Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 25




Nghi phạm của vụ án nổ súng cuối cùng đã sa lưới.

Nhan Lôi biết được tin tức này từ Lục Gia Nhiên.

Nói ra thì sáng nay cô đến tổ trọng án, đang xem phát trực tiếp được một nửa thì cục trưởng Vương bỗng nhiên bảo cô ra ngoài.

Cục trưởng Vương nói Trần Bạc Vũ đã nhắn rằng đừng để cô trông thấy hiện trường, tránh để cô bị dọa sợ.

Nghe xem, một cái cớ qua loa đến nhường nào.

Cô buồn bực quay về nhà khách, không cho xem thì không cho xem thôi, lại còn dọa sợ? Coi cô là một chú thỏ con sao?

Ba ruột nói với cô rằng: “Lúc cảnh sát bắt nghi phạm thì phương án hành động cụ thể đều phải bảo mật. Trần Bạc Vũ không cho con xem phát trực tiếp là vì con vẫn chưa phải cảnh sát, người ta vẫn chưa đối xử với con như người một nhà.”

Vậy là đả kích x2.

Mặc dù biết Trần Bạc Vũ làm việc theo phép công, nhưng nghĩ đến việc Trần Bạc Vũ vẫn đối xử với cô như người ngoài, đáy lòng của cô vẫn có chút không thoải mái.

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa thừa cơ khích lệ: “Lôi Lôi, tranh thủ thời gian thi đỗ vào cục cảnh sát, như vậy con mới có tư cách đứng trong tổ trọng án.”

Hiện tại cũng đã là cuối tháng hai.

Sắp đến trung tuần tháng ba, thi công chức của thành phố này sắp bắt đầu.

Năm ngoái cô tham gia thi công chức, kết quả không qua được phỏng vấn, lần này tuyệt đối không được xảy ra sai sót.

Lời của ba thì vẫn phải nghe, Nhan Lôi mở sách vở ra, bắt đầu xem từ môn Suy luận logic, cô cảm thấy gần đây trí thông minh của mình có chút không đủ dùng, cần phải làm nhiều bài logic hơn nữa, bổ sung trí thông minh một chút.

Chỉ có điều, vừa đọc được một lúc thì có một cuộc điện thoại gọi đến.

Là Lục Gia Nhiên gọi đến, anh ta đặc biệt thông báo cho cô: “Nhan Lôi, nghi phạm của vụ án nổ súng đã bị bắt.”

“Ồ.”

Nhan Lôi rất bình tĩnh, hai ba con siêu đỉnh nhà họ Trần liên thủ bố trí một cái bẫy lớn như vậy, không bắt được nghi phạm thì quả thật có lỗi với khán giả cả nước đã bị trêu đùa.

“Bao giờ thì cô và con quay về?”

Câu nói của Lục Gia Nhiên khiến cô khựng lại, anh ta còn muốn cô quay về sao? Bai bai nhé.

Nhan Lôi rất bình tĩnh mà nói với anh ta: “Anh Lục, tôi ở cục cảnh sát rất tốt, tôi không muốn quay về.”

“Vớ vẩn.” Lục Gia Nhiên hơi tức giận, anh ta để cô đến cục cảnh sát ở là muốn đảm bảo cho sự an toàn của cô. Bây giờ nghi phạm đã bị bắt lại, nguy hiểm đã được loại bỏ, Nhan Lôi dựa vào cái gì mà vẫn muốn ở lại sống trong cục cảnh sát?

Lục Gia Nhiên lạnh lùng nói: “Nhà của cô là ở chỗ tôi chứ không phải ở trong cục cảnh sát gây thêm phiền phức.”

“Có gây thêm phiền phức hay không trong lòng tôi tự khắc có tính toán, không liên quan gì đến anh.” Nhan Lôi tiếp tục làm bài logic trên tay: “Hơn nữa, từ bao giờ mà nhà họ Lục thành nhà của tôi rồi? Tôi giúp anh mua nhà hay là mua cổ phần?”

“…” Lục Gia Nhiên bị cô cãi lại đến á khẩu không trả lời được.

Hiện tại Nhan Lôi vô cùng độc lập tự chủ, hoàn toàn không sợ sự uy hiếp của anh ta trước đây.

Anh ta còn nghe nói vợ chồng nhà họ Đường vì cảm ơn cô đã cứu được cô bé Đường Phi Duyệt nên đã cho cô một cái thẻ ngân hàng 500 vạn.

Cho nên ngay cả về mặt vật chất cô cũng không cần tiếp tục ỷ lại vào anh, chỉ cần nguy hiểm được loại bỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể xách hành lí rời khỏi nhà họ Lục.

Quan hệ giữa hai người họ đã hoàn toàn thay đổi.

Cô tựa như một con chim đã bay ra khỏi lồng, trời cao biển rộng phía trước chỗ nào cũng có thể là nơi dừng chân của cô.

Nhận thức này khiến Lục Gia Nhiên có chút bất an.

Dường như đã bỏ lỡ một viên trân châu trong lòng bàn tay, thời gian đã bóp nát tình cảm giữa hai người họ, biến thành những hạt cát giữa ngón tay chầm chậm chảy xuống.

Vậy là anh ta lại tìm thêm một cái cớ: “Tối nay Bạch Vi Vi muốn đến nhà tôi, tốt nhất cô nên quay về một chuyến.”

Bạch Vi Vi? Nhan Lôi ngừng bút, không nói cô cũng quên mất sự tồn tại của vị nữ phụ ác độc này. Nhưng cô không hiểu: “Sao bỗng nhiên Bạch Vi Vi lại muốn đến nhà anh? Việc này đâu có liên quan gì đến tôi?”

Lục Gia Nhiên nói: “Đồng lõa của vụ án nổ súng Dư Triệu Cảnh là bạn học cùng lớp của cô ta, trước đây Bạch Vi Vi tương đối thân với cậu ta. Cô ta nói hôm trước nhìn thấy tin tức Dư Triệu Cảnh bị cảnh sát bắt nên trong lòng sợ hãi, muốn nói thật với tôi một vài chuyện liên quan đến vụ án vỡ đập nước.”

Quả nhiên Bạch Vi Vi còn giấu diếm không ít chuyện, cô biết ngay mà, lần trước con nhóc này đã ngập ngừng ấp úng nói dối.

“Tại sao trước đó cô ta không nói mà bây giờ lại nói? Coi chúng ta là khỉ mà đùa giỡn sao?” Nhan Lôi tỏ vẻ kháng nghị với hành vi lấp lửng này của Bạch Vi Vi.

Lục Gia Nhiên giải thích: “Cô ta nói mình giấu diếm sự thật là có nỗi khổ tâm chứ không phải cố ý giấu. Nhưng hôm nay cô ta nhìn thấy bạn học cấp ba ngày xưa sa lưới, cảm thấy chuyện này không thể che giấu được nữa nên định nói thẳng với tôi.”

Nhan Lôi chỉ cảm thấy rất buồn cười: “Anh đừng ngại nói, Bạch Vi Vi trông thấy anh em nhà họ Dư đã ngồi tù nên sợ rằng cảnh sát cũng đến bắt cô hai nhà họ Bạch vào tù, bởi vậy chủ động thẳng thắn với anh. Dù sao thì cậu chủ nhà họ Lục như anh là người có thể giúp cô ta, miễn cho đến lúc đó thân thể thiên kim da non thịt mềm của cô ta phải vào chịu nỗi khổ lao ngục.”

Giọng điệu của cô tràn ngập sự châm chọc.

Lục Gia Nhiên im lặng, anh ta biết cô đang châm chọc mình bao che Bạch Vi Vi, chuyện này đúng là anh ta đuối lý trước, anh ta cũng không phản bác.

Nhưng trọng điểm bây giờ là: “Nhan Lôi, cô phải biết rằng Bạch Vi Vi là bạn học cùng lớp với Trần Lăng Huy và Dư Triệu Cảnh. Tôi đoán rằng cô ta sẽ biết một chút chuyện bên trong.”

Lời này quả thực không sai, thời kì học cấp ba, bạn học cùng lớp cũng là đồng bọn thân cận nhất.

Nhan Lôi suy nghĩ cẩn thận một chút, dù sao vụ án vỡ đập vẫn chưa được phá, manh mối này của Bạch Vi Vi không thể bỏ qua. Vậy nên cô trả lời: “Tối nay tôi sẽ quay về, nhưng Bạch Vi Vi nói xong tôi sẽ rời khỏi nhà anh, anh có thể đồng ý với tôi không?”

“Được.”

Lục Gia Nhiên đồng ý với cô.



Tắt điện thoại xong, Nhan Lôi nói chuyện này với ba.

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cũng đồng ý để cô quay về gặp Bạch Vi Vi. Câu chuyện của Bạch Vi Vi không hề đơn giản, lần trước cô ta để lộ manh mối thứ nhất là Trần Lăng Huy, nói không chừng cô ta vẫn còn có manh mối về những kẻ đồng mưu khác.

Rất nhanh đã đến năm giờ chiều, Nhan Lôi thu dọn một chút rồi mang theo ba ruột đến nhà họ Lục gặp Bạch Vi Vi.

Trên đường, hai người họ ngồi xe bus. Ti vi trên xe bus đang phát tin tức nóng [Nghi phạm của vụ án nổ súng trong thành phố đã sa lưới.]. Còn có cả hình ảnh Trần Bạc Vũ áp giải nghi phạm.

Trần Bạc Vũ hai mươi bảy tuổi, mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đậm, áo mũ cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt sâu sắc, lông mày anh tuấn tôn lên gương mặt điển trai hơn người.

Hai cô nữ sinh ngồi phía trước thấy vậy thì ríu ra ríu rít nói: “Wow, cậu nhìn kìa, anh cảnh sát kia đẹp trai quá.”

“Tớ muốn anh ấy làm bạn trai của tớ.”

Nhan Lôi hỏi ba nghĩ thế nào, ba cô đang ngồi trong lòng nói: “Hai cô nhóc này còn chưa đủ lông đủ cánh, sao có thể so sánh với con gái xinh đẹp tuyệt trần của ba chứ.”

Ba là filter của con gái ba sao?

Cô đúng là xinh đẹp, nhưng tiếc rằng cô lại là một bà mẹ đơn thân.

Phía sau còn có hai bác gái đang buôn chuyện: “Cảnh sát Trần này tuổi trẻ tài cao, cậu ấy là cảnh sát của cục cảnh sát thành phố chúng ta đúng không? Không biết đã kết hôn chưa, nhà tôi có ba căn nhà trong học khu, nếu như cậu ta chưa kết hôn thì đến ở rể nhà chúng tôi đi…”

Nhan Lôi lại hỏi ba có suy nghĩ gì, ba cô đáp: “Có nhà thì lợi hại lắm sao? Người ta thường nói trâu phối trâu, ngựa phối ngựa, lừa phối lừa, động vật cũng biết đồng loại mới có thể xứng đôi huống chi là con người? Theo ba, con và thằng nhóc họ Trần kia mới là người chung một đường, hai con mới là trời sinh một cặp.”

Nhan Lôi cảm thấy lời này không hợp lý: “Ba, lừa và ngựa có thể kết đôi, hình như con của bọn chúng gọi là con la.”

“Không cần để ý đến những vấn đề nhỏ nhặt này.” Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa liếc mắt nhìn cô: “Lôi Lôi, con chỉ cần nói cho ba biết, con có thích Trần Bạc Vũ không?”

Đây là một câu hỏi hay, đồng chí Tiểu Nhan độc thân từ trong bụng mẹ cẩn thận cân nhắc: “Có hơi hơi thích, ở bên cạnh anh ấy rất dễ chịu. Con nói gì anh ấy cũng có thể hiểu rất nhanh, kiểu người này là lần đầu tiên con gặp được.”

Có lẽ là do nguyên nhân đều sinh ra trong gia đình cảnh sát, trong tính cách của bọn họ đều có một loại theo đuổi với chính nghĩa.

Cũng giống như những hiệp khách đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu ở cổ đại. Trên người bọn họ luôn có một “tinh thần hiệp sĩ”, mà hiệp chi đại giả, ý chí quang minh.

Vậy nên, cô cảm thấy anh là tri âm của mình.

“Con thích là tốt, đợi đến khi con thi được vào cục cảnh sát, ba sẽ giúp con theo đuổi cậu ta.”

Ba ruột cho cô một viên thuốc an thần.

Con gái mà ông tự tay nuôi lớn nhất định phải giao cho một người đàn ông có thể yên tâm mới được.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải thi được cảnh sát.



Rất nhanh đã tới nhà họ Lục.

Nhan Lôi vừa bước vào cửa, các vệ sĩ liền bước đến nghênh đón: “Mợ chủ, cậu chủ và cô Bạch đang ở trong phòng khách đợi cô.”

Nhan Lôi nói với bọn họ: “Tôi không phải mợ chủ của các anh, sau này đừng xưng hô với tôi như vậy.”

Vệ sĩ im lặng, sau đó coi như gió thoảng bên tai.

Trước hết, Nhan Lôi giao bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa cho quản gia, sau đó mới đi đến phòng khách. Ánh mắt của cô lướt qua Lục Gia Nhiên, nhìn thấy Bạch Vi Vi đang ngồi trên ghế sofa.

Mấy tháng không gặp, vị nữ phụ ác độc này đã gầy đi không ít, xem ra là sống không được tốt.

“Cô Nhan.” Bạch Vi Vi cũng nhìn thấy cô, lập tức đứng lên. Nhan Lôi nhìn cô ta: “Khách sáo cái gì, cô ngồi đi, đây không phải nhà cô cũng chẳng phải nhà tôi.”

Lục Gia Nhiên nhìn cô, thấy Nhan Lôi dù bận tối mắt mà vẫn ung dung uống trà, không hề có tư thái nhu nhược như trước.

Bạch Vi Vi hậm hực ngồi xuống, cô ta nhìn hai người họ một chút rồi bình tĩnh nói: “Cô Nhan, tôi sẽ không tranh giành gì với cô nữa.”

Nhan Lôi liếc nhìn cô ta, trong lòng thầm nghĩ cô thấy anh em nhà họ Dư bị bắt nên bắt đầu chột dạ hả?

“Cô Bạch, nghe nói cô còn có việc muốn nói liên quan đến vụ án vỡ đập.” Cô bình tĩnh và thản nhiên nói: “Vậy thì cô nói nhanh đi, đừng giống như lần trước còn phải cạy từng câu từng chữ trong miệng cô ra, tôi không có thời gian rảnh rỗi như vậy.”

Là Bạch Vi Vi tự muốn nói thẳng, không phải Nhan Lôi mời cô ta đến nên đương nhiên không cần nể tình.

Bạch Vi Vi có chút lúng túng: “Thực ra một ngày trước khi đập nước của Danh Hồ bị vỡ, người đàn ông tìm đến tôi kia không chỉ nói về chuyện đập nước mà còn có chuyện khác nữa.”

Nhan Lôi nói thay cô ta những lời đó: “Người tìm đến cô là Trần Lăng Huy, là Trần Lăng Huy đã nói với cô rằng đập chứa nước sắp xảy ra tai nạn. Nhưng cô không nói cho chị gái của cô biết, Cho nên trong lòng cô mới cảm thấy bất an về cái chết của chị gái cô.”

Bạch Vi Vi kinh ngạc, cô ta nghẹn họng trân trối: “Cô…”

Nhan Lôi cũng lười giải thích với cô ta: “Còn nữa, hai anh em Dư Triệu Cảnh và Dư Triệu Phi cũng tham gia vụ án vỡ đập, điều này tôi cũng biết. Cô không cần nói những lời nói thừa thãi này nữa, cô chỉ cần cho tôi biết lúc đó lớp của các cô xảy ra chuyện gì? Tại sao ba đứa trẻ lại muốn tham gia vụ án mưu sát lớn như vậy?”

Bạch Vi Vi nhìn cô chằm chằm, không hiểu sao cô ta lại sinh ra cảm giác với một Nhan Lôi không chuyện gì là không biết.

Quả nhiên, cảnh sát đã đi sâu vào điều tra vụ án vỡ đập 26.7

Hiện giờ, ba người bạn học cấp ba của cô ta đều ào ào sa lưới, cô ta biết có một số việc không thể lừa dối được. So với việc bị cảnh sát tìm đến cửa, thì chi bằng chủ động nói thẳng.

Bạch Vi Vi sắp xếp lời nói một lúc rồi mới lên tiếng: “Thực ra Trần Lăng Huy là bạn cùng bàn của tôi, ít nhiều gì thì tôi cũng biết chuyện của cậu ta một chút. Điều tôi muốn nói là lúc cậu ta học lớp 11 có gia nhập một nhóm chat rất kỳ lạ.”

“Nhóm chat?” Nhan Lôi chớp chớp mắt: “Kì lạ thế nào?”

“Tôi vô tình nhìn thấy lịch sử trò chuyện của cậu ta.”

Bạch Vi Vi còn nhớ rằng đó là một tiết học máy tính.



Câu chuyện xảy ra vào mùa xuân tám năm trước.

Năm đó Bạch Vi Vi lên lớp mười một, được phân đến ban xã hội.

Sau khi chia lại lớp một lần nữa, cô ta và Trần Lăng Huy trở thành bạn cùng bàn.

Trong mắt cô ta, bạn cùng bàn Trần Lăng Huy chỉ là một nam sinh rất bình thường, không có chỗ nào đáng để nhớ đến.

Nhưng vào lúc du xuân năm lớp 11, Trần Lăng Huy làm ra một tin tức lớn, cậu ta hôn một người phụ nữ ở trong đình nghỉ mát trên sườn núi, bị nữ sinh cùng trường nhìn thấy. Người phụ nữ này là giáo viên mỹ thuật trong trường, tên là Phan Thiến Hề.

Lần này, cô giáo và học sinh, chuyện xấu và lời đồn bắt đầu xảy ra, làm nhiễu loạn những đêm yên tĩnh tẻ nhạt của lớp 11 này.

Nói đến cô giáo Phan Thiến Hề này, Bạch Vi Vi giới thiệu: “Cô ấy là giáo viên mỹ thuật của lớp tôi, trông rất xinh đẹp, ở trong khu dân cư Danh Hồ, là hàng xóm của chị gái Bạch Tường Tường của tôi. Nhưng danh tiếng của cô ấy không tốt lắm, lớp chúng tôi đều đồn rằng ban đầu cô giáo Phan đi làm kẻ thứ ba cho một người nhà giàu, sau này cô ấy đuổi vợ người ta đi rồi kết hôn với người nhà giàu kia.”

Nhan Lôi khẽ gật đầu, các học sinh đồn đại những chuyện xấu không sạch sẽ của giáo viên là chuyện rất bình thường.

Có điều cô chỉ chú ý đến một việc: “Theo tôi được biết, Phan Thiến Hề chính là một trong những người chết trong vụ án vỡ đập. Trần Lăng Huy thực sự đang yêu đương với giáo viên mỹ thuật của mình sao?”

Bạch Vi Vi lắc đầu cười nhạo: “Có lẽ là Trần Lăng Huy bị cô ấy đùa giỡn, cô giáo Phan rất thích chơi trò mờ ám với nam sinh.”

Nhan Lôi đã hiểu, rất nhanh cô đã suy đoán ra tình tiết của câu chuyện: “Phan Thiến Hề quyến rũ học sinh của mình là Trần Lăng Huy, khiến Trần Lăng Huy coi cô giáo Phan là tình yêu đích thực. Về sau sự việc bại lộ, hai người họ làm chuyện mập mờ trong đình nghỉ mát bị người ta truyền ra ngoài, chuyện này chẳng vẻ vang gì. Vì để bảo vệ công việc nên Phan Thiến Hề đành phải vạch rõ giới hạn. Lúc này Trần Lăng Huy mới biết rằng cô giáo đang lừa gạt tình cảm của mình, vì yêu sinh hận, đúng không?”

Bạch Vi Vi ngạc nhiên kêu lên: “Sao cô lại biết rõ ràng như vậy?”

Vì tiểu thuyết máu chó đều viết như vậy đó.

Yêu mà không có được, vì yêu sinh hận.

Nhan Lôi thản nhiên đáp: “Chuyện xưa của bọn họ cũng không khó đoán, cô nói tiếp đi.”

Bạch Vi Vi im lặng một lát: “Cô nói cũng không khác sự thật là bao, dù sao thì… Phan Thiến Hề đã lừa gạt tình cảm của Trần Lăng Huy.”

Làm bạn cùng bàn của Trần Lăng Huy, Bạch Vi Vi nhìn cậu ta từng bước từng bước trở nên sa đọa.

Sau khi bị cô giáo Phan đá, Trần Lăng Huy liền nản lòng thoái chí, bài tập cũng không làm, lên lớp thì ngủ, hoàn toàn là đang tự sa ngã.

Giáo viên nhiều lần phê bình Trần Lăng Huy nhưng cậu ta cũng không thay đổi, vẫn làm theo ý mình.

Môn học duy nhất mà Trần Lăng Huy cảm thấy có hứng thú là môn máy tính, vì trong tiết học này học sinh có thể nhân lúc giáo viên không chú ý mà mà chơi game, ví dụ như trò xếp bài cổ điển Solitaire.

Cho dù là môn học nào Trần Lăng Huy cũng có thể trốn tiết, chỉ có môn máy tính là cậu ta sẽ không vắng mặt.

Nghe đến đây, Nhan Lôi liền hiểu ra: “Nhóm chat mà cô nói là nhóm chat mà Trần Lăng Huy gia nhập trong giờ học máy tính?”

Bạch Vi Vi khẽ gật đầu: “Máy tính mà học sinh cấp ba chúng tôi sử dụng là dùng mạng nội bộ, cũng chính là Local Area Network. Mọi người chỉ có thể xem tin tức ở trên website của trường mình, không thể bắt mạng từ bên ngoài. Mà mỗi lần đi học, giáo viên sử dụng một ứng dụng trò chuyện tên là chương trình học thông để gửi file Powerpoint cho chúng tôi và để thu bài tập. Ứng dụng chương trình học thông này cũng giống như wechat.”

“Tất cả mọi học sinh đều tham gia ứng dụng chương trình học thông này?” Nhan Lôi như có điều suy nghĩ.

“Đúng vậy, chức năng của chương trình học thông giống với wechat, còn có thể tạo nhóm, đồng thời cũng có thể nói chuyện với nhau trong nhóm bên trong mạng nội bộ.”

Lục Gia Nhiên vẫn luôn im lặng lắng nghe cũng lên tiếng: “Lúc tôi đi học cũng đã từng sử dụng phần mềm chương trình học thông này, không chỉ riêng giáo viên có thể tạo nhóm, mà học sinh cũng có thể tạo. Hơn nữa, người dùng trong ứng dụng chương trình học thông này có thể nặc danh để nói chuyện với nhau.”

Dừng lại một chút, anh ta nhìn qua Bạch Vi Vi: “Có phải cô phát hiện Trần Lăng Huy dùng chương trình học thông nói chuyện cùng người nào đó không?”

“Đúng vậy.” Bạch Vi Vi nhớ lại một chút: “Có một hôm có tiết học máy tính, Trần Lăng Huy đi nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy trên chương trình học thông của cậu ta có thông báo nên đã mở thông báo đó ra, thấy trên đó có một tấm bản đồ.”

“Bản đồ?” Nhan Lôi nhíu mày: “Ai gửi bản đồ cho cậu ta?”

“Tôi không biết, nhưng đó là bản đồ của đập nước Danh hồ…”

!!

Nhan Lôi và Lục Gia Nhiên nhìn nhau, cuối cùng trọng điểm cũng đến rồi.

Bạch Vi Vi có chút đứng ngồi không yên: “Tôi, tôi không cẩn thận mở cửa sổ chat ra, tôi nhìn thấy trên chương trình học thông của Trần Lăng Huy có thêm một nhóm chat, trong nhóm có 12 người dùng, toàn bộ đều là những người dùng nặc danh. Bọn họ dùng mười hai con giáp làm biệt hiệu trong nhóm, biệt danh của Trần Lăng Huy là Tử Thử (Chuột). Chủ nhóm chat hỏi cậu ta ‘Tử Thủ, cậu có thể kí hiệu lên bản đồ xem con đường nào từ bến tàu đến đập nước là nhanh nhất không?’”

Nhan Lôi suy nghĩ một lát rồi hiểu ra: “Vụ án vỡ đập là vụ án tập thể, nhóm chat nặc danh trong mạng nội bộ trường học, có 12 người.”

Bạch Vi Vi cắn môi: “Lúc đó tôi vẫn chưa biết đến sự việc đó, tôi nghĩ rằng bọn họ chỉ đùa giỡn. Dù sao thì rất nhiều học sinh đều lén giấu giáo viên dùng chương trình học thông để tạo nhóm chơi.”

“Biết sự việc gì?” Nhan Lôi mẫn cảm bắt được câu nói này.

“Thật ra thì…” Bạch Vi Vi run rẩy nói: “Đợi đến khi Trần Lăng Huy quay lại, tôi hỏi cậu ta chuyện nhóm chat là thế nào vậy. Cậu ta nói với tôi đây là nhóm chat do một chủ bài viết trên trường học tạo ra, chủ bài đăng nói rằng không thích học sinh trong trường trung học Danh Hồ nên tìm trên chương trình học thông tìm ra nhóm chat này để gia nhập. Mục đích của nhóm là đánh vỡ đập nước của Danh Hồ, để lũ lụt trong đập chứa nước bao phủ trường học… Trần Lăng Huy cảm thấy hủy diệt trường học rất thú vị nên đã gia nhập vào đó.”

Nhan Lôi muốn bật cười: “Đập chứa nước cách trường học của các cô bốn cây số, lũ lụt hoàn toàn không ngập đến được, chỉ có khu dân cư gần đó là bị chìm.”

“Tôi không biết nhiều như vậy, tôi chỉ cảm thấy Trần Lăng Huy đang nói đùa. Cậu ta rất ghét học, muốn hủy diệt trường học là chuyện rất bình thường. Mà những người nặc danh trong nhóm kia cũng giống như cậu ta, bị chủ bài đăng đó dụ dỗ chán ghét trường học.”

Nhan Lôi gật đầu, suy đoán này là đúng, thiếu niên học trung học đều đang ở trong giai đoạn phản nghịch, chắc chắn bị chứng Chuunibyou* không ít.

*Chuunibyou (中二病)mang nghĩa chỉ những người thường xuyên pha lẫn thế giới ảo và thế giới thật với nhau, tự xem mình như người đặc biệt, có siêu năng lực. Ngoài ra chúng còn mang nghĩa những người tin rằng có thể làm được nhưng thực tế lại không.

Bạch Vi Vi hít sâu một hơi, có chút sợ hãi nói: “Trần Lăng Huy nói rằng mỗi ngày bọn họ đều thảo luận làm sao để hủy diệt đập chứa nước.”

“…”

Nhan Lôi im lặng, Lục Gia Nhiên còn im lặng hơn.

Hóa ra tám năm trước, có một nhóm thiếu niên như vậy, sử dụng phần mềm chat trong nội bộ trường học để thảo luận làm thế nào để hủy diệt đập chứa nước cách đó bốn cây số.

Bọn họ không phải Chuunibyou, bọn họ đem ý nghĩ biến thành hành động thật.

Bạch Vi Vi ổn định lại tâm trạng, tiếp tục nói: “Lúc đấy tôi cho rằng cậu ta đang nói đùa, cũng không để ý. Nhưng sau đó, ngày 25 tháng 7 Trần Lăng Huy tìm đến nhà tôi, cậu ta nói rằng chị gái tôi đang gặp nguy hiểm, bảo chị ấy mau rời khỏi khu dân cư.”

Hai tay Lục Gia Nhiên không tự chủ mà nắm chặt thành quyền, anh ta lạnh lùng nói: “Nếu cô đã biết thì tại sao không nói cho Tường Tường, để cô ấy trốn đi?”

Nhan Lôi lườm anh ta, câu này mà cũng phải hỏi à: “Khi đó cô ta đang tranh giành người yêu với chị của mình, lại còn vì yêu anh mà bị người nhà đưa ra nước ngoài. Tổng giám đốc Lục cảm thấy cô ta sẽ có lòng tốt đến nói chuyện này với chị gái mình sao?”

Khuôn mặt của Bạch Vi Vi lập tức trắng bệch, câu nói này đánh trúng tâm sự của cô ta.

Không sai, khi đó cô ta lờ đi sự cảnh cáo của Trần Lăng Huy chỉ bởi vì cô ta cảm thấy chị mình đang chiếm đoạt Lục Gia Nhiên.

Thật ra trong lòng cô ta… hận không thể khiến cho chị gái biến mất.

Kết quả là ngày hôm sau, chị gái cô ta thực sự biến mất.