Nhan Lôi phát hiện mình và bến phà cổ rất có duyên, hai lần gặp xui xẻo đều ở đây.
Trần Bạc Vũ nắm tay cô từ hầm xe chạy ra ngoài. Rất nhanh, họ phát hiện xung quanh không có chỗ trốn. Du thuyền nhà họ Đường tổ chức tiệc đã lái xa bến tàu, phía trước là một gò đất rộng lớn, kho dự trữ ở phía sau cách rất xa.
Nếu tùy tiện rời khỏi bến tàu này, rất nhanh, họ sẽ bị tay súng bắn tỉa coi như tấm bia để bắn.
Ánh mắt Trần Bạc Vũ nhìn về phía đối diện, đường Văn Hóa bến phà cổ và bến tàu chỉ cách nửa con sông Trường Giang, chính giữa là vùng sông nước khoảng 1km.
Ban đêm khi thủy triều rút xuống, mặt sông tĩnh lặng, không sóng không gió, bơi qua đó cũng không khó lắm.
Vấn đề duy nhất là, bây giờ là mùa đông lạnh lẽo, độ ấm của nước sông dưới 0 độ, cơ thể người không thể ngâm trong nước lạnh thời gian dài được.
Bất kể thế nào, đây cũng là con đường duy nhất của họ.
Trần Bạc Vũ không kịp do dự, kéo cô chạy đến bên bờ sông, thấp giọng dặn dò: “Nín thở trước một chút, nhảy xuống với tôi!”
Nhan Lôi giật mình: “Tôi không biết b…”
Còn chưa nói xong, sau lưng họ lại vang lên tiếng súng.
Lá cây xung quanh vang lên xào xạc, Trần Bạc Vũ ôm eo cô, một viên đạn bay sượt qua tay trái của cô. Bên tai có tiếng quát lạnh lùng: “Nhảy!”
Nếu anh nói câu này trong trường hợp khác, còn có thể cosplay con tàu Titanic, em nhảy, anh nhảy.
Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy cực kì khiếp đảm, vịt mắc cạn có thể không bị chết đuối sao?
Giây tiếp theo, Nhan Lôi chỉ cảm thấy Trần Bạc Vũ đẩy cô, hai người cùng nhảy xuống nước.
Ọc ọc…
Lạnh, lạnh quá! Nước, nhiều nước quá.
Không thể thở được, nước tràn vào mũi. Nhan Lôi muốn hít thở, nhưng cô mở miệng ra, đã phun từng chuỗi bọt khí, sau đó kịch liệt uống nước, khí quản và phổi đều lạnh lẽo, lá phổi trong lồng ng.ực mãnh liệt nở rộng.
Cô cảm giác bản thân bị nghiền nát thành tro, cảm giác sợ hãi tử vong bao vây chặt chẽ, xung quanh không chỗ trốn thoát.
Đau quá.
Ai, ai đến cứu tôi với?
Đột nhiên trong cái lạnh thấu xương, một người oằn mình bơi về phía cô, trong nước sông đen ngòm, tóc của anh nhẹ nhàng trôi nổi. Một đôi tay rắn chắc ôm cô vào lòng, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập có lực của anh.
Nhan Lôi không cần nghĩ cũng biết anh là ai, bản năng cầu sinh khiến cô ôm lấy anh. Trần Bạc Vũ cũng không keo kiệt, hai tay anh vòng quanh eo cô, ôm cô trồi lên mặt nước.
“Khụ khụ khụ!”
Cuối cùng cũng nổi trên mặt nước, Nhan Lôi không tự chủ ho khan.
Đầu cô không cẩn thận đập trúng cằm Trần Bạc Vũ, đối phương khẽ rên, bình tĩnh nói: “Đừng lên tiếng.”
Đáng tiếc bị sặc rồi… khụ khụ khụ.
Cô ho khan như vậy, tay bắn tỉa trên bờ lập tức bắn một viên đạn về phía họ.
Ánh mắt Trần Bạc Vũ trầm xuống, anh phản ứng rất nhanh nhẹn, kéo tay cô lặn xuống, trên mặt nước lập tức bị bắn thành những bọt nước dày đặc.
Nhan Lôi chìm xuống nước, nương theo ánh đèn bờ đối diện, cô nhìn thấy rất rõ vết đạn rơi xuống nước, như từng con cá màu bạc nhanh chóng xông xuống đáy nước, không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Trong lúc này, Trần Bạc Vũ vẫn luôn nắm chặt tay cô. Nhiệt độ dưới nước rất lạnh, dòng chảy u ám xung quanh như muốn hút họ vào trong, nhưng từ đầu đến cuối Trần Bạc Vũ đều không có ý định buông tay.
Tránh được lượt đạn đầu tiên, Trần Bạc Vũ kéo cô bơi về trước, Nhan Lôi cũng không muốn liên lụy anh, chỉ đành học đến đâu dùng đến đó bơi theo anh cả đoạn.
Nước sông quá lạnh, bơi được một nửa, thể lực Nhan Lôi không chịu nổi. Đầu tiên là tay chân bắt đầu tê cứng, sau đó, hô hấp của cô cũng càng lúc càng khó khăn.
Một lúc sau, cơ bắp cả người cô bắt đầu run rẩy, giống như bị điện giật, dần dần mất đi sức lực…
Ngước mắt, đèn lồng đỏ ở bến phà cổ mơ hồ thành một vùng đỏ rực trong tầm nhìn.
Cô cảm thấy bản thân vĩnh viễn không thể bơi đến bến phà cổ, khi thể lực cạn kiệt, cô sẽ trở thành gánh nặng của Trần Bạc Vũ.
Cho nên, cô có hơi muốn buông tay.
Đáng chết, chết một người vẫn tốt hơn là chết hai người.
Ba cũng từng nói, cái khó nhất của con người là lựa chọn giữa sinh mệnh và đạo nghĩa, chỉ khi cái chết đến gần, người ta mới phát hiện thứ mà mình tín ngưỡng nhất là gì.
Cô rất may mắn, thứ mà cô tín ngưỡng nhất là để anh sống tiếp.
Cho nên, cô buông tay. Mặc cho dòng nước đen ngòm ập đến, cô lặng lẽ nhắm mắt.
Nhưng giây tiếp theo, Trần Bạc Vũ lại trở ngược nắm cổ tay cô, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Nhan Lôi đã có chút tan rã.
Giọng anh khàn khàn, trầm thấp mang theo chút sợ hãi: “Đừng buông tay tôi.”
Nhưng cô thật sự rất mệt, nước sông đoạt hết tất cả độ ấm cơ thể, cô nói: “Tôi không cố được nữa…”
Trần Bạc Vũ thấp giọng gầm lên với cô: “Nhan Lôi, nghĩ đến con của cô, nếu cô chết, con của cô phải làm sao?”
Mấy câu này khiến Nhan Lôi đột nhiên mở to mắt, đúng rồi, nếu cô chết ở đây, ba phải làm sao? Bây giờ ba chỉ là đứa nhỏ năm tuổi!
Cho dù ba có bản lĩnh lớn đến mấy, cũng không thể tự chăm sóc cho bản thân được?
Cô không thể chết!
Nếu cô chết, ba sẽ không có ai chăm sóc!
Cô nhất định phải sống sót, bất kể thế nào cũng không thể chết ở đây!
Nghĩ như vậy, độ ấm trong tim lập tức trở lại, tiềm lực của con người bị adrenalin k.ích thích. Cô nắm chặt tay Trần Bạc Vũ, cắn răng, dựa sát vào anh.
Đột nhiên, cô cảm giác được một tay khác của mình được anh nắm lấy, đặt lên eo anh.
Trần Bạc Vũ nói: “Ôm chặt tôi.”
Nhan Lôi gật đầu, cô ôm lấy eo anh, cả cơ thể nằm rạp trên lưng anh.
Sau đó, câu “ôm chặt tôi” từ đầu đến cuối luôn xoay chuyển trong đầu cô. Khiến cô nín thở, từ đầu đến cuối không buông tay.
Cho dù tứ chi tê dại, cả người mất ý thức, cô vẫn ôm chặt anh như cũ.
Đường thủy ngắn ngủi này, dường như phải mất cả một đời bãi bể nương dâu để vượt qua.
Cuối cùng, cô cũng không biết bản thân làm sao để chống đỡ, khi gần hôn mê, cô nhìn lấy một luồng sáng.
Là ánh sáng của thần linh phù hộ cho họ sao? Một chiếc du thuyền nhỏ ngắm cảnh trên sông Trường Giang phát hiện ra họ, Trần Bạc Vũ hét lớn, chiếc thuyền nhỏ này lập tức chạy đến chỗ họ.
Một phút sau, Trần Bạc Vũ kéo cô lên chiếc du thuyền nhỏ, người cứu họ là hai du khách từ nơi khác đến sông Trường Giang chơi.
Nhanh chóng cởi áo khoác của cô ra, ôm vào lòng, Trần Bạc Vũ lấy thẻ cảnh sát từ trong áo sơ mi ra: “Tôi là cảnh sát, xin mọi người phối hợp đưa thuyền cập bờ.”
Cho nên du thuyền nhỏ lập tức dừng lại ở bến tàu.
Các du khách tốt bụng còn giúp họ gọi xe cấp cứu và cảnh sát.
Nhưng mà, sinh mệnh đã đến thời điểm quan trọng phải tranh giành từng giây từng phút. Nhiệt độ cơ thể của cô quá thấp, gió sông thổi đến, đôi môi cô đã biến thành màu tím sẫm, tóc cũng đã đóng băng, dường như mỗi một tế bào trên cơ thể đều đăng bị băng lấp kín.
Thật sự không chống đỡ được nữa, Nhan Lôi nhắm mắt, cảm nhận sự tê dại thấu xương đang lan tràn khắp cơ thể, đoạt lấy lý trí.
Lúc này, trên người cô đột nhiên có thêm chiếc áo, dần dần làm ấm cơ thể lạnh lẽo của cô.
Ngẩng đầu, cô nhìn thầy Trần Bạc Vũ đắp áo khoác lên người cô, bốn mắt nhìn nhau, anh lo lắng nhìn cô chăm chú, cô muốn cười, nhưng ngay cả một nụ cười cũng không làm nổi.
Ánh sáng trước mặt rực rỡ, cuối cùng du thuyền đã cập bờ.
Cơ thể cô nhẹ bẫng, được anh ôm ngang lên, sau đó Trần Bạc Vũ ôm cô chạy đến khách sạn ven đường, lại lấy thẻ cảnh sát ra, muốn một căn phòng.
Cả đoạn đường, cô ôm lấy cổ anh, cảm giác cơ thể anh còn lạnh hơn mình, cũng không biết người đàn ông này rèn luyện thế nào, thể phách mạnh mẽ như thế.
Một lúc sau, Trần Bạc Vũ ôm cô vào một căn phòng, anh mở điều hòa trước, đặt cô xuống sô pha, cởi áo khoác ướt đẫm của cô ra.
Dưới lớp áo khoác là sơ mi trắng ôm sát cơ thể, phác họa đường cong nữ tính xinh đẹp trẻ trung.
Đối diện với cơ thể của cô, Trần Bạc Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ cân nhắc nếu cô còn mặc bộ đồ này, sẽ dễ bị hạ th.ân nhiệt gặp nguy hiểm, cho nên anh cởi áo sơ mi của cô.
Nhan Lôi lạnh đến mức không còn ý thức, cô biết Trần Bạc Vũ đang cởi áo mình ra, chẳng qua suy nghĩ muốn sống sót quan trọng hơn bất kì thứ gì, cho nên cởi thì cởi thôi.
Sau đó, Trần Bạc Vũ cũng cởi bộ váy ôm sát đã đóng băng cùng tất da của cô, cứ như vậy, trên người cô chỉ còn lại nội y, mà chất vải của nội y bị nước ngấm thành màu trong suốt, cảnh xuân cả người lộ ra không còn gì.
Trần Bạc Vũ lại ôm cô vào nhà tắm.
Mở vòi nước, anh ôm cô đứng dưới dòng nước, để nước cuốn trôi cái lạnh cơ thể cô.
Trong lúc lơ đãng, tầm mắt của anh dời đến gương mặt cô, chỉ thấy môi Nhan Lôi khẽ nhếch, hàm răng hé mở, mái tóc đen dài ẩm ướt dán lên da thịt trắng nõn, có một loại quyến rũ không nói nên lời.
Trong lòng Trần Bạc Vũ rung động, loại cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng này, khiến anh có chút mặt đỏ tai hồng.
Anh muốn nhanh chóng dời tầm mắt, lại bất cẩn lướt qua hai khối tuyết trắng của cô…
Cho nên, nhiệt độ trên mặt anh càng cao, có chút bỏng rát.
Anh không phải là kẻ tiểu nhân nhìn những thứ không nên nhìn, nhưng đèn trong phòng tắm thật sự quá sáng.
Họ lại dựa vào nhau rất gần, hoàn toàn không thể tránh khỏi tầm nhìn.
Suy nghĩ một lúc, Trần Bạc Vũ dứt khoát nhắm mắt lại, quân tử không thể nhân lúc người ta gặp nạn. Anh không muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
Một lúc sau, cuối cùng Nhan Lôi cũng dần dần hồi phục lại ý thức.
Cô mở mắt ra nhìn, quần áo bẩn của Trần Bạc Vũ còn chưa cởi ra, anh chỉ lo xử lý cấp cứu cho cô, lại quên mất bản thân mình.
Hơn nữa, anh còn nhắm mắt.
Ôm cô chỉ mặc nội y, người đàn ông này lại nhắm mắ, đột nhiên Nhan Lôi cảm thấy có chút khó tin.
Cô biết mình là người đẹp, bình thường đi ra đường đều có không ít ánh mắt háo sắc của đàn ông nhìn cô chằm chằm.
Bây giờ, toàn thân trên dưới của cô vừa nhìn đã thấy hết, cô là đại mỹ nữ toàn thân ướt đẫm, mà Trần Bạc Vũ lại nhắm mắt…
Trong lòng lập tức ấm áp.
Người đàn ông này rất tôn trọng phụ nữ, không chỉ nói ngoài miệng thôi.
Nghĩ đến đây, cô lén nhìn gương mặt anh.
Nói ra thì, anh rất đẹp trai, xương lông mày sắc sảo, mày kiếm thẳng tắp, môi mỏng khẽ mím, áo sơ mi đen trên người che giấu đường cong cơ bắp rắn chắc, tóc mái hỗn loạn dán sát trán.
Ừm, đẹp trai hơn nhiều so với ba lúc trẻ. (Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa: Hắt xì!)
Một lúc sau, đợi cô ấm áp lại, thoát khỏi nguy hiểm, Trần Bạc Vũ ôm cô ra ngoài, sau khi dùng khăn khô lau người cô, Trần Bạc Vũ nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
Cô ôm chăn, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, gò má lập tức nổi lên hai rặng mây đỏ.
Trần Bạc Vũ quay người đi, anh chưa từng trải qua tình cảnh như vậy. Thực ra trong suốt quá trình cứu cô, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là không thể để cô chết.
Bây giờ, anh mới ý thức được, bây giờ là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, anh còn ôm cô đang ướt đẫm…
Trần Bạc Vũ ho khan, anh cố gắng hết sức đuổi đi suy nghĩ kì lạ trong đầu, đạo đức nghề nghiệp nói với anh. Đây chỉ là kế sách thích ứng tạm thời, anh phải nhanh chóng giúp cô thoát khỏi nguy hiểm hạ th.ân nhiệt.
Nhưng vẫn… làm một vài chuyện không nên làm.
Chân mày anh cau lại, nghĩ đến tối nay có thể cô sẽ ngủ ở đây, liền đề nghị: “Hay là, tôi giúp cô gọi điện cho anh Lục?”
“Đừng mà đừng mà!” Vừa nghe thấy câu này, cô lập tức bị dọa tỏ rõ thái độ: “Người tôi không muốn gặp nhất chính là anh ta!”
???
Ánh mắt Trần Bạc Vũ kì lạ.
Nhan Lôi chỉ đành giải thích với ân nhân cứu mạng: “Thực ra, năm năm trước tôi và Lục Gia Nhiên đã chia tay, chúng tôi không phải người chung đường từ lâu rồi. Anh ta đến đây cũng chỉ gây chuyện với tôi, anh không hiểu đâu, người đàn ông tôi ghét nhất chính là anh ta.”
Trần Bạc Vũ: “…”
Anh không hiểu, nhưng nếu Nhan Lôi đã không muốn, anh cũng sẽ không liên lạc với nhà họ Lục.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, anh vẫn nhớ mong nhiệm vụ truy bắt, liền nói: “Tôi đi điều tra tay súng bắn tỉa kia, cô ở đây nghỉ ngơi một đêm đi.”
Nhan Lôi hiểu rõ, gặp nguy hiểm ở bến tàu, đối phương có súng, tối nay Trần Bạc Vũ nhất định phải bận rộn cả đêm để bố trí nhiệm vụ truy bắt.
Bất kể thế nào, cô cũng không thể làm phiền công việc của anh, cho nên nói: “Anh không cần cố ý qua đây tìm tôi, đợi tôi nghỉ ngơi xong sẽ đi tìm anh. Đúng rồi, anh trở về sở cảnh sát thành phố sao?”
“Không đâu, nhóm Tiểu Lâm đang ở du thuyền gần đây, tôi làm việc ở đồn cảnh sát gần chỗ này.”
Nếu anh trở về sở cảnh sát triệu tập người, e rằng tay súng bắn tỉa đã bỏ trốn mất dạng, cho nên đến đơn vị gần đây mở phòng làm việc, lập tức thực hiện điều tra và phong tỏa.
Nhan Lôi gật đầu: “Vậy anh nhanh đi làm việc đi, tôi nghỉ ngơi xong sẽ đến tìm anh.”
“Được.”
Trần Bạc Vũ ra khỏi phòng cô, nhẹ nhàng khóa cửa lại.
Một lúc sau, Nhan Lôi nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát dưới lầu khách sạn.
Hiệu suất làm việc của Trần Bạc Vũ quả nhiên rất cao, cô chỉ vừa chợp mắt một lúc, đã bắt đầu lục soát toàn thành phố rồi.
Dù sao nhàn rỗi cũng không làm gì, cô không ngủ được, liền dựa sát bệ cửa sổ, nhìn xe cảnh sát phong tỏa, kiểm tra trên đường, đèn xe cảnh sát gần như thắp sáng cả thành phố, trong mông lung, dường như trở về hôm cô bé họ Đường bị bắt cóc.
Cùng lúc này, TV, điện thoại cũng nhận được tin nhắn của cảnh sát, nhắc nhở người dân thành phố tối nay ở bến tàu có kẻ côn đồ mang theo súng xuất hiện.
Đền neon trong thành phố lập lòe, trong đêm đông lạnh lẽo, từng hàng xe cảnh sát tuần tra trên đường, khiến cả thành phố chìm vào không khí căng thẳng kì lạ.
Khách sạn mà Trần Bạc Vũ đưa cô đến có tầm nhìn rất tốt, Nhan Lôi có thể nhìn thấy cảnh sát thu hẹp vòng vây tìm kiếm từng chút một. Cùng lúc này, máy bay không người lái trên trời cũng đang tuần tra dày đặc trên mặt sông.
Một lúc sau, có một điểm sáng cực lớn ở nơi nào đó trên mặt sông, một vài chiếc thuyền xung kích chống đạn tập trung ở bến tàu, ngay cả máy bay không người lái xung quanh cũng bay qua.
Nhan Lôi biết cảnh sát đã có phát hiện quan trọng, cô mở TV, chỉ thấy phóng viên đang phát trực tiếp: “Trải qua một tiếng tìm kiếm, cảnh sát đã phát hiện phương tiện giao thông mà kẻ côn đồ mang theo súng đã sử dụng lúc chạy trốn, chính là con thuyền xung kích sau lưng tôi. Trên thuyền xung kích có mảnh vỡ viên đạn, nghi ngờ do kẻ côn đồ để lại. Cảnh sát đang thu thập vật chứng hữu hiệu…”
Cô nhìn giờ trên TV, chỉ mất một tiếng, Trần Bạc Vũ đã tìm ra phương tiện giao thông của tên kia, hiệu suất làm việc của anh thật sự rất tốt.
Nếu đã xác định được địa điểm cập bến của tội phạm, Trần Bạc Vũ chỉ huy mấy chục cảnh sát điều tra dọc theo đường lớn Tân Giang, tìm kiếm dấu vết để lại ven đường của tội phạm chạy trốn, nhất là dấu chân.
Trong khoa học trinh sát hình sự hiện đại, nguyên tố vi lượng giám định được dưới dấu chân cũng trở thành một trong những cách để truy tìm tung tích.
Thông qua kính hiển vi điện tử và máy phân tích vi lượng tia X (EDX)* cùng kiểm nghiệm vật chứng, có thể cho ra tin tức của nguyên tố vi lượng còn sót lại dưới dấu chân, sau đó xác định khu vực mà kẻ côn đồ kia dừng chân.
*Kính hiển vi điện tử và máy phân tích vi lượng tia X (EDX): Kính hiển vi điện tử rà quét (gọi tắt là kính điện tử rà quét/SEMO) và máy phân tích vi lượng xạ tuyến (EDX) dùng chung với nhau có thể giám định nguyên tố hóa học tồn tại trong vật phẩm. Chuyện này là thật. Thậm chí, cảnh sát có thể căn cứ dấu chân của kẻ tình nghi xác định khu vực đại khái. Vì mỗi một khu đất trong thành phố đều hàm chứa nguyên tố vi lượng khác nhau.
Một lúc sau, phòng xét nghiệm đã gửi báo cáo xét nghiệm đến. Dưới dấu chân của kẻ côn đồ phát hiện nguyên tố vi lượng của phấn hoa bạch mai. Trần Bạc Vũ lập tức liên lạc sở xây dựng thành phố, biết được trong thành phố chỉ có hai khu dân cư ở thành tây dùng bạch mai làm cảnh quan.
Cũng tức là tên côn đồ hoặc là từng trốn trong hai khu dân cư đó, hoặc là nhà của gã ở trong hai khu dân cư đó.
Nhưng trong hai khu dân cư có hơn ba mươi ngàn người thường trú, muốn tìm được một người trong số ba mươi ngàn người, giống như mò kim dưới đáy biển, không phải chuyện dễ dàng.
Đối với chuyện này, Trần Bạc Vũ đã sắp xếp hai sự chuẩn bị. Thứ nhất, lấy camera giám sát khu dân cư. Loại trừ kẻ tình nghi trong số những người dân thành phố ra vào ban đêm. Thứ hai, lấy camera giám sát ở các giao lộ, cố định phạm vi hoạt động của kẻ tình nghi ban đêm.
Đây là vụ án lớn, rất nhiều cảnh sát tham gia điều tra, dưới sự sắp xếp của anh, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.
Cùng lúc này.
Nhan Lôi mượn nhân viên phục vụ điện thoại, gọi một phần xiên nướng, vừa ăn khuya vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Lúc trước khi ở trên boong thuyền cô nghĩ đế, có thể Trần Lăng Huy còn đồng bọn. Đồng bọn ở gần bến phà cổ tiếp ứng cậu ta.
Tiếp tục suy nghĩ theo hướng này, cô càng lúc càng cảm thấy du thuyền rất có khả năng là nơi mà Trần Lăng Huy vốn muốn đến.
Một là, thuyền đánh cá nhỏ đều phải được cảnh sát đường thủy quản lý giám sát, Trần Lăng Huy dùng thuyền đánh cá nhỏ chạy sang tỉnh khác, nhất định sẽ bị cảnh sát đường thủy phát hiện manh mối đã chạy ra ngoài.
Hai là, nửa đêm nửa hôm, cần cẩu trên bến tàu đều dừng làm việc, tàu chở hàng sẽ không cập bờ vào lúc này.
Cho nên, rất có khả năng cập bờ tiếp ứng cho cậu ta chính là du thuyền nào đó.
Vậy thì… có thể bọn họ ra tay từ chỗ những du thuyền đã đến gần bến phà cổ vào tối hôm đó, thuận theo hướng suy nghĩ này mở ra điểm đột phá về đồng bọn của Trần Lăng Huy.
Cứ làm như vậy đi!
Nhan Lôi vươn vai, cô muốn ngủ một giấc trước rồi ngày mai mới làm việc, tối nay thật sự quá mệt rồi.
Chỉ là cô vừa nằm xuống gối, cửa “rầm” một tiếng đã bị đá văng.
Lục Gia Nhiên đang lạnh lùng đứng trước cửa.