Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 33




Cùng lúc đó.

Nhan Lôi đang quẫy đạp trong bể bơi.

Từ khi biết được quỷ nước có thể là con gái của một thợ lặn, cô rất có tinh thần để nghiêm túc học bơi lội.

“Tốc độ tiến bộ của cô rất nhanh.”

Những lời tán thưởng này của Thạch Man Linh là xuất phát từ nội tâm.

Nhan Lôi là học viên tiến bộ nhanh nhất trong tất cả những người mà cô ta đã từng dạy. Trải qua một tuần của chương trình học, Nhan Lôi đã học được bơi ếch, thậm chí có thể bơi một vòng đến khu vực nước sâu.

“Phù.” Nhan Lôi dựa vào thành bể bơi, cô tháo kính bơi đã bị nước ngấm vào ra để lau, giả vờ như vô tình mà hỏi: “Huấn luyện viên, sau này tôi muốn thi lấy một giấy phép lặn nước chuyên nghiệp để dấn thân vào công việc chụp ảnh dưới nước. Theo cô thì tôi nên đến quốc gia nào để thi giấy phép lặn thì tốt hơn?”

Thạch Man Linh đề cử: “Đảo Phuket của Thái Lan. Tôi có một vài học sinh đã từng thi lấy giấy phép lặn dưới nước ở đó, độ khó khi lặn rất thấp. Trước hết cô có thể bỏ ra thời gian nửa năm để tập luyện kỹ thuật lặn dưới nước sơ cấp ở nội địa một chút, sau đó lại đến Phuket để thi đỗ giấy phép nâng cấp mở rộng vùng nước của thợ lặn. Chỉ cần có tờ giấy phép này, cô có thể xử lý bất kỳ công việc dưới nước nào.”

“Thật sao?” Nhan Lôi cười hỏi: “Cô cũng thi lấy giấy phép lặn dưới nước ở Phuket à?”

Khóe miệng của Thạch Man Linh khẽ mỉm cười, có chút đắc ý nói: “Tôi đến rạn san hô Great Barrier ở  Australia để thi giấy phép lặn dưới nước. Chút độ khó của thi lặn nước ở Thái Lan, tôi căn bản không để vào mắt.”

Đối với kiểu người chơi theo đuổi sự kí.ch thích cao nhất của lặn nước như cô ta, những trò lặn nước gần biển từ 40m trở lên đều chỉ là trò chơi sơ cấp.

Chỉ khi đi lặn ở vực nước sâu vài trăm mét ở rạn san hô Great Barrier của Australia, cảm nhận sự sâu thẳm và sức chịu nén đến từ đại dương mới có thể lĩnh hội được niềm vui thực sự của cuộc đời.

“Thật sự muốn biết cảm giác vùng vẫy trong biển rộng là như thế nào.” Nhan Lôi không khỏi nghĩ đến giấc mơ mỹ nhân ngư kia.

Thạch Man Linh mỉm cười đáp lại sự tò mò của cô: “Cô sẽ cảm thấy bản thân con người rất bé nhỏ, đại dương mới thực sự là vĩ đại. Cô sẽ kính nể đại dương, kính nể tất cả mọi sự việc không thể biết đến.”

Nói xong, Thạch Man Linh lên bờ. Thời gian làm việc của cô ta đã kết thúc. Mà Nhan Lôi vẫn ở nguyên tại chỗ suy nghĩ thâm ý trong lời này.

Sau lưng bỗng truyền đến một tiếng: “Cô Nhan.” Cô quay lại nhìn, hóa ra là Giang Thu Trì đến. Nhan Lôi khách khí chào hỏi: “Chào buổi tối, anh Giang.”

Vừa dứt lời, cô bỗng thấy Giang Thu trì bỗng nhiên bơi lại gần cô, khoảng cách giữa hai người rất gần. Dù sao cô chỉ đang mặc một bộ đồ tắm, người khác giới bỗng nhiên đến gần mình khiến cô có chút mất tự nhiên.

Nhan Lôi phản ứng theo bản năng, cô không khỏi lui về sau vài bước, nhưng suýt chút nữa trượt chân xuống dưới. Vào thời khắc mấu chốt, Giang Thu Trì đưa tay ra kéo cô lại.

Bọt nước xung quanh văng ra khắp nơi, cô không khỏi nghiêng về phía anh ta.

Đợi đến khi đã đứng vững được, Nhan Lôi nhận ra mình đang cầm tay của anh ta, nằm trong ngực của người đối diện.

Giang Thu Trì nở một nụ cười với cô, một nụ cười vừa cởi mở vừa trong trẻo: “Cô Nhan, cô sợ tôi sao? Tôi có gì để sợ đâu chứ?”

Nhan Lôi vội vàng buông tay ra. Cô cũng không ngu ngốc, biết rằng mình vừa mới bị trêu chọc. Vậy là buột miệng mà nói: “Thật ngại quá anh Giang, tôi có bạn trai. Có lẽ anh ấy sẽ không thích nhìn thấy tôi cùng người đàn ông khác cười cười nói nói với nhau trong bể bơi.”

Lời nói dối hoàn toàn trắng trợn.

Cô làm gì có bạn trai, dù là người thích sự mới lạ cũng không tỏ tình với cô đâu.

Giang Thu Trì ngẩn người, anh ta không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nụ cười trở nên miễn cưỡng: “Là tôi đường đột rồi.”

Lúc này một gợn sóng quét đến, Giang Nguyệt Sơ từ dưới nước trồi lên, nhẹ nhàng trêu ghẹo: “Lão đệ, chị còn đang thắc mắc tại sao em lại biến mất rồi. Hóa ra là ở đây có cô Nhan.”

“ Em nói chuyện với cô Nhan vài câu mà thôi. Chị, chị cũng đừng cười bọn em.” Giang Thu Trì trừng mắt với chị gái mình một cái.

“Được rồi, biết ngay là em sẽ nói như thế mà.” Giang Nguyệt Sơ đang đánh giá Nhan Lôi. Cô gái này có một gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hạnh mày lá liễu, giống như mỹ nhân cổ điển trong tranh. Vậy là cười rồi nói tiếp: “Chị luôn cho rằng em du học ở Anh nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ đưa một cô gái tóc vàng mắt xanh về nhà. Không ngờ rằng thẩm mỹ của em vẫn mang phong cách của Trung Quốc.”

“Chị cũng vậy.” Giang Thu Trì nói lại: “Đi Pháp bốn năm, sao không thấy chị đưa một bạn trai người Pháp về nhà.”

“Chị không quen với mùi vị của người ngoại quốc. Cô Nhan, cô nói xem có đúng không?”

Ánh mắt của Giang Nguyệt Sơ sóng sánh, quả nhiên là phong tình vô hạn. Dường như bên trong còn đang cất giấu một bờ sông Seine lãng mạn.

Nhan Lôi khóc không ra nước mắt, hỏi cô vấn đề này làm gì? Cô cũng đã yêu đương với bạn trai người ngoại quốc bao giờ đâu? Đành phải mơ hồ đáp lại một tiếng: “Ừ.”

“Anh Thu Trì, anh có thể dạy em học bơi được không?”

Bọn họ đang nói chuyện say sưa thì phía sau bỗng có một câu nói yếu ớt vang lên. Nhan Lôi giật nảy cả mình.

Chẳng biết từ bao giờ mà Chu Hoằng Nghiên đã đứng phía sau cô. Nhan Lôi muốn cất tiếng chào hỏi thì nhận ra ánh mắt của đối phương đang có ý thù địch.

Cô biết ý nên không nói gì thêm. Nhưng Giang Thu Trì cũng không muốn để ý đến Chu Hoằng Nghiên: “Thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Nghiên, em tự chơi một mình đi. Anh và chị hai phải về rồi.”

Ánh mắt của Chu Hoằng Nghiên nhìn chăm chú theo bóng dáng của Giang Thu Trì, dường như không nỡ rời khỏi anh ta dù chỉ một phút.

Đợi đến khi Giang Thu Trì đi khỏi rồi, Chu Hoằng Nghiên mới chuyển ánh mắt nhìn về phía cô, tính cách đại tiểu thư bộc phát, liền ghen tị mà hỏi: “Cô Nhan, cô rốt cuộc là ai? Sao cô lại quen biết anh Thu Trì?”

Nhan Lôi nghĩ đến vị Chu Hoằng Nghiên này là em họ của Chu Diên, từ điểm này mà xem xét, cô không muốn trở thành kẻ địch của nhà họ Chu nên dứt khoát giải thích: “Cô Chu, tôi biết cô nghi ngờ quan hệ giữa tôi và Giang Thu Trì. Thực ra không phải như vậy, Giang Thu Trì nói chuyện với tôi nhiều hơn bình thường một chút hoàn toàn là vì gương mặt của tôi rất giống một người khác.”

Chu Hoằng Nghiên kinh ngạc: “Ai?”

“Bạch Tường Tường, cô có biết người này không?”

Chu Hoằng Nghiên lắc đầu.

“Cô ấy là đại tiểu thư của tập đoàn Bạch thị, tám năm trước qua đời trong vụ án vỡ đập Danh hồ.”

“A.”

Nghe đến hai chữ “Danh hồ”, sắc mặt Chu Hoằng Nghiên liền thay đổi.

Ánh đèn bể bơi rất sáng, nhưng Nhan Lôi nhận ra ánh mắt của cô ấy trở nên vô cùng ảm đạm.

Nhan Lôi thở dài cảm khái: “Đập nước bị sạt lở tạo nên rất nhiều bi kịch. Bạch Tường Tường chỉ là một trong những người bị hại mà thôi. Sau khi cô ấy chết, có hai người đàn ông luôn luôn nhớ đến cô ấy. Trong đó có một người là Giang Thu Trì.”

Sắc mặt Chu Hoằng Nghiên trầm xuống, bỗng nhiên đáp lời: “Nhà tôi cũng là người bị hại trong vụ đập nước bị vỡ.”

Tôi biết.

Anh họ của cô là người quen của tôi mà.

Nhưng Nhan Lôi lại giả vờ kinh ngạc nói: “Thật sự xin lỗi, tôi không biết là nhà cô…”

“Không có gì, đều là chuyện đã qua.” Chu Hoằng Nghiên cũng suy nghĩ rất thông suôt, cô ấy nhìn chăm chú về phía Giang Thu Trì vừa rời đi, nói lời từ đáy lòng: “Sau khi lũ lụt xảy ra, ngoài trừ anh họ và anh ruột của tôi thì anh Thu Trì là người đối xử tốt với tôi nhất. Anh ấy đưa tôi ra nước ngoài du lịch, cùng tôi nói chuyện giải khuây, anh ấy biết trong lòng tôi khó chịu nên nghĩ đủ mọi cách để an ủi tôi.”

Thì ra là vậy, nên Chu Hoằng Nghiên liền trở nên mê muội Giang Thu Trì. Nhan Lôi khẽ gật đầu: “Anh Giang trông có vẻ là một người rất dịu dàng.”

“Cô thật sự không có quan hệ gì với anh Thu Trì sao?” Chu Hoằng Nghiên vẫn chưa yên tâm về cô.

“Đúng vậy. Thực ra tôi có người mình thích rồi, anh ấy là cảnh sát.”

Trong lòng Nhan Lôi cảm thấy có chút ngọt ngào, cô nghĩ đến người họ Trần kiêu ngạo nào đó.

Lúc này Chu Hoằng Nghiên mới yên tâm. Sau khi giải trừ hiểu nhầm tình địch, Chu Hoằng Nghiên liền trở nên vô cùng dễ nói chuyện: “Cô Nhan, trước đó là lỗi của tôi.”

“Không sao.” Nhan Lôi còn muốn nghe ngóng một chuyện khác: “Khi lũ lụt xảy ra, Giang Thu Trì đã lên cấp ba chưa?”

“Anh ấy đang học lớp mười ở học viện ngoại ngữ, sao vậy?” Chu Hoằng Nghiên không hiểu tại sao cô lại hỏi cái này.

“Vậy còn cô. Cô học cấp ba ở đâu?”

“Tôi và chị Nguyệt Sơ đều học ở trường Trung học Danh Hồ.” Chu Hoằng Nghiên thuận miệng đáp.

“….” Nhan Lôi vô cùng bất ngờ: Hóa ra Chu Hoằng Nghiên và Giang Nguyệt Sơ đều là học sinh của trường Trung học Danh Hồ.

Theo nguyên tắc mà nói, chỉ cần là học sinh của trường Trung học Danh Hồ thì đều là người bị tình nghi.

Nhan Lôi lập tức trở nên cảnh giác, giả vờ như vô tình mà hỏi: “Tôi nghe nói trước đây Giang Nguyệt Sơ từng đi du học ở Pháp, cô ta về nước từ lúc nào vậy?”

“Chị Nguyệt Sơ về nước từ tháng tám năm ngoái, cô hỏi cái này làm gì?” Chu Hoằng Nghiên cảm thấy câu hỏi của cô đều rất khó hiểu.

“Không có gì.” Nhan Lôi thở dài một hơi. Tháng tám năm ngoái Giang Nguyệt Sơ mới về nước, mà nhân chứng đầu tiên là Trần Chính Thao lại bị hại vào tháng hai năm ngoái.

Nếu như hai vụ án quỷ nước là cùng một “quỷ nước” làm ra, vậy thì Giang Nguyệt Sơ lúc đó vẫn đang du học ở nước Pháp hoàn toàn không có thời gian gây án.

Nhan Lôi thầm nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều. Hiện giờ cô nghe đến trường Trung học Danh Hồ thì sẽ có phản ứng thái quá, nghi ngờ rằng ai cũng là hung thủ.

Mẫn cảm quá mức như vậy không tốt lắm.

Cô cần phải thư giãn một chút, không nên nhìn ai cũng đa nghi như Tào Tháo.

Tạm biệt Chu Hoằng Nghiên, Nhan Lôi thu dọn đồ đạc rời khỏi bể bơi. Trần Bạc Vũ đợi cô ở ngay ngoài cổng.

Lên xe của anh xong, Nhan Lôi liền nói những tin tức hôm nay tìm hiểu được cho anh. Nếu tháng tám năm ngoái Giang Nguyệt Sơ vẫn còn ở nước ngoài thì có thể loại khỏi danh sách tình nghi.

Nghe xong tin tức của cô, Trần Bạc Vũ nói phía Chu Diên tra được một số tin mới, sau đó liền đưa cô cùng đến cục công an.

Nhan Lôi biết thực ra Chu Diên được cô ủy thác điều tra thân phận của nhân viên trong “sân golf Dòng Thác”, đồng thời từ đó tìm ra người có giấy phép lặn dưới nước, người đã từng học trường Trung học Danh Hồ. Kết quả Chu Diên thực sự đã tìm ra người có những đặc điểm như vậy.

Đến cục công an, Chu Diên liền đưa tư liệu của người này cho bọn họ xem.

Tên: Thạch Man Linh.

Tuổi:25, quê quán: người bản địa.

Địa chỉ hộ khẩu: Số XX, đường XX, khu dân cư thành Tây.

Hoàn cảnh gia đình: ba mẹ đều đang xử lí công việc kinh doanh ở nước ngoài, thu nhập không ít.

Lí lịch cuộc sống: lúc học cấp hai, Thạch Man Linh đã từng tham gia giải bơi lội cấp thành phố, đoạt được giải nhất ở hạng mục bơi nữ.

Về sau cô ta dùng thân phận học sinh có năng khiếu thể dục để nhập học trường Trung học Danh Hồ. Sau khi tốt nghiệp thì đến trường thể thao Bắc Kinh để đào tạo sâu hơn. Có tư chất AOW (giấy phép nâng cấp mở rộng vùng nước lặn, độ sâu khi lặn có thể lên đến 40m). Là một trong số ít những người tài có thể lặn xuống nước hơn 300m ở Trung Quốc.

Chu Diên giới thiệu: “Thường thì độ sâu cực hạn của thợ lặn bình thường đều chỉ thấp hơn 300m. Nhưng Thạch Man Linh này trời sinh có thủy tính tốt, cô ta có thể lặn xuống vượt qua giới hạn 300m một cách dễ dàng, nhiều lần đột phá kỉ lục lặn nước biển cao nhất của nữ giới trong nước. Cô ta là nhân vật thuộc cấp nữ thần của giới lặn biển trong nước.”

Hóa ra huấn luyện viên của cô có lai lịch như vậy. Nhan Lôi ngẩn người, tuổi tác, thân phận, thâm niên lặn nước, xuất thân từ trường Trung học Danh Hồ…Thạch Man Linh đều hợp lí với mọi điều kiện.

Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút sợ hãi: “Không lẽ, Thạch Man Linh chính là quỷ nước mà chúng ta muốn tìm?”

“Nhưng có một vấn đề.” Chu Diên phủ nhận suy nghĩ của cô: “Đêm ngày 23/2 khi vụ án xảy ra, Thạch Man Linh từng đến cục công an chúng ta báo án. Nói là cô ta trên đường tan làm về thì bị cướp, túi tiền bị người ta cướp đi, có camera giám sát chứng minh việc này. Thời gian Thạch Man Linh báo án là đúng bảy giờ tối, làm xong mọi thủ tục ghi chép đã là chín giờ…Cô ta có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm.”

Nói như vậy, đêm hôm đó nữ quỷ nước xuất hiện ở dưới đê chắc chắn không phải Thạch Man Linh.

Nhan Lôi rơi vào thế bí. Nếu đã không phải Thạch Man Linh vậy thì còn có thể là ai chứ?

Cô bỗng nhiên nghĩ đến Giang Nguyệt Sơ, liền hỏi: “Chị hai của Giang Thu Trì là Giang Nguyệt Sơ cũng học tại trường Trung học Danh Hồ, cô ta có thể là quỷ nước không?”

Chu Diên lắc đầu, nhà họ Chu của anh ta và nhà họ Giang có quan hệ khá tốt nên anh ta cũng quen biết Giang Nguyệt Sơ: “Tháng tám năm ngoái cô ta mới du học từ Pháp về. Có ghi chép xuất nhập cảnh làm bằng chứng. Mà thời gian tử vong của Trần Chính Thao là tháng hai năm ngoái. Vậy nên Nguyệt Sơ không phải là quỷ nước đã thực hiện liên tiếp hai vụ án.”

Nghe giọng điệu này của anh, hóa ra là có quan hệ tốt với Giang Nguyệt Sơ. Nhan Lôi nhớ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của nhị tiểu thư nhà họ Giang liền chế nhạo: “Anh Chu, có phải anh thích Giang Nguyệt Sơ không?”

“….”

Chu Diên vậy mà lại đỏ mặt lên, nhưng lại phủ nhận: “Không phải, chỉ là quan hệ của hai nhà chúng tôi tương đối tốt mà thôi.”

Nhan Lôi không đùa anh ta nữa. Nhưng vấn đề là: cô vẫn luôn nghi ngờ nữ quỷ nước đang lẩn trốn trong sân golf Dòng Thác. Mà trong tất cả các nhân viên và khách hàng của sân golf chỉ có ba cô gái là đã từng học ở trường Trung học Danh Hồ. Hiện tại, Giang Nguyệt Sơ và Thạch Man Linh không có thời gian gây án, chỉ còn lại Chu Hoằng Nghiên là học sinh của trường Trung học Danh Hồ.

Cô trêu chọc: “Anh Chu, gần đây tôi đang cùng em họ Chu Hoằng Nghiên học bơi đó, cô ấy lại còn mang phao bơi xuống bể bơi, anh phải bảo cô ấy học hành cho tốt…”

“Tiểu Nghiên?” Chu Diên khó hiểu: “Không phải con bé đã thi được giấy phép lặn ở đảo Phuket rồi sao?’

“….”

Nhan Lôi lập tức khó hiểu.

Mẹ nó…Hóa ra ngoại trừ Thạch Man Linh, Chu Hoằng Nghiên cũng đã có giấy phép lặn nước.

Vậy cô ấy còn giả vờ làm vịt cạn làm gì chứ?