_Chương này sẽ dựa trên lời kể lại của nam chính...Chúc cái bạn đọc truyện vui vẻ
......
...............
Lời của DT
_Tôi là Dương Tử,mọi người thường gọi tôi là nhị thiếu gia bởi tôi chính là con trai của chủ tịch tập đoàn Dương Thị đứng đầu trên thương trường về mọi lĩnh vực...
Tuy từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được hạnh phúc.Năm mới mười tuổi,tôi và anh tôi-Dương Hàn được bố cho theo học ngành quản trị kinh doanh.Mười bốn tuổi,tôi và Dương Hàn đã phải theo bố đến công ti làm việc.Tuy tôi và anh trai tôi là song sinh,chúng tôi bằng tuổi nhau nhưng có lẽ tôi được bố tin tưởng hơn vì ông cho rằng tôi là một thiên tài.Tròn mười sáu tuổi,tôi chính thức được làm giám đốc của tập đoàn Dương Thị,được coi là một tài năng trẻ trên thương trường.Hằng ngày,tôi đều phải vùi đầu vào đống hồ sơ,tài liệu.Còn Dương Hàn vẫn sống thoải mái,phong lưu ở thế giới bên ngoài,chính vì thế mà đối với người anh trai song sinh tôi vẫn luôn không có thiện cảm...
Một hôm,tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn ở Pháp.Cậu ta thông báo là vừa có bạn gái.Tôi nghĩ,chắc cô gái ấy chỉ yêu cái nhan sắc hoặc yêu cái đống tài sản của cậu...
Lưỡng lự một hồi,tôi quyết định sẽ đi tìm một nửa cho riêng mình...
Thứ tôi muốn tìm là một cô gái yêu tôi thật lòng chứ không phải yêu cái nhan sắc hay tài sản của tôi...Sáng hôm sau,tôi bước ra đường với một bộ dạng khá là xấu xí.Nước da ngâm đen,đầu tóc bù xù,cặp mắt kính to dày cộm,áo quần xộc xệch,tôi bây giờ khác xa chàng Dương Tử đẹp trai lãng tử ngày thường.Ngắm nghía mình trong gương một lúc,tôi gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi chạy đi xin việc.Công việc của tôi là làm lao công ở một ngôi trường Trung học cơ sở,tuy khá vất vả nhưng không sao...
Rồi một ngày,tôi tình cờ nghe lén được cuộc hội thoại của hai nữ sinh lớp tám
"Ê,mày biết thằng lao công trường mình không Tử Linh?"
"Biết chứ,nghe nói hắn ta mới mười sáu tuổi thôi nhưng đã phải nghỉ học để đi làm lao công"
"Ừ,chắc do nhà nghèo quá"
"Đúng vậy,mày biết không,mỗi lần thấy nữ sinh đi ngang qua chỗ mình là hắn lại cười cười,con vịt xấu xí đó,thật kinh tởm"
"Haha...mày có tin là tao sẽ tán đổ thằng ấy chỉ trong một ngày không?"
"Ồ,chắc chứ"
"Tao xin cam đoan"
............
Tôi ngồi ngoài,nghe thấy hết sự việc.Quả thật tôi rất giận,chỉ muốn chạy vào đấm cho tụi nó vài cái nhưng lại thôi.Nếu tôi nhớ không lầm thì cô gái vừa bảo sẽ tán đổ tôi chỉ trong một ngày là Đình Lam,con gái rượu của giám đốc khách sạn năm sao đứng nhất nhì Thượng hải.Cứ giả vờ đổ trước ả ta,để xem ả làm được gì...
Đúng như tôi dự đoán,sáng hôm sau,Đình Lam đến chỗ tôi,đưa cho tôi một hộp quà nho nhỏ rồi tỏ tình.Tôi miễn cưỡng gật đầu,nhận món quà từ tay ả...
Ả ta dẫn tôi đi ra mắt với bạn bè.Đống bạn của ả nhìn tôi rồi xì xầm nói xấu này nọ.Tử Linh nhìn Đình Lam gật gù như muốn ám chỉ rằng"Mày làm tốt lắm"...
Trong đám bạn bè của ả,tôi chỉ ấn tượng duy nhất với một người.Hàn Nhược Hy,chính cô bé ngồi bên cạnh tôi đây.Là người duy nhất bắt chuyện với tôi cả buổi...
Kể từ hôm đó,tôi nhận ra một điều rất thú vị.Hàn Nhược Hy luôn núp ở một góc kín để nhìn lén tôi.Sau khi xong việc,cô bé lại đem cho tôi một chai nước tăng lực hay chai nước khoáng.Mỗi lần thấy tôi cười,cô bé lại đỏ mặt rồi quay đi...
Có lẽ,đây là lần đầu tiên tôi rung động...
Tôi thề với trời đất,dù cô bé có muốn hay không thì sau này tôi cũng sẽ bắt cô về làm vợ...
Hôm sau,Đình Lam đòi chia tay với tôi,sỉ vả tôi này nọ.Tôi mong chờ ngày này lâu lắm rồi,ả dám sỉ nhục tôi?Được,tôi sẽ cho tập đoàn nhà ả bại liệt...
Ngày Đình Lam chia tay tôi,Hy Hy cúp học,ở cạnh tôi suốt cả buổi,an ủi tôi.Lại một lần nữa,tim tôi đập rộn ràng,đã thích rồi nay lại còn thích hơn...
Hôm sau nữa,tôi giả tai nạn,hồi nhỏ tôi từng đóng phim nên lần này tôi diễn rất đạt khiến Hy Hy khóc cạn nước mắt.Tôi tặng cô cây kèn harmonica-món quà đầu tiên tôi dành cho cô ấy,cô vẫn khóc,tiếng khóc của cô...nó xót xa,nó quặn thắt làm tim tôi đau đến tê liệt...
Chiều chủ nhật tuần đó,tôi mang đúng 100 bông hồng đến lớp 8a6,nhưng bạn bè Hy Hy bảo là cô ấy đã chuyển nhà và không biết chuyển đi đâu...
Tôi đứng hình,phải chăng tôi đã quá chậm trễ...
Tôi như muốn lục tung cái nước Trung Quốc này lên nhưng vẫn không tìm được tung tích gì...
Nỗi hối hận xâm chiếm toàn bộ cơ thể,lẽ nào việc tôi làm là sai?Rốt cuộc cô đang ở đâu?Cô có biết rằng tôi nhớ cô ấy đến phát điên?...
Mọi tức giận tôi trút hết lên tập đoàn nhà ả Đình Lam.Đêm hôm đó cả nhà ả ta phải ra đường ở...
Không do dự,bằng mọi giá tôi phải tìm được cô ấy,nhất định phải tìm được Hàn Nhược Hy,vẫn còn cây kèn hamonica,nó được thiết kế đặc biệt khác những cây kèn thông thường...
Tôi dám khẳng định,rồi một ngày không xa tôi sẽ tìm được và đường đường chính chính bắt cô về làm vợ...