Bồng Lai nếu bỏ qua toàn bộ những thứ liên quan tới Đại Quốc Chủ thì đây là một hòn đảo tuyệt đẹp, nó khác biệt với toàn bộ các hòn đảo khác của xứ Phù Tang, một hòn đảo cho người ta cảm giác ngập tràn sức sống.
Bình minh ở Phù Tang cũng rất đẹp, mỗi sớm bình minh như thổi vào hòn đảo này một luồng sinh khí khiến toàn bộ Bồng Lai như tiên cảnh nhân gian nhưng mà ngày hôm nay có một số người căn bản không có cơ hội nhìn thấy bình minh.
Vô Song là người luyện võ, hắn từ lâu đã quên mất việc ngủ thế nào, cũng như hầu hết bậc cao thủ khác thì Vô Song lựa chọn nhập định để nghỉ ngơi, dĩ nhiên không tính trường hợp đêm hôm đó có hồng nhan bồi Vô Song cùng ngủ.
Thời gian của Vô Song rất quy củ, bất kể hắn ngủ muộn thế nào hoặc là không ngủ thì mỗi sáng bình minh hắn đều thức dậy, đây là lúc thiên địa mở mắt, là lúc linh khí trong thiên địa dồi dào nhất cũng là lúc thích hợp nhất để luyện công nhưng mà hôm nay Vô Song căn bản không thể dậy mà cũng không dám dậy.
Đến cảnh giới của Vô Song có lẽ cũng chẳng cần phải mở mắt để mà cảm nhận sự việc sự vật, khi mà Vô Song có lại cảm giác, khi mà hắn bắt đầu tỉnh thì hắn liền nhận ra trong ngực mình có một nữ nhân.
Vô Song rất nhanh nhớ tới việc hôm qua, vừa nghĩ đến thì hắn có chút sợ.
Vô Song tuyệt không phải là loại người dám làm không dám nhận chỉ là hắn không dám đối mặt với nàng, chẳng biết đối mặt với nàng ra sao.
Vô Song cố gắng mở mắt nhìn người ngọc trong ngực mình... sau đó hắn thấy khuôn mặt nàng đang nhẹ nghiêng về phía hắn, hơi thở nàng rất trầm rất trầm.
Nhìn dung mạo kia khiến Vô Song khẽ run lên, một tay của hắn đang bị nàng đè lên, hắn căn bản không dám động, tay còn lại đang vòng qua người nàng mà ôm nàng vào lòng, lúc này Vô Song liền kéo tay về mà nhẹ vuốt ve cái dung mạo kia.
Trong ký ức mơ mơ hồ hồ của hắn, có một dung mạo dần dần hiện ra, một dung mạo ngự trị sâu trong ký ức của hắn.
Tất cả đều mơ mơ hồ hồ, cái dung mạo ẩn sâu trong ký ức kia, chủ nhân của ánh mắt kia đều rất mơ hồ, đều bị một loại lực lượng nào đó cố tình che đi nhưng mà giờ khắc này Vô Song đã không quan tâm nữa rồi, khi nhìn thấy dung mạo của Quỳnh Hương, hắn hiện tại cái gì cũng không quan tâm.
Vô Song khẽ động, đôi môi hắn chạm vào đôi môi của nàng, tiếp theo hắn hôn nhẹ lên sống mũi của nàng, nụ hôn hướng lên trán nàng, hắn tặng nàng một nụ hôn thật sâu sau đó việc duy nhất mà Vô Song làm chính là ngắm nhìn nàng ngủ.
Thân thể Quỳnh Hương nằm gọn trong ngực Vô Song, nhìn thân thể người ngọc trong lòng mình Vô Song chỉ hận không thể đánh mình vài chưởng, không thể tự tát cho mình một cái.
Quỳnh Hương hiện tại không phải hoàn toàn lõa thể, trên cơ thể nàng vãn còn quần áo hay đúng hơn là những mảnh vải còn lưu lại, bộ quần áo của nàng hoàn toàn bị Vô Song xé ra.
Quần áo của Quỳnh Hương chẳng phải phàm vật, đao kiếm cũng khó mà đâm xuyên qua nhưng Vô Song là đế vị cao thủ, trong lúc hắn điên cuồng thì xé nát quần áo của nàng chẳng phải là việc khó.
Dĩ nhiên một bộ quần áo mà thôi, đây không phải việc quan trọng, việc quan trọng là trên cơ thể của Quỳnh Hương... làn da của nàng đỏ ửng thậm chí trên làn da trắng mịn kia còn có không ít vết bầm, không cần nghĩ cũng biết một đêm qua Vô Song tuyệt không thương hoa tiếc ngọc.
Vô Song cùng Quỳnh Hương đêm qua hoàn toàn bị lửa dục thiêu đốt, căn bản chẳng có chút lý trí nào còn tồn tại, Vô Song biết nếu nữ nhân đêm qua ở bên cạnh hắn không phải là Quỳnh Hương mà là Dung nhi... chỉ sợ Dung nhi cũng không chịu được.
Bàn tay của Vô Song rốt cuộc di chuyển từ khuôn mặt Quỳnh Hương, nhè nhẹ vuốt ve từng tấc da thịt của nàng, trong mắt hắn đầy vẻ thương tiếc đồng thời Vô Song cũng đang tính toán phải đối mặt với việc này như thế nào.
Quỳnh Hương nếu đi theo Vô Song thì nàng nhất định cần một cái danh phận, đương nhiên Vô Song nhất định cũng cho nàng một danh phận thậm chí là chính thất nhưng vấn đề là nàng có chịu hay không lại là một việc khác.
Nếu chỉ là việc của bậc trưởng bối trong nhà thì Vô Song không lo lắng lắm, hắn thiết nghĩ Trương chân nhân cũng không ngăn cản hôn sự giữa hai người thậm chí còn có ý tác hợp cũng không biết chừng, Trương Tam Phong nếu đã đồng ý hôn sự này thì trên dưới Võ Đang không một ai dám lên tiếng phản đối.
Trưởng bối trong nhà Vô Song thì càng không cần nói, mới mấy hôm trước lão đầu còn khuyên Vô Song đẩy ngã Quỳnh Hương, ông ngoại Vô Song cũng sẽ càng không quản việc này, bản thân Dược Vương thậm chí đã muốn có cháu bế từ lâu lắm rồi hơn nữa quan hệ của Dược Vương Cốc cùng Võ Đang Phái chưa bao giờ là kém, Dược Vương Cốc vốn đi lại cực kỳ mật thiết với Võ Đang.
Vô Song nguyện ý, trưởng bối hai bên đại khái cũng sẽ tác hợp cho hai người nhưng mà suy nghĩ của Quỳnh Hương thì Vô Song không rõ, cái này cũng chỉ có thể để nàng tự đi trả lời.
Đây là lần đầu tiên Vô Song dành nhiều thời gian như vậy để ngắm nhìn một nữ nhân, hắn có thể nằm như thế này cả ngày, nghiêng người về phía nàng, để một tay cho nàng gối lên, một tay ôm nàng vào lòng rồi ngắm nhìn cái dung mạo kia.
Vô Song biết, hắn say Quỳnh Hương mất rồi, cơn say mà hắn không nguyện tỉnh lại.
Chính Vô Song cũng cảm thấy buồn cười, ngày hôm qua hắn còn đang tập trung cho thần khí, còn đang nghĩ cách giải quyết Đại Quốc Chủ thì hiện tại trong đầu hắn tuyệt chẳng có vị trí cho Đại Quốc Chủ, trong đầu hắn chỉ có Quỳnh Hương.
Vô Song ngày hôm qua còn cực kỳ kiêng kỵ Đại Quốc Chủ nhưng mà hiện tại thì lại bình tâm đến lạ, nước đến đất ngăn, binh tới tướng đỡ, cũng không có gì phải quan tâm.
Vô Song biết cái suy nghĩ này buồn cười thực sự, hắn biết Đại Quốc Chủ là tồn tại mà không ai coi thường được nhưng chẳng hiểu sao hắn bình tâm đến lạ, cứ như hắn tìm được một thứ vốn thuộc về mình mà lại mất đi, tìm được một thứ lấp đầy tâm hồn của hắn.
Vô Song cứ nằm như vậy, hắn cảm thấy thích thú, cảm thấy trong lòng có một loại hạnh phúc không tên, có một thứ cảm giác rất lạ, rất lạ.
Thời điểm này Vô Song hoàn toàn không hiểu được bản thân mình mà hắn cũng chẳng muốn cố đi tìm hiểu làm gì, hắn cảm thấy cái gọi là quá khứ tiền kiếp đột nhiên không còn quan trọng, hắn bỗng muốn nắm giữ cái hiện tại này, chỉ muốn sống trong cái hiện tại này.
Trong cái hiện tại mà Vô Song đang sống, trong cái hiện tại mà hắn muốn níu giữ... Quỳnh Hương rốt cuộc tỉnh.
Đôi lông mày của nàng nhẹ run lên, Quỳnh Hương lúc này rốt cuộc mở mắt, thời điểm nàng mở mắt nàng rốt cuộc thấy Vô Song đang nghiêng đầu nhìn mình, hai người mặt giáp mặt, cách nhau rất gần, rất gần.
Ánh mắt của Quỳnh Hương chớp động sau đó nàng lại nhắm mắt lại, nhìn thấy biểu hiện của nàng Vô Song bật cười, hắn hiểu nàng đang nghĩ gì.
Quỳnh Hương cảm giác mình đang nằm mơ, nàng căn bản cũng không hiểu tại sao trong giấc mơ của mình lại có mặt của Vô Song, đầu óc của nàng thời điểm này vẫn còn mơ hồ.
Với nàng mà nói cũng chỉ có trong giấc mơ thì nàng mới gặp mặt Vô Song, còn nhìn thấy khuôn mặt của Vô Song gần như vậy, đương nhiên đây tuyệt chẳng phải là giấc mơ đẹp thậm chí phải gọi là ác mộng bởi vì ngoài khuôn mặt của Vô Song ra thì toàn thân thể của nàng đau nhức vô cùng, cơ thể của nàng như chẳng còn chút sức nào, nhấc một ngón tay lên cũng khó.
Đối với bậc đại cao thủ như nàng thì đây dĩ nhiên là mơ, dĩ nhiên là một cơn ác mộng.
Đến khi nàng nghe thấy tiếng cười của Vô Song nàng liền cảm thấy cơn ác mộng này có chút chân thật tuy nhiên ác mộng thì vẫn cứ là ác mộng.
Quỳnh Hương cố gắng tìm lại tỉnh táo, nàng mở mắt lần thứ hai... ác mộng vẫn chưa qua đi, thân thể nàng vẫn đau đớn vô cùng mà khuôn mặt của Vô Song thì vẫn cứ trước mặt nàng thậm chí còn gần hơn.
Quỳnh Hương không hiểu gì cả, nàng lại nhắm mắt lần thứ hai, nàng hiện tại đang khẩn cầu cái cơn ác mộng này qua đi thật nhanh thật nhanh nhưng mà rất nhanh có thứ khiến nàng nhất định phải mở mắt.
Vô Song hôn nàng, thật sự đặt một nụ hôn lên môi nàng hơn nữa hắn dùng sức kéo nàng vào lòng, hắn dùng một nụ hôn thật sâu để nói với nàng... đây không phải là ác mộng.
Nụ hơn này thật sự làm tỉnh Quỳnh Hương bởi vì... đôi môi nàng có chút đau, đôi môi của nàng hiện tại còn đang sưng lên, cái cảm giác này rất nhanh khiến Quỳnh Hương tìm về một tia quen thuộc, một loại cảm giác không thoải mái lằm vào tối qua.
Lần này Quỳnh Hương mở bừng mắt lên, trong mắt nàng tìm lại sự tỉnh táo.
Nàng không phải cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết hơn nữa trong cái hoàn cảnh này thì chẳng có nữ nhân nào không hiểu, trừ khi đầu óc có vấn đề.
Quỳnh Hương lập tức muốn dùng hết sức đẩy Vô Song ra bất quá cho dù nàng võ công ra sao thì nàng hiện tại cũng chỉ là nữ nhân, một nữ nhân vừa trải qua lần đầu tiên hơn nữa... còn là một đêm mà hai người đều không còn lý trí.
Quỳnh Hương cố gắng hết sức đẩy Vô Song ra bất quá nàng làm không được thế là nàng bất chấp mà dùng răng cắn vào môi Vô Song một cái, dĩ nhiên thủ đoạn này có hiệu quả.
Vô Song lúc này rốt cuộc rời môi ra khỏi đôi môi của nàng, khóe miệng hắn còn vương chút máu nhưng mà so với đôi môi sưng đỏ của Quỳnh Hương thì đây có là gì?.
Quỳnh Hương nhìn Vô Song, đôi mắt của nàng tóe lửa sau đó cũng không nhịn được mà nói.
"Ta nhất định sẽ giết ngươi ".
Quỳnh Hương thật sự không quá nhớ rõ việc hôm qua, nàng chỉ nhớ Vô Song bị tẩu hỏa nhập ma sau đó nàng giúp hắn chế ngự ma tính... rồi cái gì nàng cũng mơ hồ, nàng chỉ biết là rất đau.
Khi nàng có lại nhận thức, với đầu óc của nàng dĩ nhiên có thể suy nghĩ ra một kịch bản mà nàng là người bị hại, thử nghĩ một người bị tẩu hỏa nhập ma khi không kiềm chế được thì sẽ làm gì?.
Nhìn ánh mắt đầy thù hận của Quỳnh Hương, Vô Song chỉ cười.
Hắn rốt cuộc ngồi dậy sau đó trong sự kháng cự của Quỳnh Hương mà nhẹ hôn lên trán nàng.
Tiếp theo Vô Song càng làm một việc mà Quỳnh Hương chẳng thể tưởng tượng được, hắn bắt đầu dùng sức cởi toàn bộ y phục của nàng ra, ít nhất là những phần vải còn thừa lại trên người nàng.
Quỳnh Hương hiện tại muốn hét lên thật lớn nhưng mà nàng thời điểm này mới nhận ra... nàng cũng chẳng thể hét được, cổ họng nàng vậy mà có chút đau rát, rốt cuộc đêm hôm qua kịch liệt thế nào?, rốt cuộc cầm thú kia đêm hôm qua hành hạ nàng thế nào?.
Khi toàn bộ những lớp vải rời khỏi thân thể của nàng, Quỳnh Hương gần như trợn mắt lên nhìn Vô Song.
"Cầm thú, ngươi giết ta đi ".
Nhìn vào cơ thể của Quỳnh Hương thì Vô Song tuyệt đối xứng là cầm thú, có thể làm một chuẩn đế cao thủ mệt mỏi đến độ nửa ngón tay cũng khó nhúc nhích thì đủ biết chuyện gì xảy ra, nếu đây không phải là Quỳnh Hương mà là nữ nhân khác chỉ sợ đã sớm chết.
Vô Song biết thân thể Quỳnh Hương chịu tổn thương nhưng mà khi nhìn toàn bộ thân thể của nàng thì hắn càng thêm tự trách mình, càng thêm thương tiếc, Vô Song liền lấy hai ngón tay nhẹ di chuyển trên người nàng.
Quỳnh Hương lập tức nghĩ đến việc Vô Song đang khinh bạc mình, nếu ánh mắt có thể giết người thì chỉ sợ Vô Song lúc này cũng đã sớm chết, dĩ nhiên ánh mắt của Quỳnh Hương thì chẳng thể giết người hơn nữa cái ánh mắt kia của nàng rất nhanh biến thành không thể tin.
Trong tay của Vô Song xuất hiện nhiệt khí, dĩ nhiên đây chẳng phải là Cửu Dương Chân Kinh hay Nhiên Đăng Bảo Điển càng không phải là nội lực của Vô Song mà là Bất Tử Hỏa.
Bất Tử Hỏa dĩ nhiên có thể dùng như trường sinh khí nhưng mà nó được dùng ở một dạng khác, một dạng chỉ thuộc về Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết là song tu công pháp, là song tu công pháp chí cao trong thiên hạ, trong Hiên Viên Đế Phượng Quyết có một loại chỉ pháp gọi là Đế Phượng Chỉ.
Đế Phượng Chỉ không phải là võ học, không liên quan gì đến các dạng chỉ pháp như Niêm Hoa Chỉ hay Nhất Dương Chỉ, Đế Phượng Chỉ chuyên dùng để trị thương, chuyên dùng để trị thương cho tình nhân.
Quỳnh Hương ngủ với Vô Song một đêm, trong người nàng không sinh ra được Bất Tử Hỏa nhưng hỏa chủng cũng bắt đầu thai nén thành hình, nàng bắt đầu có một hạ giống của Bất Tử Hỏa trong cơ thể, dĩ nhiên nếu muốn ngưng ra hỏa chủng của Bất Tử Hỏa chân chính thì nàng cần rất rất nhiều thời gian hay đúng hơn là rất rất nhiều lần song tu.
Vấn đề là Đế Phượng Chỉ thì cũng chỉ cần như thế, với việc nàng bắt đầu thai nén ra hảo chủng trong cơ thể thì nàng đã được coi là nữ nhân của Vô Song, là "đối tác" song tu của Vô Song.
Vô Song lần đầu tiên sử dụng Đế Phượng Chỉ nhưng mà thứ này vốn có liên quan đến kinh mạch cùng thể nội con người, Vô Song tuyệt chẳng mất bao nhiêu thời gian để trở nên thành thục thậm chí đầu của hắn một bên vừa mường tượng, tay của hắn đã bắt đầu thi hành trên người Quỳnh Hương.
Vô Song dùng Bất Tử Hỏa của chính mình đưa vào người Quỳnh Hương, bình thường thì Quỳnh Hương lập tức sẽ bị thiêu chết nhưng nàng đã thai nén ra hỏa chủng, thứ này tạm thời sẽ thành vật chứ Bất Tử Hỏa cho nàng, thủ hộ nàng bình an.
Sau khi Bất Tử Hỏa nhập thể nội Quỳnh Hương thì Vô Song sẽ dùng Đế Phượng Chỉ mà dẫn động Bất Tử Hỏa, triệt tiêu máu bầm, máu tụ đồng thời thổi một luồng sinh khí vào trong cơ thể Quỳnh Hương.
Dĩ nhiên Đế Phượng Chỉ sẽ không dừng lại ở đây, nó một mặt giúp Quỳnh Hương hồi phục cơ thể, nàng có thể cảm thấy cơ thể mình thực sự đang hồi phục từng giây từng phút, càng ngày càng tốt hơn nhưng mà trong cơ thể Quỳnh Hương cũng sinh ra mị ý bởi vì Bất Tử Hỏa thì vẫn luôn là dục hỏa.
Đế Phượng Chỉ là chỉ pháp đi kèm với thuật song tu đệ nhất thiên hạ, đương nhiên có liên quan tới song tu.
"Dâm tặc hèn hạ vô liêm sỉ ".
Quỳnh Hương hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh, nàng biết cơ thể mình đang tốt lên nhưng mà cũng hiểu cơ thể mình đang bị làm sao, nàng không hiểu tường tận nhưng theo bản năng nàng nghĩ đến Vô Song dùng dâm dược đối với mình hoặc ít nhất là thủ đoạn tương tự.
Ánh mắt của Quỳnh Hương lúc này tuy ngập tràn tức giận nhưng nàng thực sự đã sinh ra mị ý trong mắt.
Thời điểm này Vô Song mới cúi thấp xuống nhẹ hôn vào môi nàng một lần nữa, hai tay dùng Đế Phượng Chỉ giúp nàng lưu thông khí huyết đồng thời nhẹ thổi hơi vào tai nàng.
"Hương nhi, đêm qua ta không đúng, đêm qua là lỗi của ta bất quá đêm qua cái gì cũng không cảm nhận được... hay là chúng ta làm lại đi? ".