Giữa trưa, Nhan Lôi liên lạc với Trần Bạc Vũ nói suy nghĩ của mình cho anh nghe.
Trong luật pháp có quy định một “chế độ bảo vệ nhân chứng”, cũng chính là bảo vệ người báo cáo vụ án, nhân chứng và người giám định.
Nhan Lôi biết rằng ở nước ngoài đều có cơ cấu bảo vệ nhân chứng đặc biệt, nhưng ở trong nước thì luật dự thảo về bảo vệ nhân chứng này vẫn chưa được hoàn thiện.
Hiện tại cơ quan công an thường sẽ tuân theo nguyên tắc “ai thụ án thì người đó chịu trách nhiệm”, người phụ trách liên quan đến vụ án sẽ bảo vệ sự an toàn cho nhân chứng.
Mà người phụ trách của vụ án nổ súng đêm hôm qua là Trần Bạc Vũ, cô lại là nhân chứng, dứt khoát lấy luật dự thảo này làm cơ sở để đưa ra yêu cầu với Trần Bạc Vũ: “Cảnh sát Trần, tôi ở nhà thật sự không yên tâm, tôi có thể lấy danh nghĩa là bảo vệ nhân chứng của cảnh sát để mang theo con tôi đến nhà khách ở một thời gian không?”
Nhìn xem, đây là một cái cớ ăn uống chùa ở chùa hợp lý đến nhường nào.
Trần Bạc Vũ đồng ý với yêu cầu của cô.
Đến chiều, một chiếc xe cảnh sát đi đến cửa chính của nhà họ Lục, đây là xe mà Trần Bạc Vũ đặc biệt cử đến để đón cô.
Lục Gia Nhiên không đưa cô ra ngoài, có một số việc nhiều lời cũng vô ích, là cô nhất quyết muốn đi, Lục Gia Nhiên sẽ không bày tỏ sự ủng hộ trong việc này vì vậy anh ta cũng lười làm bộ.
Vậy là Nhan Lôi vui mừng rạo rực đưa theo ba mình rời khỏi nhà họ Lục, lấy danh nghĩa là trẻ con không rời được mẹ.
Người lái xe là cấp dưới của Trần Bạc Vũ, Tiểu Lâm.
Cảnh sát Lâm chủ động xin đi đón cô, hiện giờ anh ta trở thành fan của Nhan Lôi, gặp được cô cũng như gặp được thần tượng.
“Cô Nhan, chúng tôi đều nghe nói cả rồi. Đêm hôm qua là cô đã yểm hộ lão đại chạy ra khỏi họng súng của tội phạm, cô đúng là rất giỏi, tôi rất khâm phục cô.”
Tiểu Lâm giơ ngón tay cái lên với cô, biểu thị sự tôn sùng vô tận của mình với nữ anh hùng.
Nhan Lôi mỉm cười: “Lão đại của các anh đã ăn trưa chưa?”
Cảnh sát Lâm thở dài: “Vẫn chưa, ngay cả bữa sáng anh ấy cũng chưa ăn. Anh ấy đã truy tìm tung tích của tội phạm liên tục suốt mười lăm tiếng rồi, mọi người đều khuyên anh ấy nghỉ ngơi một chút, lão đại nghe xong còn không vui.”
Nhan Lôi biết rằng vụ nổ súng ở bến phà hiện tại đang trở thành chủ đề nóng hổi trên Weibo, cư dân mạng vào hóng hớt đã lên đến cả trăm triệu.
Một vụ án nổ súng lớn như vậy, kinh động đến cả phòng làm việc của lãnh đạo tỉnh. Sáng nay đã có không ít bộ đội đặc công từ nơi khác đến trợ giúp, cục trưởng Vương còn nhận giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh từ cấp trên, yêu cầu cảnh sát bản địa phá được vụ án trong vòng ba ngày, nếu không toàn bộ sẽ bị giáng chức xử lý.
Tiểu Lâm lo lắng nói: “Dù sao thì tên tội phạm này cũng có súng, các lãnh đạo đều lo rằng sẽ xảy ra đại loạn.”
Phàm là những vụ án có súng đều là những vụ án lớn và quan trọng, từ vụ bắn nhau đêm hôm qua mà xem xét thì đối phương có rất nhiều đạn, thậm chí còn có thể tiến hành một vụ án có quy mô lớn không khác gì tàn sát.
Nghĩ đến việc phần tử khủng b.ố nguy hiểm này vậy mà lại ẩn náu trong thành thị với dân cư đông đúc, đương nhiên Trần Bạc Vũ không còn tâm trạng mà ăn cơm, một lòng chỉ nghĩ đến phá án.
Nhan Lôi đã quen với dáng điệu liều mạng phá án này từ lâu, trước đây ba cô làm một cảnh sát hàng đầu cũng là như vậy, không bắt được hung thủ thề không bỏ qua.
Có điều đã phát hiện ra thuyền và dấu chân của tên tội phạm tấn công, căn cứ vào kỹ thuật giám định dấu vết hiện đại thì lấy chứng cớ bắt hung thủ cũng không phải khó. Nhưng tại sao cho đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa truyền ra tin tức tốt?
“Cảnh sát Lâm, có phải vụ án xảy ra vấn đề gì không?” Nhan Lôi có chút mê muội.
Cảnh sát Lâm biết cô là một tay lão luyện trong việc phá án nên cũng không ngần ngại mà nói ra: “Không phải vụ án xảy ra vấn đề, mà là trong vụ án còn sinh ra một vụ án khác nữa. Đêm hôm qua phía Tây của thành phố có một khu dân cư bị cạy khóa, một bộ quần áo của nhân viên quét dọn bị trộm mất, mặt đất của hiện trường đã bị rửa qua. Nửa đêm mùa hạ mưa to, hoàn toàn không có dấu vết chạy trốn của kẻ tình nghi.”
Nhan Lôi nhớ lại một chút, cô nhìn thấy được phần tử có súng kia mặc một bộ quần áo màu xám, đúng là rất giống cách ăn mặc của nhân viên quét dọn. Vậy là hiểu ra: “Người trộm quần áo của nhân viên quét dọn chính là kẻ tình nghi của vụ án nổ súng đêm qua?”
“Đúng vậy, khoa kỹ thuật dùng dụng cụ phân tích vi lượng xác định rằng kẻ tình nghi đã từng tới khu nhà kia. Nhưng chúng tôi không ngờ rằng giày và quần áo của phần tử có súng kia đều là trộm mà có, ở hiện trường hoàn toàn không để lại dấu vết phạm tội hữu ích nào.”
Vậy nên, Trần Bạc Vũ mới rơi vào thế bí.
Cảnh sát cũng không sợ tội phạm hung ác gì, mà là sợ loại tội phạm có năng lực phản trinh sát rất mạnh này.
Rõ rành đối phương biết rằng cảnh sát phá án đều dựa vào vật chứng để nói chuyện, cho nên hắn ta xử lý dấu vết rất sạch sẽ, thủ đoạn gây án đã chuyên nghiệp đến một trình độ nhất định.
Chỉ có lão đồng chí Nhan Quốc Hoa là chẳng thèm ngó ngàng đến, lặng lẽ nói với con gái: “Cho dù là tội phạm thông minh thì cũng sẽ để lại dấu vết, không có hiện trường phạm tội nào là hoàn hảo tuyệt đối.”
Phạm tội cũng giống như nói dối.
Muốn che đậy lời nói dối phía trước thì sẽ liều mạng nói ra lời nói dối tiếp theo.
Luôn có một lời nói dối bị lỡ miệng.
Rất nhanh xe đã đi đến cục cảnh sát.
Tiểu Lâm đưa cô đi vào một gian nhà khách, đây là nhà khách của cục cảnh sát thành phố chuyên dành để tiếp đón lãnh đạo, hiện tại không có người ở.
Sau khi cục trưởng đã phê chuẩn, Trần Bạc Vũ đặc biệt sắp xếp cho cô một căn phòng tiêu chuẩn hai phòng ngủ một phòng khách.
Vào phòng, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa lấy bút chì và giấy vẽ dùng để vẽ tranh từ trong cặp sách ra: “Lôi Lôi, con nói ra những đặc điểm của kẻ tình nghi hôm qua ra để ba vẽ một bức chân dung mô phỏng, lát nữa con mang qua cho cảnh sát Trần xem.”
“Vâng.”
Cái gọi là “chân dung mô phỏng” là một thủ đoạn hình sự trinh sát của công an.
Thường thì nhân chứng sẽ mô tả bằng miệng sau đó nhân viên chuyên ngành sẽ dùng phần mềm máy tính hoặc kí họa để miêu tả lại ngoại hình của kẻ tình nghi.
Trong những năm chưa có máy tính, các cảnh sát đều vẽ chân dung bằng tay. Chỉ cần có một bức chân dung của nghi phạm thì có thể thu nhỏ phạm vi điều tra.
Chỉ trong chốc lát, chân dung mô phỏng đã được vẽ xong. Ba cô không hổ là lão cảnh sát hình sự, bức vẽ cùng với nghi phạm trong ấn tượng của cô giống nhau đến chín năm phần trăm. Chỉ có điều lúc đó nghi phạm che mặt, bọn họ không biết những đặc trưng tướng mạo của anh ta.
Nhan Lôi cầm bức chân dung, đeo tai nghe lên rồi bắt đầu đi tìm Trần Bạc Vũ, chủ động làm một người dân vinh quang trợ giúp cảnh sát phá án.
Suy nghĩ của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa là, cho dù hiện giờ tuổi ba còn nhỏ, không vào được tổ trọng án thì ba cũng muốn phái con gái của mình đi vào trải nghiệm cảm giác làm cảnh sát một chút.
Trên đường, Nhan Lôi nhìn thấy ngoài cổng cục cảnh sát có một cửa hàng tiện lợi nên liền ra ngoài mua một phần cơm hộp, trong tai nghe truyền đến tiếng cười của ba: “Lo lắng Trần Bạc Vũ đói bụng đến như vậy à? Con không sợ ra khỏi cục công sát sẽ lọt vào sự phục kích của hung thủ sao?”
“Ba, ba dùng câu nói tay bắn tỉa kia để làm dao động Lục Gia Nhiên thì được, nhưng ba không thể dao động được con.”
Cô cười nói với tai nghe.
Cái gì mà tay bắn tỉa? Thật sự coi đối phương là tổ chức hắc ám rồi sao?
“Ồ, sao con phán đoán được rằng trong nhóm nghi phạm không có tay bắn tỉa?” Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa đang kiểm tra cô.
“Nếu như trong nhóm nghi phạm này có một tay súng giỏi thì tối hôm qua đã không để con và Trần Bạc Vũ còn sống mà chạy ra khỏi nhà để xe.”
Hôm qua trong trận đấu súng kia cô đã nhìn ra được, rõ ràng đối phương không quá chuyên nghiệp, ngay cả đạn ép thân cũng rất nghiệp dư. (Vậy nên thời gian thay đạn quá dài.)
Phán đoán của Nhan Quốc Hoa và con gái là giống nhau, tay bắn tỉa gì đó đều chỉ là để làm Lục Gia Nhiên dao động nhưng không thể làm Nhan Lôi dao động.
Nói trắng ra là bọn họ gặp phải một tay súng mưu sát nghiệp dư.
Nếu hắn ta là một tay súng nghiệp dư như vậy thì rất có thể hiện tại đã vội vàng tiêu hủy chứng cứ, chạy trốn chứ không phải quay lại bắn thêm vài viên đạn.
Mua cơm hộp xong, Nhan Lôi quay lại cục cảnh sát. Vừa vào cửa, cô đã nhận được cái nhìn chăm chú của toàn bộ cảnh sát trong phòng, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kính nể.
Đây là nữ anh hùng đã cứu cảnh sát Trần.
Vụ án Đường Phi Duyệt bị bắt cóc cũng là nhờ cô ấy cung cấp manh mối mấu chốt.
Thám tử lừng danh siêu cấp, tấm gương của chúng ta!
Vào phòng rồi chào hỏi mọi người, nụ cười của Nhan Lôi cũng rất rực rỡ.
Cô vào cục cảnh sát cũng giống như về nhà mình vậy, ở đây ai nấy đều là nhân tài, nói chuyện vô cùng dễ nghe.
Vị cục phó Vương quen biết Lục Gia Nhiên kia cũng nói lời cảm ơn cô: “Cô Nhan, cảm ơn cô đêm qua đã ra tay trượng nghĩa, nếu không hậu quả khó mà lường trước được.”
Nói ra thì đây là lần thứ hai Nhan Lôi làm việc nghĩa, hai lần đều biểu hiện ra là hữu dũng vô mưu. Cục trưởng Vương yêu quý nhân tài, cũng muốn đặc cách cho cô tiến vào đội ngũ cảnh sát.
“Không có gì đâu cục trưởng Vương, đây là những điều tôi nên làm. Cảnh sát Trần cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.” Cô cũng không hề cảm thấy xa cách: “Tôi đã vẽ một bức chân dung mô phỏng nghi phạm, muốn tự tay đưa cho cảnh sát Trần, mong ông cho phép?”
“Tiểu Trần vẫn còn đang ở trong tổ trọng án, cô đi gặp cậu ấy đi.”
Cục trưởng Vương cũng rất đau đầu… Vụ án rơi vào ngõ cụt, thời hạn phá án mà lãnh đạo tỉnh đưa ra lại chỉ có ba ngày.
Ba ngày, bọn họ nhất định phải bắt được tên hung thủ mang súng đó.
Nếu không, mọi người đều sẽ bị điều xuống những cơ sở bên dưới hít không khí mà ăn.
…
Sau khi có được sự phê chuẩn của cục trưởng Vương, Nhan Lôi mang theo bức chân dung đi vào tổ chuyên án.
Vừa vào trong đã nhìn thấy năm thành viên của tiểu đội Ưng Xám đều ở đây, ngay cả Chu Diên đã xuất viện cũng có mặt. Năm người bọn họ đã bận rộn cả một ngày nhưng vụ án vẫn không tiến triển thuận lợi.
Nhan Lôi đến liền phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong tổ trọng án.
Thấy Chu Diên cũng ở đây, Nhan Lôi càng thêm vui vẻ: “Cảnh sát Chu, anh ra viện rồi à? Sức khỏe anh thế nào rồi?”
“Tôi không sao nữa rồi.” Ánh mắt của Chu Diên rất ôn hòa: “Nhan Lôi, vừa rồi tôi còn nói với Trần Bạc Vũ rằng tài bắn súng của cô không tệ thì cô đã tới luôn rồi.”
Trần Bạc Vũ đang xem bức chân dung mô phỏng mà cô mang đến, nghe vậy liền đằng hắng một cái rồi ngẩng đầu nhìn cô một chút. Hai người không cần nói nhiều lời, cô cũng cảm nhận được sự lo lắng của anh đối với vụ án.
Cảnh sát Đàm ở một bên hỏi: “Cô Nhan, tài bắn súng của cô tốt như vậy là nhờ học với ai?”
Nhan Lôi lập tức bịa ra một lí do: “Lúc tôi cùng với… bạn trai cũ Lục Gia Nhiên ở bên nhau thường xuyên đến sân tập bắn ở vùng ngoại ô để tập bắn bia. Đã từng dùng súng ngắn kiểu 54 bắn nhiều lần, cũng cảm thấy thuận tay, thật không ngờ rằng còn có đất để dụng võ.”
Nghe được ba từ “bạn trai cũ”, Trần Bạc Vũ liền híp mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, rất tốt. Quả nhiên bọn họ đã chia tay, chia tay thì tốt, Lục Gia Nhiên và Nhan Lôi hoàn toàn không phải là người chung một con đường.
Sau đó, Nhan Lôi giống như một ảo thuật gia biến ra một hộp cơm: “Đây là cơm trưa tôi mua cho anh. Cảnh sát Trần, vụ án thì phải phá nhưng cơm cũng phải ăn đúng giờ, đừng để đói bụng.”
Khóe miệng Trần Bạc Vũ khẽ cười.
Lần này anh không từ chối ý tốt của cô.
Anh ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, đồ ăn còn nóng hổi, là sườn rán mà cô tự tay chọn cho anh cùng với hai món ăn kèm vừa miệng.
Nhan Lôi thấy anh ăn cơm, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Nói chứ, ngay cả dáng vẻ ăn cơm của Trần Bạc Vũ cũng rất giống với ba của cô.
Tiểu Mã ở một bên đưa ánh mắt nhìn Chu Diên: Cả ngày lão đại không chịu ăn cơm, cô Nhan vừa đến anh ấy lập tức bỏ vụ án xuống cầm đũa lên, có phải hai người họ có gian tình không?
Chu Diên liếc mắt nhìn lại Tiểu Mã, có thể chỉ là dáng vẻ của cô Nhan rất dễ khiến người ta ăn ngon miệng.
Rất nhanh, Trần Bạc Vũ đã ăn cơm xong. Có được sự cho phép của anh, Nhan Lôi xem qua tư liệu về vụ án một lượt.
Cô biết cái khó của vụ án ở chỗ nào, kỹ thuật bắn súng của nghi phạm này đúng là rất nghiệp dư, nhưng thủ đoạn gây án lại rất cao minh, gần như đã tạo thành một hiện trường phạm tội hoàn hảo.
Trạm thứ nhất của nghi phạm có lẽ là tại nhà kho tài sản của khu dân cư để trộm đồ, mà mặt đất của nhà kho đã bị dội nước qua một lần, tay nắm cửa ở hiện trường cũng không để lại dấu vân tay. Toàn bộ quá trình gây án của nghi phạm có lẽ đều dùng găng tay cao su để làm việc.
Sau nửa đêm, trong thành phố có mưa lớn. Nước mưa rửa sạch toàn bộ mặt đất của khu dân cư và bồn hoa một lần, khi cảnh sát vội vàng chạy đến lấy chứng cứ thì ngay cả dấu chân cũng đã bị nước mưa rửa sạch.
Vậy nên, nghi phạm đã lợi dụng thời tiết để che dấu vết tích, đây cũng không phải là thủ đoạn mà người bình thường có thể nghĩ ra được.
Sau khi nghi phạm nổ súng thì lập tức ẩn thân, chỉ để lại chiếc thuyền tấn công kia trôi nổi trên mặt sông. Đoán chừng là hắn ta đã sớm chuẩn bị một con đường để chạy thoát thân, hơn nữa còn có thể tránh được cơ sở ngầm của cảnh sát.
Sự việc xảy ra chứng minh rằng, dấu vết trên chiếc thuyền tấn công chỉ về phía nhà kho của khu dân cư bị trộm cắp, đây là vật chứng giả mà nghi phạm cố ý để lại để lừa cảnh sát, kết quả khiến cho cảnh sát bản địa bị trễ nải cả một buổi tối.
Tổng hợp lại, đây là một tội phạm có IQ cao.
Nghi phạm rất biết cách xử lý manh mối phạm tội, rất biết tận dụng điều kiện thời tiết, không chừng còn là một kẻ tái phạm.
Nhưng lại không có chứng cứ xác thực, điều này khiến vụ án rơi vào thế bí.
Nhan Lôi không khỏi nhíu mày, vụ án này cũng giống như vụ án vỡ đập nước, vụ án của Trần Lăng Huy, lại là một vụ án không có bằng chứng.
Không có bằng chứng chính là cục diện nấu cơm mà không có gạo.
Không lẽ… trong nhóm đồng phạm của Trần Lăng Huy có một cao thủ xử lý dấu vết phạm tội đang tồn tại?
Chắc chắn cao thủ phạm tội phải do cao thủ hình sự trinh sát đến đối phó.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Nhan Lôi lén chụp lại vài bức ảnh gửi cho ba mình xem.
Ba cô cầm điện thoại mà cô mới mua (dùng tiền của nhà họ Đường cho để mua), nhìn hình ảnh hiện trường một cách tỉ mỉ vài lần liền có một phát hiện lớn và quan trọng.
Vẫn như cũ, hai người liên hệ bằng tai nghe.
Con làm microphone nhỏ của ba, ba làm Conan ở sau lưng con.
Nhan Lôi dựa theo lời của ba ma nói: “Cảnh sát Chu, trên bức ảnh này là hiện trường nhà kho chứa đồ bị mất trộm sao?”
Chu Diên gật gật đầu: “Nghi phạm phá khóa cửa, từ cửa sau của khu dân cư đi vào. Con đường tiến hành của hắn ta hoàn toàn tránh được camera giám sát, sau khi ăn trộm thì đi đến bờ sông ngồi lên thuyền.”
Nhan Lôi cũng gật đầu: “Vậy hắn ta trộm quần áo của nhân viên quét dọn xong chắc chắn là phải thay đúng không?”
“Không sai, chỗ này có vấn đề gì?”
Tiểu Mã không hiểu, nghi phạm muốn thay quần áo không phải là một động tác rất bình thường sao?
Nhan Lôi chỉ lên vị trí trên bản đồ: “Nếu như nghi phạm muốn thay quần áo thì chắc chắn phải tìm một nơi đàng hoàng, nếu có một người đứng ở bên ngoài thoải mái thay quần áo và giày thì chắc chắn người đi đường sẽ cảm thấy đầu óc anh ta có vấn đề.”
Trần Bạc Vũ trầm tư một lát rồi phán đoán: “Hắn ta không thể gây nên sự chú ý của người qua đường nên mới cố ý trộm quần áo của nhân viên quét dọn, giả vờ làm nhân viên quét dọn để lừa gạt tầm mắt của cảnh sát… Hắn ta thay quần áo đã trộm được ở ngay trong kho.”
“Không sai.”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cũng có mạch suy nghĩ phân tích như vậy, nghi phạm đã trộm quần áo của nhân viên quét dọn, lại vừa vội để đi giết bọn họ. Như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ không để lộ hành tung ở trên đường.
Có lẽ sau khi ra khỏi khu dân cư, hắn ta đã dùng cách ăn mặc của nhân viên quét dọn để làm vật che chắn rồi lén vào nhà để xe để ám sát.
Vậy thì, nơi mà nghi phạm có khả năng dùng để thay quần áo nhất chính là trong kho chứa đồ này.
Hắn ta trộm quần áo ở đâu liền thay ngay tại chỗ đó.
Vì đã từng ở lại chỗ này trong một thời gian ngắn nên trước khi đi nghi phạm còn cẩn thận rửa qua mặt đất một lần, khiến cho dấu chân của hắn ta hoàn toàn bị xóa mất.
Cảnh sát Mã như có điều suy nghĩ: “Coi như nghi phạm thay quần áo trong nhà kho, nhưng mặt đất và tay nắm cửa đều đã bị rửa qua, không lưu lại dấu vết. Làm sao phá án được?”
Cảnh sát Lâm bổ sung thêm một câu: “Sau sáng sớm đêm ngày hôm qua trời còn mưa to, dấu vết ở bên ngoài bị xóa sạch gần như không còn gì, cũng đã trợ giúp cho nghi phạm này che giấu vết tích.”
Nhắc đến chuyện mưa to khiến cho Chu Diên nhớ lại vụ án tám năm trước, vậy là anh ta phân tích: “Ngày 26.7 xảy ra vụ án vỡ đập năm đó, nhóm người đó lợi dụng thời tiết khắc nghiệt để che giấu hành tung của thuyền mành vận chuyển. Vụ án này, nghi phạm cũng lựa chọn một ngày mưa để tiến hành ám sát. Hai vụ án có điểm giống nhau, nghi phạm đều lợi dụng điều kiện thời tiết để che giấu hành tung.”
Cảnh sát Lâm kinh ngạc: “Lại là đám người của vụ án vỡ đập kia đang làm loạn sao?”
Không sai, Nhan Quốc Hoa cũng cảm thấy tên sát thủ này và hung thủ của vụ án vỡ đập là đồng bọn, đều là đồng bọn của Trần Lăng Huy.
Nhưng trọng điểm của Nhan Quốc Hoa không phải là điều này.
Ông phát hiện ra trong bức ảnh mà con gái gửi về, trong một góc của nhà kho có một chiếc ghế dài.
Nếu như một người muốn thay áo thì cứ đứng như vậy mà thay là được, nhưng nếu muốn thay quần và giày thì sao? Đương nhiên phải tìm một chỗ ngồi xuống để thay.
Nghi phạm biết rằng dấu chân có thể sẽ để lại dấu tích, bị cảnh sát khóa chặt làm mục tiêu. Nhưng hắn ta cũng không biết rằng bản thân ngồi lên một cái ghế cũng sẽ để lại dấu vết.
Nguyên tắc trao đổi của Locard đã kết luận rằng chỉ cần là con người thực hiện hành vi phạm tội, vậy thì tại hiện trường phạm tội đương nhiên sẽ để lại dấu vết trực tiếp hoặc gián tiếp. Có thể là dấu vết mà tội phạm tự giác để lại, có thể là dấu vết mà tội phạm bất giác để lại.
Mà vừa hay, cái ghế dài này không bị rửa qua, là một “con cá lọt lưới”.
Lão đồng chí Nhan đặt cược một lần, ông cược rằng tên tội phạm này để lại dấu vết trên ghế, hơn nữa bản thân hắn ta cũng không hề hay biết.
Nhan Quốc Hoa dạy con gái nói: “Cảnh sát Trần, anh điều tra cái ghế đó một chút đi. Có thể đêm qua khi nghi phạm thay giày và quần áo đã ngồi trên chiếc ghế này để thay.”
“…”
Một lời đánh thức người trong mộng.
Lúc này Trần Bạc Vũ mới nhớ ra, đúng là có khả năng này.
Nếu nghi phạm đã thay quần áo và giày ở trong nhà kho, vậy nơi mà hắn ta ngồi cũng ở ngay trong nhà kho này.
Chỉ cần người và vật xảy ra tiếp xúc, dịch chuyển thì đều để lại một vài dấu vết. Cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Bảy giờ tối hôm đó, chiếc ghế được đưa đến khoa kỹ thuật.
Chỉ chốc lát sau, khoa kiểm nghiệm đã đưa tin đến, trên ghế phát hiện dầu của cơ thể người để lại và một vài vết tích về đường vân của da. Hơn nữa thời gian dấu vết bị để lại là vào đêm qua, có thể xác định là dấu vết mà nghi phạm để lại.
Điều này chứng minh suy luận của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa là đúng, nghi phạm thay quần áo ở trong phòng, đồng thời ngồi trên ghế để thay giày và quần của nhân viên quét dọn.
Cuối cùng vụ án cũng có đột phá lớn.
Khoa kỹ thuật căn cứ vào báo cáo của khoa kiểm nghiệm để phục hồi đường vân trên mông của nghi phạm, đồng thời suy luận ra một vài đặc thù trên cơ thể của người này.
Nói một cách đơn giản, kẻ tình nghi có một cái mông được bảo dưỡng không tệ, kích thước vừa phải, hình dạng cân xứng. Hơn nữa trình độ hoocmon không tệ, dầu trơn bài tiết tương đối đầy đủ.
Tiểu Mã một lần nữa giơ ngón tay cái lên: “Cô Nhan, cô thật sự là thần tiên.”
Chỉ dựa vào vài bức ảnh đã suy luận ra mọi cử động của kẻ tình nghi, dường như cô đã tận mắt chứng kiến kẻ tình nghi đã hành động như thế nào, đây không phải thần tiên thì còn là gì?
Cảnh sát Lâm chỉ thiếu điều quỳ xuống vái lạy Nhan đại lão: “Cô Nhan, cô được thám tử lừng danh Conan nhập vào sao?”
Nhan Lôi nói đùa rằng cô không phải Conan, ba của cô mới là Conan thật sự.
Cô cùng lắm cũng chỉ là một bác Kogoro gà mờ mà thôi.
Vẫn là ba cô lợi hại hơn… Dựa vào logic suy luận kinh người mà hoàn nguyên lại cái mông của kẻ tình nghi.
Đúng là người lão luyện, mạch suy nghĩ phá án quả thực hơn người.
*Trong kiểm tra vật chứng học của pháp y, đa số đều tiến hành kiểm tra phân tích DNA dựa trên máu, lông tóc, móng tay, các bộ phận thịt và xương cốt. Rất ít khi lựa chọn vật bài tiết dầu trơn để làm kiểm tra DNA. Bởi vì thông thường phương pháp rút lấy DNA từ chất béo của con người mang lại hiệu quả không tốt, nhiều khi không lấy được DNA. Vậy nên trong truyện từ ghế dài có thể đo ra đường vân của da nhưng lại không lấy được DNA.