Cực Võ

Quyển 5 - Chương 78: Hội ngộ (1)




Munetada không phải kẻ dễ gần càng không phải kẻ sẽ dễ dàng công nhận người khác nhưng mà trong mắt Munetada thì Luha quả thật rất đáng sợ, kẻ này trong tương lai chỉ cần không chết thì hoàn toàn có thể trở thành kẻ mạnh nhất Phù Tang.

Thập Ngũ Đương Đại của Thiên Vũ gia rất mạnh, cũng không thiếu thiên tài nhưng sẽ chẳng có thiên tài nào đạt được tới trình độ của Luha, kẻ được Munetada gọi là cái chết trắng.

Giống với Vô Song, Luha là cố tình để bị bắt, cố tình ở trong ngục tù để đi tới sân rồng này bởi đứa nhỏ này được thuê để làm một nhiệm vụ, nhiệm vụ ám sát toàn bộ Thập Ngũ Đương Đại.

Tại sao Munetada cùng đại tướng quân Yoshimune lại muốn giết hết Thập Ngũ Đương Đại thì trừ họ ra sẽ không ai biết được, việc của Luha chỉ là nhận tiền sau đó hoàn thành cam kết.

Luha hiện tại thực sự rất chán bởi nó dù sao cũng chỉ là một đứa bé, tuổi tác của Luha hiện tại cũng chỉ bằng với Dương Quá, dĩ nhiên nó là một đứa bé bất thường, bởi bất thường nên nó càng chán.

Ánh mắt hồn nhiên ngây thơ đảo qua toàn bộ các con mồi của mình một lần nữa, rốt cuộc Luha đứng lên.

Với một đứa bé như Luha thì nó đương nhiên là con mồi ngon cho cái đám tử tù ở đây nhưng không hiểu vì sao từ đầu tới cuối cũng không có tử tù nào chú ý tới Luha, cứ như kẻ này không tồn tại vậy.

Luha lững thững đi trong chiến trường, trên người cũng chẳng có vũ khí, hoàn toàn vô hại, hoàn toàn hồn nhiên sau đó nó cứ thế tới chỗ Vô Song.

Thân hình Luha rất nhỏ nhắn, đại khái chỉ khoảng 1m3, toàn thân mặc đồ đen che kín thân thể, chỉ có cái khuôn mặt non nớt cùng mái đầu trắng là lộ ra ngoài, nếu không phải hoàn cảnh không đúng thì rất khó có người nghĩ tới đứa bé này vốn là một tên tử tù.

Luha đi đến chỗ Vô Song, nó thản nhiên đặt mông lên Kim Cang Tỏa trên lưng Vô Song, cả người cứ thế dựa vào lưng Vô Song đồng thời mở miệng, cũng giống như thân thể, khuôn mặt thì giọng nói của Luha cũng hoàn toàn phù hợp với hai chữ "trẻ con".

"Đại ca, tóc của ngươi là màu trắng tự nhiên sao? ".

Cơ thể của Luha rất nhẹ, cho dù nó đang tựa toàn bộ sức nặng lên người Vô Song thì Vô Song cũng không cảm giác được trọng lực, đương nhiên cái này không phải vấn đề, vấn đề là nhìn Luha thì Vô Song nhớ ra một người quen có điều thật ra người quen này cũng không thể gọi là "con người".

"Nhóc, có hứng thú rời khỏi Phù Tang không? ".

Luha nào ngờ Vô Song lại hỏi một câu không liên quan như vậy?, nó bắt đầu ngẫm nghĩ một chút rồi chuyển tư thế, lúc này thành nó ngồi luôn trên lưng Vô Song, hai chân khoanh lại.

"Đại ca, ở ngoài đất nước này là cái gì? " 

Vô Song cười cười, thản nhiên đáp.

"Đất nước này chỉ là một hòn đảo siêu siêu lớn mà thôi, ra khỏi hòn đảo này đương nhiên là đất liền ".

Luha nghe vậy như có điều suy nghĩ, nó tuy còn nhỏ nhưng cũng biết Phù Tang thật ra là quốc đảo, được bao bọc bởi biển cả bao la.

"Đại ca, đất liền có rộng không?, nơi đó lớn thế nào? ".

Đất liền đương nhiên là rộng bởi đây là sự kết hợp của Trung Nguyên, Tây Vực, Bắc Cương, Nam Lĩnh thậm chí có thể càng lớn, vì vậy Vô Song nói.

"Rất rộng rất lớn, đi cả đời cũng không hết được ".

Luha gật gù, vẻ mặt của nó lại tiến vào trạng thái ngẫm nghĩ tuy nhiên nó ngẫm nghĩ là một việc, chẳng ảnh hưởng gì tới nó giết người cả.

Trong cổ tay áo của Luha chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một thanh Tantou màu trắng ngà, cả chuôi lẫn lưỡi cộng lại cũng chỉ khoảng 20 cm.

Thanh Tantou vừa xuất hiện, Luha đã đâm thẳng xuống đỉnh đầu Vô Song.

Ở phía ngược lại, Vô Song vốn cũng đang nói chuyện rất bình thường với Luha bỗng đưa tay lên, bàn tay nắm thẳng vào cánh tay của đối phương khiến cho Luha rốt cuộc cũng không có cách nào đâm xuống được.

Tay phải bị Vô Song nắm chặt không thể cử động nhưng mà Luha vẫn còn tay trái.

Đứa bé này cong khóe miệng lên, tiếp theo cơ thể của nó bắt đẩu sản sinh ra sức nặng, thứ sức nặng đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên cái thân thể này, sức nặng mà Luha tạo ra dần dần đè nén lên lưng Vô Song, cứ như một tòa giả sơn đang ép lên người Vô Song vậy.

Trong tình thế này nếu là người khác căn bản không cử động được, dù sao trên người Vô Song không chỉ có sức nặng kinh khủng đè xuống mà còn có Kim Cang Tỏa.

Trên tay phải của Luha xuất hiện từng vòng khí trắng, khí trắng này nhìn cứ như khói shisha vậy hơn nữa nó mang theo một mùi thơm nhẹ dịu, mùi thơm tiến thẳng vào cánh mũi của Vô Song.

Từ bên tay trái, trong tay Luha xuất hiện một thanh Tantou khác, lần này mục tiêu là cổ họng Vô Song. 

Một đường cắt ngọt lịm nữa chém tới nhưng mà rốt cuộc Luha cũng không tiếp tục đâm một nhát cuối, khi đường kiếm còn cách cổ họng Vô Song khỏng 5cm thì Luha dừng lại.

Cũng không phải Luha phát thiện tâm, cũng không phải thằng nhóc này tính trêu đùa Vô Song nhưng mà hiện tại Luha đang có cảm giác mình như ngồi trên một miệng núi lửa chuẩn bị phun trào vậy.

Trong lòng Luha có một loại cảm giác, cảm giác một kiếm này đâm xuống sẽ không giết được Vô Song, sau đó sẽ có một thứ gì đó rất kinh khủng thoát ra ngoài, một thứ rất kinh khủng ập đến.

Luha lần này lập tức nghĩ tới việc lui lại nhưng mà lui sao được mà lui, cánh tay phải của Luha vẫn đang bị Vô Song tóm gọn.

Luha nhìn nhỏ như vậy nhưng thân thể của nó cũng không yếu bất quá thân thể Luha sao có thể so sánh được với Vô Song, chỉ thấy bả vai của Vô Song căng lên sau đó dùng hết sức ném thẳng Luha vào đám đông trước mặt.

Cả người Luha bị ném đi thật cao để rồi ngã "rầm" xuống mặt đất, nơi Luha ngã xuống chính là trung tâm của cuộc chiến tại sân rồng lúc này.

Không biết Luha làm trò ảo thuật gì, đứa bé này có thể trốn thoát khỏi ánh mắt của người thường, có thể cách ly mình khỏi trận chiến này.

Luha không giống Vô Song, Vô Song đeo Kim Cang Tỏa, là người duy nhất đeo Kim Cang Tỏa, đám tử tù ở đây cũng chẳng phải kẻ ngu, chúng ngửi được mùi nguy hiểm trên người Vô Song nhưng mà trên người Luha thì không.

Luha rơi thật mạnh xuống đất, âm thanh này làm nguyên một vùng đang chiến đấu phải ngừng lại, sau đó ánh mắt đổ dồn về phía Luha.

Luha thấy những ánh mắt kia đổ dồn về phía mình, bản thân thở dài một hơi, cái đám tử tù này cũng không phải nỗi lo lắng của Luha, vấn đề làm Luha lo lắng là cánh tay phải của mình.

Cánh tay phải của Luha đã bị Vô Song bẽ gãy, hiện tại nó đau đến nỗi Luha còn không nhấc tay lên nổi, nguyên cả bàn tay phải như bị phế vậy.