Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung

Chương 29




Nhan Vũ sửng sốt nửa giây, ý thức được nhiệt độ bên ngoài bây giờ đang dưới 0 độ C, lập tức vươn tay muốn kéo người lên.

Lý Thu Nghi ngã xuống bể gây ra tiếng động không hề nhỏ, nhưng phần lớn khách khứa đều ở bên trong, chỉ có mấy người vây lại, trong đó có cả Cố Cảnh Luật.

Cố Cảnh Luật vọt tới, không giống Nhan Vũ, hắn trực tiếp bước vào bể nước bế người lên. Bể không sâu nhưng nhiệt độ rất thấp, Lý Thu Nghi cả người ướt đẫm, mặt trắng bệch, run rẩy không ngừng, răng va lập cập, hình tượng người mẫu quốc tế tao nhã ngày thường mất sạch.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, Lý Thu Nghi không muốn để người khác nhìn thấy mình trong tình cảnh như vậy, mặt chôn trong ngực Cố Cảnh Luật. Cố Cảnh Luật quát to một tiếng: “Mau lấy áo khoác đến đây!”

Xung quanh nam sĩ đều mặc âu phục mỏng manh, nữ sĩ cởi áo khoác rồi thì chỉ còn lễ phục đơn bạc. Nhan Vũ nhanh chóng cởi áo lông, đưa cho Cố Cảnh Luật.

Cố Cảnh Luật ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm lấy cái áo, đắp lên người Lý Thu Nghi, ôm người vào trong.

Nhan Vũ cũng lạnh, đi theo vào, vừa vặn đụng phải Đỗ Vũ Ninh đang chạy vội ra. Nhan Vũ ngăn cô lại, nói: “Không có chuyện gì đâu, không cần vội.”

“Gì chứ!” Đỗ Vũ Ninh vội vàng nói, “Vũ Nhu vừa mới gọi điện thoại đến, nói ba mẹ chị ấy lại tới bệnh viện rồi.”

“Không phải chứ!” Nhan Vũ đầy mặt tức giận, “Bọn họ đúng là âm hồn bất tán!”

“Bọn họ không chỉ đến, còn dẫn theo bọn người cho vay nặng lãi nữa…” Đỗ Vũ Ninh sắp khóc đến nơi, “Nói hoặc là trả tiền, hoặc là lấy danh nghĩa của em tiếp tục vay tiền bọn họ…”

“Cái gì! Bọn họ có tư cách gì mà lấy danh nghĩa của em? Vũ Ninh, em đừng để ý đến bọn họ!”

Đỗ Vũ Ninh lắc đầu, “Em nhất định phải lập tức trở về, lỡ như bọn họ quấy rầy đến bà nội…”

Nhan Vũ nghĩ nghĩ, “Em về trước xem thế nào, nói bọn họ trước tiên cứ về đi đã, tiền chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Anh ở đây nhờ Cố Cảnh Luật hỗ trợ.”

Đỗ Vũ Ninh cảm kích ôm Nhan Vũ, “Nhờ cả vào anh.”

Lý Thu Nghi được Cố Cảnh Luật ôm lên lầu, có lẽ phải thay quần áo, Nhan Vũ không tiện đi lên, chỉ có thể ở dưới lầu chờ. Bên trong có lò sưởi, lại có rượu ngon món ngon, Nhan Vũ chờ cũng không sao, chỉ là luôn luôn lo lắng tình hình trong viện. Giờ anh mới cảm thấy hẳn là nên để bản thân về bệnh viện, Đỗ Vũ Ninh ở lại nhờ Cố Cảnh Luật giúp đỡ mới phải. Đỗ Vũ Ninh cùng Cố Cảnh Luật chỉ là bạn bè bình thường, còn quan hệ giữa anh với hắn lúc nào cũng kì lạ.

Không ngờ Nhan Vũ đợi cả tiếng đồng hồ, buổi tiệc đã kết thúc mà Cố Cảnh Luật còn chưa thấy bóng dáng. Nhan Vũ thầm nghĩ không đến mức đó đi, Lý Thu Nghi chỉ rơi xuống nước chưa đến nửa phút đã được Cố Cảnh Luật bế lên rồi, tắm nước ấm đổi quần áo hẳn là không có chuyện gì đi.

Khách khứa đều đã về gần hết, dì Vương bắt đầu dọn dẹp đại sảnh. Nhan Vũ hỏi thăm bà: “Lý Thu Nghi không sao chứ?”

Dì Vương an ủi anh: “Chắc là bị dọa rồi, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng, thiếu gia vẫn ở bên an ủi cô ấy. Cậu yên tâm, không có việc gì.”

Nhan Vũ nghĩ: Tôi có lo lắng đâu.

“Tôi biết cậu không phải cố ý, nhưng tóm lại là do cậu khiến Lý tiểu thư rơi xuống nước, thiếu gia mắng cậu cậu cũng đừng uất ức, tính tình cậu ấy như vậy đấy, Lý tiểu thư lại là người cậu ấy để ý…”

“Khoan khoan,” Nhan Vũ ngắt lời dì Vương, “Chuyện này căn bản không liên quan đến tôi! Là tự cô ấy ngã, dù là trực tiếp hay gián tiếp cũng đều không phải tôi làm!”

Dì Vương nhìn Nhan Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài đi mất.

Nhan Vũ bấy giờ mới ý thức được mọi chuyện có vẻ không ổn —— này rõ ràng chính là phân đoạn thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết với phim truyền hình đây mà, nữ nhị rơi xuống nước, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu nữ chủ, do đó làm cho nam chủ sinh ra hiểu lầm với nữ chủ…Nhưng nhìn Lý Thu Nghi như vậy không giống nữ xứng ác độc, không đến mức đó đi…

Nhan Vũ lo sợ bất an, chờ Cố Cảnh Luật đầy mặt mỏi mệt xuống lầu, phản ứng đầu tiên của anh chính là vì chính mình kêu oan: “Cậu đừng nghi oan cho tôi! Không phải tôi đẩy cô ấy xuống!”

Cố Cảnh Luật khinh bỉ nói: “Tôi đương nhiên biết không phải anh, tôi cũng không phải thằng mù, chuyện lúc đó tôi đều thấy được.”

Nhan Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà không có cẩu huyết như trong tiểu thuyết.

“Nhưng lúc ấy anh ở bên cạnh, vì sao không kéo cô ấy lại?” Cố Cảnh Luật không nể nang chỉ trích.

“Tôi có kéo mà, nhưng là không giữ chặt.”

“Vậy anh cũng nên cứu cô ấy ngay chứ! Anh đứng sững ra đấy làm gì!”

Nhan Vũ vì chính mình biện giải: “Tôi có kéo cô ấy!”

Cố Cảnh Luật cười lạnh một tiếng, “Anh đứng ở một bên vểnh mông kéo cô ấy, như vậy chậm trễ biết bao nhiêu thời gian anh biết không?!”

Nhan Vũ cuối cùng cũng biết vì sao Cố Cảnh Luật lại nổi giận —— hóa ra là bởi vì cách cứu người của anh không đúng! Không phải chỉ là ngã một cái thôi sao, xem đã làm Cố Cảnh Luật gấp đến thế nào kìa, quả nhiên là tình yêu đích thực ha.

“Cậu có thể nói lý lẽ một chút được không, kéo như vậy với việc cậu đi xuống ôm người tôi thấy đâu có gì khác nhau, hơn nữa chưa chắc tôi đã ôm được cô ấy…”

“Ha, ý của anh là cô ấy rất béo anh bế không nổi sao?”

“Tôi có nói vậy đâu…”

“Nhan Vũ tôi nói cho anh biết, dáng người của Thu Nghi rất đẹp! Còn anh thì sao, thấp bé vụng về…Như anh cũng đòi theo đuổi tôi? Ha ha, đúng là hết thuốc chữa.”

Được rồi, Cố Cảnh Luật muốn giữ gìn hình tượng nữ thần hoàn mỹ Nhan Vũ cũng có thể hiểu được, nhưng Cố Cảnh Luật cậu không biết là hiện tại đề tài đang càng chạy càng trật sao? Nhan Vũ không muốn cùng Cố Cảnh Luật tranh cãi này đó có không, chỉ muốn nhanh chóng làm việc chính, “Được rồi, chuyện này là tôi không đúng. Lần sau nếu cô ấy rơi xuống nữa, tôi nhất định sẽ lập tức nhảy xuống cứu người, mặc kệ nước có rét lạnh thế nào, tôi đều không chút do dự, phấn đấu quên mình…”

Cố Cảnh Luật sửng sốt, hắn không phải có ý này. Nói thật, hắn cũng không biết bản thân có ý gì, nói những lời này là muốn làm gì, hắn chỉ là thích đối nghịch với Nhan Vũ, mỗi lần cùng Nhan Vũ tranh cãi, anh cuối cùng đều ngoan ngoãn nhận thua, sau đó Cố Cảnh Luật sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị.

Nhan Vũ thấy sắc mặt Cố Cảnh Luật không tệ, tiếp tục lấy lòng nói: “Tôi cũng không theo đuổi cậu, cậu không cần ‘Ha ha’, cũng không cần ‘Chữa’.”

Cố Cảnh Luật nheo mắt, “Anh nói cái gì?”

Nhan Vũ thành thật lặp lại: “Tôi sẽ không theo đuổi cậu nữa, yên tâm đi!”

“Anh…” Cố Cảnh Luật chỉ cảm thấy phổi mình sắp bị làm cho tức đến nổ tung rồi, Nhan Vũ có ý gì? Không đuổi theo? Là muốn…Quăng hắn đi sao?

“Cho nên, cậu sau này cũng đừng chán ghét tôi. Mua bán bất thành còn tình nghĩa (1), trước kia tôi trêu chọc cậu là tôi không đúng, nhưng hi vọng cậu có thể không so đo chuyện cũ, coi tôi như một người bình thường.” Nhan Vũ nói rất thoải mái, dù sao chỉ cần không cố chấp hoàn thành nhiệm vụ về nhà, Cố Cảnh Luật sẽ không phải bạn trai mệnh trung chú định, Nhan Vũ cũng sẽ không cứng đầu muốn bẻ cong người ta tha về nhà. Lùi một bước, trời cao biển rộng thôi.

Cố Cảnh Luật kiềm lại ngọn lửa hừng hực trong lòng, bày ra bộ dáng lạnh lùng: “Tốt nhất là vậy.”

“Ừ, hi vọng cậu cũng tha thứ cho những hành động không hay trước kia của tôi. A, đúng rồi, tôi lần này tới tìm cậu, kỳ thật chính là…” Nhan Vũ dừng một chút, kiên trì nói tiếp: “Có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

Cố Cảnh Luật rơi vào hoảng hốt, toàn bộ tinh lực đều dùng để khắc chế xúc động muốn ra tay với người trước mắt. Hắn chỉ muốn hung hăng bắt lấy vai Nhan Vũ, lớn tiếng chất vấn anh: Tại sao đột nhiên không đuổi theo! Không phải nói tôi vĩnh viễn là nam thần của anh sao! Anh là đồ ngu ngốc chỉ biết nói dối! Cút đi!

Nhưng Cố Cảnh Luật không thể, hắn cao ngạo nhiều năm như vậy, không cho phép chính mình ở trước mặt Nhan Vũ biểu hiện ra bộ dạng oán phụ bị vứt bỏ.

Thấy Cố Cảnh Luật nửa ngày không có phản ứng, Nhan Vũ lại lặp lại một lần: “Có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

Cố Cảnh Luật tỉnh lại, nén giận nói: “Bao nhiêu?”

Nhan Vũ thấy có hi vọng, cười hì hì trả lời: “Không nhiều lắm đâu, 40 vạn.”

“Ồ, đúng là không nhiều lắm.” Cố Cảnh Luật mặt không chút thay đổi nói.

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Sao anh không đi cướp đi!” Cơn giận của Cố Cảnh Luật rốt cuộc bạo phát, “Anh mẹ nó nhiều ngày như vậy không liên lạc với tôi! Vất vả lắm mới tới tìm tôi, nói là để chúc mừng sinh nhật tôi, kết quả quà cũng không mua, cuối cùng còn là vì mượn tiền! Tôi dựa vào cái gì cho anh mượn, anh coi tôi là máy rút tiền chắc? Cần tiền thì đến, không cần thì chẳng quan tâm quăng tôi sang một bên?”

“Không phải như thế!” Nhan Vũ vội vàng nói, “Là Đỗ Vũ…”

“Đừng lý sự với tôi!” Cố Cảnh Luật hét lên giận dữ, “Cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Xin.Anh.Đấy! Vì anh, tôi tổn thọ ít nhất 10 năm rồi!”

Cố Cảnh Luật nói xong, nổi giận đùng đùng lên lầu, trở lại phòng dùng sức sập cửa phòng, còn chưa đủ, cứ thế đạp mấy đạp lên đàn dương cầm.

Cố Cảnh Luật bình tĩnh ba phút, mới cảm thấy trong lòng không hề khó chịu đến thế, tĩnh tâm tự hỏi. Nhan Vũ đột nhiên như vậy nói cho cùng là vì lý do gì, thật là bởi vì không thích? Sao có thể thế được, Nhan Vũ sao có thể không thích hắn! Chắc chắn là vì bị cự tuyệt thương tâm, làm mình làm mẩy, không quá vài ngày có lẽ vẫn sẽ giống như trước đây, ngoan ngoãn sáp tới. Vừa rồi bản thân cũng quá xúc động, nói không chừng Nhan Vũ cho rằng mình nổi giận là vì anh ta, giờ không biết đang đắc ý đến mức nào đây. Quên đi, lần sau đối tốt với anh ta một chút là được rồi, cho anh ta chút ngon ngọt, bằng không lỡ như anh ta thật sự buông tay, không lẽ chính mình lại phải chạy theo tên ngu ngốc đó sao?!

Nhan Vũ đứng run rẩy trong gió lại, áo khoác của anh vẫn ở Cố gia, vừa mới thấy bộ dạng Cố Cảnh Luật tức giận đến sắp hộc máu, cũng ngại ngùng lưu lại.

Thật vất vả ngăn được một chiếc taxi, trên xe có lò sưởi mới khiến Nhan Vũ cảm thấy chính mình sung sướng trở lại, dù là không mượn được tiền. Nhan Vũ nói tài xế đưa anh đến thẳng bệnh viện.

Nhan Vũ cảm thấy, Cố Cảnh Luật chẳng giống phú nhị đại được miêu tả trong tiểu thuyết tí nào. Bốn mươi vạn mà thôi, chẳng phải hắn hẳn là nên vung tay lên: “Cho anh 400 vạn, không tiêu hết không cho về nhà!” sao. Phú nhị đại như vậy nếu thật sự tha về nhà, có khi đến cái túi nilon cũng sẽ không mua cho anh, còn muốn anh nuôi nữa ấy chứ —— Nhan Vũ càng ngày càng cảm thấy từ bỏ việc công lược Cố Cảnh Luật là một quyết định chính xác.

Đang lúc Nhan Vũ buồn rầu nên giải quyết chuyện Đỗ gia thế nào, di động liền vang lên. Là một số lạ, phản ứng đầu tiên của Nhan Vũ là bọn người cho vay nặng lãi tìm được mình rồi. Anh do dự trong chốc lát, mới tiếp điện thoại, cảnh giác “Alo” một tiếng.

“Là tôi.”

Nhan Vũ sửng sốt, thăm dò nói: “Lý Thu Nghi.”

“Ừ.” Giọng Lý Thu Nghi nghe đã có chút tinh thần.

Nhan Vũ khách sáo hỏi một chút: “Cô ổn rồi chứ?”

“Tôi không sao.” Lý Thu Nghi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Hình như tôi nghe thấy anh nói, anh cần tiền?”

Nhan Vũ trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cười nói: “Đúng vậy! Chẳng lẽ cô muốn mượn tôi?”

“Nếu như anh đồng ý rời khỏi Cố Cảnh Luật, tôi sẽ cho anh mượn.”

Nhan Vũ chỉ cảm thấy buồn cười, anh cùng Lý Thu Nghi đều cho rằng đối phương là người Cố Cảnh Luật thích, nhưng anh biết, mình mới là người đúng.

Nhưng, nếu như có thể lợi dụng hiểu lầm này của Lý Thu Nghi để giải quyết chuyện Đỗ gia cũng rất tốt.

“Được, tôi nhận lời cô.”

Lý Thu Nghi hiển nhiên không ngờ Nhan Vũ sẽ đồng ý một cách thoải mái như vậy, chần chờ nói: “Anh nói thật?”

“Ừ. Cô chuyển tiền vào tài khoản tôi chỉ định, tôi cam đoan sẽ lập tức rời khỏi Cố Cảnh Luật. Đương nhiên, tiền vẫn tính là tôi mượn cô, sau này tôi sẽ trả lại cô.”

Lý Thu Nghi dừng một chút, trong giọng nói nhiều thêm một chút trào phúng: “Tôi từng nghĩ anh rất thích Cảnh Luật…Loại người như anh, không đáng để cậu ấy thích.”

Nhan Vũ không sao cả nghĩ, cậu ta có thích tôi đâu.

Sau khi đạt thành hiệp nghị với Lý Thu Nghi, Nhan Vũ không tới bệnh viện nữa mà trở về nhà. Khi anh nhìn thấy Mr.L đã lâu không gặp ngồi trên sofa trong phòng khách cũng không hề thấy kinh ngạc.

Mr.L vẫy tay với Nhan Vũ, Nhan Vũ ngồi xuống bên cạnh anh ta, “Anh đã đến rồi.”

“Ừ.” Mr.L cười cười, “Nghe nói cậu không chơi nữa?”

“Ừ, chẳng có ý nghĩa. Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa (2).” Nhan Vũ thoải mái trả lời.

Mr.L vẻ mặt phức tạp nhìn Nhan Vũ, cảm thán nói: “Cho nên nói, làm một kẻ trọng sắc vô tâm vô phế kỳ thật rất tốt. Ngoài mặt yêu đến chết đi sống lại, nhưng hễ gặp một người đẹp hơn là lập tức có thể xách mông chạy lấy người. Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Không hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ không thể rời khỏi đây, đây là quy định của hệ thống, ngay cả tôi cũng không thể vi phạm.”

Nhan Vũ nhún nhún vai, “Không sao, tôi ở lại thế giới này cũng rất tốt.”

“Một khi đã như vậy, tôi cũng không còn gì để nói.” Mr.L đứng dậy, “Trước hết đi —— ”

“Chờ đã.” Nhan Vũ đột nhiên nghĩ tới gì đó, từ trong phòng lấy ra quyển tiểu thuyết cùng đồng hồ đo độ hảo cảm, đưa cả cho Mr.L, “Những thứ này tôi không cần nữa, trả cho anh đấy.”

Mr.L nhìn thoáng qua đồng hồ, “Ấy, độ hảo cảm sắp 100 rồi này, theo lý mà nói cậu sắp hoàn thành nhiệm vụ đến nơi rồi…”

Nghĩ vậy Nhan Vũ liền buồn bực, lên án nói: “Anh còn không biết xấu hổ nói ra, cái đồng hồ này biểu hiện độ hảo cảm căn bản không chuẩn! Tốt nhất anh nên sửa đi rồi hãy đưa cho người công lược tiếp theo.”

Mr.L cười lắc đầu, “Tôi hỏi cậu câu này nhé.”

“Ừ?”

“Cậu rốt cuộc có từng thích Cố Cảnh Luật không?”

Nhan Vũ hiếm hoi có một lần nghiêm túc suy nghĩ, “Không biết.”

“Vậy cậu thích loại hình như cậu ta sao?”

“Ờ, tôi thích mấy người đẹp đẹp mà.”

Mr.L nhất thời không nói được gì, suy nghĩ chốc lát, sau cùng yên lặng rời đi.

Chú thích

(1) Một câu tục ngữ của TQ, ý là dù việc không thành nhưng vẫn còn tình nghĩa, sẽ không vì chút chuyện này mà tổn thương hòa khí ↑

(2) Khắp chân trời chỗ nào không có hoa thơm, cần gì phải lưu luyến một nhành hoa. Thế gian thiếu gì người tốt đẹp, tại sao cứ nhất định phải yêu một người ↑