Làm thế nào để phán đoán có phải ba ruột một trăm phần trăm hay không? Nhìn cách ông ấy chê bai là biết.
Thân là một con cá ướp muối thi công chức thất bại, điều mà Nhan Lôi thường nghe thấy nhất chính là ba cô chê cô học hành không tốt.
“Đều tại con, bình thường chỉ thích đọc tiểu thuyết ngôn tình gì đó, giờ thì hay rồi nhỉ?”
“Con nói xem, nếu như con đọc một cuốn sách phá án, vậy ba đã có thể đi làm một đại cảnh thám rồi. Mười vụ án chưa giải quyết được ba cũng có thể lật tung nó ra, con để ba làm một đứa bé năm tuổi là ý gì hả?”
“Đừng có cười, cười cái gì mà cười? Con còn cảm thấy buồn cười có đúng không?”
“Cũng là do ba không tốt, năm đó mẹ con ra đi sớm, ba bận phá án ở bên ngoài, không giáo dục con cho tốt…”
Nghe xong những lời này, một trăm phần trăm là ba ruột thì mới có thể nói ra. Nhan Lôi tỏ vẻ đúng đúng đúng, ba nói cái gì cũng đúng hết.
Chỉ có điều ba dùng cánh tay bắp chân nhỏ của bé trai năm tuổi của người ta để chỉ trỏ, lời nói cũng là dùng giọng nói non nớt của trẻ con, đáng yêu có thừa, không hề có chút uy hiếp, thực sự không có sức thuyết phục nào.
Nghe một đống lời lải nhải của ba xong, nhưng vấn đề là, chê bai cũng không giải quyết được vấn đề trước mắt.
Cô thỉnh giáo ba mình: “Vậy ba cảm thấy con nên xử lý quan hệ với Lục Gia Nhiên này như thế nào?”
Phản ứng của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa là: “Cậu ta có bản án gì? Ví dụ như trốn thuế lậu thuế? Làm cùng với xã hội đen? Tập hợp phạm pháp bạo lực người khác? Tổ chức sòng bạc ngầm?” Dừng một chút, ba của cô nghĩ đến một hình thức phạm pháp nghiêm trọng nhất: “Đúng rồi, m.a túy! Cậu ta có từng động vào m.a túy hay là cho phép người khác sử dụng m.a túy không?”
Hóa ra là ba muốn đưa Lục Gia Nhiên vào tù đúng không? Chứng nghiện thành tích bắt tội phạm của lão cảnh sát vẫn còn đó.
“Không có.”
Không phải Nhan Lôi tẩy trắng giúp nam chính, mà là anh ta quả thực không làm những việc phạm pháp này.
Trong sách nói rằng: Lục Gia Nhiên thừa kế tài sản cả chục tỉ trong nhà, việc làm ăn bề ngoài đã đủ ăn rồi, không cần phải cấu kết với những giao dịch ngầm kia. Xem như một lão đại ở ngoài ánh sáng.
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa hừ lạnh: “Không có thì con cũng không được đến gần cậu ta, đàn ông bạo lực gia đình tám mươi phần trăm đều là ẩn hình, ra ngoài xã hội đều là những con cầm thú áo quần bảnh bao, ba không thể để con nếm trải sự đau khổ này được.”
“Vậy thì ba cứ yên tâm đi, con không có ý gì với Lục Gia Nhiên cả, chỉ là để anh ta giữ chức vệ sĩ cho hai chúng ta mà thôi.”
Độ tín nhiệm của lão đồng chí với tên cặn bã này là bằng không: “Vậy cậu ta đối với con thì sao? Đưa một cô gái xinh đẹp như vậy về nhà, con cảm thấy cậu ta là người ăn chay à?”
Nhan Lôi lại rất hiểu tâm tư của nam chính: “Ba cứ yên tâm, Lục Gia Nhiên hoàn toàn không yêu con, chỉ vì trông con giống mối tình đầu của anh ta nên Lục Gia Nhiên mới tìm đến người thay thế như con. Nếu như anh ta cưỡng ép con thì cùng lắm là con có thể báo cảnh sát. Ủng hộ công việc của cảnh sát.”
“Con có thể bảo đảm?”
“Cái này thì không thể…”
“Không thể mà còn đưa ba đến nhà cậu ta?”
“Đã đi đến bước này rồi, ba à, chúng ta nhìn nhận rõ ràng hiện thực đi.”
Không đi theo Lục Gia Nhiên thì sẽ bị Bạch Vi Vi truy sát, ít nhất đi theo Lục Gia Nhiên thì còn có cơm ăn.
“….” Cái mặt mo của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đỏ lên, tư duy logic của lão cảnh sát hình sự không phải là khoác lác, ông ấy đã nhanh chóng hiểu rõ tình huống trước mắt. Không phải quan hệ địch tiến ta lùi, địch truy ta nhiễu mà là quan hệ của hai phe địch ta hỗn độn không rõ ràng.
Dựa trên cơ sở này, muốn thành lập căn cứ địa, tiến hành đấu tranh lâu dài gian khổ thì nhất định phải đầu quân cho Lục Gia Nhiên kia.
Nhan Quốc Hoa rất đau thương, có một cảm giác như vừa vô cùng vất vả đánh sau thế chiến thứ hai, trước giờ về nhà lại có một trận chiến đau nhức cả “bi”.
Nhưng thật sự không còn cách nào.
Cứ coi như ông đi càn quét tệ nạn, cống hiến một chút cho hòa bình phát triển của xã hội đi.
Rất nhanh, Nhan Lôi liền đón con trai (ba) ruột về nhà họ Lục.
Trên đường trở về, Nhan Lôi còn chuẩn bị trước công tác tư tưởng cho con trai (ba ruột) của mình, nói cho ông biết Lục Gia Nhiên là loại người gì.
Người mà hai cha con họ sẽ phải đối mặt không phải là lưu manh mà chỉ là một thương nhân có trí thông minh cực kỳ cao, có sự ích kỷ và lòng ha.m muốn công danh lợi lộc điển hình.
Nhan Lôi chọn ra hai chuyện của Lục Gia Nhiên để giải thích một chút, để cho ba mình hiểu được đó là người như thế nào.
“Từng có một ông chủ người Philippines muốn gài bẫy anh ta, anh ta lại tương kế tựu kế, thiết kế một cái bẫy, trừng phạt ông chủ kia bị táng gia bại sản…”
Hồ sơ tội phạm của Nhan Quốc Hoa: hay thù vặt, tính toán chi li, có thể thấy được sức nhẫn nhục của người này rất nhỏ.
“Từng có một ông chủ người Nhật Bản mời anh ta uống rượu, cố ý bỏ thuốc mê vào trong rượu, muốn khiến cho anh ta và cô gái bồi rượu xảy ra chuyện gì đó để có thể chụp ảnh làm điểm yếu uy hiếp anh ta. Kết quả, Lục Gia Nhiên phát hiện ra ánh mắt của cô gái kia có điều không đúng nên không uống ly rượu kia.”
Hồ sơ tội phạm: tỉnh táo quả quyết, đầu óc thông minh, là người vô cùng chú ý đến những chi tiết nhỏ.
“Là người không dễ đối phó.”
Trực giác phá án của lão cảnh sát hình sự: một người càng chú trọng những chi tiết nhỏ thì càng khó bị người khác dao động.
“Vậy nên ba à, lát nữa ba phải phát huy khả năng diễn xuất đó, không thể để Lục Gia Nhiên phát hiện ra ba có vấn đề.”
“Ba tự có tính toán.”
Năm đó ông từng ở trong đại đội chống m.a túy, vì làm gián điệp trong tổ chức buôn bán m.a túy lập được công lớn nên mới được điều đến đội cảnh sát hình sự thành phố. Làm nội ứng trong nhà của một ông chủ có tiền dù sao cũng dễ dàng hơn so với việc làm nội ứng trong nhà kẻ buôn bán m.a túy.
Trong mắt ông thì Lục Gia Nhiên cũng chỉ là ông chủ có tiền mà thôi, quốc pháp lớn hơn trời, nếu cậu ta phạm tội thì lập tức gọi điện báo cảnh sát đến bắt cậu ta.
Chỉ trong chốc lát, xe của bọn họ đã trở về nhà họ Lục.
Trước khi vào nhà, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa bỗng len lén giữ tay cô lại: “Lôi Lôi, đưa điện thoại di động cho ba.”
“Để làm gì vậy ba?”
“Ba mở ghi âm, nếu như cậu ta dám uy hiếp giam giữ con thì có thể lấy file ghi âm làm chứng cứ.”
Nhìn xem, không hổ là nhân tài của hình sự trinh sát, không hiểu sao cô lại cảm thấy nam chính có chút đáng thương.
Nhan Lôi luống cuống đáp: “Ba, ba không cần tốn công tốn sức đến như vậy, anh ta cũng không phải là tội phạm gì, chỉ là một tên trai đểu mà thôi.”
“Con thì biết cái gì. Quốc gia đang tăng cường bảo vệ phái nữ, chính là lập ra quy tắc pháp luật, không cho phép giam giữ phi pháp. Từ điểm này mà nói thì trai đểu đều là tội phạm.”
Nhiệt liệt vỗ tay. Nếu như tất cả mọi người đều có ý thức pháp luật như ba của cô thì tám mươi phần trăm nam chính của truyện ngược trên Tấn Giang đều phải chuẩn bị tinh thần ngồi tù vì ngược đãi thể xác và tâm hồn của nữ chính.
Đồng chí lão trinh sát hình sự lại khoan thai thở dài: “Cả đời của ba con đã từng phá nhiều vụ án quan trọng như vậy, trên cơ bản chín năm phần trăm án mưu sát đều là nam giới chủ đạo phạm tội, tám mươi phần trăm án mưu sát là phạm tội do nam giới đơn phương nữ giới, năm mươi phần trăm là phạm tội vì tình cảm hai bên có khúc mắc…”
“Ba, ba kiềm chế lại một chút. Những lời này ba nói với con thì không sao nhưng đừng để người khác nghe thấy. Sắp đến nhà họ Lục rồi, ba đừng để lộ ra sơ hở.”
Nhan Lôi lại không yên lòng về ông, để một lão trinh sát hình sự hơn năm mươi tuổi đi giả mạo con trai năm tuổi nhà người ta, độ khó quá cao rồi.
“Con yên tâm, ba không phải là đèn cạn dầu…”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa điều chỉnh điện thoại thành ghi âm, sau đó bỏ vào trước ngực, một dáng vẻ như đang muốn dò xét đầm rồng hang hổ.
Nhan Lôi: “….”
Ba con cách biệt năm năm gặp lại nhau.
Lần đầu tiên Lục Gia Nhiên nhìn thấy đứa con ruột đáng yêu của mình.
Bé con vốn có một dáng vẻ thông minh cơ trí hiểu chuyện, mặc một bộ áo ngủ gấu trúc đáng yêu, đôi mắt to vừa nhìn là đã thấy rất giống anh ta, khiến người ta nhịn không được mà cảm thấy yêu thương.
Đôi mắt đen nhánh của con trai đang nhìn chăm chú vào mình. Nhìn thấy đôi mắt vô cùng giống mình này, Lục Gia Nhiên không tự chủ mà run lên, trên mặt lại không lộ ra điều gì, chỉ dừng lại động tác trên tay, gọi con trai một câu: “Lỗi Lỗi, qua đây.”
Con trai ‘Nhan Lỗi’ không hề nhúc nhích, hai người nhìn nhau một lát.
Lục Gia Nhiên không khỏi có chút thẹn thùng, tuy rằng anh ta là một nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng lại là một người ba “mới vào nghề”.
Bạn nhỏ Nhan Lỗi có hơi nhút nhát trốn sau lưng mẹ, nhỏ giọng hỏi thăm: “Mẹ, chú ấy là ai vậy?”
Hình thức bắt đầu làm nội ứng hắc bang của đồng chí lão cảnh sát hình sự, kỹ xảo của cô cũng phải theo kịp. Cô mấp máy môi, giả bộ rất không lưu loát mà nói với con trai: “Lỗi Lỗi, đó là… ba ruột của con.”
Bạn nhỏ lập tức mở to hai mắt: “Chú ấy? Là ba của con?”
Biểu cảm đúng chỗ, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc. Nhan Lôi nghẹn họng không nói nên lời, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Lục Gia Nhiên nhanh chóng tiến lên hai bước, bình thường anh ta vẫn tự xưng là lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với con trai lại có chút căng thẳng: “Lỗi Lỗi, con muốn ăn cái gì?”
Một giây sau, khi Lục Gia Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì đùi của anh ta đã bị bé con ôm chặt lấy.
“Ba, cuối cùng con cũng tìm được ba rồi.”
Gương mặt vô cùng xinh xắn đáng thương của bạn nhỏ ngẩng lên nhìn anh ta, trên đó còn rưng rưng vài giọt nước mắt: “Ba à, con rất nhớ rất nhớ ba.”
Giọng nói non nớt ngây thơ, mà lại có chút nghẹn ngào vang lên. Thật sự giống với một đứa bé năm tuổi đang làm nũng.
Nhan Lôi “Ọe…” một cái rồi trợn trừng mắt.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người ba bụng bia đang làm nũng, hình ảnh kia đẹp đến mức cô không dám tiếp tục tưởng tượng.
Lợi hại, ba đúng là một người lợi hại.
Con gái hổ thẹn không bằng.
Tự thẹn không bằng.