Quý Thanh Lâm bị tiếng khóc của Hệ Thống đánh thức.
[Hu hu hu, Ký chủ ơi ngài làm người ta sợ muốn chết, tự nhiên lại không thể liên lạc với ngài, rời xa tôi chắc ngài cũng rất hoảng sợ đúng không?]
[Ổn rồi, ổn rồi, tôi đã mạnh mẽ trở về bên cạnh ngài rồi đây.]
Trong đầu Quý Thanh Lâm bỗng nhớ ra, lúc tiến vào ảo cảnh tới giờ quả thật là cái Hệ Thống phiền phức này không thể vào được.
Hắn còn tưởng cái Hệ Thống chết tiệt này đã biết điều nên mới im lặng như thế.
Bây giờ nghĩ lại mới biết thì ra cũng không phải.
Có lẽ là vì nguyên nhân nào đó mới bị cắt đứt liên hệ giữa chừng.
[Đến đúng lúc lắm, kiểm tra giúp tao đây là chỗ nào thế.]
Lúc này cơ thể Quý Thanh Lâm đang ở một hậu viện có thể xem như cũng trang nhã.
Bao quanh là những tòa núi giả, dòng nước trắng xóa chảy phía dưới cùng với hoa cỏ đan xen, còn có mùi thơm thoang thoảng xung quanh.
Đây là chỗ nào đây? Là bên trong thân cây kia à?
Cũng độc đáo quá nhỉ?
Hệ Thống đánh giá hoàn cảnh một lúc mới bảo:
[Chỗ này không phải là Túy Hoan Lâu sao? Ký chủ, không phải tụi mình với nhân vật chính bị một cơn gió cuốn bay lên trời à? Sao giờ lại quay lại đây rồi?]
Nó sợ hãi kêu lên:
[Không phải là bị thổi bay về tới hoàng thành Đại Ngụy luôn đó chứ?]
Túy Hoan Lâu?
Quý Thanh Lâm nhìn thêm vài lần mới nhận ra, vậy mà là thật!
Chẳng qua có hơi khác so với Túy Hoan Lâu lúc hắn đi tìm Liễu Dư An.
Đây là Túy Hoan Lâu trong trí nhớ của nguyên chủ. Vì nó từng bị một mồi lửa đốt sạch, sau đó mới được xây dựng lại.
Bảo sao hắn lại không nhận ra, vì đây là Túy Hoan Lâu trước khi bị cháy.
[Thổi bay về? Vậy mà mày cũng nghĩ ra được nữa. Lúc trước chúng ta bị hút vào trận pháp, sau đó đang lúc đánh nhau với đám người kia thì lại bị hút vào một cái cây, rồi mới xuất hiện ở nơi này!]
Quý Thanh Lâm nhớ lại lời Mặc Tùng nói mới khẳng định:
[Chắc hẳn đây là một trong hàng ngàn vạn ảo cảnh của trận pháp, chỉ là không biết ảo cảnh này vì ai mới kích hoạt.]
Lúc bị hút vào có hắn và Tư Nhược Trần, nếu không phải hắn thì chỉ có thể là Tư Nhược Trần thôi.
Khi nhận ra được vấn đề, hắn chợt phát hiện:
Vậy Tư Nhược Trần đâu?
Hệ Thống cũng đột nhiên hoảng hốt nói:
[Vai chính của tôi đâu? Không phải hai người cùng bị hút vào sao? Thế sao lại không thấy y đâu?]
Quý Thanh Lâm tuyệt vọng với nó.
[Chắc là bị lạc rồi, vậy ưu tiên bây giờ chính là phải tìm được y đã.]
Hắn nhìn con số đang giảm không ngừng trong biển ý thức, bắt đầu thấy đau đầu.
Trừng phạt của hệ thống vẫn còn chưa hết nữa.
[Trong vòng ba ngày nếu tao không tìm ra y, thì mày cứ chờ xem tao tự bạo là vừa, mà... nếu tao tự bạo thì chắc mày cũng không thoát được đâu.]
Hệ Thống nổi giận đến nổi chửi người:
[Tôi mới chỉ đi có bao lâu đâu mà ngài đã lạc mất y rồi?! Hừ! Vất vả lắm mới tìm được bây giờ biết tìm ở đâu đây!]
Quý Thanh Lâm nhìn lầu các vốn đã bị đốt thành tro bụi, thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
[Muốn tìm được y cũng không khó.]
[Ảo cảnh này có lẽ được tạo ra dựa trên trí nhớ của Tư Nhược Trần. Trước khi Túy Hoan Lâu bị thiêu rụi mười năm trước thì nó là cơn ác mộng của y. Ảo cảnh vốn chỉ là nhìn thấu những điểm yếu trong trái tim con người, rồi phóng đại chúng lên vô hạn, khiến người bị mắc kẹt sẽ mãi lẩn quẩn rồi bị vây chết bên trong.]
Xuất thân của Tư Nhược Trần như thế, lúc còn nhỏ không có sức chống cự, ở nơi thế này phải trải qua chuyện gì?
Có lẽ, khoảng ký ức tối tăm mà y không bao giờ nhắc đến này, mới chính là vết sẹo không thể nào lành lại trong lòng y.
[Đi thôi, tao biết cách có thể tìm được y.]
***
Y bị một đám người đè chặt, bắt buộc mặc thứ quần áo mà chẳng thể gọi là quần áo.
Thứ đồ này chỉ có thể che được những chỗ quan trọng, lại giống như nửa che nửa lộ, dục cự còn nghênh.
Da thịt non mềm của hài đồng mới lớn, dưới lớp vải mỏng giống hệt như bạch ngọc quý giá.
Làn váy mềm mại như lông vũ, chỉ cần cất bước là để lộ đôi chân thon dài.
Ngoài ra còn có một chiếc chuông nhỏ ở mắt cá chân, khi bước đi, sẽ phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Tư Nhược Trần tựa như một món đồ chơi bị người khác tùy ý đùa nghịch.
Khi y dùng hết sức lực để phản kháng lại, chỉ đổi lấy sự cười nhạo của chúng.
Cười y không biết tự lượng sức mình.
"Có sức phản kháng thế này thà để dành để chút nữa phát huy trên giường còn hơn, sợ rằng tới lúc đó ngươi không còn sức để khóc nữa."
Tư Nhược Trần không biết đám người này muốn làm gì, cũng không biết đám người này sẽ làm gì tiếp theo, nhưng y biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Ánh mắt của đám người đó khiến y cảm thấy thật kinh tởm.
Cậu bé còn lại không bị thay quần áo giống y, nhưng trên chân cũng mang theo lục lạc, từ lúc ả tú bà kia bước vào thì ngoan ngoãn đứng nép một bên.
Đến khi Tư Nhược Trần bị ép mặc quần áo xong, ả mới xoa mặt đứa trẻ kia.
"Đứa bé này thật là ngoan quá, đi theo ta nào."
"Vâng."
Ả tú bà đi trước, đứa trẻ kia nhắm mắt đi theo sau lưng ả.
Tư Nhược Trần vừa bị đám hạ nhân lôi đi theo, vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Y muốn chạy trốn.
Cho đến khi chạm phải ánh mắt một người.
Trong màn đêm, người đó mặc một bộ y phục đen tuyền, còn tịch mịch hơn cả màn đêm yên lặng như nước.
Ánh mắt người đó lạnh lẽo như sương, khiến người khác thấy áp bách vô cùng, nhìn đến nỗi trái tim của Tư Nhược Trần cũng run rẩy.
"Sao hả? Muốn hầu hạ ngài ấy à?"
Gã hạ nhân kéo đầu y qua, cười lạnh hỏi:
"Nhiếp Chính Vương nào phải người mà ngươi có thể mơ ước?"
"Nhớ kỹ thân phận của ngươi, đừng có tự rước họa diệt thân rồi còn liên lụy đến chúng ta."
Gã hạ nhân nọ chưa từng dám nhìn người kia, nên không phát hiện hôm nay Nhiếp Chính Vương chỉ tới một mình.
Đi qua hành lang dài của hậu viện, đến khi người nọ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Đây là một hậu viện tối tăm, lẽ ra phải cực kỳ yên tĩnh, nhưng lại vì những tiếng ồn liên tục mà lại có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Ánh mắt Tư Nhược Trần vô thức nhìn về một nơi.