Bên cạnh bàn thí
nghiệm là một bồn rửa tay nho nhỏ, Tả Thiên vặn vòi nước, vô cùng nhiệt
tình vùi đầu vào công việc được nhờ vả giữa chừng này.
Rốt
cuộc Khương Lai cũng có thể chú tâm hết mình vào công việc, nhưng niềm
vui ngắn chẳng tầy gang, cô mới bật máy chuẩn độ dung dịch một lúc, bên
cạnh liền truyền đến những tiếng lách cách bộp bộp.
Cô mơ hồ hiểu được chuyện gì xảy ra, vừa nghiêng đầu đi liền nhìn thấy bộ dáng
ngây ra như phỗng củaTả Thiên, cô đi qua chỗ đó để nhìn xem, bảy tám cái dụng cụ đều đã vỡ thành một đống.
Sau khi Tả Thiên phát
hiện ra Khương Lai đứng bên cạnh, vội vàng luống cuống giải thích: "Lai, không phải anh cố ý, mấy thứ này rất trơn, vừa rửa dưới vòi nước đã rơi từ trong tay anh ra."
"Ừ." Trước đây khi Khương Lai bắt cha mình vào phòng bếp rửa chén thì Khương Thi đã lấy ra bao nhiêu lí do để từ chối, điều này coi như cô có thể chấp nhận được: "Nếu không giúp em
làm việc khác?"
Tả Thiên kinh ngạc: "Anh còn có khả năng làm cái khác?"
Khương Lai chỉ chỉ môi của mình: "Cứ 10 phút lại đây hôn em một cái, em nhất định có thể làm nên chuyện lớn."
Tả Thiên chán nản rũ bả vai, nhưng mà bởi vì đống dụng cụ đó hy sinh lừng
lẫy, rốt cuộc anh cũng nhận thức được, không dám yêu cầu để mình làm
điều gì vướng víu cho cô nữa, anh đang buồn bực muốn đứng ra chỗ khác,
tay phải lại bị kéo lấy.
"Ừ?" Anh nghiêng đầu.
"Tới hôn em một cái trước đã."
Nội tâm chân thành của Khương Lai Tả Thiên đang ngu ngơ trở về trạng thái ban đầu, dâng lên môi của mình.
Ngồi trước máy tính, con mắt Tả Thiên vẫn dõi theo người phụ nữ đang quýnh
lên trước bàn thí nghiệm, lần đầu tiên anh biết mình cũng sẽ mê luyến
hình bóng một người như vậy, xem thế nào cũng xem không chán.
Tả Thiên cứ 10 phút lại chạy đến bên Khương Lai để hôn, điều này cũng biến thành thời khắc anh mong chờ nhất, đến nỗi 10 phút đó bị kéo thành
đường cong, đặc biệt thong thả.
Thời điểm giữa trưa, Khương Lai muốn gọi điện cho người đưa cơm, lại bị Tả Thiên một mực phủ quyết.
"Không được, em sẽ bỏ lỡ kết quả thí nghiệm."
"Sau đó thì sao?" Tả Thiên nhíu mày.
"Sau đó?" Khương Lai lộ ra biểu tình hoang mang.
Tả Thiên hai tay ôm ngực hỏi: "Em muốn hoàn thành công việc nhanh một chút là nhằm mục đích gì?"
"Muốn giành chút thời gian ở bên cạnh chăm sóc anh." Đáp án này không biết đã hiện lên trong đầu Khương Lai mấy ngàn vạn lần, hiện tại tự nhiên không cần nghĩ ngợi đã thốt ra.
"Cái này đúng rồi." Tả Thiên lộ
ra nụ cười: "Nếu anh nói về sau chỉ cần là lúc anh không có lớp sẽ ở nơi này với em, vậy em không làm xong công việc chúng ta vẫn có thể ở chung một chỗ, có cần phải sốt uột như vậy không?"
"Vẫn cùng em?" Khương Lai rõ ràng khiếp sợ quá độ, trừng lớn đôi mắt, không thể tin kêu lên.
"Ừ." Tả Thiên ôm lấy hông của cô, ý cười giống như gợn sóng, ở con ngươi đen chậm rãi lay động: "Em là bạn gái của anh, ở cùng em là chuyện đương
nhiên thôi."
Cả người Khương Lai đều trở nên nhẹ bỗng, dường như đang bay ở giữa không trung.
"Cho nên chúng ta đi ra ngoài ăn thật ngon một chút, ok?"
Khương Lai chỉ biết ngây ngốc nhìn Tả Thiên, vừa không *** cũng không gật đầu.
Những lời ngọt ngào này đến trong mơ cô cũng không dám nghĩ đến, nhưng mà hôm nay cứ dễ dàng bị cco chiếm được như vậy, hạnh phúc trong lòng dâng lên như thủy triều, hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Tả Thiên hôn đôi mắt của cô: "Không nói lời nào anh coi như em chấp nhận đó."
Khương Lai ngây ngốc bị anh nắm tay đi ra ngoài, lòng bàn tay giao nhau, ngón
tay đan vào nhau, *** hơi thở dọc theo huyết mạch vẫn tràn vào vị trí
của con tim, khắc sâu trong lòng.
Những ngày tiếp theo,
Khương Lai cùng Tả Thiên chân chính đi tới giai đoạn tình yêu cuồng
nhiệt, đi nơi nào đều như hình với bóng, nhìn đối phương ánh mắt đều lóe ánh lửa, giống như chỉ dùng ánh mắt có thể *** đối phương.
Tả Thiên vốn đã ném những lời nhạc đệm hôm trước ở trên xe ra sau đầu,
nhưng ngoài ý muốn là, khi người phụ nữ này làm xong thí nghiệm, đã lấy
một chiếc bút ghi âm đưa cho anh.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh mơ hồ.
"Tả Thiên, anh nghe một chút xem sao." Khương Lai mang vẻ mặt chờ đợi nhìn anh.
Anh thở dài một hơi, nhấn nút phát ra ghi âm, bút ghi vang lên giọng nói kiên định quen thuộc của Khương Lai.
"Em thích Tả Thiên, thích cả đời."
"Cả đời em cũng sẽ không nhìn chán khuôn mặt Tả Thiên."
"Em muốn sống cùng Tả Thiên một chỗ cả đời."
Đôi mắt Tả Thiên nhất thời tối xuống, giống như đêm đen: "Em có ý tứ gì?"
Khương Lai nghiêm túc nhìn anh, đứng đắn cho câu trả lời: "Em nói rồi, em sẽ chứng minh với anh rằng em thích anh cả đời."
Môi Tả Thiên hôn trán của cô: "Đứa ngốc, em cho rằng ghi lại những lời này
chính là vĩnh viễn sao? Cảnh còn người mất, đợi đến khi em thực sự vứt
bỏ anh, cái này thành một truyện cười."
Khương Lai không phục phản bác: "Em sẽ không vứt bỏ anh."
Ánh mắt kiên định trong suốt không thấy đáy đó, giống như ngôi sao qua hàng tỷ năm vẫn không thay đổi, Tả Thiên xúc động, nội tâm bị nỗi áy náy
giống như thủy triều bao phủ lấy, anh thật đúng là một người ích kỷ, rõ
ràng là sợ bản thân mình sẽ có mới nới cũ vứt bỏ cô, lại mơ tưởng hão
huyền đổ trách nhiệm lên người cô, rốt cuộc anh có cái gì tốt? Mà lại
được một người yêu thuần túy say đắm đến mức này.
Khương Lai thấy anh vặn chặt lông mi một lúc lâu không nói chuyện, rất cẩn thận
lôi kéo tay anh, sau khi thành công lôi kéo lực chú ý của anh mới nhẹ
nhàng hỏi: "Tả Thiên, em đã chứng minh sự yêu thích của em với anh, về
sau anh có thể không dùng cái kia hay không? Em muốn cùng anh sinh bảo
bảo, lông mi giống anh, ánh mắt giống em."
Tả Thiên cứ nghĩ
mình sẽ đồng ý với cco, cái gì cũng đồng ý, chỉ cần làm cho cô vui vẻ là tốt rồi, nhưng anh không thể, không thể thực hiện hứa hẹn mới làm người ta đau đớn nhất.
"Tả Thiên?" Vì sao anh không nói lời nào?
"Ngu ngốc, em mới mấy tuổi đã nghĩ đến sinh con, nuôi dạy trẻ nhỏ rất vất
vả, anh rất luyến tiếc." Tả Thiên miễn cưỡng kéo môi ra, anh không phát
hiện nụ cười của mình rất gượng ép.
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng mà, thừa dịp tuổi trẻ, chúng ta nên hưởng thụ thế giới hai
người nhiều một chút, vẫn là nói em nguyện ý đối mặt với một người lớn
lên giống anh, nhưng mà cái gì cũng không hiểu, chỉ biết được tiểu bảo
bảo oa oa khóc lớn, cũng không nguyện ý đối mặt với anh?"
"Đương nhiên không phải, em chỉ là....."
"Không phải là tốt rồi, về sau không được nhắc lại yêu cầu không an phận như thế này nữa, bằng không anh sẽ rất đau lòng."
Nhiều lần bị cắt ngang, không thể biểu đạt ý kiến của mình, Khương Lai cắn
miệng cảm giác thập phần ủy khuất, bởi vì cho dù hiện tại mỗi ngày cùng
Tả Thiên ở cùng một chỗ, lòng của cô cũng cảm thấy bấp bênh, không thể
cảm thấy kiên định, nếu cô có thể cùng Tả Thiên sinh một bảo bảo, có lẽ
hết thảy sẽ khác, nhưng nghĩ đến Tả Thiên sẽ bị làm cho đau lòng, nên cô cái gì cũng không dám nói.
"Tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn này đừng nhăn lại nữa, có nhìn thấy anh đau lòng muốn chết hay không." Tả
Thiên cúi đầu hôn môi Khương Lai: "Đừng nói anh bắt nạt em đó, đi, anh
đưa em đi ăn kem."
"Ồ......"