*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhan Vũ cho rằng, việc này đối với Cố Cảnh Luật mà nói là một lựa chọn: hoặc là bỏ lại anh giả bệnh chạy tới đón nữ thần, hoặc từ bỏ cơ hội ân cần với nữ thần, ở lại chăm sóc anh.
Nhan Vũ không nghĩ tới, chuyện này còn có phương án giải quyết thứ ba.
Đây là lần đầu tiên Nhan Vũ ngồi trên một chiếc xe siêu sang trong truyền thuyết. Tài xế Cố gia lái xe vừa nhanh lại êm, Nhan Vũ nằm ở ghế sau, đầu gối lên đùi nam thần, không chút che dấu thưởng thức đường cong chiếc cằm hoàn mỹ của nam thần.
“Rất đẹp sao?” Cố Cảnh Luật hỏi.
“Ừm, rất đẹp.”
“Tôi đẹp hơn, hay Lục Khê đẹp hơn?”
Nhan Vũ không nghĩ tới Cố Cảnh Luật sẽ hỏi một vấn đề * như thế, nhất thời còn chưa phản ứng kịp.
“Ê!”
“Cậu đẹp hơn, đương nhiên là cậu đẹp hơn!” Nhan Vũ dùng đầu cọ tới cọ lui trên bụng Cố Cảnh Luật, “Cậu là nam thần mà!”
Nhưng đáp án này như trước làm cho Cố Cảnh Luật không quá vừa lòng: “Anh còn phải do dự!”
“Không có, tôi trả lời rất quyết đoán mà!”
Cố Cảnh Luật hừ lạnh một tiếng, “Xuống xe.”
“Không phải chứ! Cậu cứ như vậy đuổi tôi đi?” Nhan Vũ kêu thảm thiết.
“Mắt mù à! Đến bệnh viện rồi!”
Nhan Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bệnh viện?”
“Anh không phải còn chưa khỏe sao? Tôi để tài xế đưa anh tới bác sĩ.”
Nhan Vũ lập tức bị cảm giác thất bại nồng đậm bao phủ, tuy rằng đã biết đáp án, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Tôi đi đón bạn.”
Nhan Vũ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, “Cậu sẽ lái xe à?”
“Hỏi thừa.” Cố Cảnh Luật căn dặn, “Không cho anh ngủ cùng Lục Khê, biết chưa?”
“…”
“Không cho anh nói nhiều với anh ta, không cho nghe anh ta nói.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi không thích. Chỉ cho nghe tôi, chỉ cho nhìn tôi. Nghe thấy chưa?!!!”
“Nghe…”
“Tốt, xuống xe.”
Cố Cảnh Luật cố ý đưa “bệnh nhân” tới bệnh viện, Nhan Vũ không có cách nào khác, nhăn nhăn nhó nhó theo tài xế xuống xe, nhìn chiếc Porsche màu đen đẹp tuyệt trần rời đi.
Cuối cùng, Cố Cảnh Luật vẫn chọn nữ thần của hắn, nhưng cũng không hoàn toàn vứt bỏ anh, Nhan Vũ ngay cả thầm rủa Cố Cảnh Luật cũng không thể rủa quá độc.
Bất luận thế nào, Nhan Vũ cũng rất khó được đến bệnh viện lớn như vậy khám bệnh, đã có người chi trả tiền thuốc men, anh cũng liền không hề khách khí gặp bác sĩ, kiểm tra toàn thân, sau đó ôm một đống thuốc gọi xe về nhà.
Ngày hôm sau, Nhan Vũ giãy dụa bò khỏi giường tới biệt thự Cố gia. Công việc đầu tiên chính là phụ dì Vương chuẩn bị bữa sáng, sau đó đi đánh thức Cố đại thiếu gia cáu kỉnh rời giường.
Nói thì nói vậy, nhưng chỉ bằng Nhan Vũ thì tuyệt đối không có cái bản lĩnh khiến Cố Cảnh Luật ngoan ngoãn rời giường ăn sáng, cho nên mỗi lần anh đều vô cùng thức thời đem bữa sáng lên, thành thành thật thật hầu hạ Cố Cảnh Luật dùng bữa. Vì nghiêm khắc tuân thủ phương pháp dinh dưỡng của Cố gia, đôi khi Nhan Vũ thậm chí phải tha Cố Cảnh Luật vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho hắn, giúp hắn đánh răng rửa mặt, sau đó tha hắn trở lại giường. Sau đó nữa Cố Cảnh Luật cứ việc nhắm mắt, còn mồm chỉ cần há ra là có thể ăn sáng.
Nhưng hôm nay, lúc Nhan Vũ muốn như mọi khi mang bữa sáng lên lầu, dì Vương cản anh lại: “Hôm nay thiếu gia sẽ tự xuống ăn sáng.”
“Hả?” Nhan Vũ nghĩ tai mình có vấn đề.
Dì Vương cười nói: “Cậu ấy sáng sớm đã cùng Lý tiểu thư ra ngoài tập thể dục rồi.”
Ồ, thì ra là thế, cũng phải thôi. Đừng nói là tập thể dục sáng sớm, vô luận Lý Thu Nghi bảo Cố Cảnh Luật làm gì, chỉ sợ Cố Cảnh Luật đều sẽ không từ chối đi.
Dì Vương không chú ý tới Nhan Vũ có vẻ không vui, tiếp tục nói: “Lý tiểu thư từ nhỏ cùng thiếu gia lớn lên, trước kia hàng năm đều đến nhà ở vài ngày, tình cảm hai đứa thân thiết như chị em vậy đó, mỗi lần chỉ cần ở cạnh Lý tiểu thư, thiếu gia đều đặc biệt ngoan ngoãn.”
Nhan Vũ có lệ “Vâng” một tiếng.
“Nếu như hai bên có thể trở thành người một nhà thì tốt rồi. Vừa lúc Cố phu nhân hôm qua lại đi công tác, chỉ để lại hai đứa.” Dì Vương cười tươi như hoa, “Nữ hơn ba, ôm thỏi vàng mà.” (1)
Nhan Vũ não tàn hỏi một câu: “Thế nếu lớn hơn bảy, tám tuổi thì sao?”
“Cậu đùa kiểu gì vậy!” Dì Vương cười mắng, “Thiếu gia làm sao coi trọng một cô gái lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy được.”
Đúng vậy, là phụ nữ còn không chấp nhận được, huống chi là đàn ông.
Nhan Vũ cùng dì Vương dọn bữa sáng lên bàn xong. Dì Vương đột nhiên kêu to một tiếng: “Ôi!”
Nhan Vũ nhìn ra cửa, chỉ thấy Cố Cảnh Luật mặc đồ thể thao màu trắng lưng cõng Lý Thu Nghi cũng mặc một bộ tương tự, mồ hôi đầm đìa đi đến.
Dì Vương lập tức chạy tới, “Làm sao vậy?!”
Cố Cảnh Luật bình tĩnh nói: “Thu Nghi không cẩn thận bị ngã.”
“Sao lại bất cẩn như vậy!”
Lý Thu Nghi cười nói: “Cháu không sao, chỉ trầy xước một chút thôi, dì đừng lo.”
Cố Cảnh Luật thật cẩn thận đặt cô xuống sofa, “Còn nói không sao! Chị chụp quảng cáo phải mặc đồ ngắn, miệng vết thương lộ ra thì làm sao?”
“Hì, tôi không thể làm việc.” Lý Thu Nghi mỉm cười, “Sẽ được ở nhà với cậu rồi?”
Cố Cảnh Luật sửng sốt, không trả lời mà chuyển hướng Nhan Vũ, bực mình nói: “Anh còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đi lấy hộp cấp cứu!”
“Oh.” Nhan Vũ vừa bước được nửa bước, lại dừng lại, “Hộp…Hộp cấp cứu ở đâu?”
Cố Cảnh Luật trừng mắt với anh: “Vô dụng.”
Dì Vương nói: “Ai, mọi người chờ ở đây, tôi đi lấy.”
Lực chú ý của Lý Thu Nghi dừng trên người Nhan Vũ, “Đây là ai? Trước kia chưa từng thấy qua.”
Cố Cảnh Luật tùy tiện đáp: “Dì Vương tìm đến giúp đỡ. Chân của chị sao rồi, còn đau không?”
Nhan Vũ cảm thấy sự xuất hiện mình ở đây quả thực dư thừa như ruồi bọ. Mệt cho anh còn tưởng rằng cho dù so ra kém Lý Thu Nghi được Cố Cảnh Luật thầm mến nhiều năm, bản thân trong lòng Cố Cảnh Luật vẫn sẽ có chút phân lượng. Nhưng nhìn thấy cảnh này, nhớ tới phản ứng của hắn khi anh sinh bệnh, anh lại cảm thấy bản thân tự mình đa tình rồi.
…Mẹ kiếp, không phải chỉ xước da thôi sao! Đến mức khẩn trương như vậy không? Yếu ớt!
Nhan Vũ chán ghét cùng cực, yên lặng trở lại nơi mình vốn nên ở —— phòng bếp.
Nhan Vũ cảm thấy chính mình vẫn rất lạc quan, năng lực thừa nhận cũng rất mạnh, không vì chút chuyện sida này mà khó chịu. Cho nên, anh trước sau như một vừa hát vừa rửa chén, nhưng động tác càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng hẳn. Nhan Vũ hít sâu một hơi, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, phải moe thiệt moe, nhưng trong lòng vẫn có một ngọn lửa bốc lên ngày càng cao. Anh nhất thời xúc động, muốn ném cái bát trên tay xuống đất cho hả giận, nhưng nghĩ đến giá tiền của cái bát, lại yên lặng thu tay.
—— Được rồi, ông nhịn!
Trước kia làm xong nhiệm vụ dì Vương giao, anh đều chạy lên lầu quấy rầy Cố Cảnh Luật, ỳ ra đó không chịu đi, kết quả cuối cùng thường là cùng hắn ngồi trên sofa xem film, chơi game. Nhưng giờ không giống như vậy nữa, Cố Cảnh Luật đã có nữ thần, nếu như anh còn dám đi quấy rầy bọn họ, có khi sẽ bị hắn trực tiếp đá ra khỏi phòng mất.
Nhan Vũ dứt khoát cầm ghế đẩu ra vườn phơi nắng nghịch di động.
Từ lầu hai truyền đến tiếng dương cầm thanh thúy. Nhan Vũ nhớ tới chiếc dương cầm tinh xảo trong phòng Cố Cảnh Luật, anh chưa từng thấy Cố Cảnh Luật đàn qua. Quả nhiên, ở bên ai thì làm chuyện đó sao? Ở bên nữ thần như Lý Thu Nghi, nên tập thể dục, đánh đàn, mà ở bên anh, chỉ có thể làm những chuyện hoàn toàn không có ý nghĩa.
Ánh mặt trời ngày đông ấm áp, chiếu lên người làm người ta buồn ngủ. Cây mai trong vườn đã sắp nở hoa, Nhan Vũ mơ mơ màng màng nhớ ra —— mùa xuân sắp đến rồi.
Lục Khê nhắn tin cho anh: Hôm nay đã khỏe hơn chút nào chưa?
Nhan Vũ vừa định nhắn lại, chợt nghe dì Vương gọi: “Nhan Vũ, nhờ cậu đem hai tách cafe này lên lầu nhé.”
Cửa phòng Cố Cảnh Luật không đóng, Nhan Vũ bưng cafe đứng ở cửa, nhìn đôi trai xinh gái đẹp kia. Bọn họ đang ngồi trước đàn dương cầm, chơi một ca khúc Nhan Vũ thấy rất hay, lại không biết tên.
—— bốn tay kề nhau, cảnh tượng đẹp như vậy diao ti chỉ mới nhìn thấy trong film.
Nhan Vũ không quấy rầy bọn họ, đặt cafe trên bàn trà. Từ khi anh tiến vào đến lúc rời đi, nam thần cùng nữ thần đều đắm chìm trong âm nhạc tuyệt vời, dường như không phát hiện ra Nhan Vũ.
Nhan Vũ tự an ủi mình: biết đàn dương cầm thì giỏi lắm sao! Ông đây cũng biết nhạc khí nhá! Năm đó thổi kèn hơi bị siêu đấy!
Lúc ăn trưa, Nhan Vũ cũng sẽ không ngốc đến mức tới phòng ăn dùng cơm cùng Cố Cảnh Luật giống như trước đây, anh sáng suốt lựa chọn ở lại phòng bếp, cùng dì Vương ăn cơm trên một cái bàn nhỏ.
Dì Vương cũng không hỏi gì. Bà cảm thấy Nhan Vũ tuy rằng tay chân lóng ngóng, nhưng đôi khi cũng rất đáng yêu. Bà gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào bát Nhan Vũ, “Ăn nhiều một chút.”
Nhan Vũ cười cười với bà.
Lúc nhận được điện thoại của Cố Cảnh Luật, Nhan Vũ còn có chút kỳ quái, Cố Cảnh Luật không ăn cơm đi lại tìm anh làm gì?
Nhan Vũ vừa nhấc điện thoại, chợt nghe thấy thanh âm tức giận của Cố Cảnh Luật: “Này! Anh đang ở đâu?”
“Tôi ở…”
“Quên đi, ai quan tâm anh ở đâu. Mau qua đây ăn cơm.”
Nhan Vũ sửng sốt: “Ăn cơm?”
“Hỏi thừa! Tôi với Thu Nghi chờ anh lâu lắm rồi đấy, cho anh một phút đồng hồ đến phòng ăn!”
Nhan Vũ thụ sủng nhược kinh, không hề muốn đi nhìn đôi “Cẩu nam nữ” kia tú ân ái. Nhưng Cố đại thiếu gia đã lên tiếng, anh không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đi vào phòng ăn.
Lý Thu Nghi cười chào hỏi Nhan Vũ: “Nhan Vũ đúng không? Chúng tôi chờ anh lâu lắm rồi. Cảnh Luật nhất định chờ anh đến mới ăn. Tôi sắp chết đói rồi.”
“Xin lỗi…”
“Ít nói nhảm.” Cố Cảnh Luật ra lệnh, “Ngồi xuống, ăn cơm.”
Cơm trưa hôm nay so với trước kia còn phong phú hơn, một đĩa lớn tôm kho (2)làm Nhan Vũ nhìn mà chảy nước miếng. Nhưng anh lại không dám động đũa, bởi vì anh không muốn bóc tôm, mỗi lần ăn tôm bộ dáng đều cực kỳ chướng tai gai mắt. Trước thì không sao, nhưng còn bây giờ Nhan Vũ không muốn ở trước mặt Lý Thu Nghi cùng Cố Cảnh Luật biểu hiện ra mặt thô tục của bản thân.
Không chỉ anh, Lý Thu Nghi cũng không ăn tôm. Cố Cảnh Luật cũng phát hiện điều này, gắp một con, bóc vỏ sau đó bỏ vào bát Lý Thu Nghi, “Tôi nhớ rõ chị trước kia rất thích ăn tôm.”
“Tôi bây giờ vẫn rất thích ăn.” Lý Thu Nghi cười khổ, “Nhưng phải duy trì dáng người, không thể ăn đồ dầu mỡ.”
“Muốn ăn thì cứ ăn đi, sao phải làm khó chính mình.” Cố Cảnh Luật không hề gì đáp, “Cùng lắm thì không làm người mẫu, dù sao người mẫu kiếm được cũng không phải đặc biệt nhiều.”
Lý Thu Nghi ăn một miếng tôm, cười nói: “Tôi không làm việc cậu nuôi tôi nha?”
“Được, cũng không phải nuôi không nổi.”
“Đồ ngốc.” Lý Thu Nghi bất đắc dĩ nói.
Cố Cảnh Luật vừa ăn vừa bóc tôm cho Lý Thu Nghi, Lý Thu Nghi cũng không từ chối nữa, toàn bộ đều ăn hết.
Nhan Vũ nhìn lom lom đĩa tôm, không nói được một lời, chỉ gắp đồ ăn bên cạnh.
Lý Thu Nghi hỏi anh: “Anh không ăn tôm sao? Dì Vương làm tôm còn ngon hơn đầu bếp khách sạn nữa đó!”
Nhan Vũ nuốt nước miếng, gắp cải xanh bỏ vào trong bát: “Tôi…Tôi không thích ăn mấy thứ đó.”
Cố Cảnh Luật châm chọc: “Đúng là mệnh khổ ha, đồ tốt thì không thích ăn, lại thích ăn đồ không tốt.”
Lý Thu Nghi trách cứ nhìn thoáng qua Cố Cảnh Luật, an ủi Nhan Vũ: “Đừng để ý cậu ta, cậu ta độc miệng lắm. Anh thích ăn gì cứ gắp, đừng khách khí.”
Giọng điệu “Nữ chủ nhân” của Lý Thu Nghi làm Nhan Vũ có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn cảm kích nhìn cô ta, “Cám ơn.”
Ăn xong cơm trưa, tài xế Cố gia chở hai người ra ngoài chơi. Nhan Vũ tốn một buổi chiều giúp dì Vương quét tước bể bơi, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm, anh cũng mệt chẳng khác gì cờ hó. Nhanh Vũ lê tấm thân mệt mỏi đến trạm xe bus, trong lòng suy xét có nên nghỉ việc hay không.
Anh vào Cố gia là để tăng độ hảo cảm của Cố Cảnh Luật, nhưng dựa theo phát triển của tình huống hiện tại, nếu anh còn ở bên Cố Cảnh Luật, quấy rầy thời gian riêng tư của hắn cùng nữ thần, chỉ sợ sẽ thành phản hiệu quả. Huống chi, cứ cùng hai người ở trong một gian phòng, nhìn cách sống thượng lưu của bọn họ, cho dù là Nhan Vũ vô tâm vô phế, cũng vẫn cảm thấy…rất khó chịu.
Nhan Vũ nghĩ đến xuất thần, xe bus đến cũng không chú ý, chờ anh phản ứng lại, xe đã sắp rời bến.
Anh vừa định đuổi theo, cổ áo lại không biết bị ai kéo lại.
“Cố Cảnh Luật? Sao cậu lại ở đây?”
Cố Cảnh Luật thở hồng hộc đứng phía sau anh, vẻ mặt vô cùng không vui.
“Những lời này tôi hỏi anh mới đúng!!!”
“Ồ, vậy cậu hỏi đi.”
“…Sao anh lại ở đây?”
“Chờ xe bus về nhà.” Này không phải rất rõ ràng sao?
Cố Cảnh Luật gõ vào đầu Nhan Vũ, “Về nhà làm gì!”
Nhan Vũ càng ngày càng kỳ quái, “Ngủ.”
“Yah, ngủ cùng Lục Khê hả?!”
“…”
“Anh coi lời tôi nói hôm qua là phân chó à?”
Nhìn Cố Cảnh Luật bởi vì chuyện này mà hung bạo, Nhan Vũ lại vui không nổi. Cố Cảnh Luật chính là như vậy, nói những lời kỳ quái khiến anh nảy sinh ảo tưởng, lại dùng hành động thực tế đánh thức anh: “Tự mình đa tình đi! Ngu ngốc!”
“Sao không nói gì?” Cố Cảnh Luật tức giận, “Chột dạ đi?”
“Cố Cảnh Luật, đừng như vậy.” Nhan Vũ uể oải nói, “Cậu đừng quên, tôi lớn hơn cậu tám, chín tuổi đấy! Cậu không biết phải kính già yêu trẻ sao?”
Cố Cảnh Luật khinh thường: “Anh sao? Cho xin.” Cái mặt thì non choẹt như vậy, còn dám cậy lớn lên mặt?!
Nhan Vũ cao giọng: “Tôi làm sao? Cá cũng có tôn nghiêm của cá.”
Cố Cảnh Luật giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cánh anh cứng hơn kim cương rồi phải không! Dám lớn tiếng với tôi!”
Lúc này Nhan Vũ cũng cáu lên rồi, mẹ nó không phát uy mày nghĩ ông là Hello Kitty à?
“Mẹ kiếp! Tại sao tôi không dám! Trước kia vì muốn theo đuổi cậu mới vâng vâng dạ dạ với cậu, đừng tưởng tôi dễ bắt nạt!”
Mặt Cố Cảnh Luật như sắp bị nghẹn chết, hắn trợn to mắt nhìn Nhan Vũ, dường như không thể tin được những gì vừa nghe thấy. “Anh nói, anh theo đuổi tôi?”
Nhan Vũ cười khổ, “Cố Cảnh Luật cậu thật sự không nhận ra sao?”
“Anh, anh là…”
“Gay, không sai, cậu nói đúng.” Chuyện đã đến nước này, Nhan Vũ cũng thoải mái thừa nhận.
Một màu đỏ quỷ dị lan lên tai Cố Cảnh Luật, “Anh, thích tôi?”
Nhan Vũ bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào. Anh nghĩ, hẳn là thích đi, dù sao mặt Cố Cảnh Luật cũng đúng kiểu anh thích, nhưng Nhan Vũ có muốn không thừa nhận cũng không được, rõ ràng dựa vào tính cách cùng mức độ thẳng của Cố Cảnh Luật, nếu như hắn không phải đối tượng công lược chỉ định, có lẽ anh đã từ bỏ từ lâu rồi.
Nhan Vũ không trả lời, Cố Cảnh Luật lại cho là anh ngầm thừa nhận. Hắn sửng sốt nửa ngày, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, yên lặng rời đi.
Phản ứng của Cố Cảnh Luật vượt ngoài dự kiến của Nhan Vũ. Anh cảm thấy Cố Cảnh Luật đơn giản sẽ có hai loại phản ứng: Một, hét lớn “Sao giờ anh mới nói!” Sau đó ôm lấy anh ôm hôn nồng nhiệt, cuối cùng HE —— đương nhiên, anh chỉ nghĩ vậy thôi; Hai, mắng anh ghê tởm, biến thái, bảo anh cút đi, sau đó anh chán nản lăn, nhiệm vụ thất bại, BE.
Nhưng, tình huống như bây giờ, là…Kết thúc mở? Nhan Vũ đành phải cho là Cố Cảnh Luật nhất thời không tiếp thu được, cần ít thời gian tiêu hóa chuyện bị anh tỏ tình.
Nhan Vũ về nhà, nhào ngay lên sofa giả chết. Anh, anh thật sự cứ như vậy mà nói ra! Việc này hoàn toàn không giống với những gì Nhan Vũ đã tưởng tượng. Độ hảo cảm của Cố Cảnh Luật với anh bây giờ mới có 75, nói thật, đã là rất cao, nếu 50 là hơi thích, thì theo lý mà nói, 75 đã là rất thích, nhưng Nhan Vũ hoàn toàn không cảm nhận được cái thích đó của Cố Cảnh Luật. Vốn dĩ anh định chờ độ hảo cảm đến cỡ 90, sẽ nhất cổ tác khí (3) thổ lộ, cuối cùng thuận lợi bắt nam thần.
Nhưng anh đoán được mở đầu, lại đoán không được kết cục! Đỗ Vũ Ninh chẳng những không yêu nam thần, còn thành bạn tốt của hắn, nhưng giữa đường lại đột nhiên lòi ra một bạch phú mỹ nam thần thầm mến nhiều năm! Ha ha, ngẫm lại đúng là biết vậy mà vẫn cứ muốn say. (4)
Nếu như…Nếu như Cố Cảnh Luật không chấp nhận anh, anh sẽ ra sao? Hình như chẳng sao cả. Mr.L từng nói, trừ phi anh bắt được nam thần, mới có thể rời khỏi thế giới này, còn nếu công lược thất bại, ngoại trừ không thể trở về thế giới cũ, cũng không có trừng phạt nào khác.
Ở thế giới nguyên bản, cha mẹ đã ly hôn từ lúc Nhan Vũ còn rất nhỏ, sau đó đều có gia đình mới. Đối với bọn họ, sự tồn tại của Nhan Vũ rất kì lạ, vừa không muốn bị quấy rầy đến cuộc sống mới, lại không thể hoàn toàn vứt bỏ anh. Khi Nhan Vũ còn đi học thì để anh ở trong ký túc xá, cung cấp sinh hoạt phí, vào đại học rồi thì hoàn toàn không quản anh nữa. Ngay cả dịp Tết hàng năm, Nhan Vũ cũng ngại tới quấy rầy bọn họ.
Còn trong này, anh tuy rằng cũng không cha không mẹ, nhưng vẫn có không ít bạn bè quan tâm, Lục Khê, Đỗ Vũ Ninh…Nhan Vũ đột nhiên cảm thấy, cho dù đuổi không kịp nam thần thì đã sao, cùng lắm thì, anh ở lại đây, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nghĩ đến đây, Nhan Vũ không vướng mắc gì nữa, rời giường đi tắm.
Không có được đáp án của Cố Cảnh Luật, Nhan Vũ ngày hôm sau vẫn thành thành thật thật tới Cố gia đi làm.
Khiến Nhan Vũ kinh ngạc là, sáng sớm hôm nay Cố Cảnh Luật không đi tập cùng Lý Thu Nghi. Lý Thu Nghi chạy bộ trở về, tắm rửa xong xuôi, ngồi dưới lầu ăn sáng, vẫn chẳng thấy bóng dáng Cố Cảnh Luật đâu.
Nhan Vũ trăm tư không thể giải, không biết là chuyện gì khiến cho Cố Cảnh Luật từ bỏ cơ hội bồi dưỡng tình cảm với nữ thần nhỉ, chẳng lẽ là chuyện tỏ tình ngày hôm qua?
Lý Thu Nghi bảo Nhan Vũ: “Anh đi gọi Cảnh Luật rời giường đi.”
“Cậu ta còn chưa dậy?!”
“Đúng vậy, thật là, rõ ràng nói cùng nhau chạy bộ, hôm nay lại nói thế nào cũng không chịu rời giường.”
Nhan Vũ bưng bữa sáng lên lầu, gõ cửa phòng Cố Cảnh Luật.
Nhan Vũ gõ nửa ngày, trong phòng mới truyền đến thanh âm bực bội của Cố Cảnh Luật: “Ai đấy!”
“Là tôi.”
“…”
Phòng lại không động tĩnh, Nhan Vũ còn nói: “Cố Cảnh Luật, rời giường.”
“Tôi biết rồi, anh xuống lầu trước đi, không cần lo cho tôi.”
“Nhưng mà…”
“Đã nói không cần lo cho tôi!”
Nhan Vũ đứng ở cửa, có phần không biết làm sao. Hành động của Cố Cảnh Luật anh vẫn đoán không ra, hắn hiện tại đến tột cùng là tức vì bị đánh thức như thường lệ hay ghê tởm vì bị đàn ông tỏ tình mà tức giận như vậy?
Cửa bỗng nhiên mở ra, Cố Cảnh Luật nhìn Nhan Vũ, chấn động: “Anh sao còn chưa đi?”
Nhan Vũ nhìn Cố Cảnh Luật, đột nhiên không muốn gọi hắn là nam thần nữa. Đầu tóc rối tinh rối mù như lông gà, mặt bóng loáng, trên trán còn có một cái mụn, quầng mắt thâm đen. Này rõ ràng chính là hậu quả của việc mất ngủ cả đêm.
“Cố Cảnh Luật cậu…”
Mặt Cố Cảnh Luật dần đỏ lên, sắc mặt cũng trở nên không tự nhiên, đoạt bữa sáng trong tay Nhan Vũ, phanh một tiếng đóng cửa lại, “Đừng tới làm phiền tôi, đi đi.”
—— Trước khi suy nghĩ thông suốt, hắn mới không cần đối mặt cái tên dobe kia đâu.
Nhan Vũ bị bỏ lại ngoài cửa: “…”
Nhan Vũ phát hiện, Cố Cảnh Luật đang tránh mình. Chỉ cần ở đâu có anh, Cố Cảnh Luật tuyệt đối tránh mặt, cho dù là Lý Thu Nghi gọi hắn, hắn cũng không xuất hiện. Muốn ăn trái cây, còn cố ý gọi điện thoại cho dì Vương, cường điệu muốn đích thân bà đưa lên; rõ ràng muốn xuống tầng hầm tập thể hình, nhìn thấy Nhan Vũ đang bảo dưỡng thiết bị vận động, đã tới cửa lại quay đầu đi thẳng.
Lúc Nhan Vũ cắt cỏ trong vườn, cứ cảm giác có người đang nhìn mình. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một soái ca chân dài đứng cạnh cửa sổ phòng Cố Cảnh Luật. Tựa hồ phát hiện Nhan Vũ đang nhìn mình, soái ca chân dài lập tức lượn mất rồi.
—— Ai nha, ngoài miệng nói ghét bỏ, hành động cũng rất sủng nịch đó thôi.
Nhan Vũ dở khóc dở cười, anh không biết Cố Cảnh Luật đến tột cùng là nghĩ thế nào. Nhưng anh không giống hắn, cảm thấy nếu xảy ra vấn đề thì nhất định phải nói rõ ràng, bằng không mập mờ như vậy làm cho anh rối rắm chết mất.
Nhan Vũ thừa dịp Cố Cảnh Luật đi bơi, vào phòng hắn, lấy đi toàn bộ giấy vệ sinh trong WC. Hiện tại ở nhà, trừ Nhan Vũ, chỉ có hai người phụ nữ là dì Vương và Lý Thu Nghi, Nhan Vũ biết Cố Cảnh Luật ngoại trừ xin anh giúp đỡ thì không có lựa chọn nào khác.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Nhan Vũ nhận được tin nhắn bảo anh đưa giấy vệ sinh của Cố Cảnh Luật.
Nhan Vũ cầm giấy vệ sinh đi vào phòng Cố Cảnh Luật, gõ cửa WC.
Giọng Cố Cảnh Luật lộ ra vài phần quẫn bách: “Mau đưa giấy cho tôi!”
“Cố Cảnh Luật, cậu nghe tôi nói vài câu trước đã.”
“Nói cái búa! Đưa giấy đây đã!”
Nghe tiếng Cố Cảnh Luật hổn hển, Nhan Vũ không phúc hậu cười, “Cậu cứ từ từ.”
Cố Cảnh Luật quả thực muốn phát điên: “Có muốn nói gì thì để sau nói!”
Nhan Vũ vô tội đáp: “Tôi cũng không muốn vậy đâu, nhưng cậu tránh mặt tôi, tôi chỉ có thể nhốt cậu vào WC thôi.”
“…”
“Hơn nữa, không nhìn thấy biểu tình chán ghét của cậu, tôi thấy mình sẽ có dũng khí nói hơn.”
Cố Cảnh Luật im lặng trong chốc lát, đột nhiên phản ứng lại: “Nhan Vũ anh mẹ nó là cố ý! Anh dám chỉnh tôi?!”
“Nam thần, cái này không phải trọng điểm!”
“Trọng điểm cái búa! Tôi mới là trọng điểm! Anh lập tức đem giấy cho tôi, tôi cam đoan sẽ cho anh chết toàn thây!”
Nhan Vũ liều mạng để ở cửa, tuy rằng khả năng Cố Cảnh Luật vểnh mông đi ra giống anh gần như là không có, nhưng để phòng ngừa vạn nhất thôi.
“Nam thần, cậu đừng kích động, nghe tôi nói trước đã!”
“Tôi không kích động, tôi rất bình tĩnh. Họ Nhan tôi nói cho anh biết, tôi cho anh thời gian một bài hát, nếu anh còn không đưa giấy cho tôi, tôi sẽ…Sẽ ném anh vào trục lăn máy giặt đấy anh có tin không!”
Cả lời uy hiếp cũng nói ra rồi, Nhan Vũ biết Cố Cảnh Luật giận thật, hơn nữa còn giận không nhẹ. Anh không nhiều lời, trực tiếp vào vấn đề chính: “Nam thần, cậu có thích tôi không?”
“Thích cái quái gì!” Cố Cảnh Luật thẹn quá thành giận, “Người thì lùn tịt, chỉ số thông minh lại thấp, làm việc thiếu triệt để, không có việc gì còn thích nói linh tinh, ngoại trừ ăn với ngủ cái gì cũng không…”
Nhan Vũ ngắt lời Cố Cảnh Luật: “Nam thần cậu là gay sao?”
“Đương nhiên không phải! Tôi thích con gái! Vẫn luôn như thế!”
“Nhưng cậu vừa nói nhiều nguyên nhân từ chối tôi như vậy, tại sao không có lý do ‘Bởi vì anh là đàn ông’?”
“…”
“Nam thần cậu nguyện ý vì tôi mà tự bẻ cong chính mình sao?”
“…”
“Nam thần cậu nhận lời tôi, tôi sẽ đưa giấy cho cậu.”
“Anh lại dám uy hiếp tôi?!”
“Nam thần cậu nhận lời tôi không?”
Cố Cảnh Luật thốt ra: “Đương nhiên không! Anh nghĩ tôi bị ngu à?”
Lớn đến thế này, đây đúng là trải nghiệm nghẹn khuất nhất trong đời Cố Cảnh Luật. Bị nhốt trong WC, mông trần ngồi trên bồn cầu. Tên kia chỉ số thông minh đúng là số âm, nào có kiểu thổ lộ nào như vậy! Hắn tuyệt đối không chấp nhận loại nghẹn khuất này, phương thức tỏ tình chẳng hề mỹ cảm này, tuyệt đối không! Nếu như Nhan Vũ có thể đổi phương thức, hắn có lẽ sẽ từ bi suy xét một chút, nhưng còn bây giờ…Đừng có hòng!
Ngoài cửa đột nhiên không hề có động tĩnh, Cố Cảnh Luật hơi bất an, thăm dò hỏi một câu: “Anh còn đó không?”
“Còn.” Tiếng Nhan Vũ so với vừa rồi nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần.
“Anh…”
“Cố Cảnh Luật cậu nếu không thích tôi, thì đừng nói những lời gây hiểu lầm như vậy được không? Mỗi lần đều làm người ta nảy sinh ảo tưởng, cậu là cao thủ chơi trò mập mờ sao?”
“Anh nói cái gì…”
“Không cho nhìn người khác, không cho nghe người khác nói, chỉ cho nhìn cậu, chỉ cho nghe lời cậu.” Nhan Vũ cười khổ một tiếng, “Cậu không biết những lời này không thể nói lung tung được sao? Giấy tôi để trước cửa, tôi đi đây.”
“Anh dám! Không được đi!”
Lần này Nhan Vũ dám thật. Chờ Cố Cảnh Luật từ trong WC đi ra, Nhan Vũ đã sớm không biết chạy đâu. Hỏi dì Vương mới biết, Nhan Vũ đã về nhà.
Cố Cảnh Luật lần thứ n lôi di động ra, nhìn chằm chằm cái tên nào đó trong danh bạ, giãy dụa một hồi, cuối cùng vẫn bỏ di động xuống.
Cố Cảnh Luật bổ nhào xuống giường lăn lộn vài cái, lăn xong mới phát hiện đây là việc tên nào đó thích làm nhất. Hắn mới không muốn ngốc như tên đó đâu, vội vàng nằm tử tế, trừng mắt nhìn trần nhà chốc lát, lại ngồi dậy, cầm máy tính bảng bên cạnh, mở trình duyệt, ở khung tìm kiếm nhập một câu.
Cố Cảnh Luật ôm máy tính bảng nghiên cứu hơn nửa giờ, toàn bộ quá trình biến hóa trên mặt có thể nói là tương đối phấn khích, hết đen lại trắng, lại từ trắng biến thành hồng hồng…
Cuối cùng, hắn còn mất sức chín trâu hai hổ, nhờ một người bạn “tốt bụng” trên mạng seed link, download một bộ film cấm nhi đồng xem.
Cố Cảnh Luật vừa “thưởng thức” ba phút, nhân vật chính trong film chỉ mới hôn môi, cửa phòng bị gõ vang. Lý Thu Nghi đứng ở cửa nói: “Cảnh Luật, cậu ngủ chưa?”
Cố Cảnh Luật vội vàng tắt trình phát video, mở cửa, “Chuyện gì?”
Lý Thu Nghi mặc một bộ váy ngủ màu đỏ rượu, dáng người uyển chuyển nhìn không xót gì, nhưng Cố Cảnh Luật lại chẳng có tâm tình thưởng thức người đẹp trước mắt.
“À, máy tính bảng của tôi hỏng rồi, có thể mượn cái của cậu được không? Tôi còn có chút việc muốn xử lý.”
“Đương nhiên là được.” Cố Cảnh Luật thầm nghĩ, may là vừa tắt video, “Cầm đi.”
Lý Thu Nghi ôm mấy tính bảng của Cố Cảnh Luật trở lại phòng, vừa định mở phần mềm muốn dùng để làm việc, trên màn hình liền nhảy ra một tin nhắn: Video thế nào?
Lý Thu Nghi không để ý đến tin nhắn này, vừa định rời khỏi wechat của Cố Cảnh Luật, tin nhắn thứ hai lại hiện lên: Nói thật chứ, thật không nghĩ tới cậu sẽ xem GV nha.
Lý Thu Nghi sửng sốt, nghĩ nghĩ, mở tin nhắn, xem lịch sự trò chuyện của Cố Cảnh Luật cùng người bạn trên mạng này, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Cô lại mở trình duyệt, tìm được lịch sử duyệt web, chỉ thấy ở đó hiện lên: làm sao để biết mình có phải gay hay không; straight thật sự sẽ cong được sao; làm sao để biết mình có thích một người hay không.
Lý Thu Nghi mở đường link cuối cùng, là một trắc nghiệm online, cô còn có thể nhìn thấy đáp án Cố Cảnh Luật điền:
Thường xuyên nghĩ tới tôi? ——Yes.
Thấy tôi thân mật với người khác, sẽ khó chịu? ——Yes.
Luôn muốn mình đẹp nhất trước mặt tôi? ——No.
…
Cố Cảnh Luật mỗi một vấn đề đều điền đáp án. Nhưng cuối thí nghiệm không phải đáp án, mà là viết một câu như vậy: Lúc đang làm thí nghiệm này cũng nhớ tôi? Nếu như đúng, không cần làm nữa, cũng đừng bối rối, bạn nhất định là thích tôi.
Lý Thu Nghi xóa hết tất cả dấu vết đã xem, nhìn chằm chằm máy tính bảng lâm vào trầm tư. Cô nhớ tới biểu hiện không bình thường hôm nay của Cố Cảnh Luật, vừa cẩn thận nhớ lại Cố Cảnh Luật trong hai ngày nay. Cố Cảnh Luật tuy rằng tính cách trời sinh không biết chừng mực, nhưng tốt xấu cũng là một thanh niên hai mươi tuổi, ngôn hành cử chỉ đã thành thục không ít so với vài năm trước. Trước mặt cô, tính trẻ con cũng bớt đi nhiều. Lý Thu Nghi vốn nghĩ, Cố Cảnh Luật đã thật sự trưởng thành, nhưng cô lại phát hiện, hắn đôi khi vẫn sẽ để lộ ra mặt xấu xí của bản thân, đó là khi đối diện với ai?
Lý Thu Nghi liên hệ các chi tiết với nhau, đột nhiên cảm thấy rất muốn biết chuyện này là thế nào.
Nhan Vũ vốn định về nhà ăn mấy thùng mỳ ăn liền coi như tự thương tiếc cho kết cục thất bại của mình, nhưng vừa về nhà liền nhận được một cú điện thoại, làm anh lập tức quăng suy nghĩ này ra sau đầu. Anh thu thập đồ đạc, chạy đến cửa tiểu khu, cản lại một chiếc taxi. “Bác tài, phiền bác tới bệnh viện XXX.”
Cửa bệnh viện, Đỗ Vũ Nhu đang lo lắng chờ đợi, cô nhìn thấy Nhan Vũ, lập tức chạy đến, dựa vào vai anh nhỏ giọng khóc.
Nhan Vũ vỗ vỗ lưng cô an ủi, “Vũ Ninh đâu?”
Đỗ Vũ Nhu nức nở nói: “Con bé đang làm thủ tục nhập viện.”
Nhan Vũ gật gật đầu, “Chúng ta vào thôi.”
Lúc hai người tới phòng bệnh, Đỗ Vũ Ninh đã làm xong thủ tục nhập viện, mà Đỗ nãi nãi mới vài ngày không gặp đang nằm trên giường bệnh, nhìn qua yếu ớt vô cùng. Đỗ Vũ Ninh sắc mặt tái nhợt canh giữ bên giường, thấy Nhan Vũ, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Nhan Vũ, anh đến rồi.”
Nhan Vũ nói: “Những thứ em cần anh đang mang đến rồi đây.”
“Cám ơn.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Vũ Nhu khóc nức nở: “Đỗ Vũ Long, cũng là em trai em, hôm trước đánh nhau với người ta, đánh người ta trọng thương…”
Nhan Vũ khó có thể tin: “Trọng thương?”
Đỗ Vũ Nhu gật đầu, “Bà nội biết chuyện này, cảm xúc nhất thời kích động, liền…Thành như vậy. Bác sĩ trong thị trấn nói bọn họ cứu không được, bảo chúng em đưa bà lên thành phố.”
“Vậy ba mẹ em đâu? Sao lại chỉ có hai chị em trong này?”
“Bác trai cùng bác gái đều vì chuyện của Đỗ Vũ Long mà bôn ba, làm sao có thời gian cùng hơi sức quản chuyện của bà nội.” Đỗ Vũ Ninh đỏ mắt nói.
Nhan Vũ có là thụ thì cũng là một người đàn ông đích thực, nhìn thấy hai cô gái khóc đến lê hoa đái vũ đương nhiên cũng vạn lần không đành lòng, huống chi, anh đối với hai chị em Đỗ gia đều có hảo cảm. Anh vội vàng an ủi: “Các em tạm thời đừng gấp, bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói, nhất định phải mau chóng làm phẫu thuật.”
Nhan Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Chi phí giải phẫu giải quyết sao? Nếu như không đủ, anh có thể…”
“Nghe nói sau khi phẫu thuật còn cần trị liệu, khoảng 30 vạn.”
“Nhiều như vậy?!”
Đỗ Vũ Ninh thê thảm cười, “Chúng em có tiền rồi.”
“Ba mươi vạn…” Nhan Vũ biết số tiền này chẳng là gì đối với khả năng của Cố gia, nhưng với Đỗ gia mà nói tuyệt đối là con số trên trời, một gia đình nông thôn, con trai con dâu mất sớm, cháu đích tôn lại làm ra chuyện như vậy, lấy đâu ra nhiều tiền đến thế? “Là bác em đưa cho em sao?”
Giọng Đỗ Vũ Ninh trở nên lạnh lùng: “Bác trai nói tiền nhà bọn họ đều phải dùng để lo lót trên dưới cho Đỗ Vũ Long. Ông ấy giúp chúng em vay nặng lãi —— đương nhiên, lấy danh nghĩa của em.”
Nhan Vũ trầm mặc, chuyện này nghe lại càng cẩu huyết. Theo lý mà nói, nhà nữ chủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nguyên tác không có khả năng không đề cập đến, nhưng nội dung lại vẫn dừng ở chỗ nữ chủ ghen tuông với nữ nhị, căn bản không nhắc tới chuyện này.
Chẳng lẽ là thời gian đổi mới còn chưa tới? Còn một khả năng nữa, là chuyện này nhất định phải xảy ra, Nhan Vũ không thể ngăn cản, cũng không có quyền thay đổi?
Nghi vấn của Nhan Vũ rất nhanh đã có đáp án.
Nhan Vũ cam tâm tình nguyện ở lại bệnh viện thay hai cô gái cùng bà lão chuẩn bị hết thảy. Ngày hôm sau, anh phát hiện tiểu thuyết đổi mới.
Giống trong đời thực, em họ nữ chủ đánh nhau với người ta, trong lúc hỗn loạn đánh trọng thương một người. Đỗ nãi nãi chịu kích thích, bệnh tim đột phát, tình hình nguy kịch.
Nhưng khác với đời thực là, lúc này nữ chủ đang vì chuyện của nữ nhị mà chiến tranh lạnh với nam chủ, cũng không nói chuyện này cho nam chủ biết. Người đầu tiên ra tay trợ giúp nữ chủ là nam nhị thầm mến cô đã lâu. Nhà nam nhị cũng coi như tiểu phú, y không chút do dự thay nữ chủ ứng trước tiền thuốc men cùng chi phí giải phẫu.
Đỗ nãi nãi được phẫu thuật, ca phẫu thuật cũng khá thành công, nhưng còn cần ở bệnh viện theo dõi một thời gian. Trong lúc này, nam chủ cùng nữ chủ vẫn đều không liên lạc. Nữ chủ bận rộn chăm sóc Đỗ nãi nãi, mà nam chủ còn tưởng rằng nữ chủ cố ý chiến tranh lạnh với hắn, đương nhiên cũng không chịu cúi đầu trước. Nam chủ mỗi ngày ở cùng nữ nhị, lại thủy chung không yên lòng.
Đỗ nãi nãi thân thể dần bình phục, tình huống dần trở nên lạc quan. Đầu sỏ gây nên Đỗ Vũ Long lại gặp có khả năng không hẹn ngày phán quyết. Ba mẹ Đỗ Vũ Long mặc kệ, trong lúc vô tình biết nữ chủ kết giao cùng thiếu gia Cố gia, ngày nào cũng chạy tới bệnh viện gây rối, bắt nữ chủ nghĩ biện pháp.
Nữ chủ cho rằng hết thảy đều là trừng phạt đúng tội Đỗ Vũ Long, ngay từ đầu nói gì cũng đều không đáp ứng. Không ngờ bác trai cuối cùng lại lôi thân phận con trai ra, đuổi nữ chủ ra khỏi phòng bệnh, nói cô không hỗ trợ thì đừng mơ gặp lại Đỗ nãi nãi.
Đang lúc nữ chủ cùng đường, trên mạng lại rộ lên tin tức người mẫu đang nổi Lý Thu Nghi cùng một chàng trai bí ẩn yêu đương cuồng nhiệt, mà chàng trai bí ẩn này, đương nhiên chính là nam chủ. Nữ chủ mệt mỏi từ thân đến tâm, rốt cuộc có suy nghĩ muốn buông tay.
Lúc này, mẹ nam chủ Trương Liễu Lan lại tìm được nữ chủ: “Chỉ cần cô rời khỏi Cảnh Luật, tôi sẽ thay cô thu xếp chuyện gia đình.”
Nữ chủ rối loạn một hồi, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Trương Liễu Lan. Trương Liễu Lan vì cô an bài chu toàn hết thảy, cô một câu chia tay cũng không nói với nam chủ, đưa theo bà nội sống nương tựa lẫn nhau, rời khỏi thành phố, rời khỏi nam chủ.
Đến đây, quyển I như vậy kết thúc.
Ở hiện thực, có con “Hồ điệp” Nhan Vũ, Đỗ Vũ Ninh không yêu Cố Cảnh Luật, thậm chí còn không biết hắn là phú nhị đại, trong mắt Đỗ Vũ Ninh, Cố Cảnh Luật chỉ là một cậu nhóc lớn lên rất tuấn tú mà thôi; nam nhị Ô Minh Thành dường như cũng không yêu Đỗ Vũ Ninh, Nhan Vũ thăm dò hỏi Đỗ Vũ Ninh, cô nói bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, quan hệ thậm chí so ra kém mình cùng Nhan Vũ. Cho nên, Đỗ Vũ Ninh đã tìm Nhan Vũ hỗ trợ đầu tiên, đồng thời, cô cũng không được Ô Minh Thành ứng trước tiền thuốc men cùng chi phí giải phẫu, chỉ có thể thông qua bác trai đi vay nặng lãi lợi tức cực kỳ cao.
Nhan Vũ đột nhiên cảm thấy chính mình rất có lỗi với Đỗ Vũ Ninh, vốn Đỗ Vũ Ninh sẽ có một cao phú soái tuy rằng ngạo kiều nhưng rất đáng yêu yêu thương, cũng có một người đàn ông dịu dàng ấm áp lặng lẽ chăm sóc. Cô có lẽ sẽ bị ngược một hồi, nhưng kết cục nhất định sẽ tốt đẹp —— cô bé lọ lem cùng hoàng tử từ nay về sau hạnh phúc mãi mãi.
Còn hiện tại, cô không thể không cùng Đỗ Vũ Nhu đối mặt với hết thảy sự thật tàn khốc, người duy nhất cô có thể dựa vào chính là anh bạn tốt Nhan Vũ, mà Nhan Vũ ngoại trừ giúp đỡ lặt vặt, cái gì cũng làm không được.
Nhan Vũ cảm thấy có chút châm chọc, anh cản trở Cố Cảnh Luật và Đỗ Vũ Ninh bên nhau, lại thủy chung đuổi không kịp Cố Cảnh Luật.
Nhan Vũ đột nhiên không muốn tỏ ra ngây ngô đáng yêu như trước đây nữa.
Chú thích
(1) Hay “Nữ đại tam, ôm kim chuyên”: Dựa trên quan niệm lấy vợ hơn tuổi là tốt của người TQ ↑
(2) Món ăn của dân tộc Hán tỉnh Hồ Bắc ↑
(3) Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái: Thành ngữ TQ, ý là nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc, mang hàm ý khuyến khích ↑
(4) Biết rượu say mà vẫn uống, biết sai mà vẫn làm ↑