Cố Cảnh Luật không tự mình đi xe mà gọi xe đến trường Đỗ Vũ Ninh. Hiện tại nói muộn cũng không phải đã quá muộn, đúng vào thời điểm ăn khuya. Khu phố ăn vặt gần trường đại học người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Di động của Nhan Vũ vẫn trong tình trạng tắt máy, Cố Cảnh Luật nghĩ hẳn là nên tìm ở nơi vắng vẻ. Hắn vừa định đi tới phố ăn vặt, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua, liền nhìn thấy người nào đó đang cùng một tên đáng khinh khoái trá uống rượu, tán gẫu.
Cố Cảnh Luật: “…”
Nhan Vũ hào sảng uống một hơi cạn sạch cốc bia, ợ lên một cái: “Thoải mái quá đi mất!”
Tên đáng khinh ngồi đối diện anh như cũ chìm trong bi thương, “Tôi thật sự rất thích cô ấy…Loại cảm giác này anh có hiểu không? Chính là cái loại thích không tự chủ này, tôi không có cách nào kiềm chế được!”
Nhan Vũ uống đến choáng váng, vô ý thức lặp lại mấy câu đã nói suốt hai giờ đồng hồ qua: “Tôi đương nhiên là biết rồi! Đều là người xa tận chân trời! Nào nào nào, tôi kính cậu một ly!”
Tên kia rớm nước mắt, vỗ mạnh vai Nhan Vũ, “Quả nhiên vẫn là anh hiểu tôi!”
“Tôi sao lại không hiểu cậu cho được!” Hai má Nhan Vũ đỏ rần rần, “Cậu có nữ thần của cậu, tôi có nam thần của tôi, nữ thần từ chối cậu, cậu vẫn có quyền thổ lộ! Còn tôi ấy à? Có thích cũng không dám nói ra miệng…” Tiếng Nhan Vũ nhỏ dần, thì thầm: “Tuy rằng tôi cũng không biết mình có thực sự thích cậu ta không nữa, chỉ cần dễ nhìn tôi đều sẽ thích, nhưng mà sư nó lấy lòng cậu ta đã thành thói quen của tôi rồi!”
Tên đáng khinh nọ biểu tình như gặp được tri kỷ, kích động cầm tay Nhan Vũ, “Trời định chúng ta là anh em rồi!”
Nhan Vũ ngốc nghếch cười, vừa định uống tiếp, cổ áo đã bị người ta xách lên, anh mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt, cảm thấy nhìn hắn quen mắt lạ thường, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, trong đầu anh hiện tại trắng xóa như hồ dán.
Cố Cảnh Luật bực không chịu được. Uổng công hắn có chút (chỉ một chút thôi!) lo lắng cho tên dobe này, không ngờ anh ta lại ở đây dây dưa vui vẻ cùng cái thằng quấy rối Đỗ Vũ Ninh, còn uống thành cái dạng này. Cố Cảnh Luật nhớ tới bộ dạng lúc say lần trước của Nhan Vũ, chỉ muốn nhanh chóng lôi anh về nhà, bằng không chỉ còn nước mất hết mặt mũi.
“Nhan Vũ, là tôi!” Cố Cảnh Luật vỗ vỗ mặt Nhan Vũ, “Đã tỉnh chưa?”
Nhan Vũ sửng sốt vài giây, trịnh trọng gật gật đầu.
“Vậy tốt rồi, theo tôi về nhà đi!”
Nhan Vũ thành thành thật thật theo sau Cố Cảnh Luật, không hề giống một người say rượu, đi cũng là đi thẳng tắp một đường. Cố Cảnh Luật vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy Nhan Vũ nói: “Cậu có biết tôi là ai không?”
Cố Cảnh Luật dừng bước, xoay người đối diện ánh mắt nhìn như tỉnh táo của Nhan Vũ, bất đắc dĩ nói: “Anh quả nhiên vẫn là say.”
Nhan Vũ lắc đầu, “Tôi không say. Cậu trả lời cho tôi, tôi là ai?”
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn đáp: “Tôi biết, anh là một cái Oreo, đúng không?”
Nhan Vũ đột nhiên cười phá lên, “Chúc mừng cậu, đã đoán sai! Tôi là…Cái…Di động.”
Cố Cảnh Luật dở khóc dở cười, “Di động?”
“Đúng vậy!” Nhan Vũ kêu rên một tiếng, đột nhiên xông lại đây ôm Cố Cảnh Luật, “Không xong rồi! Tôi không có điện a a a! Mau giúp tôi nạp điện!”
“…Anh buông ra đi đã!”
“Không được! Òaaaaaaaa…Tôi sắp sập nguồn tới nơi rồi! Cậu là bộ sạc đúng không? Mau cắm vào điiiiii!”
Lời vừa nói ra, hấp dẫn không ít chú ý xung quanh, Cố Cảnh Luật lúng túng gần chết, vội vàng bịt miệng Nhan Vũ, Nhan Vũ “Ô ô” kêu, chớp đôi mắt to, ủy khuất lên án nhìn Cố Cảnh Luật không cho mình nói chuyện.
“Đừng có kêu!” Cố Cảnh Luật buông Nhan Vũ ra, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi đổi cục pin khác cho anh được chưa?”
Nhan Vũ lắc đầu khóc, “Không được! Tôi là iphone, không thể đổi pin được!”
Cố Cảnh Luật kéo Nhan Vũ đang yêu cầu được nạp điện, cản lại một cái taxi. Nhan Vũ bị nhét vào trong xe thì rất buồn bực, càng thêm kiên định với ý nghĩ mình không có pin, một đường gào khóc về tới nhà.
Cố Cảnh Luật vừa mở cửa, Đỗ Vũ Ninh liền chạy ra đón, cô nhìn Nhan Vũ thút thít, sợ hãi: “Anh ấy làm sao vậy? Không có việc gì chứ?!”
“Yên tâm, anh ta vẫn khỏe lắm.” Cố Cảnh Luật buồn bực, “Anh ta cùng thằng theo đuổi cô trong hai giờ ngắn ngủn nhờ rượu tán gẫu thành anh em tốt rồi.”
Đỗ Vũ Ninh miệng há thành hình chữ O, “Sao anh ấy làm được?”
“Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Cố Cảnh Luật tức giận đáp, “Tránh ra, tôi đưa anh ta về phòng!”
Cố Cảnh Luật tha Nhan Vũ vào phòng, trực tiếp quăng lên giường, nhìn bộ dạng thiếu muối của anh, hận không thể hung hăng cho một đấm vào mặt, nhưng thời điểm muốn xuống tay, lại không nỡ. Cố Cảnh Luật cảm thấy, có lẽ là vì Nhan Vũ rất ngốc đi, người bình thường đối với người chỉ số thông minh không được bình thường đều có chút đồng tình, không nhẫn tâm xuống tay.
Cố Cảnh Luật cuối cùng chỉ có thể bóp bóp khuôn mặt Nhan Vũ cho hả giận, khiến hắn không ngờ là, người đàn ông đã gần 30 tuổi này xúc cảm làn da vậy mà lại rất tuyệt, hắn liền véo thêm vài cái. Không nghĩ tới Nhan Vũ vẫn nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra, giống như bệnh động kinh phát tác huơ tay lung tung, cuối cùng bắt lấy cánh tay Cố Cảnh Luật, “Cậu sạc pin cho tôi đi?”
“…”
Nhan Vũ lắc lắc cánh tay hắn, “Xin cậu đấy…Sạc pin cho tôi đi, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Cố Cảnh Luật đùa dai cười cười, “Chân cắm sạc của anh ở đâu?”
Nhan Vũ mơ màng trong chốc lát, lẩm bẩm nói: “Tôi tìm xem.” Nói xong, bắt đầu tự mình cởi khuy áo khoác.
Cố Cảnh Luật cũng không ngăn cản, nhìn Nhan Vũ cởi áo khoác, áo sơmi, quần dài, quần đùi… Sau đó, hắn nhìn không được nữa, trực tiếp đem chăn vung lên trên người Nhan Vũ đã gần như thoát y, “Tắt máy đi.”
Cùng lần say rượu trước trải qua cơ hồ giống nhau như đúc, sau khi uống say, tỉnh lại trong phòng ngủ của chính mình, độ hảo cảm của nam thần đối với anh không hiểu sao tăng thêm 5. Khác với lần trước chính là, hiện tại không ai có thể nói cho anh đêm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! Nhan Vũ suy nghĩ nửa ngày, quyết định xem nhẹ mấy chi tiết đó, vui rạo rực nhìn số liệu hiển thị trên đồng hồ đeo tay. Anh nhớ rõ Mr.L nói qua, độ hảo cảm hơn 20 là bạn bè, đột phá 50 liền đại biểu nam thần đối với mình có hảo cảm, anh hiện tại đã 35, sắp sửa công thành lui thân (1) rồi!
Nhan Vũ hung hăng hôn đồng hồ một cái, vui tươi hớn hở đi tắm rửa. Chờ Nhan Vũ sửa soạn xong, đã là giờ cơm trưa, anh đi vào phòng ăn, ngoài ý muốn phát hiện Đỗ Vũ Ninh cùng Cố Cảnh Luật đều ở đó.
Nhan Vũ hỏi: “Đỗ Vũ Ninh cô không cần lên lớp sao?”
Đỗ Vũ Ninh cười nói: “Không cần, hôm nay bắt đầu nghỉ tết nguyên đán rồi.”
“Phải rồi!” Nhan Vũ kinh ngạc đáp, “Tôi quên mất ngày mai chính là nguyên đán.”
Cố Cảnh Luật ngồi ở một bên nghịch di động châm chọc cười, “Anh thì nhớ gì, phỏng chừng mình là nhân loại cũng còn không nhớ.”
“Đúng rồi, Nhan Vũ, hôm qua cám ơn anh!”
“A, đừng khách khí, kỳ thật tôi đều đã quên hôm qua mình làm cái gì…”
“À, anh hôm qua…”
“Khụ khụ.” Cố Cảnh Luật cho Đỗ Vũ Ninh một cái liếc cảnh cáo, Đỗ Vũ Ninh lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
Nhan Vũ cũng không dám hỏi tiếp, đành phải nói sang chuyện khác: “Hai người hôm nay tính qua năm mới thế nào? Bằng không ba chúng ta cùng tới rạp xem film khuya đi!”
“Ý kiến hay đó, ” Đỗ Vũ Ninh có chút không phải, “Nhưng buổi tối hôm nay trường chúng em có viên du hội (2), em phụ trách một hoạt động, nhất định phải tham gia.”
“Ồ, không sao!” Nhan Vũ rất rộng lượng, mặt đầy chờ mong chuyển hướng Cố Cảnh Luật, “Hai người chúng ta cùng đi đi!”
“Không được.” Cố Cảnh Luật nhét di động vào túi áo, “Tôi cũng phải đi viên du hội của bọn họ.”
“A…” Nhan Vũ dài giọng, “Vậy tôi đây làm sao bây giờ?”
“Anh có thể ở nhà mà sạc điện, hài tử ngốc.”
“Cái gì ——” Nhan Vũ còn chưa hỏi xong, Cố Cảnh Luật đã chạy tới cửa nhà trọ, “Tôi tới trường trước đây.”
“Cậu đi luôn bây giờ à?” Đỗ Vũ Ninh hỏi, “Viên du hội buổi tối mới bắt đầu mà!”
“Tôi với Ô Minh Thành hẹn cùng nhau chơi bóng.”
Nhan Vũ trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên bắt lấy tay Đỗ Vũ Ninh, nghiêm túc hỏi: “Cố Cảnh Luật cùng Ô Minh Thành phát triển đến mức nào rồi?”
“A?” Đỗ Vũ Ninh không biết giải thích làm sao, “Bọn họ cũng khá thân, Ô Minh Thành thỉnh thoảng sẽ tới tiệm trà sữa tìm cậu ta tâm sự, bọn họ cũng sẽ cùng nhau chơi bóng…”
Ha ha ha ha, quả nhiên cao phú soái cùng cao phú soái có thể nhanh chóng như vậy mà phát triển thành cách mạng hữu nghị sao?
Đỗ Vũ Ninh nhìn Nhan Vũ mặt đầy rối rắm, thăm dò hỏi: “Nhan Vũ anh sẽ không muốn một mình trải qua nguyên đán chứ?”
Nhan Vũ buồn bực đáp: “Cứ phải nói ra thế sao?”
“Vậy anh cũng tới trường bọn em đi!” Đỗ Vũ Ninh hưng phấn đề nghị, “Viên du hội của chúng em rất thú vị, cũng rất đông người, chúng ta cùng nhau nhiệt nhiệt nháo nháo (3) bước sang năm mới đi!”
“Nhưng, ” Nhan Vũ do dự, “Tôi đã 28 rồi, lại ‘thác loạn’ cùng sinh viên đại học…”
Đỗ Vũ Ninh phì một tiếng bật cười, “Anh cảm thấy anh giống người 28 tuổi sao?”
“…”
“A, ý của em là, trông anh vẫn trẻ lắm! Nhìn qua chỉ tầm Cố Cảnh Luật thôi, Cố Cảnh Luật có thể đi, anh đương nhiên cũng có thể!”
Xa cách sáu năm, Nhan Vũ lại ở đêm trước năm mới đi tới vườn trường đại học. Đỗ Vũ Ninh hoành thành xong mục đích đưa anh tới, đã bị bạn học kêu đi rồi.
Hiện tại có thể nói là chiêng trống vang trời, đèn pháo đầy đủ, cờ đỏ phấp phới, người người tấp nập…Nhưng Nhan Vũ chẳng biết ai cả, nam thần cũng không thấy tung tích, anh có phần không biết làm sao. Có câu nói thế này, náo nhiệt là phần người khác, anh cái gì cũng đều không có.
Viên du hội tuy rằng là một hoạt động rất thường gặp, hơn nữa đa phần đều có nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt mỏi, Nhan Vũ rủa xả sinh viên bây giờ thật là càng ngày càng trẻ con, lặng lẽ rời khỏi hiện trường.
Anh đi mấy phút, tới một góc tương đối hẻo lánh, đột nhiên truyền đến một trận tranh cãi, Nhan Vũ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy là một đôi tình nhân đang cãi nhau.
Nam: “Em căn bản chính là cố tình gây sự! Em nghe anh giải thích được không!”
Nữ: “Tôi không nghe tôi không nghe!”
Nam: “Em đừng thế! Đừng như vậy mà!”
Nữ: “Anh tên điên này, buông tôi ra! Tôi đối với anh đã hoàn toàn hết hy vọng rồi!” Cô gái nói xong, bắt đầu dùng sức giãy khỏi tay chàng trai.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chàng trai dụng lực một cái, kéo cô gái vào trong lòng, cố định đầu cô, cường hôn.
Cô bé không đẩy được chàng trai ra, nhắm mắt lại, im lặng hôn trả.
Nhan Vũ: “…” Anh vừa mới được thấy một đoạn ngụy chia tay trong tiểu thuyết Quỳnh Dao sao?
Đang lúc chàng trai hôn cô gái tới khí thế ngất trời, sau lưng Nhan Vũ thình lình vang lên một thanh âm: “Hay lắm à?”
Chú thích
(1) Một câu thành ngữ của TQ, ý cơ bản là chỉ sau khi việc lớn đã thành sẽ lui về ở ẩn, không làm quan nữa ↑
(2) Là một kiểu hoạt động ngoài trời, bao gồm các gian hàng bán đồ ăn hoặc trò chơi tại một khu đất rộng, du khách dạo chơi qua lại ở đó, thường thấy là ngày kỷ niệm thành lập trường, hoặc trong bãi chờ hoạt động ca nhạc đặc biệt diễn ra ↑
(3) Từ vựng TQ, giải thích cảnh tượng đông đúc lộn xộn, bầu không khí sôi động