có một buổi tối chỉ có cô với Đoạn Dã, Lâm Tiếu Sinh, Lâm Tiếu Sinh rửa bát xong, hỏi Đoạn Dã ngồi chơi bên bàn ăn bên cạnh có chơi game không.
Vừa lúc này cô ôm máy tính gấp gáp xuống lầu, nói máy tính bị rơi xuống đất không mở được, hỏi Đoạn Dã có cứu được không.
Đoạn Dã như quên trả lời Lâm Tiếu Sinh, lấy thùng dụng cụ ra tháo mặt sau máy tính của cô ra kiểm tra.
Lâm Tiếu Sinh một mình yên lặng lên lầu.
So sánh thứ tư:
Là lần thứ hai cô với Đoạn Dã hẹn hò, bởi vì cô châm chọc Đoạn Dã ở trước mặt mọi người nói lần hẹn hò trước cậu để cô ăn không ngồi chờ, ngày đó Đoạn Dã trả thù tính đưa cô đến khắp hang cùng ngõ hẻm, làm cô đi đến bàn chân cứng lại mệt như chó nhật, đêm đó cọ đến Biên Tự mời phục vụ trị liệu cho Lương Dĩ Toàn.
Sau đó là lần hẹn hò cuối cùng của cô với Đoạn Dã, cô ở bên bờ biển lạnh lẽo kêu “Đường ven biển này còn dài hơn cả tuyến tàu điện ngầm số một của Nam Hoài”, mệt đến mức muồn ngồi xuống bãi công.
Đoạn Dã than thở xách cô lên, ngồi xổm trước mặt cô, bảo cô lên lưng cậu ta, cõng cô tới điểm cuối.
…
Qua hơn mười phần so sánh, Trình Lạc bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Không biết là bởi vì bản thân trong đó, hay là vì tích lũy linh cảm sáng tác, lực chú ý của cô đặt ở trên người khác lại xem nhẹ chính mình, trước khi xem video này, cô không cảm giác thấy Đoạn Dã có thay đổi lớn như vậy.
Màn đạn trong video chuẩn xác đem thay đổi của Đoạn Dã gọi là “Sức mạnh của tình yêu”, so sánh với chứng cứ “CP Dã Lạc tuyệt đối không phải giả dối”, đưa cho mấy người đang nói nghi ngờ xem.
Trình Lạc như bị phần cắt nối này tẩy não, ngây người mãi không khôi phục lại tinh thần, mãi đến khi cô lắc lắc đầu, bỏ qua phần video tẩy não của fan CP đi, trong đầu lại hiện lên sắc mặt của Đoạn Dã đêm nay…
“Tôi tìm cớ nói chuyện với chị.”
“Xem có cơ hội nói chuyện hay không…”
“Kéo chị kiếm tiền cùng tôi.
Không, này không phải sức mạnh của tình yêu.
Là sức mạnh của đồng tiền.
***
Kết thúc trực tiếp Trình Lạc trở về cuộc sống hàng ngày, mỗi ngày làm trạch trong nhà ôm máy tính viết kịch bản, mở cuộc họp video, rảnh liền vào bếp, không rảnh liền đi mua đồ ăn ngoài, ngẫu hứng liền ra ngoài một mình xem phim.
Mỗi ngày đều bình bình đạm đạm như vậy trôi qua.
Sau khi bị cô từ chối xong Đoạn Dã cũng không quay lại quấy rầy cô nữa.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ cô đều mở Weibo ra xem hot search, nhân tiện bấm vào trang chủ của Đoạn Dã xem một chút, phát hiện sau khi cậu ta rời khỏi tiết mục không lâu, nhiệt độ tài khoản đang cao, liền gắn mấy quảng cáo.
Tần suất sắc là một ngày một quảng cáo nhỏ, ba ngày một quảng cáo lớn, fan bên dưới không hề giậm chân mắng chửi, tất cả đều là yêu mến…
“Tuần suất nhận quảng cáo này thật sự là người tiếng tốt gặp người giả vờ đáng thương, con trai tôi thật sự khổ như vậy sao? Con như vậy còn có tiền yêu đương sao?”
“Lần trước trực tiếp tôi gửi quà tặng cho đã xài hết rồi hả? Lại không đủ cơm rồi hả? Nói cho mẹ đi, mua một phần thì có được bao nhiêu tiền hoa hồng? Mẹ đi phát động ba con ông nội con bà nội con ông bà ngoại con cùng mua cho.”
“Tôi mua, tôi mua không được sao? Khổ cái gì cũng không thể để vợ yêu khổ, mau đem tiền tôi cho để đi yêu đương đi có nghe thấy không?”
“Hi vọng con trai nghèo rớt mùng tơi của tôi sẽ không bị đá, để mẹ tới thanh toán cho con trai nào.”
Tóm lại, tuy Trình Lạc không ra mặt, nhưng cô phát hiện, thật ra Đoạn Dã vẫn đang dựa vào hiệu ứng CP với cô để kiếm tiền.
Phụ huynh chặn đường tài chính, một phú nhị đại vì kế sinh nhau mà lưu lạc thành như vậy cũng rất đáng thương, Trình Lạc nghĩ tới liền nghĩ mặc cậu ta, chờ cậu ta vượt qua cửa ải khó khăn này, cô sẽ đi công khai chuyện hai người đã “chia tay trong hòa bình”.
Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, đến giữa tháng mười hai, lúc ăn cơm tối xong, Trình Lạc bấm vào Weibo theo như thường lệ, phát hiện cậu ta đã hai ngày không cập nhật quảng cáo trên tài khoản rồi.
Cô chậc chậc cảm khái chắc người này cuối cùng đã yên tĩnh kiếm tiền rồi, đi lướt hot search một lát, bấm thích hai bài viết buồn cười, lúc chuẩn bị rời khỏi bỗng nhiên nhận được một tin nhắn mới.
Là của một thương hiệu kinh doanh nào đó, hỏi cô có biết Đoạn Dã ở đâu không, có thể liên lạc với cậu ta không.
Ban đầu Trình Lạc còn tưởng rằng là lừa đảo, đợi đối phương gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn trao đổi với Đoạn Dã mới phất hiện quả thật là bên thương hiệu.
Người bên này nói với cô, từ xế chiều hôm nay bọn họ bắt đầu không liên lạc được với Đoạn Dã, tối nay Đoạn Dã cần phát trực tiếp kèm thêm sản phẩm vào, hiện tại đã thời gian đã sắp đến, xảy ra chuyện này đoán là sắp phải thông báo từ bỏ rồi, thật sự không biết phải làm sao, nhìn thấy cô vừa bấm thích, đoán là cô đang online, cho nên thử gửi tin hỏi cô thử xem.
Trình Lạc nghĩ đây cũng là thương hiệu có tiếng trong nước, tiền công chắc cũng không thấp, Đoạn Dã sẽ không từ bỏ, thử gọi điện cho cậu ta, phát hiện là tắt máy.
Mà theo người kia nói, buổi chiều vẫn gọi được, tới lúc chạng vạng vừa gọi tới thì bắt đầu là tắt máy.
Trình Lạc dùng lối suy nghĩ của biên kịch, kết hợp với tập tính sinh hoạt của Đoạn Dã liên kết lại tình huống một chút, cảm thấy rất có khả năng Đoạn Dã đang ngủ, không nghe thấy điện thoại, sau đó điện thoại không ngừng gọi tới, liền làm cho điện thoại hết pin.
Mà đồng hồ báo thức đã đặt sẵn vì vậy mà không vang lên, thế cho nên cậu ta ngủ đến bây giờ chưa tỉnh.
Trong vài phút do dự xem có xen vào chuyện này không, mắt thấy bên thương hiệu đã gấp đến mức loạn lên, đã chuẩn bị liên lạc cho khách mời khác để thay thế, cuối cùng Trình Lạc vẫn ra cửa, gọi xe chạy tới xưởng sửa xe của Đoạn Dã.
Đến nơi, nhìn rèm cửa sổ của xưởng mở rộng, bên trong sáng đèn nhưng không thấy tung tích của Đoạn Dã.
Trình Lạc xuống xe đi vào, nhìn xung quanh vài lần, thử thăm dò hô lên: “Đoạn Dã?”
Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió lạnh kêu vù vù.
Cô vừa muốn đi tới cửa sau, mở ra nhìn thử, phát hiện trong ghế sau một chiếc xe hỏng ở bên cạnh có một người đang nằm.
Trình Lạc sợ tới mức suýt thì hét ầm lên, thấy rõ là Đoạn Dã đang ngủ, trong lòng run sợ lại vỗ vỗ ngực, mở cửa xe vừa muốn gọi cậu ta, bỗng nhiên chú ý tới hai má cậu ta đỏ khác thường.
Trình Lạc sửng sốt, đưa tay lên trán cậu ta, nóng đến mức làm cô rụt tay về.
“Đoạn Dã?” Cô đẩy đẩy cậu ta: “Cậu bị sốt rồi?”
Đoạn Dã như rất không thoải mái, nghiêng người nhăn mày lại, không phản ứng với cô.
“Cậu như này không được.” Trình Lạc thử sờ trán cậu ta tiếp, như này chắc phải 38 39 độ: “Mau đứng lên.”
Trình Lạc khom lưng xuống kéo cậu ta, tay đưa tới cổ tay cậu ta, bị cậu ta bắt lại.
Cậu ta nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, coi như viên đá xoa xoa mặt mình: “Đừng động, cho tôi mát mẻ một lát…” Tay Trình Lạc cứng đờ, đơ ngay tại chỗ: “Này có tác dụng gì? Cậu ngồi dậy trước, tôi dẫn cậu đi khám bác sĩ.”
Đoạn Dã cau mày lắc đầu: “Chị, gặp bác sĩ mất tiền…”.