Đây cũng không phải
thứ Tả Thiên đã nếm nhiều nên không hiếm lạ, sau đó sẽ nhanh chóng chấm
dứt, trên thực tế dục vọng nửa người dưới của anh vừa nếm vị đã ngấm vào đến xương, hận không thể hàng đêm đè người phụ nữ kia ra giường mà bồi
dưỡng cảm tình, nhưng đầu sỏ làm cho hai người không thể gặp lại để giải nỗi khổ tương tư, cũng là người lúc trước vì theo anh nên vứt bỏ công
việc, cả ngày trước mặt hay sau lưng đều thấy Khương Lai.
Công việc vẫn còn ở đó, nếu không làm xong, nó sẽ vẫn âm hồn không tiêu tan mà theo bạn.
Sau khi kết thúc hội nghị nghiên cứu và thảo luận, Khương Lai bị kêu vào
văn phòng, chủ quản nói lời thấm thía, hướng dẫn từng bước, ý đồ muốn
kéo con dê nhỏ về con đường đúng đắn ban đầu.
"Tại sao gần
đây vẫn không đi làm? Tuy rằng thời gian công tác của chúng ta tương đối thoải mái, nhưng cháu không đến sở nghiên cứu sẽ không thể làm thí
nghiệm, chớ nói chi là có thể tạo ra thành quả mới."
Khương Lai là một đứa trẻ ngoan, thuyết trình tất cả đầu đuôi: "Cháu theo đuổi bạn trai."
Chủ quản tỉnh ngộ, hảo cảm bùng phát: "Đàn ông là sinh vật đáng bị coi
thường nhất, cháu càng ngoan ngoãn phục tùng anh ta, anh ta lại càng
không thấy điểm tốt của cháu, Tiểu Khương chú sẽ giảng giải kinh nghiệm
cho cháu, đàn ông mà thôi, cháu vứt khẩu vị của anh ta sang một bên, coi anh ta như thuốc mà tùy ý điều chế, như vậy anh ta mới có thể cảm thấy
cháu thần bí không thể nắm giữ, mới có thể dính lấy cháu như chó Nhật,
bằng không lẫn lộn đầu đuôi, anh ta sẽ đối mất đi hứng thú với cháu rất
nhanh......"
Chủ quản thao thao bất tuyệt khuyên bảo, Khương Lai là nhân tài trẻ tuổi mới xuất hiện, cũng không bị hủy trên tay một
người đàn ông.
Khương Lai im lặng nghe thao thao bất tuyệt
xong, còn nghiêm túc nói: "Anh ấy không phải đồ chơi, cháu rất thích anh ấy, cháu muốn đối xử tốt với anh ấy, đối với cháu anh ấy quan trọng hơn công việc gấp hàng ngàn lần."
Con bé nói ra lời này chứng
tỏ một chữ cũng chưa nghe vào, chủ quản nhất thời sinh ra cảm xúc chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép, muốn không ngừng cố gắng mở mang đầu óc
cho đứa bé đầu gỗ này, nhưng Khương Lai cũng không muốn lại lãng phí
thời gian, cô gật đầu nói: "Không cần lo lắng, cháu sẽ giao ra thành quả nghiên cứu đúng giờ, kết giao bạn trai sẽ không làm chậm trễ công việc
của cháu."
Khương Lai nói xong liền đi ra ngoài, chủ quản
liên tục day trán, nói cái gì sẽ không ảnh hưởng tới công việc, giống
như thái độ làm việc bây giờ, làm sao có thể đánh đồng với thái độ lúc
trước.
Không chỉ có Khương Lai đang phiền não vì thời gian ở chung của hai người quá ít, Tả Thiên cũng đang rất rối rắm, anh cũng
vừa được nếm biết vị, đương nhiên hận không thể cùng người phụ nữ của
mình hàng ngày bồi dưỡng cảm trên giường, đúng lúc thấy cô vừa về nhà đã vùi đầu vào nghiên cứu, bộ dáng nghiêm túc kia càng làm cho nội tâm anh ngứa ngáy khó nhịn, vì phòng ngừa bản thân mình nổi lên ý nghĩ khác,
sói đói bổ nhào về phía dê, chỉ có thể chạy đến thư phòng soạn bài.
Ở thư phòng lãng phí đến mười một giờ, cuối cùng Tả Thiên không chịu nổi, anh đã nhìn ppt của lớp học vô số lần, cam đoan ngay cả dấu chấm câu
cũng không có một sai lầm, nếu anh nhìn nữa chắc sẽ phát điên lên mất.
Vì thế anh đi ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi tắm rửa, bình thường như mọi
ngày, Khương Lai đã rửa mặt xong, nằm ở giường ngủ gà ngủ gật, cho nên
anh cũng không có nghĩ nhiều, mở cửa phòng rửa tay định bước vào.
"Oa......"
Tả Thiên cảm thấy màng nhĩ tai của mình cũng sắp rách luôn rồi.
"Tại sao không khóa cửa?"
"Em nghĩ anh sẽ không vào" Khương Lai luống cuống tay chân mặc quần vào,
vội vàng nhấn nút xả nước, tranh thủ lúc rảnh rỗi rống lên một câu với
Tả Thiên.
Tả Thiên an ủi cô: "Tại sao khẩn trương như vậy, toàn thân cao thấp của em còn có chỗ nào anh không thấy qua?"
Khương Lai cuộn tròn tay lại, thậm chí không dám nhìn mặt Tả Thiên: "Bây giờ
thì khác!" Bộ dáng cởi quần ngồi ở bồn cầu bị người đàn ông mình yêu tóm gáy, rất đả kích người.
Tả Thiên giữ chặt cánh tay Khương
Lai: "Được rồi được rồi, có cái gì mà không giống, người phụ nữ vẫn đẹp
vẫn thoát tục nhưng vẫn cần có những hành động sinh hoạt bình thường
hàng ngày, nếu em không có những hành động như thế này, liệu anh còn
thích nổi em không?”
Khương Lai lại cúi đầu: "Anh đi ra ngoài trước."
Tả Thiên cảm thấy hứng thú: "Làm sao, vừa rồi anh quấy rầy hưng trí của em, em chưa khỏe lại sao?"
Khuôn mặt Khương Lai đã muốn vùi vào ngực: "Anh đi ra ngoài trước."
"Được được được, thật không hiểu nổi em đang để ý cái gì." Lúc Tả Thiên quay
đầu lại thoáng nhìn thấy thứ gì đó đang cuộn chặt trong tay Khương Lai:
"Đây là cái gì vậy?"
Khương Lai cắn môi, cúi đầu đẩy Tả Thiên ra ngoài: "Anh đi ra ngoài trước, em sẽ nói với anh sau."
"A, em có chắc mình nhịn được không thế?"
Tả Thiên còn chưa nói xong, cô gái ở phía sau đã thẹn quá thành giận, hai
tay đặt trên lưng anh bỗng nhiên dùng sức, anh không có phòng bị, bị lực bất ngờ này đẩy làm cho lảo đảo, ngã ra toilet.