Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng

Chương 2: Cút đi, ngươi không xứng làm đồ Đệ ta




Hệ Thống vỗ ngực, kiên định nói:

[Xin ký chủ yên tâm, hiện tại hết thảy đều nằm trong phạm vi kịch bản bình thường, chờ cậu ta đâm ngài một kiếm xong, chúng ta lập tức có thể thoát khỏi thế giới này, tôi bảo đảm!]

Quý Thanh Lâm gật đầu, an lòng chịu chết.

Bóng người áo đỏ xẹt ngang qua, Quý Thanh Lâm đã không định đánh trả cho nên khi nhìn thấy Sở Uyên bị đâm xuyên tim, hắn mới trợn mắt kinh ngạc.

Quần què gì đây?

Trái tim của Sở Uyên cắm thanh nhuyễn kiếm mà đáng lẽ phải cắm trên ngực Quý Thanh Lâm, nhưng chủ nhân của thanh kiếm không có ý định dừng lại.

Tư Nhược Trần lạnh lùng liếc mắt.

"Phụt___"

Máu bắn tung tóe khắp nơi.

Dưới ánh mắt không thể tin nổi cùng đau đớn tận cùng của Sở Uyên, Tư Nhược Trần lại đâm thanh kiếm đến nơi sâu nhất, dường như đang dùng hết sức bình sinh muốn giết chết người này.

Ánh mắt y rét lạnh cực điểm.

Quý Thanh Lâm: "..."

Hơi thở Sở Uyên mỏng manh, nhưng đồng tử lại mở to:

"Tại... tại... sao vậy?"

Tay Sở Uyên nắm chặt lưỡi kiếm trước ngực.

Tư Nhược Trần chậm rãi rút thanh kiếm ra, nhẹ nhàng đến mức Quý Thanh Lâm tưởng như y đã mềm lòng.

Kết quả, người này dùng ống tay áo lau sạch vết máu trên thanh kiếm, cẩn thận đeo vào thắt lưng, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Sau đó y tàn độc đá Sở Uyên đang dở sống dở chết xuống vực sâu hun hút.

Hắn thản nhiên nói:

"Ngươi gạt ta một lần, ta cũng lừa ngươi một lần, xem như trả đủ rồi."

Có điểm nào giống cách con người sẽ đối xử với người thương đâu?

Quý Thanh Lâm ngơ ngác.

Hệ Thống cũng ngơ ngác.

Tất cả những người khác cũng ngơ ngác.

Huyết khí tràn ngập trên đỉnh núi Hoàng Sơn đang cố gắng lao ra ngoài nhưng bị kiếm khí của Quý Thanh Lâm lúc nãy chặn lại, toàn bộ thu lại trở về bên cạnh Tư Nhược Trần.

Trong khoảnh khắc đó, y phục màu đỏ của y tung bay, tà khí ngút trời. Còn đáng sợ hơn vị sư phụ mang danh ma đầu nhà y.

Quý Thanh Lâm tự hỏi có khi nào anh bạn đồ đệ này có phải bị ma quỷ mê hoặc rồi không?

Tư Nhược Trần xoay người, đôi mắt vô cùng sáng ngời tỉnh táo.

Đầu tiên y đứng đó nhìn Quý Thanh Lâm từ xa, không nói một lời, nhưng ánh mắt y mãnh liệt đến mức dường như đốt cháy một lỗ trên người hắn.

Mãi cho đến khi mùi máu tanh quanh người cuối cùng tan biến theo cơn gió lạnh, Tư Nhược Trần mới dám từ từ đến gần, y nhìn chăm chú vào đôi mày hơi cau lại của Quý Thanh Lâm, cuối cùng quỳ xuống trước mặt hắn cúi đầu thật sâu.

Y cuối đầu rất thấp, giọng nói run run như đang đè nén điều gì đó:

"Sư phụ... thành thật xin lỗi người, đệ tử không có ý gạt sư phụ."

Trong ánh mắt hèn mọn của y chất chứa sự thống khoái khi đã báo được thù lớn, còn có sự hối hận và cuồng si tột cùng với người trước mặt này.

Tại sao kiếp trước y lại để tên tiểu nhân Sở Uyên đó lợi dụng rồi giết chết Sư Phụ, người duy nhất trên đời đối xử chân thành với y chứ?

Sở Uyên nói dối mọi người đổ hết lỗi cho Sư Phụ y, nhưng y thực sự tin những thứ đó, phải đến khi Sở Uyên lợi dụng xong, hắn mới mang sự thật biến thành một con dao đâm thẳng vào tim y.

Cho dù cuối cùng y giết Sở Uyên, báo được thù, nhưng khi y ngoái đầu nhìn vạn dặm phía sau, cố nhân vĩnh viễn biến mất, chỉ còn có y hối hận vô tận cùng những đêm dài đằng đẵng.

Lúc y tự sát trước mộ Sư Phụ với sự hối hận tột độ, ông trời thực sự đã cho y một cơ hội khác để quay lại hôm nay, ngọn nguồn của mọi sai lầm.

Lần này, y sẽ không cho phép bất cứ ai vu khống và làm tổn thương Sư Phụ y nữa.

Ai cũng không được phép.

Quý Thanh Lâm nhìn người đang quỳ trước mặt mình, trầm mặc hồi lâu.

Đột nhiên hắn giơ chân đá y một cú khiến y ngã ra đất.

Bây giờ hắn không cần phải làm theo cốt truyện, cú đá này là xuất phát từ tận đáy lòng hắn. Cuối cùng cũng có thể thoải mái chửi một câu:

"Cút đi, nhà ngươi không cứng gọi ta là sư phụ."

Trong mắt Tư Nhược Trần thoáng xuất hiện bi thương, rồi lại nhanh chóng tan biến.

Sư Phụ giận y không xứng với kỳ vọng của người, là y làm cho Sư Phụ thất vọng.

Dù cho bây giờ Sư Phụ xử phạt y như thế nào, y cũng sẽ chấp nhận tất cả.

Y quỳ thẳng trước Quý Thanh Lâm, bộ dáng cố chấp không nhúc nhích dù cho đao kiếm rơi xuống đầu.

Quý Thanh Lâm nheo mắt nhìn vị đồ đệ cố chấp, khẽ đỡ trán.

Cõ lẽ chỉ còn trông chờ vào vị này đâm một nhát mới có thể tiễn hắn rời khỏi thế giới này thôi.

Bỏ mặc tiếng hốt hoảng của Hệ Thống, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí khổng lồ đổ ập lên đầu Tư Nhược Trần, sát khí bành trướng.

"Làm sư phụ, dối trá là thứ tối kỵ của ta, từ lúc ngươi dám trêu chọc giới hạn này, tính mạng của ngươi đã định trước không còn thuộc về ngươi nữa, hôm nay hoặc là ngươi rút kiếm! Hoặc là, chết!"

Nam tử áo đỏ vẫn quỳ thẳng tắp, giương mắt không chút sợ hãi đối diện với ánh mắt tức giận của Quý Thanh Lâm.

Ánh mắt Tư Nhược Trần rất kiên định, chất chứa tình cảm suốt hai đời của y:

"Sư phụ, hôm nay dù người có muốn lấy mạng đệ tử, con cũng sẽ không đánh trả."

Kiếp trước là y nợ người, kiếp này dù phải trả giá bằng mạng sống, y cũng bằng lòng.

Tay cầm kiếm của Quý Thanh Lâm không khỏi run lên.

Nội lực mạnh mẽ cuồng cuộn như đại hải không thể kiểm soát được, hắn nhìn chằm chằm Tư Nhược Trần, trong lòng cảm thấy một mối hận không thể hiểu được.

Tất cả là lỗi của ngươi!

"Vậy thì đi chết đi!" Quý Thanh Lâm chém một nhát kiếm xuống.

Ting_____

[Chúc mừng kí chủ diệt trừ phản diện thành công, thăng cấp từ bia đỡ đạn (Pháo Hôi) thành phản diện, kí chủ nhất định phải tìm đủ điểm trên thanh điểm thù hận. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mới có thể rời khỏi thế giới này, mỗi lần điểm thù hận giảm xuống đến 10 ngài sẽ phải nhận trừng phạt ngẫu nhiên.]