Ầm một tiếng, cửa ở sau lưng bị hung hăng đóng sầm.
Tả Thiên sờ sờ cái mũi, khóe môi lại không nhịn được cong lên, cô thật sự rất dễ bị thẹn thùng.
Hai Tả Thiên tay ôm trước ngực, ung dung nhìn Khương Lai chán ngán thất
vọng đi từ toilet ra, mái tóc dài như tơ lụa theo động tác cúi đầu rơi
xuống dưới, che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái cằm đầy đặn,
đôi môi đỏ mọng gắt gao cắn lấy nhau, một bộ dáng tâm sự nặng nề.
"Này, em bị táo bón à, ở trong đó lâu như vậy cũng chưa khỏi hết sao?"
Khương Lai lại có thể không phản bác, chỉ chậm rãi đi đến trước mặt anh, đưa thứ ở trong tay cho anh.
"Đây là cái gì?"
Tả Thiên liếc liếc mắt một cái, vừa muốn nhận lấy, Khương Lai nhớ ra mặt
trên còn dính chất lỏng nào đó của mình, khuôn mặt nhất thời hơi đỏ lên, liên tục rút về, giấu ở phía sau.
"Lại không cho anh xem, được rồi, vậy em nói cho anh biết, nó là vật gì?"
"Que thử thai." Khương Lai cúi đầu: "Mặt trên chỉ có một vạch, em không
mang thai, bắt đầu từ tuần trước ngày nào em cũng thử, nhưng vẫn chỉ là
một vạch."
Tả Thiên gãi gãi đầu: "Dù sao thì anh cũng là
người từng trải, có mang thai hay không, ít nhất phải kiểm tra sau
chuyện giường chiếu hai tuần, em sốt ruột cái gì?"
"Thật
sự?" Lời nói của Tả Thiên một lần nữa mang đến hi vọng cho Khương Lai,
cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn anh.
Tả Thiên cuộn nắm đấm đặt bên môi ho nhẹ một tiếng: "Nhưng mà lần trước
anh có dùng bao cao su, cho nên...... Anh nghĩ là em biết, em không có
cảm giác gì sao?"
Khương Lai trừng lớn mắt, làm sao cô biết
được? Đó là lần đầu tiên của cô, đến một chút kinh nghiệm cũng chẳng có, hơn nữa khi đó cô bị anh đùa nghịch đến thần hồn điên đảo, làm sao còn
có thể nghĩ đến những cái khác được.
"Tại sao anh lại dùng bao cao su?" Là không muốn chịu trách nhiệm sao? Sợ có đứa nhỏ sao?
"Thói quen của anh, dùng bao cao su đối với phụ nữ mà nói là một loại bảo hộ, là một loại tôn trọng."
Nếu không có thói quen tốt này, không biết anh sẽ có bao nhiêu đứa nhỏ, hơn nữa anh và Hòa Khương Lai vừa mới bắt đầu hẹn hò, tương lai sẽ như thế
nào còn rất khó nói, rõ ràng là chuyện xảy ra rất bình thường, Tả Thiên
lại bị đôi mắt vừa khổ sở vừa tức giận kia nhìn chằm chằm đến nỗi sinh
ra cảm giác áy náy.
"Đúng rồi, Khương Lai, tại sao hôm nay còn chưa lên giường?" Tả Thiên quyết định thật nhanh nói sang chuyện khác.
Rõ ràng là rất thương tâm, Khương Lai vẫn là ngoan ngoãn trả lời vấn đề
của Tả Thiên: "Mấy ngày gần đây em rất bận, anh cũng bề bộn nhiều việc,
đã lâu rồi chúng ta không bình tĩnh nói chuyện với nhau, em không muốn
lãng phí hết cả ngày, hôm nay em muốn chờ anh." Mỗi ngày sau khi lên
giường cô luôn buồn ngủ, chờ Tả Thiên vào giường cô đã ngủ mơ mơ màng
màng, Tả Thiên chỉ biết hôn trán của cô, cùng cô nói ngủ ngon, cũng
không có nhiều hành động gì.
Tả Thiên biết ý của cô rất đơn
thuần, nhưng anh lại cố ý hiểu sai: "Đúng vậy, nếu muốn cùng nhau làm
việc, chúng ta hãy lên giường làm một hồi đi.”
Khương Lai
nghe xong mặt đỏ tai hồng, trông rất giống một chú thỏ, trái tim cô nhảy loạn nhịp: "Anh còn muốn cùng em ân ái?"
Đây không phải là
vô nghĩa sao? Hương vị ngọt ngào xinh đẹp như vậy, làm sao anh có thể
chỉ ăn một lần đã đủ, buổi tối đó anh yêu thương cô, sợ cô quá mức mệt
nhọc, cũng không dám nói ra yêu cầu gì quá đáng, nhưng trong đầu lại
luôn nhớ tới một đêm tuyệt vời kia.
Rõ ràng là bộ dáng trúc
trắc cái gì cũng không hiểu, lại so với quá khứ của anh vô cùng quyến rũ người, làm cho anh giống như một nam sinh thời kì vừa trưởng thành,
trong đầu chỉ có duy nhất việc kia.
Tả Thiên hành động còn
nhanh hơn so với lời nói, ôm cô gái trong lòng chạy vào phòng tắm: "Đêm
vẫn còn rất dài, đương nhiên anh không thể cô phụ ngày tốt cảnh đẹp, tắm uyên ương trước sau đó điên loan đảo phượng thì sao?"
Đáp lại anh là một tiếng kêu nhỏ như muỗi: "Vâng."