Mùng hai tết âm lịch, Lương Dĩ Toàn theo Biên Tự về nhà cũ Biên gia bên Thành Bắc.
Hai ngày trước hai người một nam một bắc nên tách ra.
Lương Dĩ Toàn nghĩ tới lúc sau khi kết hôn ngoại trừ giao thừa ra đều dính lấy nhau, cũng không vội để năm nay dính với nhau, mà Biên Tự lại luôn cùng cô ở lại Nam Hoài, giao thừa mới đoàn tụ với gia đình, vẫn nên để anh về bồi trưởng bối thì hơn, cô cũng chuyên tâm đón giao thừa cùng bà ngoại và mẹ.
Biên Tự đồng ý với Lương Dĩ Toàn, nhưng vẫn giống như miếng kẹo mè xửng, không tách ra được bao lâu lại dính lại – hôm sau mùng một tháng giêng, Biên Tự liền đưa ba Biên mẹ Biên tới Nam Hoài, đã xem chúc tết coi như là để cha mẹ hai bên chính thức gặp mặt rồi.
Ban đầu Lương Dĩ Toàn vẫn có chút lo lắng.
Dù sao mẹ chỉ là chấp nhận cô lựa chọn Biên Tự, nhưng đối với chàng con rể không buông tha người này thật sự không thể gọi là thích, không nghĩ tới tình hình thực tế lạc quan hơn cô nghĩ rất nhiều.
Xem ra cảm tình của ba Biên mẹ Biên rất tốt, cực kì ân ái, lại đều là người quen nói chuyện trên thương trường, lúc nói chuyện xã giao cũng rất tốt.
Lại thêm Trung Quốc có câu “Lễ nhiều người không trách”, quà cáp Biên gia chuẩn bị tới lại cực kì chu đáo, không thể bắt bẻ, mẹ cũng là có chừng mực, đi một hồi lâu mới tới, hai bên cũng chưa xảy ra cái gì.
Đợi sau khi kết thúc, ba Biên mẹ Biên về Thành Bắc trước, Biên Tự ngủ lại ở Nam Giao một đêm, đến mùng hai tới nhà bà ngoại Lương Dĩ Toàn ăn cơm trưa xong liền đưa Lương Dĩ Toàn đi, đổi thành cô tới Thành Bắc làm khách.
***
Hai người về đến nhà cũ Biên gia sau hơn mười hai giờ, vừa vừa tới cửa viện liền nhìn thấy hai cha con Biên Tuyết Hòa với Biên Thần ngồi phơi nắng uống trà ở đình viện.
Trợ lý giúp hai người kéo vali vào trong phòng.
Nghe thấy động tĩnh, hai cha con đồng thời ngẩng đầu lên.
Biên Tự nắm tay Lương Dĩ Toàn đi tới phía trước: “Ba, anh.
”
Ngày hôm qua Lương Dĩ Toàn vừa mới gặp Biên Tuyết Hòa, nói với ông không ít, lúc này vẫn cảm thấy thân thiết, khẽ khom người chào hai người: “Cháu chào chú Biên, anh Biên.
”
“Cuối cùng đã tới,” Biên Tuyết Hòa cười chỉ chỉ hai người, “Đang rảnh rỗi nói hai đứa bao giờ thì tới đây.
”
Biên Thần đứng dậy kéo ghế dây mây ra cho hai người: “Trên đường đi mệt mỏi chứ, ngồi nghỉ một lát đi.
”
“Lát nữa,” Biên Tự khoát tay, “Lên lầu sắp xếp trước đã.
”
“Nhanh đi,” Biên Tuyết Hòa không vui than thở, “Không đủ người chơi đấu địa chủ cũng không đấu lại, mẹ con với chị dâu con ra ngoài mua quà rồi, ông nội con lại chán ghét chúng ta, tình nguyện ngủ trưa cũng không theo chúng ta thông đồng làm loạn… Tiểu Toàn có thể chơi không, lát nữa cùng chú chơi hai ván.
”
Lương Dĩ Toàn không nghĩ tới lúc trước ở trong tiết mục học Trình Lạc với Thẩm Tế chơi mấy trò kia lại có thể dùng vào lúc tới gặp phụ huynh, nhanh chóng gật gật đầu: “Năm rồi cháu mới học qua xong.
”
Biên Tự không biết nghĩ đến cái gì, khóe mắt mang theo gió liếc nhìn cô: “Hử? Học với ai?”
“Với Trình Lạc và Thẩm…” Lương Dĩ Toàn nói đến một nửa thì ngừng lại, ý thức được Biên Tự có chỗ kì quái.
Ngày đó bởi vì chuyện cá trạch cô giận dỗi với Biên Tự, vốn là muốn hợp tác với anh rửa bát đĩa, về sau Triệu Mộng Ân chủ động qua giúp đỡ, cô nghĩ tới đêm nay có thể vừa vặn đem phiền toái lớn này ra phía sau, liền lên lầu nghỉ ngơi, lúc đi qua lầu hai thì bị Trình Lạc với Thẩm Tế kéo đi đánh bài.
Biên Tự vừa thấy phần hợp tác đổi người cái, cũng đổi ý từ thích rửa bát sang đấu địa chủ, muốn gia nhập với bọn họ, kết quả bị cô với Trình Lạc vô tình từ chối.
Quá trình cô học chơi đấu địa chủ, thật sự Biên Tự không thích mấy thậm chí kí ức còn có chút ít ỏi.
Lương Dĩ Toàn hắng giọng, chưa nói xong tên của Thẩm Tế, nhỏ giọng nói: “Chính là lúc đó…”
Biên Tự bắt lấy cánh tay của Lương Dĩ Toàn, kéo người rời khỏi.
Lương Dĩ Toàn vội vàng bày tỏ xin lỗi không tiếp được với Biên Tuyết Hòa và Biên Thần, vào trong nhà hỏi Biên Tự: “Anh làm gì vậy?”
“Không được đánh bài?”
“Vì sao?”
“Lắm vì sao như vậy làm gì?”
Lương Dĩ Toàn nghiêm mặt lên: “Anh không nói vì sao, vì sao em phải nghe anh?”
“Còn muốn tôi nói?” Biên Tự cười nhạo một tiếng, “Lương Dĩ Toàn, trước mặt tôi em lại kéo lại hồi ức em học được gì đó từ chỗ người đàn ông khác, là coi tôi đã chết sao?”
Lương Dĩ Toàn bật cười: “Anh này… Trình Lạc người ta biết bá đạo tổng giám đốc cũng chưa bá đạo bằng một phần mười anh!”
“Vậy sao?” Biên Tự như nghe được lời khen, nhướng nhướng mày, “Vậy em nên để tổng giám đốc bá đạo dưới ngòi bút của cô ấy nghĩ lại một chút, sao đến một phần mười bá đạo của tôi cũng không bằng.
”
“…”
***
Một phút sau, Lương Dĩ Toàn ngồi trên ghế mây phòng phơi nắng, với vị hôn phu bá đạo gấp mười lần tổng giám đốc bá đạo, nhìn anh đánh bài với Biên Tuyết Hòa và Biên Thần.
Ở trong lòng Lương Dĩ Toàn thầm mắng anh keo kiệt, nhưng lại không tiện thể hiện ra ngoài, ngoan ngoãn làm người một nhà với anh.
Lượt bài thứ nhất phát tới tay, Biên Tự đem bài xòe thành hình quạt, hai ba lần chỉnh lại thứ tự lá bài, sau đó khép lại, đè ở trên bàn cười chắc chắn.
Lương Dĩ Toàn thấy động tác của anh nhanh đến không nhìn rõ, ngây người nói: “Anh xong rồi?”
Biên Tự nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Thế nào, người dạy em không nhanh như tôi?”
“Xếp bài nhanh có gì để khoe, là địa chủ nhanh hả…”
“…”
Lương Dĩ Toàn đè thấp giọng than thở lời này, nhưng vẫn để Biên Tuyết Hòa với Biên Thần nghe được.
Hai ba con nhìn Biên Tự nghẹn họng, liếc nhìn nhau đồng thời vui vẻ cười rộ lên.
Biên Tự giương mắt lên, lườm hai người.
Lương Dĩ Toàn xấu hổ ho khan một tiếng.
Biên TỰ thấy cô ngồi cạnh, lại mở bài trong tay ra cho cô xem, hỏi cô: “Nhìn xem bài này được mấy điểm.
”
“Em chỉ hiểu được quy tắc cơ bản, cụ thể không biết lắm.
”
“Nói là được.
”
Lương Dĩ Toàn suy nghĩ, dự đoán: “Vậy… Một điểm?”
“Người dạy em không có can đảm dự đoán như vậy?”
“…” Lương Dĩ Toàn lặng lẽ nhéo eo anh ở dưới mặt bàn, “Sao mỗi câu của anh đều phải giẫm người khác một cái vậy?”
“Vì để cho em biết sau này lúc chơi đấu địa chủ chỉ có thể nghĩ tới tôi.
” Biên Tự cười chân mày nhíu lại, khép bài lại nhìn hai người kia, hất hất cằm nói: “Ba điểm.
”
“Nhìn em con kìa,” Biên Tuyết Hòa cười thì thầm với Biên Thần, “Trước kia lúc các con chơi bóng rổ trên sân trường có mấy cô gái xinh đẹp đi qua, có phải mấy cậu chơi bóng rổ đều giống như nó lúc này không?”
Biên Thần cười rộ lên, thì thầm với Biên Tuyết Hòa: “Không thể nói là giống, là giống nhau như đúc.
”
Lương Dĩ Toàn nén cười nhìn về phía Biên Tự.
Biên Tự mặt không biểu cảm liếc nhìn hai người: “Các người nói thì thầm thì nói lớn một chút, lỗ tai kẻ điếc đều đã chữa khỏi.
”
***
Ván thứ nhất đem thành ván khoe khoang.
Biên Tự là địa chủ, một giây ra bài không do dự, Lương Dĩ Toàn còn chưa nhìn rõ lá bài, từng cây bài trong tay anh đã từng cái từng cái quăng ra ngoài, không bao lâu liền trống không.
Biên Tuyết Hòa với Biên Thần giữ bài nhấc lên nhìn thử, Biên Tự lại ném ra rất lợi hại.
Biên Tự cầm thấy một con bài ước lượng chút, đưa tới trước mắt Lương Dĩ Toàn: “Lấy ra chơi chơi đi.
”
“… Có cái gì mà chơi?” Lương Dĩ Toàn không phải trẻ con, mà thật là không biết thứ này có thể chơi như nào.
“Đây là một người ở trước mặt cô gái xinh đẹp ném trúng quả bóng ba điểm, nhưng cô ấy lại không cảm thấy cậu ta lợi hại.
” Biên Tuyết Hòa tiếp tục nói với Biên Thần.
“Chính là cái này.
” Biên Thần gật gật đầu.
“Không cảm thấy tôi lợi hại?” Biên Tự ghé mắt nhìn về phía Lương Dĩ Toàn.
“…” Lương Dĩ Toàn không thể gỡ đài của anh ở trước mặt hai trưởng bối được, lắc đầu nói, “Không phải, lợi hại.
”
“Đó là tôi lợi hại hay người dạy em lợi hại?”
Nếu lúc này Biên Tuyết Hòa còn trêu chọc nói thêm một câu, chắc là sẽ nói, đây là lúc ở trên sân bóng hỏi cô gái xinh đẹp kia là, là cậu ta lợi hại, hay là ủy viên thể dục lớp cô ấy lợi hại rồi.
Đàn ông quả thật trẻ con.
Ngây thơ muốn chết.
“Không sai biệt lắm.
” Lương Dĩ Toàn dò xét nhìn anh một cái.
“Em đáp lại tốt không được sao?”
Lương Dĩ Toàn buồn cười nhìn anh: “Anh lợi hại, anh lợi hại nhất.
”
Biên Tự gật gật đầu, xoa xoa khớp ngón tay, nói với hai người kia: “Tiếp tục.
”
Biên Tuyết Hòa với Biên Thần cười lắc lắc đầu.
Biên Thần phát bài, Biên Tự thừa dịp này gõ gõ bài, hỏi Lương Dĩ Toàn: “Biết thắng hết có giá trị gì không?”
Lương Dĩ Toàn không hiểu bọn họ đánh bài thế nào, hiếu kì nói: “Giá trị thế nào?”
“Một bàn xe.
”
Lương Dĩ Toàn chậm rãi trừng mắt nhìn, tiêu hóa một hồi xem một bàn xe từ miệng người Biên gia nghĩa là xe gì.
“Vậy nếu không ai thắng hết thì sao?”
“Vậy thì xem ai thắng được nhiều thì người đó được tiền.
” Biên Tự nhìn bài trên bàn hất hất cằm, “Bàn xe này cho em, hay là cho chị dâu tôi, hay cho mẹ tôi, liền xem buổi chiều hôm nay rồi.
”
“…” Lương Dĩ Toàn nhìn Biên Tuyết Hòa với Biên Thần, thấy hai người bọn họ bình tĩnh uống trà, giống như chuyện được tiền đã luyện thành thói quen, cuối cùng đã hiểu vì sao ông nội Biên không chịu “thông đồng làm loạn” với bọn họ rồi, cũng đã hiểu vì sao tổng giám đốc bá đạo không bằng một phần mười Biên Tự rồi.
…Bởi vì Biên gia có ba tổng giám đốc bá đạo.
.