Biên Tự sống ở Châu Âu nhiều năm, không uấn lưỡi âm cuối, chỉ có lúc gọi hai tiếng “bảo bối” thì khác, sẽ làm Lương Dĩ Toàn nghe thấy thì ngứa ngáy.
Có lẽ là trải qua mấy tháng rối rắm vừa rồi, cách lần trước như đã qua mấy năm, hoặc là trước kia hai người tâm ý không thông, về mặt tinh thần Lương Dĩ Toàn không thể chân chính hưởng thụ chuyện này, hôm nay cô cảm giác bản thân như cực kì khẩn trương và mẫn cảm.
Chỉ ngồi giạng chân ngồi trên người anh để cho anh hôn một hồi thôi, cô đã muốn rút lui kéo dài thời gian, nói muốn đi tắm rửa trước.
Trước khi Biên Tự ra cửa đã tắm qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô đang vụng về lấy cớ, nhưng vẫn phối hợp nói đi cùng đi, thuận tiện làm luôn ở phòng tắm.
Do dự một giây, Lương Dĩ Toàn nói quên mất vừa rồi đã tắm ở trung tâm vũ đạo rồi, hay là không tắm nữa.
Trong căn phòng này nhiều chỗ như vậy, nơi khiến Lương Dĩ Toàn cảm thấy không có chỗ che giấu chính là phòng tắm.
Cô từ nhỏ đã lớn lên cùng với gương, đối mặt với gương liền có phản xạ có điều kiện thể hiện mình đoan trang, đến lúc làm chuyện kia, thói quen này có thể bức cho điên lên.
Biên Tự thấy Lương Dĩ Toàn thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, cười đến bả vai cũng run lên.
Phòng không bật đèn, nhưng không đóng cửa.
Ánh sáng từ phòng khách qua cánh cửa mở rộng chiếu vào bên trong, lấp ló trên mặt đất, chiếu lên áo gió với quần bò, còn có một cái áo lông với áo bó.
Cảm giác như áo len bị nhấc lên rất nhẹ nhàng, Lương Dĩ Toàn run rẩy cong lưng.
Biên Tự hôn một đường từ cần cổ dài nhỏ của cô xuống, một bàn tay mò mẫm phía sau lưng cô, nghe thấy cô nói ở phía trước, anh hiểu rõ cúi đầu, há miệng cắn một cái.
Khóa cài rơi ra, áo ren rơi xuống.
Biên Tự cúi đầu vào.
Lương Dĩ Toàn sợ run ôm chặt lấy đầu anh.
Giống như đuôi cá quẫy trong nước sôi, vì ẩm nóng cuốn sạch kích động, cô thở gấp gáp, đáy mắt ngập hơi nước.
Quần tây Biên Tự từ từ thấm ẩm, trằn trọc cách một đoạn, anh nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một câu: “Có thể rồi…”
“Nhanh như vậy?” Anh ngẩng đầu lên biết rõ còn cố hỏi, cười đi sờ thử, “Tôi xem thử.
”
…
Lương Dĩ Toàn người đầy mồ hôi lọt trong giường mềm mại.
Một bàn tay nắm lấy mắt cá chân cô, tách hai đầu gối đang khép lại của cô ra.
Nháy mắt tiếp theo, cô dương cổ lên, không thể che đậy mà than nhẹ một tiếng.
Câu hát của từ từ vang lên bên tai…
Vậy thì tặng cho cô một giấc mơ rong chơi
Để cho không gian vô biên ôm lấy cô
Dạy cô ngẩng cổ thiên nga
Thành thực nhiệt liệt biểu đạt
***
Lúc được ôm vào phòng tắm tắm rửa, Lương Dĩ Toàn treo ở trên người Biên Tự, cánh tay với chân đều đã tê tê mềm nhũn không có sức lực.
Rõ ràng sức để nhảy múa lớn hơn, nhưng thể lực của cô khi ở chỗ Biên Tự luôn luôn không đủ dùng.
Trước kia không suy nghĩ xem là vì cái gì, hôm nay giống như đột nhiên hiểu ra…
Cho dù là vận động viên chạy marathon chạy trăm mét đi nữa, lúc đứng trước mặt người trong lòng của mình cũng sẽ biến thành nước biến thành bùn, biến thành những thứ mềm mại không có hình dạng gì.
Nước ấm từ vòi hoa sen phun tới, cọ rửa đi mồ hôi dinh dính trên người.
Biên Tự từ phía sau ôm lấy cô, đột nhiên hỏi: “Có phải hôm nay bị dọa cho rồi phải không?”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt: “Không có…”
Chắc là đã suy xét rất lâu, Lương Dĩ Toàn nhìn ra được, vừa rồi Biên Tự đã cố gắng thu liễm lại chút rồi.
“Nghĩ tới ai vậy?” Biên Tự tắt nước ấm đi, cầm khăn tắm sạch ở một bên quấn chặt lấy cô, lau người cho cô, “Tôi hỏi người đi cùng em ở bệnh viện.
”
“…”
Trước đây Lương Dĩ Toàn nói mình có chút hứng thú, kì thật chính là vì bị dọa sợ rồi.
Nhưng vừa mới nhẹ nhàng vui vẻ một hồi, những cảm xúc đó giống như đã tiêu hóa đi không ít rồi.
“Lúc ấy là có chút.
” Lương Dĩ Toàn nghiêng đầu nhìn anh, “Đó là nữ chính của đoàn em, không biết kết quả kiểm tra cụ thể như nào, nhưng quả thật là đứt dây chằng số mười rồi…”
“Nghĩ tới bản thân hả?”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu.
Ngoài ý muốn như vậy không phải chỉ có một lần, cũng sẽ không phải là lần cuối, giống như vận động viên trên đấu trường, có rất nhiều diễn viên múa đã ngã trên sân khấu mà bọn họ nhiệt tình yêu lấy, vừa ngã thì sẽ không dậy nổi, hoặc là cho dù có đứng dậy cũng rất khó mà đứng trên đỉnh cao tiếp.
Số người may mắn có thể đứng trên đỉnh cao lại càng ít, nhưng mâu thuẫn nhất chính là, đa số mọi người cũng không muốn chấp nhận phần may mắn này.
Nếu không phải vì bị thương mà ép phải rời đi, bọn họ tuyệt đối sẽ không cam tâm bởi vì tới tuổi rồi mà phải rời khỏi sân khấu.
Mặc dù biết rõ bản thân đã đạt tới đỉnh cao, tiếp tục đi nữa sẽ chỉ là xuống dốc, bọn họ vẫn lựa chọn có thể nhảy bao lâu thì nhảy, mãi đến khi không nhảy được nữa thì thôi.
Mỗi một vị thủ tịch từ ngày trở thành thủ tịch, sinh mệnh công việc cũng đã vào lúc đếm ngược.
Hôm nay Lê Phái tuyệt vọng, Lương Dĩ Toàn đã thấy cảm động lây.
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này.
” Lương Dĩ Toàn hỏi.
“Muốn nói với em một câu.
” Biên Tự mặc áo vào cho cô, cài lên đai lưng, quay người cô lại, để hai người đứng mặt đối mặt.
Lương Dĩ Toàn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ngay tại lúc cô cho rằng Biên Tự sẽ an ủi cô, nói chuyện này sẽ không xảy ra trên người cô đâu, hoặc là khuyên cô vẫn nên đừng quá quan tâm, Biên Tự lại chậm rãi nói: “Nếu ngày nào đó nhất định sẽ đến, em cứ hưởng thụ mỗi một sân khấu trước kia đi, ngày nào đó sẽ càng ít tiếc nuối hơn.
”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có mấy hình ảnh đang di chuyển.
Là cô nghĩ quá nhiều rồi.
Vào thời điểm này Biên Tự sẽ không dùng lập trường người bạn trai mà trói buộc cô, mà sẽ lấy quan điểm của một nghệ thuật gia mà ủng hộ cô.
Bởi vì anh yêu cô, cho nên anh nguyện ý bao dung cho ước mơ của cô.
Bởi vì anh đủ mạnh mẽ, cho nên anh có thể bao dung cho ước mơ của cô.
Lương Dĩ Toàn lẳng lặng nhìn anh một lúc, gật gật đầu, lúc muốn ôm anh mới nhớ tới không đúng, cầm lấy một cái khăn khác muốn lau khô cho anh.
Biên Tự lại giữ cổ tay cô lại: “Lau súng là sẽ cướp cò.
”
“…”
***
Biên Tự nói tự anh làm, đuổi Lương Dĩ Toàn ra, bảo cô gọi hỏi Lục Nguyên cơm chiều đã tới chưa.
Lương Dĩ Toàn thay đồ xong ra khỏi phòng, đang muốn gọi điện thoại cho Lục Nguyên, thì chuông cửa đã vang lên rồi.
Cô đi qua mở cửa, nhìn thấy trên tay Lục Nguyên xách một hộp giữ nhiệt cực lớn, cười hì hì với cô: “Cô Lương, hôm nay cô ở đây hả.
”
“Ừm?” Lương Dĩ Toàn đóng cửa lại, hiểu được, “A…, anh nói chuyện ngày hôm qua tôi không ở đây.
”
Lục Nguyên đổi giày đi vào trong, đem túi giữ nhiệt đặt trên bàn ăn, vừa tháo hộp vừa nói: “Đúng, đúng là lúc có cô thì thời gian nghỉ ngơi và làm việc của ông chủ mới có quy luật, tối hôm qua lúc anh ấy đói bụng cũng đã khuya rồi, dạ dày không thoải mái mới bảo tôi mang cơm tới.
”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Cô với Biên Tự lăn qua lăn lại không lâu lắm, lúc này cũng đã tám giờ hơn rồi.
“Tối hôm qua anh ấy ăn tối muộn hơn hôm nay sao?” Lương Dĩ Toàn hỏi.
“Đúng vậy, cũng hơn chín giờ.
”
Lương Dĩ Toàn kì quái nhìn thời gian nói chuyện trong di động, phát hiện lúc đó vẫn còn chưa tới chín giờ.
Nhưng mà trước đó Biên Tự đã nói với cô, anh đã ăn xong rồi mà.
Lục Nguyên thấy cô nhăn mày lại, che miệng: “Cô Lương, tôi nói sai hả?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Anh ấy nói dối tôi là đã ăn rồi, lát tôi tìm anh ấy hỏi một chút.
”
Lục Nguyên cuống quít xua tay: “Vậy cô đừng có nói là tôi nói đấy!”
“Vậy anh nói cho tôi biết, hôm qua lúc trưa anh ấy ăn lúc nào?”
Lục Nguyên sửng sốt: “Không phải hôm qua ông chủ với ở cô sao?”
Lương Dĩ Toàn cũng ngẩn người: “Buổi sáng chúng tôi đã tách ra rồi.
”
“A, vậy ông chủ đi ăn ngoài rồi, không thấy bảo tôi làm cơm trưa.
”
Lương Dĩ Toàn nghi hoặc nói: “Anh ấy nói với tôi anh ấy ở nhà nhàm chán một ngày.
”
“Vậy thì không thể…” Lục Nguyên chắc chắn khoát tay, lập tức nhận ra không thích hợp, cuống quít ngậm miệng.
“Anh xác định anh ấy không ở nhà?”
Lục Nguyên lắc đầu thành trống lắc: “Không phải, tôi nhớ nhầm, hôm qua ông chủ ở nhà.
”
Lương Dĩ Toàn bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Anh ấy không ra ngoài làm chuyện xấu chứ, anh nói thật cho tôi biết.
”
Lục Nguyên đau đầu: “A, là thế này, hôm qua tôi biết ông chủ với cô ra ngoài, là vì sáng sớm ông chủ đã bảo tôi gọi dì A Khiết tới dọn dẹp vệ sinh nhân lúc hai người không ở nhà, dì A Khiết dọn dẹp đến gần tối mới về, một ngày đó cũng chưa gặp được ông chủ.
”
Lương Dĩ Toàn nhíu mắt lại.
Cửa phòng ngủ chính mở ra, Biên Tự mặc áo tắm đi ra.
Lục Nguyên chột dạ cúi đầu, liếc mắt ra hiệu cho Lương Dĩ Toàn, ám chỉ cô đừng bán đứng anh ta, thậm chí còn dùng ánh mắt linh hoạt biểu đạt, chỉ cần không bán anh ta, sau này anh ta sẽ nguyện ý cung cấp thêm tin tình báo cho cô.
“…” Lương Dĩ Toàn gật gật đầu với anh bày tỏ đồng ý.
***
Sau khi Lục Nguyên sắp đồ xong liền rút lui khỏi chiến trường.
Lương Dĩ Toàn cùng Biên Tự ăn tối.
Lúc này đã qua giờ ăn cơm của cô, buổi tối cô vốn ăn ít, không ăn cũng không thấy đói gì, chỉ ở bên cạnh ăn mấy miếng nhỏ, xem Biên Tự ăn no xong, chuẩn bị đứng dậy thu dọn đồ ăn thừa.
Biên Tự kéo người lại, ấn cô xuống chỗ ngồi: “Chịu khó như vậy làm cái gì, hôm nay còn chưa đủ mệt?”
“Đồ thừa không xử lý sẽ hỏng,” Lương Dĩ Toàn hơi nhíu mày, “Bằng không anh ăn sạch đi.
”
Biên Tự than thở lắc đầu, ăn sạch đồ ăn thừa, khó xử cho dạ dày mình, tự tay xử lý đồ ăn thừa, giữa khó xử với tự tay thì chọn cái sau, đem đồ ăn thừa có thể để lại thì để lại, nên vứt thì vứt, đem bát đũa vào trong máy rửa bát.
Lương Dĩ Toàn nhìn anh không thuần thục dọn trước dọn sau, vấn đề đã suy nghĩ rất lâu cũng đã có đáp án.
Nếu hôm qua Biên Tự vì chính sự mà ra ngoài, sẽ không gạt cô.
Nhưng cô lại tin tưởng không có khả năng anh làm gì mà không thể nói cho cô, làm chuyện xấu có lỗi với cô.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một khả năng, đó chính là hôm qua từ sáng sớm Biên Tự đến Nam Giao xong, từ đầu đã không trở về.
Nhớ tới Lục Nguyên nói tối hôm qua dạ dày anh không thoải mái lắm, cực kì có khả năng anh ở trong xe đợi một ngày, cái gì cũng không ăn.
Anh ở gần nhà bà ngoại cô một tấc cũng không rời cố thủ cả ngày, lo lắng cô với mẹ xảy ra chuyện không thoải mái sẽ cần gì đó, anh cũng có thể tùy lúc tới cứu trận hoặc ở cùng cô.
Có lẽ anh cũng thuận tiện đợi mẹ cô, lén nói gì đó với bà.
Mà anh không muốn cho cô biết những chuyện này, làm cho cô khó xử, khiến cô tăng thêm trách nhiệm.
Lương Dĩ Toàn nhìn người đàn ông bận rộn trước bồn rửa trong phòng bếp, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút chua xót.
Giống như đứng xa nhìn anh như vậy có chút không đủ.
Cô rời khỏi phòng khách đi vào phòng bếp, từ sau lưng ôm chặt lấy eo của anh, hai má áp lên sống lưng anh, nhẹ nhàng cọ xát.
Biên Tự ngoài ý muốn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô: “Sao vậy, vừa mới như vậy đã không nỡ xa tôi rồi hả?”
“Ừm.
”
Biên Tự nghe giọng cô rầu rĩ, rửa tay, xoay người sang: “Làm sao vậy? Sắp thu dọn đến em rồi.
”
“Đừng dọn nữa…” Lương Dĩ Toàn lại ôm lấy eo anh, “Bây giờ liền giúp em đi.
”
“Không phải em nói đồ ăn thừa không xử lý sẽ bị hỏng sao?”
“Vậy thì để cho nó hỏng đi.
”
Biên Tự kì quái nhíu mày: “Lương Dĩ Toàn, vừa rồi không đủ hả?”
Lương Dĩ Toàn nghẹn lời.
“Tôi sợ cơm chiều quá muộn lên qua loa dừng lại, hóa ra em không muốn ăn cơm chiều, là muốn ăn tôi?” Biên Tự đem người ôm vào trong ngực.
“Ai muốn ăn anh hả?” Lương Dĩ Toàn trừng mắt nhìn anh.
“Thế nào, tôi không thể ăn?”
Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại: “Anh có thể đừng nói mấy cái này không…”
“Làm cũng đã làm rồi, còn không thể nói?” Biên Tự ôm lấy cô, bế cô ngồi trên bục bếp, “Lương Dĩ Toàn, có nhớ các giáo viên của em nói không, việc này có thể giúp tăng lực thể hiện tay chân của em.
”
Lương Dĩ Toàn sờ sờ mũi: “Anh lật lại nợ cũ làm gì.
”
“Không phải lôi chuyện cũ, là tôi phát hiện giáo viên của em nói có đạo lý,” Biên Tự nhớ lại rồi nói, “Em xem lúc em ở trên giường thả lỏng, có phải lực biểu hiện mạnh hơn so với bình thường không?”
“…”
“Vì nghĩ cho sự nghiệp của em, tôi nghĩ ra một cách, có thể khiến em càng được ra sức hơn.
”
Trực giác Lương Dĩ Toàn cảm thấy anh sẽ không nói lời hay, nhưng lại không nhịn được tò mò: “Cách gì…”
“Cho em ở trên,” Biên Tự ngửa đầu nhìn cô, hai tay chống ở hai bên người cô, nói chuyện lại càng rõ ràng hơn, “Đổi lại cho em ở trên tôi.
”.