Ngày anh đi...
Lâu lâu,cô chờ anh ở cổng kí túc xá,nhưng mãi anh vẫn chưa đến
Chợt bừng tỉnh,cô quên,anh đi rồi
Mỗi chiều,cô đem nước và bánh lên cho anh.Căn phòng trống không,lạnh lẽo...
Cô lại quên,anh đi mất rồi mà
Những việc cô thường làm cho anh...Kể cả khi anh đã đi xa thì cô vẫn làm
Có phải,là do cô nhớ anh quá,hay đơn giản chỉ là thói quen khó bỏ?
Cô,từ một con bé hay cười,một cô bé năng động trở thành một đứa vô tình,lãnh đạm...
Có ai ngờ,cô bé tốt bụng,luôn bênh kẻ yếu lại có ngày trở nên lạnh lùng với tất cả mọi người...
Lên lớp 12,cô đăng kí vào đội kỉ luật của trường.Lúc đầu chỉ là một thành viên bình thường trong đội.Nhưng lâu dần,từ thành viên lên đội phó rồi từ đội phó lên đội trưởng...
Cô là Hàn Nhược Hy,đội trưởng đội kỉ luật 7 người của trường Kayang.Một cô gái luôn khiến người ta phải kinh sợ...
Không phải vì cô đánh người giỏi mà là vì đôi mắt cô,nó quá sâu,quá lạnh,quá sắc bén,chỉ cần cô nhìn thẳng vào mắt ai,đảm bảo rằng người đó sẽ một phen kinh hãi
Nếu có người làm phản,muốn đánh cô,chỉ cần né thôi,cô chỉ cần né đòn rất nhẹ nhàng là đã hạ gục được đối thủ...
Trước kia,có Dương Tử đứng đầu trường,rèn luyện nhân cách cho học sinh,sau khi anh đi,liền có Hàn Hy thay anh thi hành nhiệm vụ...
Nhờ Hàn Hy mà danh tiếng của trường Kayang vang xa qua tận các nước khác.Du học sinh đến học ngày càng nhiều...
Hàn Nhược Hy,bây giờ được thầy hiệu trưởng coi như thần thánh,học sinh trong trường đều một mực tôn trọng cô
.....
................
Năm năm trôi qua rất nhanh,thấm thoát mà cô bé của chúng ta đã là sinh viên năm cuối trường đại học....
Với thành tích cao ngất ngưởng,thành tích,điểm số của cô hiện đang nằm trong top 3 của cả nước..
Ngoài việc học hành giỏi giang,Hàn Hy cũng đã từng làm ca sĩ,nhạc sĩ,khá nổi tiếng trong giới showbiz.Cô thường xuất hiện trên những trang báo chí,được nhiều người biết đến và hâm mộ nhưng hiện nay đã giải nghệ.Cô đã làm bố mẹ vô cùng tự hào...
......
............
-"Năm năm rồi nhỉ,nhanh thật"
_Cô đan hai tay vào nhay,đặt sau gáy.Đầu ngẩng lên trời
-"Mai Dương Tử sẽ về nước..."
_Ái Liễu vẫn chăm chăm vào cái laptop,nói nhỏ với cô.Câu hỏi của Liễu Liễu làm cô trở nên trầm mặc.Người cô mong nhớ lâu nay cuối cùng cũng sắp trở về..
-"Cậu tính sao?"
-"Tôi sẽ ra sân bay đón anh ấy.Chúng tôi sẽ làm lại từ đầu"
-"Cậu không giận hắn sao?"
-"Việc gì tôi phải giận?Anh ấy đi du học chì là do bắt buộc"
_Cô nói vậy Ái Liễu cũng không hỏi gì thêm
.......
...............
Sáng hôm sau,tại sân bay Chiêu Tứ
Có cô gái đội nón vành rộng,mặc chiếc váy xòe trắng tinh,cô đứng ở sân,chờ ai đó...
Chiếc máy bay nhẹ nhàng hạ cánh xuống sân bay.Mọi người lần lượt bước xuống..
Người cô chờ,cuối cùng cũng đã về,cô chay đến,trong lòng hồ hởi...
Anh sẽ làm gì khi thấy cô?Ôm cô,hôn cô hay là gì khác?
Nhưng niềm vui nhanh chóng bị dập tắt khi cô thấy người cô thương bấy lâu nay đang tay trong tay với một cô gái khác,không phải ai mà chính là Diệp Tố,người mà năm năm trước anh đã rất căm ghét...
Cô đứng hình...
Đau đớn...
Vụn vỡ...
Tim cô như bị dao cứa...
Dường như Diệp Tố phát hiện ra,liền kéo Dương Tử đến chỗ cô...
Ả ta nhếch mép cười khinh bỉ:
-"Loại đàn bà lẳng lơ như cô còn tư cách đến gặp Dương Tử sao?"
-"Kinh tởm..."
_Dương Tử nói đúng 2 chữ,xong anh cùng Diệp Tố bỏ đi.Bỏ lại cô,trái tim tan vỡ...
Lẳng lơ ư?
Kinh tởm ư?
Lí do vì sao mà anh kinh tởm cô?Là tại sao?
Nhất định phải hỏi cho rõ..
Cô quay người chạy đi,cô tìm kiếm bóng dáng quen thuộc mà năm năm qua cô nhớ đến da diết...
Anh bước vào xe,khuôn mặt không chút lưu tình.Chiếc xe thẳng thừng chạy đi.Để cô phải đuổi theo nó như điên dại...
Những ngày qua,cô luôn tìm anh nhưng đều bất lực...
Bây giờ cô đã hiểu cảm giác của Dương Tử 8 năm trước,lật tung cả Trung Quốc để tìm cô.Cô cũng vậy,lật tung cả nước để tìm anh nhưng vô vọng...
Muốn tìm anh,để anh cho cô câu trả lời...
5 năm trước họ vẫn đang rất hạnh phúc.Nhưng bây giờ,kẻ phản bội lại là anh-Dương Tử của cô...
Rốt cuộc là anh hết yêu cô rồi,hay là Diệp Tố đã làm gì anh?
Hàng trăm câu hỏi xoay vòng trong đầu cô và người trả lời chỉ có thể là anh...
Cứ thế,cô đâm đầu vào học để không còn thời gian suy nghĩ gì thêm nữa...