Hoa Ngưng Vũ mặc một bộ trang phục màu đen bó sát, dáng người cao gầy, bên hông đeo một thanh loan đao, bàn tay rắn rỏi đặt trên chuôi.
Mái tóc đen dài được buộc cao, đuôi tóc tung bay trong gió, cả người cô toát vẻ anh khí, khác hẳn với người bên cạnh.
Người nọ là một nam nhân có thân hình hơi gầy, mặc quần áo màu trắng ngà, dung mạo không coi là kinh diễm, nhưng lại hơn ở chỗ có nụ cười ôn hòa. Mỗi cử chỉ đều nho nhã bất phàm.
Quý Thanh Lâm híp mắt nhìn hắn ta.
Hắn không biết người này, có thể nói đây là lần đầu gặp mặt giữa họ, nhưng tại sao khi nhìn thấy người này, trong lòng hắn lại có cảm giác ghét ghét không giải thích được?
"Hoa Ngưng Vũ, sao ngươi lại tới đây? Người bên cạnh ngươi là ai? Không phải là trước mặt thì ngươi lừa ta tới đây, sau lưng thì dẫn người tới bắt bọn ta đó chứ? Làm vậy cũng thất đức quá rồi."
Hoa Ngưng Vũ nghe thấy giọng điệu tức giận của hắn, nhưng việc này là do cô tự ý quyết định, nên mới điềm đạm giải thích:
"Ngài hiểu lầm rồi Vương Gia, bọn ta chỉ muốn đi cùng ngài mà thôi, vì đưa ra quyết định vào phút cuối nên không kịp bàn bạc với ngài. Là ta đã tự ý quyết định, xin thứ lỗi cho."
"Thật sao?" Quý Thanh Lâm có chút không tin.
"Ta hình như chưa từng nhìn thấy người bên cạnh ngươi. Nếu sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau, sao không giới thiệu bản thân trước đi? Đối với những người không rõ lai lịch, ta cũng không yên tâm được."
Sở Uyên bước lên một bước, chấp tay hành lễ với Quý Thanh Lâm:
"Vương Gia, tại hạ tên là Nhan Trạch, là đệ tử chân truyền của Nhị trưởng lão."
Khoảnh khắc hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải Tư Nhược Trần đứng phía sau, không hề ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt sợ hãi bối rối của y.
Sự tức giận và sợ hãi phản chiếu từ con ngươi hơi đỏ của Tư Nhược Trần, ánh vào mắt Sở Uyên, biến thành sự đắc ý cùng chế giễu.
Xem ra y nhận ra hắn ta.
Quý Thanh Lâm không thấy được xung đột ánh mắt của hai người.
Chỉ nghe Sở Uyên giới thiệu xong, thì hắn càng thêm nghi ngờ Hoa Ngưng Vũ.
"Thật thú vị, các ngươi một người là đệ tử của Đại trưởng lão, một người là đệ tử của Nhị trưởng lão, các ngươi đều là người của Thiên Cơ Các, nói không muốn ngăn cản chúng ta, lại muốn đưa người tới để nhúng tay vào. Là do ta hồ đồ, hay là các ngươi hồ đồ?"
Sở Uyên hơi mỉm cười.
"Đều là vì lợi ích của bản thân thôi Vương Gia, ngài có việc mà ngài muốn làm, chúng ta cũng có mong cầu khác của mình mà. Tuy nội công của Vương Gia thâm hậu, nhưng cũng chưa chắc quen thuộc với Thiên Cơ Các bằng chúng ta, hợp tác với nhau không phải càng tốt hơn ư?"
"Sao ta có thể bảo đảm rằng các ngươi không đâm dao sau lưng ta chứ?"
Quý Thanh Lâm híp mắt.
"Bên cạnh Vương Gia có nhiều người tài giỏi như vậy, ngài còn sợ ta sao? Cho dù ta muốn hại Vương Gia, thì người phía sau ngài cũng sẽ không cho phép đâu."
Sở Uyên thản nhiên đón nhận ánh mắt đánh giá của Quý Thanh Lâm, không hề có vể bị chột dạ.
"Nếu ta không đồng ý, có phải hôm nay không ai được vào đúng không?"
Nụ cười của Sở Uyên biến mất:
"Đúng."
Tư Nhược Trần đứng sau nhìn chằm chằm vào Sở Uyên, hai bàn tay trong tay áo đã nắm chặt thành quyền.
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh mình đã dùng kiếm đâm chết người này.
Nếu y ra tay lần nữa, liệu có thuận lợi như lần trước không?
Không được, chỉ cần Sở Uyên nói ra thân phận thì Sư Phụ nhất định sẽ ngăn y lại.
Nhưng nếu bây giờ y không làm gì, cũng không biết khi nào Sở Uyên sẽ nói ra.
Tựa như dù cho y có làm gì thì kết cục cũng đã định rồi.
Chỉ là y không hiểu tại sao bây giờ Sở Uyên lại không lên tiếng, tựa hồ rất thích thú nhìn thấy y sợ hãi...
Sở Uyên bình thản cong môi nhìn Tư Nhược Trần.
Rất thưởng thức vẻ lo lắng bất an của y.
"Được, ngươi muốn thì có thể đi theo. Nếu ngươi dám giở thủ đoạn, ta chặt đầu ngươi cũng dễ dàng như cắt rau vậy thôi."
"Vâng, đa tạ Vương Gia."
Trái tim Tư Nhược Trần hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
Nhóm bốn người họ trở thành sáu người.
Đi theo Hoa Ngưng Vũ hết một con đường đá khác, cuối cùng một cánh cổng đá xuất hiện trước mặt họ.
"Tới đây là đến rồi à, cũng không khó bao nhiêu."
Mặc Tùng giơ tay đẩy cửa vào.
Khoảnh khắc cánh cửa đá mở ra, vô số mũi tên lạnh lẽo bắn ra từ bên trong. Đầu những mũi tên này phát ra ánh sáng xanh lục, rõ ràng là có độc.
Quý Thanh Lâm tay mắt lanh lẹ, túm Mặc Tùng còn đang sững sờ quăng ra ngoài.
Mấy người họ vội vàng né tránh, vài giây sau, trận tên dừng lại, cánh cửa đá cũng tự động đóng lại.
Mặc Tùng được Quý Thanh Lâm kéo ra, đang thở hồng hộc dưới tay hắn.
"Dọa... dọa ta sợ chết khiếp... thiếu chút nữa bị bắn thành tổ ong luôn rồi... tạ... tạ ơn ngài..."
Quý Thanh Lâm cười lạnh: "Xem lần sau ngươi còn dám làm bừa nữa không."
"Không dám nữa, không dám nữa, nhưng chúng ta làm sao vào được? Trận tên này dày đặc quá, khinh công dù có tốt đến đâu cũng không thể tránh hết được đúng không?"
Hoa Ngưng Vũ: "Đúng vậy, gần như kín không kẽ hở, nhưng đã nhiều năm không có ai sửa chữa, không đến nửa canh giờ nữa, sẽ có chỗ thiếu đi một nửa lượng mũi tên, nếu nhanh hơn có thể tránh được."
"Nửa canh giờ?" Quý Thanh Lâm cau mày, "Không biết bên trong còn bao xa, ta không thể chờ được."
Hắn đứng dậy đi đến cạnh cửa đá, trông như muốn đẩy cửa ra.
Tư Nhược Trần giữ hắn lại.
"Sao hả? Không tin tưởng ta à?"
"Không phải, chỉ là muốn nhắc người phải cẩn thận."
Tư Nhược Trần buông tay.
Quý Thanh Lâm mở cửa ra, vô số mũi tên bắn về phía hắn.
Mặc Tùng sợ hãi che mặt lại.
Nhưng không một mũi tên nào bay tới.
Những mũi tên như đang nhảy múa trong tay Quý Thanh Lâm, làm người ta nhìn đến hoa mắt. Kiếm khí trước mặt ngưng tụ thành một bức tường, chặn vô số mũi tên lại.
"Bạo!"
Tất cả các mũi tên đều bị phản ngược lại dọc theo con đường mà chúng đã đến, phá hủy tất cả các cơ quan còn lại.
Trận tên cũng dừng lại.
Quý Thanh Lâm quay đầu lại nhìn họ.
"Này không phải ổn rồi à? Bộ rất khó ư?"
Mặc Tùng ngơ ngác nhìn hắn.
"Mạnh thật... ngài còn có thể phản lại chính xác đến thế."
Liễu Dật Hàn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi y kịp phản ứng, hàng loạt mũi tên sắc nhọn đã bắn thẳng vào Quý Thanh Lâm đang quay lưng lại.
Chỉ chút nữa đã bắn xuyên qua người hắn.
"Cẩn thận!"
Hai thân hình đỏ và trắng cùng lao lên một lúc.
Tư Nhược Trần vung thanh kiếm chặt đứt những mũi tên đang bay giữa không trung. Đột nhiên, y cảm thấy vết thương ở ngực ngày hôm qua tái phát, cử động tay thoáng chậm lại.
Y chỉ có thể bất lực nhìn một mũi tên sắc nhọn bắn về phía Quý Thanh Lâm.
Khóe mắt y như muốn nứt toạt.
"Sư Phụ!"
Mũi tên đâm xuyên qua quần áo, vang lên tiếng da thịt bị xé rách.
Cùng với tiếng người rên lên một tiếng.
Mấy người có mặt đều trợn to mắt.
Sở Uyên ôm Quý Thanh Lâm ngã xuống đất, mũi tên vẫn còn cắm vào cánh tay hắn, vết thương chảy ra máu đen.
Có độc.
Tư Nhược Trần ôm ngực ngã xuống đất, trơ mắt nhìn Sở Uyên ôm người của y trong tay.
Y muốn tới đó giành lấy người kia lại, bảo hắn ta cút đi.
Nhưng y lại không dám.
Y sợ Quý Thanh Lâm sẽ thẳng thừng bảo y cút đi.
Giây tiếp theo, quả nhiên y nghe được lời này từ trong miệng Quý Thanh Lâm.
"Cút ra."
Có điều, không phải nói với y.
Sở Uyên cũng không tức giận, ngoan ngoãn đứng dậy khỏi người Quý Thanh Lâm, không những không quan tâm đến vết thương của mình, mà còn nhìn Quý Thanh Lâm với vẻ mặt lo lắng.
"Vương Gia, vừa rồi ngài không bị thương chứ?"
Quý Thanh Lâm cười lạnh nhìn hắn ta:
Nếu Tư Nhược Trần liều mạng chắn tên cho hắn hắn còn tin, còn kẻ này thì chả có quan hệ gì với hắn.
Vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp.
Sở Uyên đương nhiên biết dù mình có ngăn cản, cũng không làm Quý Thanh Lâm nhanh chóng tin tưởng hắn, nhưng sự thay đổi sẽ vô tình bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt.
Huống hồ...
Nhìn thấy Tư Nhược Trần nửa quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm vào mình, khóe môi hắn cong lên.
Tư Nhược Trần có lẽ cũng cảm thấy không thoải mái.
"Đương nhiên Vương Gia có thể tránh được, là do ta tự tiện, ngài đừng tức giận, chỉ là ta quan tâm quá nên rối loạn thôi."
Quý Thanh Lâm cũng không ưa cái bộ dạng này của hắn ta:
"Vậy thì sự quan tâm của ngươi cũng dư thừa quá, cả người mới quen cũng có thể ân cần như thế."
"Ngươi nên mau chóng vận công bức độc, nếu chậm trễ thì ta sẽ không đợi ngươi, ta đang vội."
Hắn chỉ ước gì kẻ này biến đi luôn.
Liễu Dật Hàn thấy chỉ có mình Sở Uyên bị thương, thở phào một hơi.
Mặc Tùng chợt nhớ người này đã cảnh báo họ lúc trận tên còn chưa bắn ra.
"Sao ngươi biết còn có cơ quan?"
Liễu Dật Hàn hơi mỉm cười.
"Vừa rồi Hoa cô nương đã nói nơi này đang trong tình trạng hư hỏng, cứ nửa giờ lại có một số cơ chế ngừng hoạt động. Ta cũng đoán rằng vừa rồi có một số cơ chế không bắn tên, đương nhiên không bị hư hại gì, quả nhiên là như thế."
Mặc Tùng khen y: "Thông minh."
Sở Uyên lấy mũi tên ra tự mình chữa trị vết thương, sau đó vận công để đẩy chất độc ra ngoài.
Rốt cuộc thì Hoa Ngưng Vũ cũng coi như có quen biết hắn, nên ra tay hỗ trợ.
Sắc mặt của mấy người còn lại có chút kỳ lạ, bọn họ có thể cảm nhận được sự quan tâm khác thường của Sở Uyên với Quý Thanh Lâm, đồng thời cũng có thể nhìn thấy thái độ khinh thường của Quý Thanh Lâm.
Vì quan hệ của hắn cùng Tư Nhược Trần, họ lại dời mắt nhìn y.
Nhìn thấy gương mặt y đang đầy vẻ phẫn nộ.
Hệ Thống trầm ngâm nói. [Ký chủ, ngài lại trêu bậy nợ đào hoa rồi kìa.]
Quý Thanh Lâm chả để tâm: [Mày đánh giá tao cao quá rồi, rõ ràng hắn ta muốn ra tay với tao, chỉ là xui xẻo tự khiến mình bị thương thôi.]
Hệ Thống cười hihi: [Tôi thật sự khâm phục nhân vật chính, khiến một tên đầu gỗ như ngài thông suốt. Mà, đôi khi ngốc nghếch như ngài cũng tốt.]
Quý Thanh Lâm: [Mày ngứa da đúng không?]
Hệ Thống: [Đừng mà, ngài vẫn nên đi xem nhân vật chính đi kìa, nhìn y không khỏe lắm.]
Quý Thanh Lâm lập tức nhìn Tư Nhược Trần bị hắn lãng quên nãy giờ, y đang ôm ngực quỳ gối trên đất.
Hắn nhíu mày đi qua chỗ y, thăm dò vết thương trên ngực y:
"Vết thương cũ của con tái phát à?"
Tư Nhược Trần điều chỉnh biểu cảm, không giống xưa nay khẽ gật đầu nói:
"Dạ."
"Có thể đi không?"
Tư Nhược Trần thuận thế dựa vào hắn, cằm gác lên vai hắn, giống như không thể chịu nổi.
Hơi thở mỏng manh khẽ rên bên tai hắn: "Đau quá, Sư Phụ."
Quý Thanh Lâm không hề nghi ngờ, rốt cuộc thì Tư Nhược Trần từng mặt không đổi sắc bẻ tay mình.
Có thể làm y thật sự thấy đau, có lẽ vết thương hôm qua thật sự khá nặng.
Hắn nhíu chặt mày, ôm y đến một bãi cỏ mềm mại, để y dựa vào người mình.
"Con ngồi nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa chúng ta đi tiếp."
"Có làm chậm trễ thời gian không?"
"Không sao hết, không vội."
Những người khác: "..."
Ngươi thiên vị cũng rõ ràng quá rồi?
Tư Nhược Trần dựa vào vòng tay Quý Thanh Lâm, nhưng lại khiêu khích nhìn Sở Uyên ngồi bên kia, ném cho hắn ta một ánh mắt cảnh cáo.
Sở Uyên lần đầu tiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Mới có nửa tháng thôi, sao hắn cảm giác quan hệ giữa họ có gì đó không giống xưa nữa?
Không phải Quý Thanh Lâm vẫn luôn thích mình sao?
Chẳng lẽ yêu mình đến mức có thể yêu lây qua Tư Nhược Trần? Dùng người có gương mặt giống mình để thay thế ư?
Nhất định là thế rồi.
Đợi chút nữa có thể xác nhận xem sao.
Tư Nhược Trần chỉ muốn chọc tức lại Sở Uyên, thấy hắn ta không vui là y thoải mái ngay, vết thương cũ cũng tốt hơn.
Bọn họ đốt đuốc đi vào trong hành lang đá tối đen, Hoa Ngưng Vũ tương đối quen thuộc với nơi này nên đi trước, Quý Thanh Lâm cùng Tư Nhược Trần đi theo phía sau.
Sở Uyên đi cuối cùng, đột nhiên hắn ta gọi Quý Thanh Lâm:
"Vương Gia."
Quý Thanh Lâm cũng chả phản ứng lại với hắn ta, cứ tiếp tục đi.
Giọng nói của Sở Uyên lại vang lên.
"Ngài còn nhớ Sở Uyên không?"
Hành lang đá yên tĩnh bị âm thanh khuấy động, cứ liên tiếp vang lại câu nói này.
Tư Nhược Trần cứng đờ trong nháy mắt.
Quý Thanh Lâm ở bên cạnh cũng thấy được sự thay đổi của y.