Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 36: Đừng Khóc






Edit: windy
Lương Dĩ Toàn không biết vì cái gì, lúc nghe thấy câu này, một trận ghen tuông không đè nén được mà xông thẳng lên chóp mũi.
Trong nháy mắt, cô giống như quay về lúc cả đêm vượt biển chỉ vì đạt được một đáp án, ngàn dặm xa xôi đi tới, cuối cùng lại tích góp thất vọng đầy bụng, phí công mà quay về.
Đêm hè đó không nhìn thấy ấm ức, lại vào đêm đông này khoan thai mà tới.
Rõ ràng đã vật đổi sao rời, rõ ràng hôm qua cô không quá coi trọng lời Phan Ngọc nói, hiện tại lại như một đứa trẻ chỉ cần ngã xuống không có ai đỡ được là sẽ khóc, có người tới dỗ liền không nhịn được mà rơi nước mắt, càng nghĩ càng đau lòng.

Không phải đau lòng lúc trước Bối Oánh điều khiển dư luận, cũng không phải đau lòng tối hôm qua Phan Ngọc nói dối.
Cô chỉ nghĩ, những lời này của Biên Tự sao lại không tới sớm hơn một chút.
Tầm mắt mơ hồ thành một mảnh, Lương Dĩ Toàn quay mắt đi, nhìn chằm chằm đá cẩm thạch dưới đất cố gắng thu liễm lửa giận trong đáy mắt.
Biên Tự bước qua một bước, lại đi tới đối diện cô: “Tức giận rồi?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu, xoay người tránh đi.
Biên Tự từng bước ép sát tới cùng: “Tôi vừa mới biết việc này, thay bộ quần áo liền tới đây, cũng không thể nhanh hơn nữa.”
“Không phải, Lương Dĩ Toàn, em gặp phải chuyện này thì phải nói với tôi, nếu không thì tôi…” Anh không biết là nên tức hay cười mà cúi đầu, thấy ánh mắt cô ngập hơi nước, lời nói tới bên miệng bỗng nhiên nghẹn lại.
Anh đầu hàng lại tự gật gật đầu: “Được, tại tôi.” Lại cúi người xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mắt nàng, hơi hạ giọng nói, “Đừng khóc.”
Lương Dĩ Toàn đẩy tay anh ra: “Tôi không phải…”
Cô muốn nói là cô không vì chuyện này mà khóc.
Biên Tự lại tiếp thu rất nhanh, lười biếng thở dài: “Được rồi, không phải em đang khóc, chỉ là hạt cát bay vào mắt, gió thổi quá lớn, sân khấu sáng quá chói mắt, sương nhiều nên sặc mũi.”
Lương Dĩ Toàn nghẹn lời, cảm xúc không còn gì, đưa mắt lên trừng anh.
“Lương Dĩ Toàn, không phải tôi nói,” Biên Tự lắc đầu nhắc nhỏ cô, “Bộ dạng vừa khóc vừa trừng người ta như vậy ai chịu được, đến lúc đó đừng đứng nói chuyện không đau eo lại bảo tôi làm gì với em.”
Lương Dĩ Toàn vội thu ánh mắt lại, mắt nhìn bốn phía, bước nhanh ra ngoài.
Biên Tự cười đuổi theo.

***
Một giây Lương Dĩ Toàn từ trung tâm vũ đạo đi ra liền muốn nhanh chóng đi đến ven đường, bắt một chiếc taxi, bỏ lại người đàn ông da mặt dày ở phía sau.
Nhưng không biết có phải cho cả ngày hôm nay luyện tập quá nhiều nên mất sức không, hoặc là đêm đông gió quá lạnh, lúc Biên Tự kéo cửa xe ghế trước của anh ra, trong xe còn có một hơi ấm đập vào mặt cô, cô bỗng nhiên không có sức mà đi qua, cứ vậy thỏa hiệp ngồi lên xe của anh.
Trở lại Bắc Giao đã là mười hai giờ khuya.
Hai người vừa mới xuống xe, Lưu Bàn liền từ phòng quan sát khoác áo chạy ra, chộp tay nói: “Hai vị vất vả như vậy, vừa rồi có phải không thấy được tin nhắn không?”
Biên Tự lái xe, Lương Dĩ Toàn ở trong xe nửa tỉnh nửa mê cả đường, hai người quả thật không chú ý tới điện thoại.
Lương Dĩ Toàn muốn lấy điện thoại từ trong túi ra, Lưu Bành ngăn cô lại: “A…, vậy tôi trực tiếp nói với hai vị cũng được, buổi hẹn vào chủ nhật này chúng ta sắp xếp theo hình thức mời tự do, mỗi vị khách mời đều có thể dùng lời chỉ định lên tấm thẻ với đối tượng mình để ý để ngỏ lời mời, có đồng ý hay không thì do người được mời tự quyết định, chỉ cần trong thời gian quy định, mọi người có thể không chỉ tham gia một cuộc hẹn, thẻ mời đã đưa tới phòng của hai vị rồi.”
Biên Tự xùy một tiếng, không biết là có ý kiến với lời nói hay gì.
Lương Dĩ Toàn dò xét liếc mắt nhìn anh một cái, cười với Lưu Bành: “Được đạo diễn Lưu, ông cố ý đợi muộn như vậy để thông báo cũng đã vất vả rồi.”
“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ,” Lưu Bành khoát tay, cẩn thận nhìn sắc mặt Biên Tự, “Vậy không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi nữa.”
Lương Dĩ Toàn cùng Biên Tự chân trước chân sau liền vào trong đi lên lầu.
Vừa đến cầu thang lầu hai, đồng thời nhìn thấy trên tay nắm cửa phòng đôi của Lương Dĩ Toàn và Trình Lạc treo một tấm thẻ.
Biên Tự như có nghi ngờ, Lưu Bành ban ngày không cho anh xem đoạn phim kia, đợi tới tận tối mới đưa ra, chính là muốn nhân cơ hội để anh ra ngoài, cho nam khách mời khách nhanh chân đem thẻ tới trước.
Ngừng một giây, Biên Tự nhanh chóng đi tới phía trước, rút tấm thẻ đi.
Lương Dĩ Toàn ngẩn người mới phản ứng kịp, vươn tay đoạt lấy.
Biên Tự dựa vào ưu thế chiều cao, đem tấm thẻ giơ lên không trung.
“Anh là cướp hả?” Lương Dĩ Toàn đè giọng mắt anh.
Biên Tự nhíu mày lại: “Thế nào, em muốn nhận lời mời của ai?”
“Tôi… Nhận hay không nhận là quyết định của tôi, nhưng anh không thể cướp thẻ của người khác đi được?” Lương Dĩ Toàn hơi nhíu mày, “Anh nói đạo lý đi, mau trả lại cho tôi.”
“Yêu đương cũng không phải lên tòa, cần gì nói đạo lý?”
Lương Dĩ Toàn không muốn chật vật nhảy cao nữa, kiễng chân lên, cánh tay Biên Tự ngửa ra sau, dễ dàng tránh đi, như treo cô lên.
Lương Dĩ Toàn tức giận, nghiêm mặt: “Chủ nhật này tôi tới trung tâm vũ đạo luyện tập hai ngày, ai hẹn cũng không tham gia.”
“…”
Biên Tự bỏ tay xuống, nhíu mày đem tấm thẻ trả lại cho cô: “Đây đây đây, cầm.”
Lương Dĩ Toàn cầm tấm thẻ, xoay người liền muốn trở về phòng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng: “Hít…”
Quay đầu lại, thấy Biên Tự nhẹ nhàng đè bụng, giữa trán đau đớn nhăn thành chữ xuyên (川).
Lương Dĩ Toàn nghi ngờ nhìn anh: “Không phải tối hôm qua đã uống thuốc rồi sao, lại vẫn còn đau?”
Biên Tự nhăn mày tái mặt: “Lương Dĩ Toàn, lúc họ Lâm kia làm biểu tình này, em không có phản ứng này.”
Người một giây trước cướp thẻ của người khác khí phách hiên ngang, sinh long hoạt hổ đâu rồi?
Nghĩ tới lúc ở ngoài thang máy trung tâm vũ đạo, Biên Tự hình như cũng không thoải mái, Lương Dĩ Toàn vẫn thở dài đi lên lầu ba: “Tôi xem xem anh uống thuốc gì.”
***
Khóe miệng Biên Tự cong lên, đi theo sau Lương Dĩ Toàn lên lầu, đến trước cửa phòng, đẩy cửa phòng vào bên trong, hất hất cằm: “Cho em đi vào.”
Giống như ban phát vinh hạnh đặc biệt.
Lương Dĩ Toàn nghẹn lời đi vào, nhìn trong phòng đồ đạc để lung tung, lắc lắc đầu.
Vẫn là người theo chủ nghĩa tự do.
Lương Dĩ Toàn tận lực coi như không nhìn thấy mấy thứ khiến cô khó chịu, cầm hộp thuốc đặt trên bàn trà lên nhìn.
Thuốc không sai, chỉ là khả năng hiệu quả không nhanh như vậy.
Biên Tự là âm nhạc quanh năm thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, hay quên ăn quên ngủ, dạ dày vốn đã không tốt.
Nếu không nhờ cuộc sống tiêu chuẩn cao, có bác sĩ riêng khám định kì cho anh, đặt trên người bình thường sớm đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Cô nhìn mấy hộp thuốc khác trong túi, lật lật lựa lựa một hộp thuốc pha: “Anh lại bị viêm dạ dày, thuốc pha này là trung y pha sẵn, kích thích nhỏ, uống một cốc, ngày mai nếu thấy không tốt thì đến bệnh viện xem xem, hoặc là anh gọi bác sĩ tới cửa đi.”
Biên Tự “A” một tiếng, cầm bình thủy tinh đổ nước vào.
“Nước lạnh như thế sao pha được thuốc?” Lương Dĩ Toàn ngăn anh lại, quay đầu tìm bình nước nóng, dùng nước nóng đổ vào cốc nước, lấy thìa đảo đảo rồi đưa cho anh.

Biên Tự nhận lấy chậm rãi uống, ánh mắt liếc nhìn tấm thẻ cô tiện tay để trên bàn.
Lương Dĩ Toàn cảnh giác cầm lấy tấm thẻ.
“Mở ra nhìn xem, là ai.” Biên Tự đặt cốc không xuống, hất hất cằm.
Lương Dĩ Toàn tránh ra một chút, mở tấm thẻ ra, ánh mắt chớp chớp.
Thời gian: Chiều 13:00 đến 15:30 thứ bảy
Địa điểm: Trung tâm vũ đạo Nam Hoài
Nội dung hẹn: Xem kịch múa ba lê
Người mời: Thẩm Tế
Biên Tự nhìn biểu tình của cô liền đoán ra được tám chín phần, cười lạnh một tiếng: “Thẩm Tế?”
Lương Dĩ Toàn liếc nhìn anh một cái, xem như im lặng rồi.
“Muốn đi?”
Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày: “Này là món quà tôi nợ anh ấy.”
Đã sớm muốn mời anh ấy xem lại , lại không đợi được tới khi cô biểu diễn, hiện tại Thẩm Tế lại đưa ra một lời mời như vậy, về tình về lý cô không thể từ chối.
Biên Tự lẳng lặng nhìn cô một lúc, gật gật đầu như là thỏa hiệp, lấy tấm thẻ của mình với bút trên đầu giường tới, vung bút rồng bay phượng múa viết mấy chữ, đưa cho Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn chần chừ nhận lấy nhìn tới…
Thời gian: Chủ nhật
Địa điểm: Theo ý tôi
Nội dung hẹn: Xem đã
Người mời: Biên Tự
Lương Dĩ Toàn: “…”
***
Một giờ chiều ngày hôm sau, Lương Dĩ Toàn đúng giờ đến cửa trung tâm vũ đạo, xa xa nhìn thấy anh máy quay xúm lại một chỗ, Thẩm Tế mặc một bộ tây trang màu xám, trong tay cầm một bó hoa bách hợp màu trắng.
Cô vội vàng đi tới phía trước, xấu hổ hỏi anh: “Trên đường hơi tắc, đợi lâu chưa?”
“Tôi cũng vừa đến.” Thẩm Tế cười lắc đầu, đem bó bách hợp đưa cho cô, “Tuy không được xem cô biểu diễn, vẫn muốn thể hiện tâm ý.”
Lương Dĩ Toàn đưa hai tay lên nhận hoa, gật gật đầu với anh: “Cảm ơn.”
Thẩm Tế nhìn đồng hồ: “Một giờ rưỡi mới mở, thời gian còn sớm, đi dạo gần đây không?”
Thời gian biểu diễn chính thức là hai giờ, Lương Di Toàn nhìn thời gian Thẩm Tế ghi trên thẻ liền mơ hồ đoán được, anh có suy tính khác với nội dung hẹn.
Người nghiêm cẩn như anh, rất không có khả năng sắp xếp một giờ để không.
Cô gật gật đầu nói: “Được.”
***
Gần trung tâm vũ đạo có một con đê, là nơi tốt để nói chuyện tản bộ.
Lương Dĩ Toàn ôm bó hoa, cùng Thẩm Tế đi xuyên qua đường lớn, lên trên đê, cảm khái nói: “Rõ ràng anh ở gần trung tâm vũ đạo gần như vậy, mà số lần tôi tới lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Thẩm Tế cười gật gật đầu: “ Tiết tấu cuộc sống Nam Hoài rất nhanh, tất cả mọi người lại liều mạng nỗ lực phấn đấu, quả thật ít khi chậm lại mà đi dạo xung quanh, tôi tới tham gia chương trình này coi như là tranh thủ lúc rảnh rỗi rồi.”
“Nói như vậy, anh tham gia chương trình này là vì muốn thả lỏng chút sao?” Lương Dĩ Toàn theo lời anh lên tiếng.
Thẩm Tế lắc đầu: “Trưởng bối trong nhà thúc giục nhanh kết hôn, tôi nói tôi quả thật rất cố gắng kết giao với phụ nữ rồi, nhưng người không tin, nói tôi cả ngày bận rộn làm việc, nào có thời gian, khẳng định chỉ là làm cho qua, tôi liền nhận chương trình này cho người xem.”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt xong vẫn cảm thấy rất thú vị: “Là ông nội trong nhà sao?”
Thẩm Tế suy tư đúng mực đáp lại: “Là người ông nuôi tôi lớn, không phải ông nội ruột.”
Lương Dĩ Toàn hơi chậm lại.
Tuy Thẩm Tế không nói rõ, nhưng câu này cũng đủ để cô hiểu được, Thẩm Tế chắc cũng như cô, không có một gia đình đầy đủ.
Thậm chí có khả năng, so với gia đình đơn thân như cô, tình cảnh của anh còn khó khăn hơn một chút.
Nhắc tới chuyện riêng tư, cô không dám hỏi kỹ thêm, gật gật đầu, vội vàng dời đề tài: “Hôm nay có nắng, gió cũng không lớn, thời tiết cũng rất thoải mái.”
Thẩm Tế đương nhiên nhìn ra dụng ý của cô, cười liếc nhìn cô một cái: “Dĩ Toàn, cô có cảm thấy chúng ta rất giống nhau.”
Lương Dĩ Toàn suy nghĩ, gật gật đầu.

Lúc nhỏ đã thích dọn dẹp theo quy luật, cũng quen tùy mặt gửi lời, lớn lên tuân thủ quy tắc xử sự, mọi chuyện đều suy xét chu toàn, cô với Thẩm Tế quả thực có thể nói là giống nhau.
“Vậy cô cảm thấy, người giống nhau có thích hợp bầu bạn không?”
Lương Dĩ Toàn không hề chuẩn bị tâm lý, bị hỏi hơi sửng sốt, trầm mặc một lúc mới nói thật: “Tôi không biết, tôi với cái này… không có kinh nghiệm mấy.”
Thẩm Tế gật gật đầu: “Tôi cảm thấy tính cách tương tự hay khác nhau cũng không phải định số, mặc kệ là tình huống nào cũng có khả năng thành người bầu bạn, nhưng vì tính cách tương tự hoặc khác nhau lại có ý nghĩa quyết định, bởi vì năng lượng trên người cô.”
“Năng lượng?” Lần đầu tiên Lương Dĩ Toàn nghe thấy cách nói này.
“Đúng vậy, những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của mỗi người khác nhau đều có năng lượng thuộc về mình.

Năng lượng của người giống nhau, có thể gây cảm động lây với cảnh ngộ đó, hiểu được là hỉ nộ ái ố, nhưng chính vì thế, bọn họ ở chung có thể như một mặt nước bình tĩnh, không dao động.

Mà năng lượng của hai người khác nhau, thấy nhau sẽ càng kịch liệt sinh ra bài xích, tranh chấp, đó là mâu thuẫn, nhưng trong quá trình này, bọn họ có khả năng ma sát tạo ra cái gọi là tia lửa.”
Lương Dĩ Toàn nghe ra Thẩm Tế có ngụ ý.
Anh là đang nói, hai người tính cách giống nhau, sẽ không thể cùng đi đến cùng.

Ví như một người nào đấy là từ nhỏ nhận hun đúc nghiêm túc trong gia đình nghệ thuật, mà một người khác là vì thường xuyên chuyển nhà, bạn bè bên cạnh quá ít.

Hai người này mặc dù tính cách giống nhau, khả năng lại không có cùng năng lượng, vẫn có cơ hội ma sát tạo ra tia lửa.
Nhưng cô với Thẩm Tế tính cách tương tự nhau có lẽ là cùng một điều, đó chính là bọn họ không có gia đình hoàn chỉnh.

Hơn nữa thẳng cho tới hôm nay, bọn họ vẫn sống trong năng lượng đó.
Cho nên giữa bọn họ vẫn không có ma sát gì.
Mà có năng lượng của một người, là tương phản với bọn họ.
Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại, gian nan nuốt xuống: “Chỉ là trong quá trình tạo ra tia lửa cũng là quá trình tổn thương nhau, như vậy không phải rất đau khổ sao?”
“Không cần mài dũa chính là bạn bè, là tri kỷ, cần mài dũa chính là bầu bạn, đây là con đường nhất định phải đi qua.”
Lương Dĩ Toàn tò mò quay đầu đi: “Vậy trên đường mài dũa, có thể vì quá trình đau khổ mà tạo ra cảm tình sao?”
“Đương nhiên có khả năng này.

Nhưng tôi nghĩ bản chất muốn yêu theo một ý nghĩ nào đó là một loại hướng tới, cô hướng tới bộ dáng của người ta, khát vọng hấp thu năng lượng cô thiếu hụt ở trên người đó, cho nên cô mới yêu người đó.

Chỉ cần cô không có khát vọng hòa tan với năng lượng đó, cũng sẽ không có khát vọng hòa tan với người đó.”
Như một góc ở trong đáy lòng sụp đổ, Lương Dĩ Toàn bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao bốn năm trước, cô lại dễ dàng bị một người đàn ông vốn không quen biết gì thu hút.
Không phải vì vẻ bề ngoài của anh.
Cũng không phải bởi vì hào quanh quanh anh.
Là vì cô khát vọng giống như anh, linh hồn khao khát, tự do tự tại.
Mà cho tới hôm nay, điểm này vẫn như cũ không hề thay đổi..