Đã 3 giờ 40 phút sáng.
Màn đêm thăm thẳm, bầu trời đầy sao lung lay như sắp đổ, bóng tối giống như một cái lưới rộng lớn đan xen, che phủ mọi bí mật của thế giới.
Dường như ban ngày không thể chạm tới, trong lúc chờ bình minh, Hàn Vận Dao bất chợt tỉnh lại, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó phát hiện bên cạnh không có ai.
Hàn Vận Dao không thể nhớ rõ đây là đêm dài thứ bao nhiêu rồi, kể từ khi kết hôn với John người Mexico, chất lượng giấc ngủ của cô ta đều không ổn định. Đặc biệt là trong một đêm yên tĩnh như vậy, cô ta cứ luôn thức dậy vào thời điểm không thích hợp, chút tiếng gió thổi cỏ lay bên ngoài cửa sổ cũng sẽ trở thành tiếng rít bên tai cô ta.
Sau khi tỉnh dậy, cô ta cảm thấy rất khát, liền quấn bộ đồ ngủ bằng lụa đi tới phòng khách.
Nhưng khi đi qua phòng làm việc, cô ta nghe thấy một giọng nói u ám đang gào lên.
“Cái gì?! Sao mấy tên cảnh sát kia lại có thể điều tra hộp đêm được?!”
“Cảnh sát Trung Quốc điên rồi sao?! Bọn họ còn chưa thông báo với đại sứ quán đã dám bắt giữ người của chúng ta? Rốt cuộc bọn họ có bằng chứng gì?”
Bên kia điện thoại là một giọng nam đục ngầu: “John, anh đã mắc sai lầm lớn. Nếu anh đã biết con bé kia xem trộm thẻ nhớ của anh thì không nên chờ lâu như vậy mới giải quyết được với nó.”
John lạnh lùng nói: “Đều tại con vợ Trung Quốc chết tiệt kia của tôi! Rõ ràng là cô ta đã thuyết phục tôi để cho con bé đó đi, tôi nói với cô ta sớm muộn gì con bé đó cũng sẽ tố cáo chúng ta. Vợ tôi lại dùng nhân cách để đảm bảo, nói đứa trẻ sẽ không dám. Quả nhiên hôm đi chơi xuân con bé không mang theo thẻ nhớ của tôi!”
“Anh không nên coi thường một con bé 13 tuổi.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười nói: “Có những ác ma đã được định hình từ năm bảy tám tuổi, có những sát nhân cũng giống vậy. Cái thiện và cái ác của trái tim con người không bao giờ phụ thuộc vào độ tuổi của họ, mà là khoảng thời gian đen tối. John, lần đầu tiên anh giết người chẳng phải cũng là đứa trẻ vị thành niên 14 tuổi sao?”
Thân phận thực sự của John là một người Mexico bị truy nã. Năm 14 tuổi, anh ta giết em gái của mình. Năm 17 tuổi, vừa rời khỏi trại cải tạo cho vị thành niên, anh ta đã giết một cô gái, từ đó biến mất không quay về nữa.
Bây giờ, John không muốn nghe những lời vô nghĩa của người này. Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng mình sẽ an toàn khi đến Trung Quốc, nghe nói cảnh sát Trung Quốc không giống cảnh sát Mexico, họ đối xử lịch sự với người nước ngoài và sẽ không dùng bạo lực để thực thi pháp luật, chứ đừng nói đến việc mang súng theo người. Vì vậy, anh ta cho rằng khi đến Trung Quốc, anh ta có thể tự do nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Cảnh sát Trung Quốc vẫn biết bí mật của anh ta!
Người ở đầu dây bên kia nói với anh ta rằng bằng cách nào đó, phía cảnh sát đã từng bước khám phá ra anh ta và tình trạng truy nã của băng nhóm anh ta.
John gầm lên: “Vậy tôi nên làm gì bây giờ?! Nói cho tôi biết, tôi còn phải ở lại Trung Quốc bao lâu nữa? Liệu tôi có thể rời khỏi sau khi xử lí vợ tôi không?!?”
Lời vừa nói ra, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng ”Choang!”
John nhíu chặt lông mày, cúp điện thoại, mở cửa phòng làm việc liền nhìn thấy bóng lưng của Hàn Vận Dao.
Hàn Vận Dao thực sự muốn chạy trốn, cô ta quay người đi tới cầu thang, nhưng phát hiện chân mình quá yếu, dùng tay và đầu gối leo lên bậc thang đầu tiên, nhưng lại vô tình va vào cái bình trên kệ, những mảnh sứ trắng vương vãi khắp sàn.
Một giọng nói u ám vang lên từ phía sau: “Đừng cử động.”
Hàn Vận Dao quay lại và thấy một lỗ đen trên họng súng, John thực sự đã chĩa súng vào mình!
Lúc này người chồng Mexico, người luôn đối xử với cô ta bằng vẻ ngoài dễ chịu và nghe lời cô ta, cuối cùng cũng lộ rõ bộ mặt thật của kẻ sát nhân tàn ác.
Tim Hàn Vận Dao chùng xuống, cô ta ôm bụng quỳ xuống đất bất lực, ngập ngừng nói: “John, đừng giết em! Em đang mang thai đứa con của anh.”
“Cô đang nói dối.” John nhìn chằm chằm người vợ Trung Quốc, cô ta không hề động đậy, đôi mắt màu xanh lam của cô ta lộ ra một tia sáng lạnh như băng.
“Em không nói dối! Em thực sự đang mang thai con của anh!”
Hàn Vận Dao bật khóc, cô ta đã đoán ra rồi. Hóa ra cuộc hôn nhân này là lừa đảo, nhưng đáng tiếc cô ta không thể quay đầu nữa.
“Tôi không quan tâm cô có thai hay không.” John nhìn nước mắt của cô ta, sau khi xác định cô ta không còn khả năng chống cự nữa, anh ta chế nhạo: “Cô là người phụ nữ ngu ngốc đã ngăn cản tôi giết Phương Tiểu Nam, bảo tôi buông tha cho con bé họ Lưu kia. Đó là lí do tại sao cảnh sát biết anh em tôi đang ở trong hộp đêm đó, đúng không?!”
Hàn Vận Dao bị sốc: “Anh, anh nói cái gì?!”
“Anh Xà đã nói cho tôi biết rồi.” John lạnh lùng nói: “Anh ta nói cho tôi biết kế hoạch của cảnh sát, hóa ra họ đã biết chuyện cái thẻ nhớ từ con bé Phương Tiểu Nam. Tất cả là lỗi của cô, nếu lúc đó không phải do cô ngăn cản, tôi đã giết hai đứa trẻ đó sớm hơn, sao anh em tôi có thể bị bắt được chứ?!” Nói xong, anh ta chĩa súng vào đầu vợ.
Lúc này Hàn Vận Dao còn không dám thở gấp.
Tháng trước, John, chồng cô ta bất ngờ tìm đến cô ta, nói rằng anh ta đã tìm thấy dữ liệu cái thẻ nhớ bị mất trong máy tính, nghi ngờ rằng thẻ nhớ bị kẹp trong sách bài tập của học sinh.
Cô ta giúp anh ta tìm ra tung tích của cuốn sách bài tập, biết rằng Phương Tiểu Nam, một học sinh trong lớp, đã lấy được thẻ nhớ. Sau đó, cô ta giúp chồng hỏi đứa trẻ về chiếc thẻ nhớ này, nhưng đứa trẻ sợ hãi đến mức không dám nói bất cứ điều gì.
Trong khoảng thời gian đó, người chồng liên tục cảnh cáo. Đừng có hỏi trong thẻ nhớ đó có gì, anh ta còn đe dọa rằng nếu cô ta ép hỏi thì cuộc hôn nhân sẽ chấm dứt.
Tiền sinh hoạt hiện tại của cô ta đều phụ thuộc vào anh ta nên cô ta ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Mà Phương Tiểu Nam thì không chịu giao thẻ nhớ ra, khiến cho John rất bức xúc. Anh ta nói rằng anh ta sẽ khiến con bé không nghe lời đó phải trả giá, cô ta cầu xin John cho đứa trẻ thời gian để Phương Tiểu Nam có thể tự nguyện giao thẻ nhớ ra.
Thật không nghĩ đến Tiểu Nam lại rơi khỏi vách đá trong chuyến đi du xuân. Cô ta cũng đã nghi ngờ rằng đây là chuyện do anh ta gây ra, nhưng John đã phủ nhận điều đó, nói rằng anh ta chỉ leo núi với cô ta vào ngày hôm đó, không nghĩ đến việc làm hại đứa trẻ. Vì vậy, cô ta tin lời anh ta nói.
Có vẻ như cô ta đã quá ngốc nghếch và ngây thơ.
Tin vào một người không nên tin, kết hôn với một người không nên yêu.
“… Anh Xà… Anh Xà mà anh đang nói đến là ai vậy?!” Dừng lại một chút, cô ta rốt cuộc cũng phản ứng lại, hỏi: “Hai năm trước tôi gặp anh, chẳng lẽ là chuyện anh đã sớm sắp xếp?”
“Đúng vậy.” John cảm thấy khá hài lòng với chỉ số IQ của cô ta, anh ta cười đắc thắng: “Anh Xà là ông chủ người Trung Quốc của tôi, hai năm trước anh ấy phát hiện tôi bị cảnh sát Mexico truy nã, anh ấy nói với tôi rằng anh ta muốn tôi ở bên cạnh cô, theo dõi cô. Điều kiện trao đổi là anh Xà giúp tôi và băng nhóm của tôi nhập cư trái phép vào Trung Quốc. Anh ấy còn giới thiệu một người vợ Trung Quốc rất tốt.”
Sau khi dừng lại một lúc, John giễu cợt bằng tiếng Trung: “Anh Xà nói nếu cô ngu ngốc một chút, cô còn có thể sống lâu thêm nhưng đáng tiếc, cô đã điều tra được nguyên nhân cái chết của ba cô, đúng không?”
Nguyên nhân gây ra cái chết của ba! Hàn Vận Dao lùi lại.
Ba của cô, Hàn Nhận, từng là một nhà phát triển bất động sản, tám năm trước đã tự tử vì sự cố vỡ đê của đập chứa Danh Hồ.
Trước khi ba mất, ông đưa cho cô ta một quả bóng golf và nói: “Con à, mau chạy đi, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho nhà họ Hàn đâu!”
Theo sự sắp đặt của ba, cô ta đến một thành phố lân cận để bắt đầu một cuộc sống mới. Đồng thời, cô ta vẫn giữ liên lạc với những người bạn cũ của ba mình và tiếp tục tìm kiếm manh mối về vụ vỡ đê.
Tám năm đã trôi qua, cô ta nghĩ rằng băng nhóm giết ba cô ta đã buông tha cho cô ta!
Thật không ngờ… bọn họ tìm một tên giết người, âm thầm chung chăn chung gối, ở bên cạnh theo dõi cô ta.
Đây là một kế hoạch giám sát dài hạn, khi cô ta đi du lịch đến Mexico vào hai năm trước, những người từng làm hại ba cô ta đã đặt John, một phần tử nguy hiểm ở bên cạnh cô ta, khiến cô ta không còn nơi nào để chạy nữa.
Điều nực cười là cô ta luôn là người trong trò chơi, cô ta bị cướp khi đi du lịch ở Mexico, đúng lúc đó John đã cứu cô ta. Kể từ đó, tình yêu tiếp nối, bọn họ bắt đầu một mối quan hệ xuyên quốc gia.
Cô ta biết John có thể đã từng có một quá khứ đáng xấu hổ, nhưng sau cuộc gặp gỡ, John luôn tỏ ra rất ấm áp và hiền lành, anh ta thường nói với cô ta: “Nơi tôi sinh ra là một khu ổ chuột ở Mexico, nửa đời đầu tiên của tôi không thể lựa chọn, để tồn tại, tôi đã làm ra rất nhiều chuyện sai lầm. Nếu tôi có thể chọn, tôi hy vọng cuộc sống của tôi sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Tôi muốn trở thành một người tốt và mang tới hạnh phúc cho người phụ nữ tôi yêu.”
Cô ta đã tin tưởng lời ngon ngọt của anh ta, cô nghĩ rằng nếu đưa John về nước, anh ta sẽ có thể trở lại làm người…
Nhưng thật không nghĩ đến, tất cả chỉ là lừa đảo!
Lúc này Hàn Vận Dao mới nhắm mắt tuyệt vọng, tâm trạng rối bời, dưới sự sợ hãi và hối hận tột cùng, cô ta đã đoán ra mọi chuyện và buột miệng: “Anh Xà mà anh đang nói tới chính là kẻ đã gi.ết chế.t ba tôi!”
John lại giơ súng lên, ngắm lại. Anh ta cười nói: “Anh Xà nói cô không nên là con gái của Hàn Nhận. Nếu không điều tra quá khứ, cô có thể sống lâu hơn. Thật đáng tiếc, cô đã điều tra được không ít chuyện, trong hai năm qua đã biết quá nhiều thứ, vì vậy anh Xà không thể để cô sống tiếp nữa.”
Cô ta đã biết quá nhiều? Vì vậy, anh ta muốn giết người?
Hàn Vận Dao nhớ lại, mọi thứ bắt đầu từ một bức ảnh cách đây hai năm.
Hai năm trước, cô ta vô tình biết được manh mối quan trọng về vụ vỡ đê, cô ta liền lập tức tiến hành một cuộc điều tra cá nhân.
Cô ta thực sự không tin cảnh sát, bởi vì nhiều năm qua cảnh sát đã xếp vụ vỡ đập chứa nước Danh Hồ là một vụ tai nạn. Điều này khiến cô ta cảm thấy cảnh sát có gì đó dối trá nên không muốn hợp tác với cảnh sát.
Không thể nào, cô ta phải tự mình lần theo manh mối để kiểm tra tất cả. Sau đó, cô ta phát hiện ra rằng càng tiến hành điều tra, bí ẩn liên quan đến vụ vỡ đê càng lớn. Nó hoàn toàn không giống một vụ tai nạn, nó giống như một âm mưu liên quan đến một số nhân v.ật to l.ớn, và đó là trận chiến tranh giành lợi ích đẫm máu.
Cô ta vẫn nhớ, trước khi chết ba đã đưa cho cô một quả bóng golf, có lẽ đó là lý do tốt nhất để kẻ chủ mưu phía sau giết ba cô ta.
Kết hôn với John vốn là một phần trong kế hoạch của cô ta. Thứ nhất, cô ta đã thực sự yêu John và sẵn sàng làm vợ anh ta. Thứ hai, với tư cách là vợ của một người nước ngoài, cô ta có thể trốn khỏi nước bất cứ lúc nào để tránh những kẻ đứng sau phát hiện ra rằng cô ta đang điều tra vụ án và giết người diệt khẩu. Thứ ba, đối phó với những người nổi tiếng và quyền lực, cô ta chắc chắn cần rất nhiều kinh phí để hỗ trợ.
Để duy trì mối quan hệ xã hội trước đây của nhà họ Hàn, cô ta đã không còn một xu dính túi, việc kết hôn với một người nước ngoài như John cũng dựa trên thực tế là anh ta có thể chu cấp tiền cho mình.
Chỉ là, cô ta cho rằng kế hoạch của mình không có chỗ sơ hở, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra những người khác đã biết đủ loại âm mưu của cô ta từ lâu, còn họ đang chơi đùa cô ta trong lòng bàn tay!
Anh Xà!
Anh Xà!
Rốt cuộc anh Xà mà John nói là ai?
Tại sao hai năm trước, anh ta lại sắp xếp để John quyến rũ cô ta?! Giám sát cô ta?!
Anh ta có phải là kẻ chủ mưu thực sự của vụ án đập chứa nước Danh Hồ không? Anh ta chính là kẻ sát nhân đã giết ba mình sao?
Hàn Vận Dao nhìn lên, khi đối mặt với nguy cơ tử vong, cô ta đột nhiên nhận ra một điều khác. Nếu mình chết, sự thật về vụ vỡ đê có thể vĩnh viễn không ai biết đến nữa.
Nhưng cô ta không có thời gian.
Lúc này, ngoài cửa sổ có ánh đèn xe cảnh sát nhấp nháy yếu ớt.
Đồng tử của John đột nhiên mở rộng, gien giết người trong cơ thể anh ta từ khu ổ chuột Mexico đang sôi lên, vì vậy anh ta bắn mà không cần suy nghĩ.
Khi súng nổ, Hàn Vận Dao lập tức cảm thấy nóng rực, giây tiếp theo, cô ta ngã xuống đất, nhìn thấy John rời đi không quay đầu lại, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Cô ta từ từ mất hết sức lực, chỉ cảm thấy tính mạng đang trôi đi, dần dần làm mờ tầm nhìn của cô ta.
Lúc này, kí ức trong cả cuộc đời đều ùa về. Nó giống như một bức tranh đen trắng được chiếu trong một rạp chiếu phim cũ, và bây giờ mọi người đã đi đến các tòa nhà trống.
***
Cô ta tên là Hàn Vận Dao, cô ta từng là cô cả nhà họ Hàn. Nhà họ Hàn vốn là ông trùm bất động sản, khối tài sản hàng chục tỷ, ngang ngửa với nhà họ Chu, hai bên từng là hai gia đình rất giàu có.
Nhưng tám năm trước, đập Danh Hồ bị vỡ, cả nhà họ Chu đều chết hết, nhà họ Hàn tan vỡ. Hai gã khổng lồ bị trúng một đòn kinh thiên động địa, cả người đều tàn tạ.
Sau vụ việc, ba của cô ta, Hàn Nhận, với tư cách là người phát triển cư tiểu khu Danh Hồ, là người bị đổ trách nhiệm lên người nhiều nhất. Ba không thể chịu nổi một cú sốc lớn như vậy, cuối cùng đã buông bỏ, nói rằng ông ấy muốn giải tỏa mọi mối hận thù, ân oán.
Khi mẹ vội vã đến bên cạnh ba, ba đưa cho con gái một quả bóng golf nói: “Con à, mau chạy đi!”
Đây là lời cuối cùng của ba. Sau đó, cô ta cầm quả bóng golf do ba mình đưa đi, bắt đầu lại cuộc sống khác.
Thì ra tám năm qua kẻ đứng sau g.iết ch.ết ba vẫn chưa từng buông tha cho cô ta.
Lúc này, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất là quả bóng golf, quả bóng golf của ba…
Vài ngày trước khi chết, ba đã bán hết tài sản của gia đình để bồi thường cho gia đình của những nạn nhân trong vụ vỡ đập Danh Hồ. Lúc ấy, trên bàn luôn có quả bóng golf đó…
Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, ba đều nhìn chằm chằm vào quả bóng golf và thở dài, giống như tiếc nuối quá khứ không thể lặp lại trong cuộc đời này.
Đến lúc đó, cô ta mới hiểu rằng có lẽ ba cô đã nhận ra kẻ đứng sau vụ sát hại nhà họ Hàn. Quả bóng golf mà ông luôn nhìn chằm chằm là sợi dây liên kết giữa kẻ sát nhân và ông ấy.
Cô ta dựa vào quả bóng golf làm cơ hội để điều tra suốt tám năm… Tám năm, chỉ để tìm ra một chút manh mối.
Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn không thể thoát khỏi sự tàn ác của kẻ sát nhân. Cho tới bây giờ cô ta mới biết người đã hại ba cô và nhà họ Hàn vốn được gọi là anh Xà!
Thật xảo quyệt… Đúng là một con rắn độc!
Không.
Cô ta không thể cứ chết như vậy được!
Hàn Vận Dao đứng dậy, ôm bụng nhìn xung quanh, nhìn thấy quả bóng golf… quả bóng golf mà ba đưa cho cô ta, quả bóng golf nói về sự thật, cô bước từng bước tới, lấy nó ra khỏi kệ, ôm nó thật chặt, thật chặt…
Cô ta dùng máu của mình để vẽ một cái hộp trên mặt đất, sau đó đặt quả bóng vào giữa và giữ chặt nó.
Sau đó, cô ta mất hết sức lực, ngã xuống.
Bên ngoài cửa sổ bắt đầu có tiếng súng.
John, kẻ giết cô ta còn chưa chạy được bao lâu, đã bị cảnh sát truy đuổi.