Khóe miệng Tư Nhược Trần cong lên, có chút khác biệt so với nụ cười ấm áp dịu dàng thường ngày của y, mang theo chút tà ác, trong con ngươi lóe lên ánh đỏ.
Giây tiếp theo y nâng chân Quý Thanh Lâm lên hỏi:
"Gãy rồi à?"
"Ừ...m..." Quý Thanh Lâm do dự trả lời, không hiểu y muốn làm gì.
Chân nằm trong tay người kia, nói thật thì hắn vẫn thấy hơi mất tự nhiên nên nhẹ nhàng rụt rụt về.
Tư Nhược Trần nắm lấy mắt cá chân hắn ấn nhè nhẹ, Quý Thanh Lâm phối hợp phát ra một tiếng kêu khe khẽ.
Hắn tủi thân nhìn y.
"Hưm... Đau..."
Tư Nhược Trần nhướng mày, mạnh tay hơn chút nữa:
"Thì ra là gãy thật."
Quý Thanh Lâm chẳng thấy xấu hổ chút nào.
Cho dù bị phát hiện hắn giả vờ cũng không sao, chỉ cần hắn không đứng dậy, hôm nay không ai có thể rời đi, trừ khi Tư Nhược Trần chịu đựng buồn nôn rồi cõng hắn mới thôi.
"Đúng vậy, gãy chân rồi ca ca ơi... đau quá đi... huynh cõng ta được không ~~~"
Coi có ghê tởm chết mi không!
Tư Nhược Trần buông chân hắn ra, đứng dậy.
"Thật ra ta có cách tốt hơn."
Vì thái độ của y quá nghiêm túc nên Quý Thanh Lâm không nhịn được hỏi lại:
"Cách gì?"
Y rút kiếm ra khỏi vỏ.
Trước giờ Quý Thanh Lâm đã phát hiện ra Tư Nhược Trần có một đặc điểm, đó là rút kiếm rất nhanh.
Lúc Quý Thanh Lâm hồi thần thì ánh kiếm sáng lạnh đã lao tới, tựa như một con rắn linh hoạt xé rách không khí cắn vào chân Quý Thanh Lâm.
Quý Thanh Lâm hoảng hốt nhảy dựng lên, quần áo bay bay như bươm bướm, nhảy lên còn cao hơn cả khỉ.
"Ngươi làm gì thế!"
"Chữa bệnh."
Tư Nhược Trần thu kiếm lại.
Cái chân bị thương dường như đã được "chữa lành" nguyên vẹn, còn có thể chạy nhảy.
Không chạy thì có thể làm gì chứ, tên nghiệt đồ này còn cố tình chém vào chân hắn!
Hắn vừa đứng dậy đã tỏ vẻ tức giận, cau mày cong môi, cả người đều toát lên vẻ thiếu niên bị người ta ăn hiếp.
Những biểu cảm không hợp thời này xuất hiện trên khuôn mặt trẻ thơ của hắn, chân thật trở thành một thiếu niên bị uất ức không thôi.
Mặc Tùng đứng bên cạnh không nhịn được mỉm cười, có một cái nhìn khác với Tư Nhược Trần, tên này có thể bón hành cho chủ tử. Tới khi thấy đôi mắt hình viên đạn của Quý Thanh Lâm, hắn ta mới bất lực kìm nén nụ cười.
Trên mặt Tư Nhược Trần chỉ có lạnh lùng, nhưng trong mắt thoáng có chút buồn cười.
"Xem đi, như vậy không tốt hơn ta cõng ngươi à? Nếu còn chỗ nào không khỏe thì cứ nói với ta, ta không ngại lại "chữa trị" cho ngươi đâu."
Dưới ánh nắng chói chang, thanh kiếm của Tư Nhược Trần càng phát ra ánh sáng dọa người.
Khóe miệng Quý Thanh Lâm giật giật, nụ cười giả tạo trên mặt cũng không duy trì nổi.
Thứ tâm ngoan thủ lạt như thế này, nên để ngươi đóng vai phản diện luôn cho rồi, chút ý thức của nhân vật chính cũng không có.
Trong lòng đang chửi rủa, bề ngoài lại vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn, hắn nghiến đến nổi răng cũng sắp gãy luôn rồi.
"Cảm ơn ca ca nha, không sao nữa rồi____"
Bị y phản lại nước đi này, Quý Thanh Lâm đã hạ quyết tâm, cho dù làm mình ghê tởm chết thì cũng phải tởm chết tên này trước đã.
"Ca ca thật là hiểu lòng người khác, đệ thích nhất là mỹ nhân giống như huynh vậy ~~~"
Tư Nhược Trần khẽ cau mày.
"Đại ca với nhị ca đệ từng nói, chỉ cần là người đệ thích thì ở đâu các huynh ấy cũng đều cưới cho đệ, đợi khi chúng ta rời khỏi nơi này ta cưới huynh được không?"
Liễu Dật Hàn thật sự rất yêu thương người tam đệ này.
"Huynh nghĩ thay ta nhiều như vậy hẳn là cũng thích ta đúng không? Hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt không phải rất tốt ư?"
Mỗi câu hắn nói ra sắc mặt Tư Nhược Trần lại tối hơn một phần.
"Câm miệng."
"Chúng ta Cử Án Tề Mi, Cầm Sắc Hòa Minh*.
(Thành ngữ chỉ sự hòa hợp, tôn trọng nhau trong đạo vợ chồng.)
Tư Nhược Trần: "..."
Quý Thanh Lâm cười thẹn thùng: "Ngư Thủy Tương Hoan, Cộng Phó Vu Sơn."
Mặt Tư Nhược Trần đen như đít nồi.
Đợi đến khi lông mày y xoắn thành bánh quẩy, Quý Thanh Lâm mới hài lòng phóng tới bên cạnh y:
"Ca ca, nếu huynh muốn cưới vợ thì ta gả đi cũng được nha ~~~"
Tư Nhược Trần vẫn chỉ im lặng, giống như bị hắn làm nổi giận không nói được gì. Không thèm nhìn hắn nữa, xoay người bỏ đi.
Mặc Tùng vội vàng đi trước dẫn đường.
"Ca Ca... huynh đừng xấu hổ mà ~~~"
Quý Thanh Lâm vội vàng đuổi theo, miệng không ngừng trêu chọc y.
Nhóc con chết tiệt, vi sư mà không có cách trị mi à!
Quý Thanh Lâm cuối cùng cũng tìm được cách để hả giận, đó là liên tục quấy rối Tư Nhược Trần.
Nếu mi làm ta không vui vậy ta sẽ làm cho ngươi tởm chết luôn.
"Ca ca... đệ thật sự rất thích huynh... huynh đừng từ chối đệ mà!"
Trong lòng Quý Thanh Lâm đã cười bò.
Tư Nhược Trần đi trước, tai y rất thính.
Tiếng bước chân Quý Thanh Lâm đạp lên lá cây xột xoạt phía sau cứ liên tục đâm vào màng nhĩ y, như muốn buộc y phải quay lại.
Nhưng y lại không dám.
Y không dám đối mặt với một gương mặt tương tự người, nghe cậu ta nói ra những lời mà y tha thiết ước ao.
Cưới cậu ta ư? Là chuyện cả đời này cũng sẽ không xảy ra...
Làm chuyện này chỉ khiến y tự bức điên mình trước. Nhưng y càng sợ bản thân sẽ không kiềm được mà đồng ý.
Ai có thể cưỡng lại được lời tỏ tình chân thành của người mình yêu, dù người đó chỉ là người thay thế.
Tư Nhược Trần đột nhiên hiểu được tâm trạng của Quý Thanh Lâm, hiểu tại sao hắn có thể chuyển hết tình cảm dành cho Sở Uyên sang mình, chỉ vì y và hắn ta có gương mặt giống nhau.
Giống như đang ở trong bóng tối tuyệt vọng lại thấy được tia sáng duy nhất chợt lóe, cũng chính là cọng rơm cứu mạng trước khi chết đuối, cũng là sa đọa phản bội trong thanh tỉnh.
Y không thể sa đọa, cũng không thể phản bội.
Y chỉ có thể trốn tránh.
***
Lá cây xào xạc rơi xuống, khu rừng xanh lại khô héo trong chớp mắt, mây đen che khuất ánh mặt trời, sương mù dày đặc dần dần dâng lên.
Trời đất lúc này tựa như đang xoay chuyển.
Ba người dừng lại, nhìn cảnh tượng này không khỏi kinh ngạc, giống hệt bản thân đang luân chuyển từ thiên đường xuống địa ngục.
"Bây giờ, thử thách mới thực sự bắt đầu."
"Cách duy nhất để thoát khỏi ảo cảnh chính là, giết hết tất cả những ai đang ở khu rừng này, không chừa một ai."
Tựa như muốn chứng thực lời nói của Mặc Tùng, xung quanh xuất hiện hàng loạt những tầm mắt hung tàn bao vây lấy họ.
Sương mù dày đặc trên bầu trời giống như một màn chắn tự nhiên, che đậy dấu vết và sắt khí con người, mặt hồ tĩnh lặng, bên dưới lại là sóng ngầm cuồn cuộn.
Là thợ săn hay là con mồi?
"Trong ảo cảnh giết chóc này, chỉ cần là người còn có lòng thiện lành, thì đều sẽ biến thành chất dinh dưỡng của khu rừng này."
Tư Nhược Trần thu tầm mắt: "Còn may là chúng ta đều không phải."
Chỉ một ánh nhìn, trừ Quý Thanh Lâm thì hai người còn lại đã rút vũ khí ra, một thanh kiếm bạc toàn thân trắng như tuyết, còn người kia là một thanh trường đao mũi đao đỏ thẫm.
Tư Nhược Trần hơi dừng lại, nắm lấy cánh tay bên phải thô bạo nhét vào chỗ cũ. Đương nhiên sẽ rất đau nhưng y lại giống như đang cố ý, dùng lực không giống như đang nối khớp mà lại giống muốn tự bẻ xương hơn.
Lại giống như muốn tự ngược đãi bản thân.
Cũng làm dịu đi sự bốc đồng của bản thân.
Đau như thế mà y không hề chớp mắt chút nào, thậm chí còn cong cong môi.
Mặc Tùng xem tới đây tự dưng thấy tay mình cũng đau đau, tên này đối với bản thân còn tàn nhẫn hơn lúc nãy nối cho hắn ta, thật sự là đối xử với bản thân giống như đối với kẻ thù vậy.
Chỉ có Quý Thanh Lâm cười lạnh trong lòng: Ra vẻ làm gì chứ, nếu thật sự ghét bỏ như vậy thì có giỏi đừng có băng bó vết thương!
Tư Nhược Trần nối xương xong thật sự không hề băng bó để mặc cho vết thương chảy máu, rõ ràng là tự ngược đãi mình.
"Đi thôi."
Y quay lại nhìn bủn xỉn ban cho Quý Thanh Lâm một ánh mắt, nói: "Theo sát, có chuyện thì trốn sau Mặc Tùng, nếu như ngươi bị tụt lại ta sẽ không đi tìm ngươi đâu."
Lửa giận của Quý Thanh Lâm lại bị đốt lên, vốn tưởng tên này lúc ở phủ đã giỏi dày vò người khác rồi. Ai ngờ thì ra y đối với mình đã rất nhân nhượng, bây giờ mới thật sự là dày vò chết con người ta!
Mình thật sự kinh tởm đến vậy ư?
Kinh tởm đến mức y thà tự ngược đãi bản thân luôn ư?
Thật sự là một tên điên.
Màn sương mù dày đặc trong không khí bỗng nhiên như sống dậy, xôn xao bất an, xung quanh truyền đến từng đợt từng đợt bước chân, từ xa đến gần, từ chậm đến nhanh.
Đột nhiên, một cỗ ám khí được ném ra xé toạc sự yên tĩnh trên mặt đất, tất cả những kẻ mai phục lập tức tấn công, đều muốn bắt người trước, tiếng binh khí va chạm vang lên liên hồi.
Chỉ mới một lát mà màn sương trắng đã nhiễm đõ huyết khí.
Không ngừng có người ngã xuống, cũng không ngừng có người xông ra khỏi màn sương.
Quý Thanh Lâm đứng đó gần giống như ngoài cuộc, vì hễ có bất kỳ kẻ nào có gan đến gần hắn, đều sẽ chết dưới lưỡi đao kiếm của Tư Nhược Trần và Mặc Tùng.
Hắn cau mày nghĩ, cứ như thế này mãi thì không được.
Lại có một kẻ không có mắt muốn xông lên tấn công hắn, lại nhận thấy đường kiếm sắc bén của Tư Nhược Trần quét tới, đang lúc muốn dừng tay thì bỗng dưng Quý Thanh Lâm lại tự lao về phía gã ta.
Cùng lúc đó, một cỗ nội lực kinh hồn chèn ép gã ta thở không ra hơi.
Giọng nói của thiếu niên rất bình tĩnh, đối lập với cả không gian tràn ngập mưa máu gió tanh thế này.
"Bắt cóc ta hoặc chết, ngươi chọn một con đường đi."