Hoa Ngưng Vũ thấy Quý Thanh Lâm nháy mắt ra hiệu với mình, nên đã qua loa lừa gạt y cho qua chuyện, sau đó nhanh chóng mời họ dùng bữa.
Sau khi ngồi xuống, hạ nhân đặt món lên bàn rồi rót rượu vào cốc.
Sau lưng là một rừng mai rộng lớn đang nở rộ, lúc nào cũng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Thị nữ mặc áo lụa hơi nghiêng người rót rượu cho họ.
Quý Thanh Lâm cầm lên ngửi thử, nhướng mày: "Rượu này là..."
"Là rượu trái cây." Hoa Ngưng Vũ giải thích, "Rượu trái cây tuy không thơm bằng rượu thuần túy, nhưng cũng mang hương thanh mát, có một loại tư vị khác, cũng không dễ say."
Ở nơi xa lạ này, giữ được sự tỉnh táo quả thực là an toàn nhất.
Hoa Ngưng Vũ chỉ muốn mời họ một bữa đơn thuần, không muốn khiến họ nghi ngờ.
Quý Thanh Lâm cũng hiểu được cô nghĩ gì, chỉ là có người nếu uống say sẽ tốt hơn, sẽ không hỏi hắn lung tung.
"Thật ra ta thích uống rượu thuần hơn, càng mạnh càng tốt."
Hoa Ngưng Vũ không khuyên can gì, chỉ bảo thị nữ đi lấy.
Trong lúc ăn mấy người họ tùy ý trò chuyện, phần lớn là Quý Thanh Lâm hỏi, Hoa Ngưng Vũ trả lời.
Quý Thanh Lâm: "Nhìn ngươi như vậy có vẻ địa vị ở đây cũng không thấp nhỉ?"
Hoa Ngưng Vũ: "Trong Thiên Cơ Các có một Các chủ và hai trưởng lão. Mỗi trưởng lão đều có một đệ tử thân truyền, thường quản lý các tổ chức khác nhau. Ta là đệ tử của đại trưởng lão."
"À, vậy sao nhiều ngày rồi ta vẫn chưa thấy mấy người đó?"
"Mấy hôm nay trưởng lão phải bế quan, vốn dĩ nghi thức kế nhiệm của Thiếu các chủ bọn họ cũng phải tới, nhưng..."
Cô nhìn sang Tư Nhược Trần, khẽ cười:
"Nghi thức bị dừng giữa chừng nên họ cũng không xuất quan nữa."
Quý Thanh Lâm mỉm cười gật đầu, sau đó lại nghĩ tới cái gì.
"Theo lời ngươi nói, vậy đệ tử của nhị trưởng lão ở đâu? Tại sao mấy ngày nay ta không thấy hắn? Chẳng lẽ hắn cũng đang bế quan sao?"
Hoa Ngưng Vũ lắc đầu: "Không, tình huống của hắn tương đối đặc biệt, hắn có thể xuyên qua ảo cảnh đi ra bên ngoài, cho nên thường xuyên không có ở đây. Đã lâu lắm rồi hắn vẫn chưa trở lại."
"Mọi người đều ở đây, tại sao hắn lại phải ra ngoài?"
"Nếu hôm nay lễ kế nhiệm không kết thúc, hắn nhất định sẽ trở về. Bởi vì hắn vẫn luôn muốn làm Thiếu các chủ, nhưng Các chủ đã thỏa thuận với hắn, nếu hắn có thể nghĩ ra biện pháp đưa mọi người ra ngoài, hắn sẽ được làm Thiếu các chủ."
"Thì ra là thế."
Nếu hôm nay Tư Nhược Trần thật sự kế nhiệm, sợ rằng lại có thêm một kẻ thù.
Quý Thanh Lâm chỉ muốn hỏi thêm thông tin từ Hoa Ngưng Vũ, muốn biết thêm về Thiên Cơ Các.
Dù sao kiếp trước nguyên chủ chết sớm như vậy, chuyện "hắn" biết về Thiên Cơ Các rất ít.
Hắn tập trung toàn bộ sự chú ý vào chuyện này, gần như không thèm ăn gì mà cứ nhìn chằm chằm Hoa Ngưng Vũ.
Hắn phải đảm bảo người này không được nói dối hắn.
Tận đến khi Tư Nhược Trần kéo áo hắn dặn dò:
"Sư Phụ, chuyên tâm ăn cơm."
"Không sao, ta không đói bụng."
Nói xong lại quay đầu nhìn tiếp.
Cảm thấy tay áo mình lại bị túm lại, hắn tức giận nhìn chằm chằm vào thủ phạm, chỉ thấy Tư Nhược Trần đang nhìn hắn với ánh mắt oán giận.
"Đẹp lắm à?"
Quý Thanh Lâm cười: "Cũng không tệ lắm, cảnh đẹp ý vui."
Thấy ánh mắt Tư Nhược Trần càng ngày càng ai oán hơn, trong đầu hắn chợt hiện ra một chữ...
Oán phụ___
Nhìn đi nhìn lại, cũng rất giống.
Hắn khẽ cười vài tiếng, muốn rút bàn tay đang nắm ống tay áo mình ra.
Giữa chốn đông người mà lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?
Kết quả nắm lấy tay Tư Nhược Trần rồi, lại nhịn không được mà bóp nắn vân vê.
Nhiệt độ cơ thể của Tư Nhược Trần thấp hơn một chút so với người thường, nên lòng bàn tay y cũng mát mẻ thanh lãnh, giống như vuốt ve một miếng ngọc ôn nhuận.
"Con lo ăn cơm đi, ta hỏi chuyện chính sự."
Tư Nhược Trần không cam lòng nói: "Sư Phụ có thể hỏi con, con cũng biết mà."
Quý Thanh Lâm nhướn mày, thật ra những chuyện mà hắn hỏi thì chỉ cần tra một chút là ra, những chuyện bí mật hơn thì dù hắn có hỏi thì Hoa Ngưng Vũ cũng sẽ không nói với hắn.
Nhưng sẵn có người cống hiến ở đây, hắn cũng lười đi điều tra.
Nếu Tư Nhược Trần biết chuyện gì, thật ra hắn cũng có nhiều chuyện muốn hỏi.
Nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt nhất.
"Được, đợi khi trở về ta sẽ thẩm vấn con rõ ràng."
Tư Nhược Trần gật gật đầu: "Vậy Sư Phụ đừng nhìn nữa."
Quý Thanh Lâm: "..."
Sao nhóc đồ đệ này muốn quản nhiều chuyện vậy chứ?
Hắn muốn nhìn chỗ nào liền nhìn chỗ đó, hoàn toàn lơ câu nói của Tư Nhược Trần.
Kết quả, kế đó Tư Nhược Trần lại kiếm chuyện khiến hắn khó chịu.
Thấy Quý Thanh Lâm không để ý tới mình, Tư Nhược Trần bắt đầu nói chuyện với Hoa Ngưng Vũ.
Dù sao chỉ cần cô không nhìn Quý Thanh Lâm chằm chằm là được.
"Tối qua ta tìm Cực Hỏa Nhân Sâm ở sau núi vô ý bị trúng độc, là cô nương đã tìm Sư Phụ giúp ta ư?"
Ngụm rượu trong cổ họng Quý Thanh Lâm nghẹn lại, hắn hắng giọng, không ngừng nháy mắt với Hoa Ngưng Vũ.
Hoa Ngưng Vũ xấu hổ tránh ánh mắt Tư Nhược Trần, ngập ngừng nói:
"Cái này... Ta đúng lúc thấy ngươi gặp nạn, lại nhớ tới trước kia Vương Gia từng tốt bụng giúp đỡ ta, cho nên ta mới giúp ngươi một phen... chỉ là chuyện nhỏ thôi..."
Quả thật là giúp một phen, làm độc phát tác nhanh hơn.
Thật ra trong lòng Tư Nhược Trần không tin lắm.
Dù khi đó y đang hôn mê, nhưng vẫn cảm nhận được có người đánh y một chưởng, người này không thể nào là Sư Phụ được.
Vậy thì chỉ có thể là Hoa Ngưng Vũ.
Cô ấy cũng nói rằng cô ấy xin lỗi về chuyện xảy ra tối qua, nhưng tại sao cô ấy lại đánh y bị thương, còn sư phụ dường như có chút kháng cự với chuyện này.
Tại sao lại phải hợp tác lừa y chứ?
Trong lòng Tư Nhược Trần có hơi buồn bực.
Quý Thanh Lâm thấy y không hỏi nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định uống một ngụm rượu, hắn nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, tựa hồ muốn nói gì đó với Hoa Ngưng Vũ, nhưng khi nhìn thấy Quý Thanh Lâm thì chỉ vào hắn hô to:
"Dâm tặc! Là tên dâm tặc đêm qua đã bắt trộm Trúc Lan*!"
(Bản raw có chỗ đễ Trúc Nguyệt/竺月có chỗ để là Trúc Lan/竺兰, tạm thời mình sẽ để tên nhân vật là Trúc Lan, rồi xem những chương sau tác giả thống nhất tên nào thì mình để tên đó nhé.)
Quý Thanh Lâm phun hết ngụm rượu vừa uống xong.
Đêm qua sauu khi cô gái này nhìn thấy Quý Thanh Lâm bắt cóc Trúc Lan, đã lập tức đi bẩm báo cho Hoa Ngưng Vũ. Khi Hoa Ngưng Vũ trở lại, cô đã quên giải thích lại chuyện tối qua.
Cô vội kéo người lại, nhẹ nhàng khuyên bảo:
"Không được vô lễ, chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm thôi."
"Nhưng hắn..."
"Là tự Trúc Lan đồng ý làm thay hắn, chuyện này lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi, sao ngươi không ở cùng Trúc Lan mà lại đến đây?"
Cô gái kia nói: "Tiểu thư tái phát bệnh cũ, ngài đi xem cô ấy thử đi."
Hoa Ngưng Vũ: "Hai vị cứ dùng tự nhiên, ta đi xem thử rồi sẽ trở về."
Vừa dứt lời đã vội vàng bỏ đi.
Tư Nhược Trần dùng khăn thị nữ đưa lau miệng cho Quý Thanh Lâm, rồi lại lau quần áo của hắn, mỗi chỗ đều cực kỳ cẩn thận.
"Tay."
Quý Thanh Lâm đưa tay cho y.
Tư Nhược Trần nắm bàn tay hắn, cẩn thận lau từ đầu ngón tay cho đến bàn tay, mỗi chỗ đều lau sạch sẽ, nhẹ nhàng cầm tay hắn, nhiệt độ của hai bàn tay dần dần trở nên giống nhau.
Quý Thanh Lâm nghiêng đầu trêu ghẹo y: "Lúc trước không phải không thích ta chạm vào con ư?"
Tư Nhược trần ngẩn người: "Trước kia không biết là người, con không thích bị người khác chạm vào."
Quý Thanh Lâm vô thức cong môi.
Cảm giác này thật tuyệt vời, giống như có thứ gì đó chỉ thuộc về mình.
"Nhưng lúc ta ở trong phủ, đêm đó vô tình chạm vào con, sau khi tỉnh dậy sao con lại tức giận?"
Tư Nhược Trần lau sạch vết rượu cuối cùng, đặt chiếc khăn về chỗ cũ.
Y ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Quý Thanh Lâm, biểu cảm có chút bỡn cợt:
"Sư Phụ quên rồi à? Đêm đó cái tên mà người gọi là Sở Uyên."
Quý Thanh Lâm đột nhiên sửng sốt.
Đang định mở miệng giải thích, hắn lại chợt nhớ ra điều gì đó nên không nói nữa.
Tư Nhược Trần cũng không quan tâm, ít nhất thì ngoài mặt không nhìn ra y đang nghĩ gì.
"Dù sao ngoại hình giống nhau, thỉnh thoảng người nhận nhầm người là chuyện bình thường. Hiện tại, có lẽ Sư Phụ cũng chỉ tạm thời nhận nhầm người thôi..."
Y luôn cảm thấy, Quý Thanh Lâm xem y là thế thân của Sở Uyên mà thôi.
Tư Nhược Trần vẫn luôn nhìn vào mắt Quý Thanh Lâm, trong mắt có ý cười nhàn nhạt, từng tầng từng tầng nhuộm lên, giả tạo tới đáng thương.
"Chỉ cần Sư Phụ bằng lòng nhận nhầm mãi, dù cho là cả đời con vẫn nguyện ý."
Lồng ngực Quý Thanh Lâm chấn động: "Chỉ là..."
"Chuyện gì?"
"Chỉ là sau này Sư Phụ đừng mang người khác nhét vào lòng con nữa, con thật sự không thích, dù người xem con là kẻ thay thế cũng được, nhưng hãy cho con một chút tôn nghiêm."
Quý Thanh Lâm kinh ngạc: "Con phát hiện khi nào?"
"Khó đoán lắm sao? Con bị trúng Mị Độc, Sư Phụ không muốn con chết. Chẳng phải là tìm người cho con là cách tốt nhất sao?"
Quý Thanh Lâm ho nhẹ một tiếng, chuyện hoang đường tối qua mình làm bị người ta vạch trần như thế, hắn có hơi xấu hổ.
"Lúc đó ta tưởng con thích phụ nữ."
"Con không thích."
"Ta biết rồi, con thích đàn ông."
"Không, con thích người."
Quý Thanh Lâm thấy người nọ đột nhiên kề sát lại, trong lòng hoảng sợ, lúc tỉnh lại đã đẩy người ra mất.
Vừa lúc Hoa Ngưng Vũ cũng mang người trở lại, thị nữ lúc nãy đi lấy rượu cũng trở về, đang đổi rượu mới cho họ.
Tư Nhược Trần biết rồi, Quý Thanh Lâm cũng không cần phải chuốc say y.
Đặt chén rượu sang một bên, hắn nhìn Hoa Ngưng Vũ như muốn né tránh.
Hoa Ngưng Vũ còn ôm thêm một người trở về.
Là nữ Giao Nhân hôm qua, Trúc Lan.
Chiếc đuôi cá dài lộ ra từ dưới váy, được Hoa Ngưng Vụ ôm trong vòng tay. Những chiếc vảy màu xanh lam dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, mang theo linh khí không thuộc về thế giới này.
Hắn bỗng nhớ tới chiếc đuôi trong nước của Tư Nhược Trần hôm đó, nghĩ đến ngẩn người.
Lúc Hoa Ngưng Vũ nói chuyện hắn mới thu hồi tầm mắt.
"Thật ngại quá, năm đó cô ấy tận mắt chứng kiến cả tộc bị diệt, vẫn luôn bị chuyện đó dọa sợ đến ám ảnh, muốn ta ở bên cạnh."
Quý Thanh Lâm nhớ tới chuyện diệt cả tộc Giao Nhân, không phải chuyện hắn làm sao?
Nhưng thái độ của Hoa Ngưng Vũ đối với hắn có hơi kỳ lạ.
"Giao Nhân này có quan hệ mật thiết với ngươi, còn ta đã tiêu diệt cả tộc Giao Nhân, khiến cô ta trở nên như thế này, ngươi chẳng phải nên hận ta thấu xương mới đúng sao?"
Không ngờ Hoa Ngưng Vũ lại hỏi hắn: "Vương Gia chắc chắn cả tộc Giao Nhân là do ngài giết sao?"
Quý Thanh Lâm lập tức không chắc chắn.
Không phải hắn, vậy thì có thể là ai?
Hoa Ngưng Vũ: "Ta cũng không tiện nói nhiều, dù sao thì Thiên Cơ Các buôn bán tin tức, nếu Vương Gia đã đến nơi này thì đương nhiên không khiến bản thân đến vô ích. Ngài muốn biết chuyện gì có thể đến sau núi, có một tòa lâu ở đó, đó mới thật sự là Thiên Cơ Các. Mấy ngày nữa các chủ cũng muốn bế quan một thời gian."
Quý Thanh Lâm cười: "Đa tạ, trời cũng không còn sớm nữa, ta nên cáo từ thôi."
"Vương Gia đi thong thả."
Quý Thanh Lâm đứng dậy, nhìn người bên cạnh ngồi nghiêm chỉnh, nhưng gương mặt đỏ ửng ngơ ngác của Tư Nhược Trần.
Hắn hỏi thị nữ rót rượu: "Y uống bao nhiêu rồi?"
Thị nữ cười thần bí, vươn một ngón tay.
"Mới uống một ly đã say như vậy rồi?"
"Một vò!"
Quý Thanh Lâm bất đắc dĩ kéo người đứng dậy, may mà Tư Nhược Trần không say, đúng dậy ngoan ngoãn đi theo sau y, chỉ là im lặng không nói gì.
Hai người họ cùng đạp lên ánh trăng sáng trở về.
Lúc tới cửa phòng, Tư Nhược Trần mới mượn rượu làm càn.
Y đá tung cửa phòng Quý Thanh Lâm, kéo Quý Thanh Lâm đang mơ màng chưa hiểu gì vào trong, y nhìn hắn chằm chằm rồi hỏi:
"Đẹp không?"
Vẻ mặt Tư Nhược Trần hơi mờ mịt, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt vốn như ngọc giờ đã nhuốm một chút đỏ hồng lại giống một đóa hoa đào, đôi mắt phượng đỏ rực có chút ánh sáng, trông vô cùng câu nhân.
Quý Thanh Lâm tưởng y đang hỏi hắn mình có đẹp không.
Hắn không hề keo kiệt mà khen ngợi: "Đẹp, cực kỳ xinh đẹp."
Tư Nhược Trần* nhăn mày, túm người kia kéo đi
(Đoạn này raw để là Quý Thanh Lâm nhưng mình thấy là Tư Nhược Trần mới đúng ngữ cảnh.)
Bên kia của căn phòng này là suối nước nóng, nước theo đường ống nối chảy từ bên ngoài vào trong.
Chờ Quý Thanh Lâm nhận ra y muốn làm gì thì cũng đã muộn, Tư Nhược Trần đã ôm hắn nhảy vào hồ nước.
Quần áo trong nháy mắt ướt đẫm, dính chặt vào cơ thể.
Cái tên điên này!
Hắn tức giận ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy mái tóc Tư Nhược Trần tản mác trong nước, cùng chiếc đuôi cá xinh đẹp đang lượn lờ.
Y tựa như muốn lấy lòng mà thò đuôi qua.
"Sư Phụ, con cũng có đuôi, người sờ đi."
Dưới nước, có thứ gì đó trơn trượt nổi lên.