Chiếc xe chạy an ổn trên đoạn đường đã được bật đèn sáng trưng.
Ngọn đèn giống như chiếu vào đôi mắt Khương Lai, một mảnh ánh sáng ngọc, "Tả Thiên, anh đừng coi em như trẻ con, em biết anh mang cô ta tới là muốn
để em chết tâm, em không cần, người em thích là anh Tả Thiên."
Tả Thiên trừ bỏ thở dài cũng chỉ có thể thở dài, được người ta yêu thích
sâu đậm như vậy, nói không cảm động là gạt người, từ trước đến giờ anh
gặp gỡ bạn gái, tình cảm của họ đối với anh có lẽ cũng chưa được bằng
một nửa tình cảm Khương Lai dành cho anh.
Nhưng mà Trương
Thiến có câu nói không có sai, thế giới của Khương Lai và anh không hợp
nhau, thời điểm ở nước ngoài, anh có thói quen đi ăn đêm, thói quen suốt đêm cuồng hoan, thói quen có tình yêu nhanh chóng, hợp thì ở mà không
hợp thì tan. Khương Lai từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn, cô là một sinh
viên tốt nên sẽ không có thói quen đó, anh cũng không muốn cô có những
thói quen như vậy.
"Khương Lai, chúng ta thật sự không thích hợp, rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể hiểu đây?"
Ở phương diện này Khương Lai cố chấp đến nỗi những người hay cố chấp nhìn thấy cũng ngán ngẩm, "Chúng ta cũng đã sớm nói chuyện qua, cho nên anh
nói không thích hợp cũng chỉ là lấy cớ."
"Nhưng mà anh đã có bạn gái."
"Rõ ràng là em đã nói với hai người rồi, cô ta mới là kẻ bại hoại chen chân vào giữa chúng ta!"
Tả Thiên trầm giọng quát: "Khương Lai, không được nói người khác như vậy!"
Từ nhỏ Khương Lai đã có thói quen không tranh chấp với người khác, nhưng
hôm nay thì khác, cô biểu đạt nguyên vẹn địch ý với Trương Thiến.
Khương Lai nhìn ánh mắt thập phần nghiêm khắc của Tả Thiên, ngoan ngoãn cúi
đầu nhận sai, "Thật xin lỗi, không phải em cố ý, nhưng em không thể
khống chế bản thân mình, vừa nhìn thấy cô ta thân mật ở cùng một chỗ với anh như vậy, em cảm thấy tức giận, rất tức giận.”
Tả Thiên
nhìn mái tóc đen nhánh của người kia, làm sao còn tức được, nhưng anh
cũng trở nên càng phiền não, rốt cuộc làm thế nào mới có thể cạy đầu gỗ
của Khương Lai ra, để cho cô buông tha sự yêu thích anh? Một đường
phiền não, anh đưa Khương Lai về nhà.
"Đi lên đi, em làm rơi cái gì ở trên xe sao?" Tả Thiên thấy Khương Lai đứng ở cửa chính nửa
ngày không nhúc nhích, kéo cửa kính xe xuống nói với cô.
Cũng không biết vào thời điểm then chốt anh xúc động cái gì mà để cô gái
ngốc nghếch kia chạy lại nhanh như tên lửa, thò đầu vào trong xe, dùng
sức cắn vào môi anh.
Ai, môi Tả Thiên lại bắt đầu hơi đau.
Lúc này đây Khương Lai tiến sát lại, nhưng không tiếp tục vào sâu hơn, cô
dùng hai tay nhỏ bé nâng khuôn mặt Tả Thiên lên, đôi mắt to tròn nghiêm
túc chăm chú nhìn con ngươi đen của anh, "Tả Thiên, em biết anh không
muốn cùng em thử hẹn hò, em không miễn cưỡng, anh, về sau khi anh cùng
cô ta đi ra ngoài, cũng gọi em đi được không?"
Như thế này
còn gọi là không miễn cưỡng, ba người hẹn hò thành cái thể thống gì? Lúc này Tả Thiên muốn nổi điên rồi, nhưng ánh mắt vừa chạm vào khuôn mặt
nhỏ nhắn nghiêm nghị của Khương Lai, đôi mắt xinh đẹp mở to tràn đầy chờ mong, con ngươi màu đậm phát ra ánh sáng, làm anh như bị lạc trong đôi
mắt ấy.
Mãi đến khi anh nghe thấy âm thanh, mới kịp phản ứng rằng mình đã cho cô một câu trả lời khẳng định rồi.
"Cám ơn, em lên rồi, ngủ ngon." Khương Lai lại một lần nữa cắn nhẹ môi của Tả Thiên, sau đó vô cùng cao hứng rời đi.
Tả Thiên Nhất ngơ ngác ngồi trong xe, nhìn ngọn đèn sáng lên trên lầu, với thị giác của anh, ánh sáng trong căn phòng nho nhỏ kia như ánh mắt của
người nào đó, nhưng mà trong căn phòng không thấy bóng dáng của cô gái
xinh đẹp kia đâu.
"Nghĩ cái gì vậy?" Tả Thiên cốc đầu mình,
bởi vì đau đớn mà cả người nhất thời thanh tỉnh hơn, "Quên đi, đi theo
thì đi theo đi, đến lúc đó cô ấy nhìn thấy bộ dáng thân thiết của mình
cùng Trương Thiến, nói không chừng có thể chết tâm."
Anh đóng cửa kính xe lại, khởi động xe rời khỏi nơi đầy thị phi này.
Trương Thiến muốn phát điên rồi, buổi hẹn hò lãng mạn, tại sao lại xuất hiện
một cái đuôi nhỏ đi theo nhìn chằm chằm cô, cô phàn nàn với Tả Thiên,
anh nói đây là làm cho đối phương hết hy vọng, ông trời ơi, buổi hẹn hò
của cô cũng không phải là buổi tuyển tú mà, đến lần thứ năm, cô rốt cục không nhịn được mà bạo phát.
"Tả Thiên, thật xin lỗi, em
không chịu nổi, bộ phim điện ảnh hay như vậy, cô gái này lại chen ngang
giữa chúng ta, em có thể không so đo với cô ấy, bởi vì cô ấy tuổi còn
nhỏ không hiểu chuyện, nhưng anh thì sao? Em vẫn vô cùng ưa thích cách
hành xử ổn trọng và quyết đoán của anh, nhưng tại sao anh lại phóng túng cô ấy để cô ấy phá hư buổi hẹn của chúng ta?”
"Trương
Thiến, nơi này là cửa rạp chiếu phim, có chuyện gì đợi nói sau." Tả
Thiên cũng biết đã làm khó Trương Thiến, nhưng cô không nên không lý
trí, lựa chọn nơi đông người như vậy để nổi nóng.
"Thật xin
lỗi, em không làm được, hiện tại em hoàn toàn không có cách nào cùng cô
ấy ở cùng một chỗ, anh cho em một đáp án cuối cùng, anh muốn em hay là
cô ấy, nếu anh lựa chọn cô ấy, em sẽ lập tức rời đi."
Tả Thiên kéo cổ tay cô, "Em bình tĩnh một chút."
Trương Thiến hất tay anh ra.
Khương Lai đang đứng một mình nói chen vào, "Tả Thiên, hai người cãi nhau, hai người không thích hợp."
Cô theo hai người bọn họ lâu như vậy, tận mắt thấy hai người bọn họ ở
trước mặt mình không coi ai ra gì, làm bộ anh anh em em, trong lòng cũng rất đau, nhưng cô cũng thuyết phục bản thân mình, tuyệt đối phải giữ
vững suy nghĩ, trời không phụ người có lòng, cô rốt cục cũng nhìn thấy
đường lớn tươi sáng của mình rồi.
Trương Thiến mở to hai mắt nhìn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người như Khương Lai, cá tính cổ quái không nói, nhiều lần cô đều thấy nước mắt đảo quanh trong hốc mắt
của Khương Lai, sắc mặt trắng bệch đi theo phía sau bọn họ tự chuốc lấy
cực khổ, lần này thấy bọn họ cãi nhau, mình không tỉnh lại cũng thôi,
thế nhưng còn nhảy ra trả đũa, bọn họ cãi nhau còn không phải bởi vì đầu sỏ gây nên là cô ta sao!
Tả Thiên thế nhưng không có tức
giận, ôn tồn giải thích với Khương Lai, "Cãi nhau với người yêu nhau là
rất bình thường, trên thế giới đâu có người phù hợp một trăm phần trăm."
"Em không tin, ba em nói ông ấy cùng mẹ em suốt ngày cãi nhau ầm ỹ nên mới
không có cảm tình, cho nên hiện tại ông ấy cái gì cũng làm cho dì, tình
cảm bọn họ mới có thể tốt như vậy." Cô mới không dễ bị lừa như vậy đâu.
"Khương Lai, cãi nhau cũng chia ra rất nhiều loại, ầm ỹ quá là chuyện đáng
thương cảm, nhưng không ảnh hưởng toàn cục ngược lại là tình thú, em nói có đúng không?" Tả Thiên quay đầu tìm kiếm Trương Thiến.
Trương Thiến cười lạnh, "Nhưng em không cảm thấy chúng ta đang đùa giỡn tình
thú, Tả Thiên, em đang nghiêm túc cãi nhau với anh, em đi trước, sẽ
không gây trở ngại hai người nói chuyện phiếm !"
Tả Thiên muốn đuổi theo, quần áo lại bị kéo lấy, "Tả Thiên."
Đôi chân Tả Thiên không bước đi được, dường như anh trúng phải độc dược mất rồi, anh phát hiện mình đối với ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Khương
Lai càng ngày càng không còn sức kháng cự.
Trương Thiến đi
một lúc rồi mới phát hiện Tả Thiên không đuổi theo, quả thực tức giận
đến mức tất cả trước mắt đều biến thành màu đen, đôi chân đi đôi giày
cao gót mười phân giẫm cạch cạnh trên đất quay trở lại, "Tả Thiên, em
không muốn có buổi hẹn hò kì dị như thế này một lần nào nữa, nếu anh
nghĩ thông suốt, hãy tới nhà của em tìm em, không cần phải biểu hiện
kinh ngạc, em không tin anh là loại người bảo thủ không chịu thay đổi,
số lần hẹn hò của chúng ta cũng không thiếu, phát triển đến bước này
cũng hết sức bình thường." Lần này nói xong, cô cũng không quay đầu lại
mà bước đi luôn.
Khương Lai kéo kéo Tả Thiên đang lâm vào trầm mặc, "Tả Thiên, có phải cô ta muốn anh làm chuyện gì không tốt hay không?"
"Cũng không phải." Tả Thiên nhíu nhíu mày, thập phần đau đầu, "Đi thôi, cũng không còn sớm, anh đưa em trở về."
Đương nhiên anh không phải là quân tử mà bảo thủ không chịu thay đổi, thời
gian còn ở nước ngoài, chỉ cần nhìn đối phương có vừa mắt hay không, lần đầu tiên hẹn hò vào khách sạn cũng không tính là kỳ quái, nhưng vớ vẩn
là lần này thế mà anh không nổi lên ý định với Trương Thiến, kỳ quái,
khi nào thì anh trở thành Liễu Hạ Huệ rồi!
Khương Lai vừa về tới nhà, cô liền vội vàng gọi điện thoại cho quân sư quạt mo của mình,
"Kiều Sở, cô ta nói câu này, là có ý gì đây?"
Đừng nhìn
Khương Lai không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, từ nhỏ chỉ số
thông minh của cô rất cao, đã gặp qua là không quên được, nghe qua cũng
không quên, lặp lại lời nói của người khác không sai một chữ, đối với cô là chuyện dễ dàng.
Kiều Sở ở đầu bên kia điện thoại hét đến chói tai, "Khương Lai, nguy rồi, người phụ nữ này quả nhiên không phải
là kẻ dễ bắt nạt, cô ta muốn cùng Tả Thiên làm tình."
"A?" Di động trong tay Khương Lai thiếu chút nữa rơi xuống.
"Khương Lai, cậu bình tĩnh lại đi, hiện tại, lập tức, cậu lập tức gọi điện cho
Tả Thiên, từ giờ trở đi theo dõi nhất cử nhất động của anh ta hai mươi
tư giờ." Nếu không phải người đàn ông đó tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm
phong, khí chất cũng là trăm dặm mới tìm được một, không thể soi mói, bỏ qua thật sự đáng tiếc, cô cũng sẽ không giúp Khương Lai theo đuổi anh
ta như vậy, người con gái vừa xinh đẹp lại thông minh như Khương Lai,
đàn ông đuổi theo cũng không kịp đâu.
"Ơ."
Điểm
này không cần Kiều Sở nhắc nhở, chờ sau khi Khương Lai khiếp sợ lấy lại
tinh thần, trong đầu cô toàn là suy nghĩ làm sao có thể bám lấy Tả Thiên cả ngày, không cho anh đi tới nhà người phụ nữ đó.
Nếu để Tả Thiên đi, cô thật sự sẽ mất anh.
Trong đầu nhỏ của Khương Lai suy nghĩ, làm tình là việc làm phi thường thần
thánh, một khi làm, cùng nhau lấy giấy đăng kí kết hôn là chuyện không
cần bàn cãi, cho nên nhất định không thể để cho Tả Thiên đi.