Tám giờ tối hôm đó, cuối cùng Trần Lăng Huy cũng sa lưới ở bến tàu.
Trên đường trở về cục cảnh sát, Nhan Lôi ngồi trong xe của Trần Bạc Vũ, bầu không khí không hiểu sao có chút ngượng ngùng.
Không im lặng giống như cô, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa sau khi nghe cả câu chuyện xong lập tức nhìn Trần Bạc Vũ với ánh mắt khác xưa… Có thể trói con gái của mình lại, cậu cảnh sát này có tiền đồ, có triển vọng.
“Chú à, chú thật sự rất lợi hại.”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa tinh mắt, ông đánh giá cao tất cả những hậu bối quả quyết lưu loát.
Trần Bạc Vũ rất bình tĩnh đáp: “Chỉ tiếc là bắt nhầm người.”
Nhan Lôi trợn mắt: “Cảnh sát Trần, lần sau trước khi anh còng tay người khác có thể hỏi trước một câu được không, lỡ như anh bắt oan người tốt thì sao?”
Trần Bạc Vũ nhìn cô, một câu nói liền khiến cô nghẹn họng: “Cô Nhan, trước khi tội phạm nổ súng giết người sẽ chào hỏi với cô sao?”
“…”
Đúng là không có. Nhan Lôi phát điên, đáng hận, đừng tưởng là anh đẹp trai thì lời anh nói là có lý nhé.
Có điều, anh cảnh sát Trần đẹp trai này nói chuyện cũng thật lạnh lùng: “Cô Nhan, lá gan của cô không nhỏ. Tôi thật không ngờ rằng lại có người đánh cho Trần Lăng Huy một trận trước cả cảnh sát chúng tôi, còn cướp luôn cả súng của cậu ta.”
“Còn không phải do tôi bị ép sao, tôi đâu có ngờ rằng đỡ một người qua đường mà còn có thể gặp phải tội phạm truy nã. Ngược lại là anh, ra tay cũng đủ độc ác đấy.” Cô trợn mắt lên nhìn anh, vì hai tay của cô đều bị bóp đến đỏ ửng, vừa rồi Trần Bạc Vũ suýt nữa đã bẻ gãy xương cốt của cô.
“Nếu không đủ độc ác thì cũng không thể khiến cô nhanh chóng mất đi năng lực phản kháng.” Trần Bạc Vũ giải thích, giọng điệu của anh bình tĩnh như một cái giếng cổ xưa, dường như không gợn nổi một chút bọt sóng nào, rất không phù hợp với vẻ ngoài trẻ tuổi anh tuấn của anh.
“Chú Trần nói đúng.” Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa rất tán thưởng sự quả cảm lưu loát của người này: “Mẹ, nếu như mẹ là côn đồ, chú Trần khách khí hạ thủ lưu tình với mẹ thì người ngã xuống sẽ là chú ấy.”
Đôi lông mày sắc bén của Trần Bạc Vũ hơi nhướng lên: “Nhà cô dạy con không tệ.”
Theo lý thì như thế không sai, nhưng Nhan Lôi vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi, nhất là tại trước mặt ba mình.
Cô không kìm được mà lườm anh, mấy câu ngắn gọn này của Trần Bạc Vũ thật sự là không thèm quan tâm. Cô có chút muốn đánh vỡ cái sự không chút gợn sóng này của anh, vậy là lên tiếng trêu chọc: “Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, nhiệt tình bị biến thành con nhím khổng lồ. Cảnh sát Trần, đêm nay anh bắt nhầm người, chẳng lẽ anh không xin lỗi tôi sao?”
“Xin lỗi.” Trần Bạc Vũ hạ giọng nói, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh vô cảm, hình như đang tính qua loa miễn cưỡng với cô.
Nhan Lôi: “…”
Dựa theo kinh nghiệm cuộc sống của cô thì cảnh sát Trần này chắc chắn là EQ rất thấp. Có lẽ người này là kiểu giống như ba cô, đều là kiểu người dốc toàn lực vì sự nghiệp, hoàn toàn là một người con trai ngay thẳng, thẳng thắn.
Giờ không phải là lúc cò kè mặc cả, cô lấy viên đạn kia ra, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước: “Trần Lăng Huy cất giữ súng phi pháp, lại còn ra tay đánh bị thương một cảnh sát, một quần chúng, tội không thể tha. Đây là đạn bên trong nòng súng của cậu ta, tốt nhất là các anh nên lần theo dấu vết của nguồn gốc viên đạn này.”
Cô biết rằng bên trong mỗi viên đạn đều khắc số hiệu xuất xưởng, nơi sản xuất các loại, có thể truy xét đến nguồn gốc vũ khí của Trần Lăng Huy.
Trần Bạc Vũ nhận lấy viên đạn: “Cô Nhan, cô cũng hiểu biết nhiều thật.”
Nói thật, anh thật sự chưa từng gặp một cô gái như vậy, dám một thân một mình dũng cảm đấu với phần tử có súng. Tuy rằng sức lực của cô không phải rất mạnh, nhưng khí thế dũng cảm gan dạ này thì lại có đủ.
Nhan Lôi có chút tự hào: “Đây chưa tính là gì, đợi sau này tôi làm cảnh sát rồi thì tôi sẽ trở thành tinh anh hạng nhất.”
Trần Bạc Vũ đánh giá cô một chút, điều thú vị là bề ngoài của Nhan Lôi vô cùng thục nữ yếu đuối, nhưng vừa rồi khi anh đánh nhau với cô trong bóng tối rõ ràng không phải cảm giác như vậy.
Đá chân xoay người túm lấy cánh tay, mấy chiêu đó của Nhan Lôi vô cùng gọn gàng mà linh hoạt, còn mang theo một cảm giác liều mạng hiếm có. Anh còn tưởng là mình gặp phải một cao thủ đánh cận chiến nên phải rất nghiêm túc, vậy nên mới toàn lực ứng phó bắt giữ cô.
Thậm chí, khi thấy được gương mặt của cô, anh còn tưởng là những cảm giác trong bóng tối kia đều là ảo giác. Cho đến bây giờ, anh mới xác định là mình không bắt nhầm người… Hóa ra cái gọi là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài chính là để chỉ cô gái như vậy.
Nghĩ đến đây, anh không kìm được mà hỏi: “Cô định thi vào cục cảnh sát sao?”
“Ừ, lần này tôi và anh Chu hợp tác phá án cũng là một thử thách đối với tôi. Nói thật, tôi muốn làm một cảnh sát hình sự trinh sát.” Nhan Lôi muốn nhân cơ hội tạo quan hệ với anh.
Trong sách nói rằng Trần Bạc Vũ chưa đến ba mươi tuổi đã lên làm cảnh đốc cấp 1 của thành phố. Từ đó thấy được, vị này có thể là cấp trên tương lai của cô.
“Nhưng nghề cảnh sát hình sự này cơ bản toàn là nam, rất ít nữ giới tình nguyện làm công việc này, dù sao thì truy xét đuổi bắt tội phạm rất nguy hiểm, cô thật sự muốn làm sao?” Trần Bạc Vũ có chút tò mò, hai chi cục đại đội hình sự trinh sát thành phố có năm mươi người, ngoại trừ nhân viên văn phòng ra thì không có một đồng nghiệp là nữ nào.
“Tôi thật sự muốn làm.” Nhan Lôi thuận miệng đáp: “Trong lòng tôi có một thần tượng, ông ấy là đại anh hùng của tôi, từ nhỏ tôi đã coi ông ấy là niềm vinh dự, tôi cảm thấy công việc của ông ấy là công việc chính nghĩa nhất trên thế giới này. Tôi hi vọng mình cũng có thể trở thành người giống như ông ấy.”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa khẽ gật đầu, được con gái ngưỡng mộ, ông vẫn cảm thấy rất kiêu ngạo.
“Ba của cô làm cảnh sát?” Trần Bạc Vũ hỏi.
Nhan Lôi kinh ghạc và sợ hãi, trực giác của người này thật nhạy cảm, lập tức liền đoán được đại anh hùng của cô là ba.
Đương nhiên, cô vẫn phải lấp liế.m cho qua: “Không phải ba tôi, tóm lại là người rất quan trọng đối với tôi.”
Trần Bạc Vũ khẽ gật đầu: “Muốn bảo vệ chính nghĩa tất nhiên là tốt, nhưng thiện và ác đều là sản phẩm được sinh ra từ hoàn cảnh. Cô có thể bắt một người xấu, nhưng lại không thể thay đổi những môi trường lý tưởng sinh sôi ra ác ý trong góc tối của xã hội.”
Cao thượng là khắc mộ chí của người cao thượng, bóng tối là giấy thông hành của kẻ xấu, đây là một đạo lý cực kỳ đơn giản.
Nhan Lôi gật đầu, Trần Bạc Vũ này ra tay không nhẹ nhưng lời này thì lại rất có trình độ.
Lấy một ví dụ so sánh, Trần Lăng Huy chắc chắn là một kẻ xấu. Nhưng cô cũng biết rằng trước khi Trần Lăng Huy lên cấp ba từng là học sinh ba tốt, lúc còn học cấp hai đã từng làm việc nghĩa là cứu một thiếu nữ rơi xuống nước, nhận được sự khen ngợi nhiều lần của trường học.
Tại thời điểm đó, điều cậu ta biểu hiện ra chính là mặt thiện.
Nhưng sau khi lên cấp ba, môi trường xung quanh Trần Lăng Huy đã thay đổi. Môi trường này đã tạo ra sự thay đổi thiện ác bên trong con người, đồng thời phóng đại mặt ác trên người Trần Lăng Huy, từ đó tạo ra tính cách vặn vẹo của cậu ta.
Cứ như vậy, cậu ta đã đi lên con đường không chính đáng.
“Giữa hai suy nghĩ thiện ác này, điều chúng ta có thể làm vẫn quá ít.” Nhan Lôi thở dài, thật ra nhiều lúc cảnh sát cũng là thân bất do kỷ.
“Chỉ mong không thẹn với lương tâm.” Trần Bạc Vũ thản nhiên nói.
Lúc này Nhan Lôi bỗng nhiên nghĩ đến một việc: “Đúng rồi, miếng vải anh nhét vào trong miệng tôi là cái gì vậy?” Cô dùng cả một chai nước lọc cũng không rửa sạch cái mùi đó, bên trong miệng đến giờ vẫn là vị mặn, còn có vị đắng đến xộc cả mũi.
Trần Bạc Vũ chần chừ một lúc, rồi nói: “Thứ tôi dùng để lau mồ hôi…”
Nhan Lôi một lần nữa sụp đổ.
Yên lặng, là sự yên lặng của cây cầu lớn Trường Giang đêm nay.
Nhan Lôi máy móc quay mặt sang chỗ khác, vừa hay ngoài cửa sổ là một cây cầu lớn của Trường Giang.
Con mẹ nó đúng là hợp với tình hình…
Sau đó hai người đều không nói về chuyện này nữa, đều mất mặt, ai cũng không tốt hơn ai chỗ nào.
Con đường còn rất dài, Trần Bạc Vũ vừa liên hệ với cục công an vừa nói chuyện vụ án với cô một cách tỉ mỉ, lúc này mới làm rõ đầu đuôi câu chuyện.
Anh vốn là con trai của cục trưởng cục công an tiền nhiệm cục trưởng Trần. Năm đó, sau khi vụ án vỡ đập 26.7 nổ ra, ba của anh nhớ mãi không quên vụ án này. Về sau, anh làm cảnh sát, ba anh đặc biệt dặn dò anh phải giúp Chu Diên cùng nhau điều tra vụ án này. Đây là sự bận tâm kéo đến tận bây giờ của ba anh.
Hai giờ trước, anh nghe Chu Diên nói muốn bắt kẻ tình nghi của vụ án 26.7, anh không nói hai lời liền đưa tất cả cấp dưới cùng nhau xuất phát.
Không ngờ rằng, cô gái Nhan Lôi cung cấp manh mối cho Chu Diên, truy xét một mạch đến Trần Lăng Huy này, lại đánh nhau một trận rồi mới nhận ra hai bên là cùng một phe.
Nhan Lôi cũng không keo kiệt, nếu Chu Diên đã tin tưởng Trần Bạc Vũ vậy có nghĩa rằng anh là một đồng đội có thể hợp tác. Cô dứt khoát đem những điều mà mình và ba đã phân tích nói cho anh.
Trao đổi tình tiết vụ án với người chuyên nghiệp đúng là có điều khác biệt, Nhan Lôi không cần giải thích nhiều, hai ba câu đã có thể nói rõ quá trình lần theo dấu vết của mình.
Nhưng vấn đề là: “… Tất cả vật chứng trong vụ án vỡ đập đều đã bị cơn lũ cuốn đi, nếu chúng ta không thể đưa ra chứng cứ thiết thực chứng minh Trần Lăng Huy tham dự trong đó mà muốn để cậu ta nhận tội thì thực sự rất khó khăn.”
Trần Bạc Vũ cũng nói: “Lúc này Trần Lăng Huy là đem tính mạng ra đánh cược, cậu ta sẽ không dễ dàng khai ra. Xem ra, vụ án vỡ đập còn phải từ từ điều tra.”
Sự thật chứng minh, phán đoán của hai người họ không sai.
…
“Tôi không biết mấy người đang nói gì.”
“Cái gì mà vụ án vỡ đập? Lúc đó tôi chỉ là học sinh cấp ba, liên quan gì đến tôi?”
“Ngày 26 tháng 7 đó tôi đi cùng ba đến bến tàu, tôi đi ăn cơm cũng không được sao? Sao tôi có thể ra tay với ba của mình chứ?”
Đánh chết Trần Lăng Huy cũng không chịu thừa nhận ngày xảy ra vụ án vỡ đập cậu ta đã cho thuốc ngủ vào cốc nước của ba mình, dẫn đến việc chiếc xà chở cát thoát khỏi khu vực giám sát.
Mà ba của cậu ta Trần Chính Thao, một năm trước vì một chuyện ngoài ý muốn đã rơi xuống nước bỏ mình, cũng không có chứng cứ.
Hỏi cậu ta tại sao lại nổ súng bắn cảnh sát, Trần Lăng Huy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi ghét cảnh sát các người không được sao? Tôi nhìn thấy cảnh sát là phát cáu, anh hỏi tôi tại sao? Ghét cảnh sát mà còn cần hỏi tại sao?”
Hỏi cậu ta súng từ đâu ra, Trần Lăng Huy nói rằng: “Đó là thứ mà ba tôi lấy được từ nơi tịch thu tang vật của bến tàu, ông ấy vẫn luôn giữ bên người để phòng thân, đây là bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi.”
Tóm lại, cậu ta nói mình tập kích cảnh sát là vì ghét cảnh sát, súng là của ba cho, cậu ta không có chút quan hệ nào với vụ án vỡ đập.
Ha, còn nghĩ mình là một đóa bạch liên hoa cơ đấy.
Về phần chuyện của giáo viên mỹ thuật, Trần Lăng Huy lại càng cười lạnh nói: “Sao hả, cảnh sát mấy người còn phụ trách điều tra ngoại tình?”
“…”
Người này chính là một tay vô sỉ lão luyện trong phòng thẩm vấn, trong lúc nhất thời khẩu cung không có chút tiến triển nào.
Lũ lụt cuốn đi chứng cứ, mà không có chứng cứ thì chuyên gia thẩm vấn có lợi hại hơn nữa cũng không cạy được miệng của kẻ tình nghi.
Lúc này, Nhan Lôi đang ở một bên khác ghi chép. Có cuộc điện thoại của Chu Diên, cảnh sát cũng không làm khó cô, chỉ coi cô là người dân nhiệt tình hỗ trợ bắt được tội phạm.
Viết ghi chép xong đã là sáng ngày hôm sau.
Nhan Lôi vừa ra khỏi cửa lớn của cục công an, liền nhớ ra một chuyện gấp… điện thoại của cô bị Trần Lăng Huy ném vào sông Trường Giang rồi.
“Móa, trên người mình không có tiền.”
Nhan Lôi luống cuống, cô không quen mang theo tiền mặt, đều là dùng điện thoại để gọi xe, đi tàu điện ngầm.
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa trợn mắt với cô: “Lần sau nhớ rằng ra ngoài phải mang theo tiền mặt, đã lớn đến chừng này rồi mà không có chút tự giác nào.”
Ngay tại lúc luống cuống này, một chiếc xe Buick dừng lại bên người cô. Nhãn lực của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa tương đối tốt: “Lôi Lôi, là chiếc xe của Trần Bạc Vũ.”
Xe tắt máy, cửa sổ xe hạ xuống.
Trần Bạc Vũ cũng đã một đêm không ngủ, trên mặt anh có chút mệt mỏi. Nhưng lúc ra cửa vừa hay nhìn thấy cô, nhớ ra việc cô là một cô gái xinh đẹp mang theo con nhỏ hơn nửa đêm một mình bắt xe, thực sự là không an toàn nên dứt khoát dừng xe lại.
Anh thản nhiên nói: “Cô Nhan, nửa đêm không có taxi đâu, nếu tiện thì để tôi đưa cô về nhà.”
Ánh mắt của Nhan Lôi rơi vào trên tay lái, chỉ thấy hai tay của Trần Bạc Vũ rất rắn chắc, cô vẫn cảnh giác trả lời: “Anh đưa tôi về làm gì?”
Trần Bạc Vũ giải thích: “Cô là bạn của đàn anh Chu Diên của tôi, tôi đã vô tình khiến cô bị thương, lái xe về nhà coi như bồi tội.”
Nhan Lôi mỉm cười, như vậy còn tạm nghe được. Vậy là cô mở cửa xe ra ôm con ngồi xuống: “Anh đừng đưa tôi về nhà, tôi muốn đến bệnh viện thăm Chu Diên.”
Trần Bạc Vũ khinh thường người làm mẹ như cô: “Cô không ngủ mà còn để con cô theo cô chạy đi chạy lại khắp nơi?”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cũng không tình nguyện để người ta coi thường: “Cháu ba ngày ba đêm không ngủ cũng không sao, mẹ cháu nói rất đúng, chúng ta mau chóng đến nói tình hình với chú Chu đi.”
“Phía đàn anh tôi sẽ nói với anh ấy, tôi đưa hai người về nhà nghỉ ngơi trước.” Trần Bạc Vũ trả lời.
Nhan Lôi vừa định nói gì đó thì thấy trong mắt bạn nhỏ ba ruột hiện đầy tơ máu, dù sao hiện giờ ông cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, một đêm không ngủ thực sự là không chịu đựng được.
“Được rồi.”
Cô đành phải đồng ý với sự sắp xếp của anh.
Trần Bạc Vũ liền thiết lập thiết bị dẫn đường là khu nhà của nhà họ Lục, xem ra anh đã biết “thân phận” của cô.