Tả Thiên gắt gao
nhìn chằm chằm khuôn mặt Khương Lai, cô cố gắng bày ra bộ dáng đúng lý
hợp tình, nhưng hết lần này tới lần khác lông mi *** như chiếc quạt, hàm răng gắt gao cắn chặt vào môi, sắc mặt trắng bệch làm lộ ra tâm tình
thấp thỏm lo âu của cô.
Tả Thiên vẫn mềm lòng, tất cả bất
mãn như khinh khí cầu bị hết hơi, biến mất vô tung, ở tận đáy lòng đối
với cô gái trước mắt là đau lòng cùng bất đắc dĩ.
Anh thở
dài, "Khương Lai, em tại sao lại không rõ vậy? Thích là việc của riêng
mình em, anh quả thật không thể can thiệp, nhưng em không thể lấy việc
này để đùa giỡn, cái này không tốt một chút nào."
Khương Lai giải thích, "Em không có đang đùa."
Tả Thiên nhíu nhíu mày: "Anh đã tìm người điều tra qua về em, đứa bé kia
là con của ba em và người vợ sau này, không có một chút quan hệ nào với
em, về sau đừng lấy lí do này để uy hiếp anh, anh ghét nhất là bị uy
hiếp, lần sau anh sẽ không dùng vẻ mặt ôn hoà như vậy để nói chuyện với
em nữa, tự mình giải quyết cho tốt."
Khương Lai ngây ngốc
sững sờ tại chỗ, để mặc Tả Thiên đi về phía trước không quay đầu lại,
đau đớn tràn ngập trong cơ thể của cô , lan tràn đến chóp mũi sau đó
nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Tả Thiên đi thẳng đến
phòng học cũng không nghe thấy một chút âm thanh nào từ phía sau, chắc
là anh đã nói quá nặng nề, người ta chung quy cũng chỉ là một cô gái
không hiểu rõ sự tình, anh thở dài, đổi hướng quay trở về.
Khương Lai đứng im lặng, đôi mắt như ngập trong sương mù, nước mắt của cô đang rơi, thấy anh, nước mắt lại rơi càng nhiều, quả thật như trận mưa rào
ngày hạ.
Anh vừa đi tới gần, hai tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo
của anh, "Tả Thiên, anh đừng chán ghét em, đừng...... Đúng, Tiểu Noãn
không phải là con anh, em không lừa anh, anh đừng tức giận, em thật sự
thật sự rất thích anh Tả Thiên...... Thật xin lỗi......"
Tả
Thiên trơ mắt nhìn *** nước mắt của cô khiến quần áo mình nhăn nhúm, tâm trạng giống như cũng bị nước mắt kia bao phủ, có chút mặn, có chút
chát, "Khương Lai, em đừng kích động, anh không tức giận, em đừng khóc,
anh không tức giận, em......"
"Thật sự?" Thỏ con đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn anh, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt chưa chảy xuống hết.
"Thật sự, anh không tức giận." Tả Thiên rút giấy lau mặt từ trên bục giảng
đưa cho Khương Lai, "Lau khô mặt đi, anh đưa em đi ra ngoài."
Khương Lai bất động, khuôn mặt thẳng tắp nhìn anh: "Tả Thiên, em thích anh."
"Anh đã biết, anh đã biết, nhưng điều đó không có khả năng." Tả Thiên cúi
thấp đầu thay cô lau mặt, "Khương Lai, anh sẽ đối xử với em như em gái,
anh thích phụ nữ thành thục ổn trọng, không phải những cô gái thanh
thuần trong trắng đáng yêu như em, em đừng lãng phí thời gian ở trên
người anh nữa."
Khương Lai ưỡn ngực, "Tại sao em lại không được? Em đã hai mươi hai tuổi rồi."
Tả Thiên ném giấy vừa lau mặt vào thùng rác, sau đó mới hạ tầm mắt chăm
chú nghiêm túc nhìn đôi mắt đang sáng lên của Khương Lai, "Đi, không nói về chuyện này nữa, tiếp theo anh không có lớp, anh đưa em về nhà."
Suy nghĩ của cô gái này từ mười hai năm trước và bây giờ vẫn giống hệt
nhau, nếu anh muốn thuyết phục cô bằng cách bình thường, chắc là còn khó hơn so với lên trời, chỉ sợ mình nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, người ta vẫn không nghe như cũ.
"Tả Thiên, em......" Khương Lai đương nhiên không cam lòng để Tả Thiên cho qua có lệ như vậy.
"Được rồi, anh mời em ăn kem, bồi tội lúc nãy làm em khóc, như vậy có được
không?" Ở trong phòng học náo loạn thành dạng như vậy, trên trán của cô
đã thấm ra một tầng mồ hôi tinh mịn, Tả Thiên nhìn cũng đau lòng, nếu bỏ đi không nói chuyện tình yêu,anh quả thật thích cô gái này.
"Cám ơn." Khương Lai sửng sốt một hồi lâu mới nặng nề mà gật gật đầu, sức
lực quá lớn, làm cho Tả Thiên nghĩ rằng cô sẽ khiến đầu của mình rơi
xuống đất mất.
Nhìn động tác của cô, Tả Thiên cười đến không kiềm chế được ***, ở trong lòng thầm nghĩ,tự nhủ nói — thật sự là một
đứa ngốc.
Kỳ thật Khương Lai cũng không thường ra ngoài ăn
mấy thứ này, nhưng từ sau lúc cùng Tả Thiên tạm biệt, có đôi khi cô bởi
vì nghĩ đến những chuyện cũ mà khổ sở, sẽ mua rất nhiều kem, vừa ăn vừa
yên lặng rơi lệ.
Nay có thể lại cùng vương tử trong lòng
mình cùng nhau ăn kem, cô hạnh phúc giống như đang nằm mơ, cô ăn một
miếng rồi lại nhìn Tả Thiên, giống như coi Tả Thiên Lai là đồ ăn.
Sau lưng Tả Thiên là từng trận rét lạnh, anh gọi một ly Latte, cúi đầu uống đồ uống, vừa để trốn tránh tầm mắt của cô.
"Phục vụ, cho tôi một cốc nữa." Anh nghe thấy Khương Lai nói như vậy.
"Không thể ăn nữa, cẩn thận bị tiêu chảy." Anh vừa nói vừa ngẩng đầu, đập vào
mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn có dính kem , giống như chú mèo con chỉ ăn
vụng kem mà không biết được là phải lau mặt.
"Tại sao lại giống vẻ mặt của trẻ con được cho ăn ngon vậy?"
"Em không phải trẻ con." Khương Lai phản bác nói: "Là vì anh nói ăn kem phải dính vào cả mặt và cổ ,như vậy mới hơn người.
Tả Thiên ngơ ngẩn, đúng lúc người phục vụ mang một phần kem nữa đến, trong lúc nhất thời anh đã quên không ngăn cản, chỉ ngơ ngác nhìn Khương Lai
giống như trẻ con đang ăn kem, cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp ở dưới ánh
mặt trời hồn nhiên giống như Thiên Sứ.
" Ăn như vậy thật sự có vẻ hạnh phúc sao?" Anh nghe được chính mình hỏi.
Đây vốn là lí do thoái thác anh lấy ra để trêu cợt cô, ai cũng không ngờ
được khi cách đây mười hai năm, ngay cả anh cũng đã quên từng trò đùa
dai, nhưng cô gái này vẫn coi lời của anh như thánh chỉ,cẩn thận tỉ mỉ
làm theo.
Khương Lai cũng sợ run một hồi, sau đó lại xúc một muỗng to đưa vào trong miệng mình, bị đông lạnh đến nỗi liên tục hít
không khí, "Em cũng không biết, nhưng làm như vậy có thể cho em cảm giác chân thực rằng anh từng tồn tại, đối với em mà nói, như vậy cũng rất
hạnh phúc."
Tâm Tả Thiên khẽ động, sâu trong nội tâm như nổi lên một tia gợn sóng, có chút đau, có chút ấm áp, lần đầu tiên anh cảm
nhận được một cách rõ ràng, tình cảm dành cho anh của Khương Lai không
phải là ảo giác nhất thời, không phải bởi vì trước đây không chiếm được
mà hình thành một loại chấp niệm, mà là thật sự rất thích, không có lý
do gì nhưng cũng không thể nghi ngờ.
Được người khác yêu
thích như vậy, bất cứ người nào cũng cảm thấy vinh hạnh, Tả Thiên cũng
không ngoại lệ, nhưng anh lại càng ngày càng rối rắm, bởi vì đối tượng
lý tưởng của anh tuyệt đối không phải một người ngốc nghếch như vậy, một cô gái giống như trẻ con ,mà là một người có thể cùng anh đứng sóng
vai, vẫn phải thành thục nhưng cũng phải nữ tính.
Anh vẫn phải cự tuyệt cô.