Cô em nhân viên dưới chỉ thị của Thẩm Mặc đành phải mang theo tâm tình quyến luyến không thôi rời đi, Mộc Tử Tự thấy thế, liền hỏi Thẩm Mặc: “Này người anh em giới thiệu giúp tôi mấy kiểu quần đi, mặc thoải mái một chút là được.”
Thẩm Mặc cười: “Mặc thoải mái một chút à, cậu xem hai kiểu này đi, thiết kế cũng như chất liệu tương đối khá, rất ôm đó.”
Mộc Tử Tự nhận lấy xem thử, trong lòng không hiểu sao cảm giác mấy từ sau âm điệu không được bình thường cho lắm, có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi, cảm giác bề mặt khá mềm mại, liền nói: “Quả thật cũng không tệ lắm, mặc sẽ thoải mái lắm đây.”
“Ừm, thật ra thì không mặc sẽ càng thoải mái hơn đó.”
“Anh không mặc à” Mộc Tử Tự theo phản xạ hỏi lại.
“Mặc, muốn xem ư?”
Bàn tay đang cầm quần lót cứng đờ, mợ, đây là bị trêu ghẹo đúng không hả đúng không hả, Mộc Tử Tự cảm giác mình bị đám thảo nê mã không chút lưu tình dẫm đạp, nắm chặt quần sịp nho nhỏ trong tay, tránh cho không nhịn được sẽ đấm lên khuôn mặt đẹp trai kia, cố bình tĩnh mở miệng: “Mỗi màu lấy giùm tôi một chiếc.”
Nói xong mới hối hận, mẹ kiếp đối phó bỉ ổi mình phải càng bỉ ổi hơn mới đúng, ông đây phải kêu hắn ta cởi xem hắn có dám cởi không, tôi bóp này.. Mộc Tử Tự thầm phỉ nhổ trong lòng.
Thẩm Mặc gật đầu một cái, ngồi xổm xuống tìm đồ mới trong ngăn tủ, Mộc Tử Tự nhìn anh lục tìm trong đống đồ hoa hòe xanh xanh đỏ đỏ, chợt nhớ tới một chuyện: “Này anh, anh không hỏi tôi mặc size nào à?”
Thẩm Mặc nghe vậy quay đầu lại, bởi vì anh ngồi xổm, mà Mộc Tử Tự đứng ở bên cạnh, anh xoay người một cái tầm mắt đối diện khu nhạy cảm giữa hai chân Mộc Tử Tự, chỉ thấy anh nghiêm túc nói: “Size XXL to quá, size L vừa đúng.“
Mộc Tử Tự rối hết cả lên, thẹn quá hóa giận, biểu hiện nghiêm túc của đối phương vào trong mắt cậu chính là cười nhạo trắng trợn, lập tức xù lông: “Phắc diu, anh mới dùng size L, ông đây là XXL!! Lấy size XXL cho tôi, size L thằng nào mặc vừa hả đệt!!!”
“XXL là cỡ của tôi, cậu mặc không được, cậu phải tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi.” Thẩm Mặc bình tĩnh nói.
Hai cô nàng nhân viên đứng gần đó bó tay, vô lực phỉ nhổ câu ánh mắt chuyên nghiệp kia, anh Thẩm anh còn nhớ mình là khách không, anh còn nhớ mình là ôn nhu công trong lòng tụi này không, anh còn nhớ tiết tháo ven hồ Đại Minh không, mặc dù người đẹp xù lông rất đáng yêu, nhưng mà ghẹo quá tay người ta sẽ bỏ chạy đó nghe.
Mộc Tử Tự quả thật là người dễ xù lông, nhất là lúc nói chuyện người trước mặt giống hệt tên đáng ghét kia, càng khiến cậu xù hơn, chuyên nghiệp em gái anh! Mộc Tử Tự âm thầm giơ ngón giữa trong lòng, nói với Thẩm Mặc: “Có anh mới mặc cỡ L, giữ lại cho mình từ từ hưởng thụ chất vải mềm mại bó sát đi nha, ngắn nhỏ quân.”
Hắn nói xong liền quay đầu bước đi, ra đến cửa loáng thoáng nghe được cô nàng nhân viên nói gì mà: XXL là công, L là của thụ.